Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 7: Ngụy gia không có người tốt



editor: Mei Kimi

Thương trường khai trương suốt một năm khá ổn định, ta chuẩn bị một lần điếm khánh ( ta cũng không rõ cái này là vụ gì, có thể là giảm giá chăng?). 

Rất thú vị, đơn giản nhất định muốn đánh gẩy cái gì – khuôn sáo cũ. Điếm khánh ba ngày, tiêu phí 10 lượng thì số lễ vật nhỏ tống ra ngoài đã là 300 lượng, tống số lượng lớn trang sức của trang sức màu đỏ phường a. Hắc hắc, trang sức đương nhiên ta bán cho bọn họ – ta rất có lương tâm – đánh cá bắt chiết. 500 lượng đã ra ngoài có trang sức màu đỏ phường VIP kim tạp, nói giỡn, ta – kim tạp cũng không phải là ai cũng đạt được. Ta chuẩn bị tốt tất cả kế hoạch, giao cho lão Mã, có vấn đề gì sẽ tìm ta.

Vân Dung nói đúng, nhà cũ đúng thật là rất cũ, đừng nói là hài tử không thoải mái, mà bản thân xem ra cũng không được vui, cho nên ta dự định muốn mua tòa nhà mới. Dù gì 80% cơ hội cũng là nhờ chỗ ở, cho nên sửa sang đống phòng ốc cũng không có gì là sai. Nghe nói chuyển nhà đối với hài tử không tốt, thừa dịp bụng bầu kia chưa đến ba tháng … dự định như vậy. Mặc dù  thuyết pháp rất mê tín – nhưng là vì bảo bối, cũng nên tin một chút.

Mặc dù đã là hơn một hai tháng, chính là bụng bầu kia vẫn chưa có động tĩnh gì, thoạt nhìn là bé ngoan a. Bụng bầu kia rất quái, ta đương nhiên sẽ không chịu khổ, theo lý thì chẳng khác nhau là mấy. Cho nên kéo dật phong đi tìm phòng ốc, Vân Dung cũng đang là lúc rảnh rỗi, cho nên lập tức gia nhập, tìm căn phòng vừa ý. Mặc dù là phòng của ta, nhưng Vân Dung cũng muốn ở. Cái này cầm thú, cư nhiên muốn cùng ta tranh phòng.

” Tam muội, con phố này chúng ta đã đi lần thứ ba, không có thứ ngươi muốn tìm đâu ha.” Vân Dung vẻ mặt đau khổ, liên tục oán thán

” Ai nha, xem như vì tiểu hài tử, ta muốn tìm tòa nhà tốt nhất, nhìn kỹ một chút ” Nói giỡn, đây là con phố phồn hoa nhất, muốn mua phòng ốc, đương nhiên là nơi này, chính là tựa hồ không có người bán. Cổ đại có người bán nhà, thông thường đều là gia đạo sa sút, hoặc là nhất định có chỗ ở tốt hơn, cho nên mua phòng ốc có quá ít tình huống. Cổ đại phòng ốc rất đơn giản, tìm đất tốt, hay tìm quan phủ tùy tiện lấy một nhóm, có thể bắt đầu sửa sang, cho nên cũng không có khu vực công ty bất động sản. Ai đi mua phòng đều ratas phiền phức a.

Dật Phong cười nói: ” Nếu không như ý, đến tương giang đi, ngươi không phải rất thích sao? ” Nghĩ ta đến nhà hắn, ta đương nhiên không làm.

Ta cười hắc hắc ; ” Không cần, sản nghiệp của ta đều ở đây”

” Có thể tại tương giang mở một trang sức màu đỏ phường ” Tương giang xưng là thành phố lớn, việc buôn bán đương nhiên không tệ, nhưng là ta rất ngại.

Ta uể oải nói: ” Ta hiện tại mang bầu, không cóc phương tiện quản lý, không có rảnh rỗi đi phát triển sinh ý “

” Có ta ở đây thi sợ cái gì? Ta có thể giúp ngươi quản lý ” Vân Dung nhìn ta đầy hứng thú, tham tiền vậy a, lây bệnh của ta rồi.

Ta cười cười: ” Từ bỏ, chờ hài tử của ta lớn hãy nói. Hơn nữa nơi này là nhà của ta, ta ở chỗ này sinh sống mười mấy năm, cũng quen thuộc a. Nơi này cũng có thân nhân của ta, bằng hữu, ngày lễ ngày tết có cả địa phương đó a ” Ta hiện tại là người cô đơn, ở chỗ này nhất định có cha nuôi mẹ nuôi, lão Mã, Phục Linh, bọn họ đối xử ta rất tốt nha.

Dật Phong nhìn ta: ” Ngươi còn có ta “

Ta lườm hắn một cái: ” Thiệt là, chỉ biết nói lung tung “

” Các ngươi xem…” Vân Dung chỉ tay vào một sạp nhỏ bán đồ chơi, giọng hưng phấn. Ngạc nhiên, không phải là món đồ chơi ta chưa từng thấy qua.

Ta trừng mắt liếc nàng: ” Ngươi muốn gì? “

” Vì con trai hoặc con gái của ngươi chuẩn bị vài thứ ” Nàng vừa nói vừa lôi kéo, rồi lấy cái trống bỏi lắc lắc trước mặt ta.

” Hắc hắc, thích liền mua, có Dật Phong công tử ở đây, còn sợ không có tiền ” Ta vỗ vỗ ngực Dật Phong, là ta giúp hắn thanh lý túi tiền đi

Trên cái thế giới này luôn có những người chuyên môn đi phá hư tâm tình của người khác, tiểu lão bà mẫu đơn nhất định là người như vậy. Chúng ta đang lúc cao hứng, nghịch ngợm món đồ chơi thì đột nhiên bên tai có tiếng cười khinh miệt, nói: ” Ôi, đúng là một cổ hủ nữ nhân ” Mẫu Đơn trang phục đẹp đẽ, mang theo nha hoàn đi sượt qua chúng ta.

Vân Dung bỏ món đồ chơi xuống, đi tới trước mặt nàng. Cười lạnh nói: ” Ngụy nho nhỏ phu nhân, có gì chỉ giáo? ” Vân Dung giờ phút này, thái độ thập phần ngạo mạn, hơn nửa năm không nhìn thấy, đã trở thành con người khó hiểu vô cùng.

Mẫu đơn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: ” Hừ, kỷ hội mà lại đi mua đồ chơi cho hài tử, thật hay a “

” Cô nương ta thích, làm sao vậy? ” Vân Dung nhìn nàng nghiền ngẫm, khóe miệng hiện nụ cười châm biếm.

Mẫu đơn ức chế nói: ” Không được cha mẹ dạy dỗ ” 

Vân Dung mặt không đổi sắc, vẫn là dung nhan có chút lưu manh: ” Ta không được cha mẹ dạy dỗ? Cha ta được phong vị Vương gia, ta nói như thế nào cũng là Quận chúa. Đương nhiên, ngươi, ngụy tiểu phu nhân là một kỹ nữ, vạn người giày xéo, không biết bao nhiêu vương công quý tộc chà đạp. Nếu nói đê tiện, bổn Quận chúa thật sự là cảm thấy không bằng…” Vân Dung mắng người rất lợi hại, có phải hay không ta nên theo học nàng? Người cổ đại nhàm chán thật sự, nhìn các nàng cãi nhau liền tự nhiên dừng lại xem.

Mẫu Đơn vẫn là khinh thường, nhìn nàng một cái: ” Quận chúa? Hữu danh vô thực, ngay cả nha hoàn cũng không có, thật mất mặt.”

” Bổn Quận chúa có tay có chân, không giống tiểu phu nhân tác phong kinh tởm.” Vân Dung vẫn cười lương thiện, nhìn không ra một điểm tức giận. Thương trường đúng là chỗ rèn luyện rất tốt, Vân Dung cư nhiên trở thành như vậy.

Mẫu Đơn khinh bỉ liếc ta: ” Trang phục cũng thật keo kiệt, chỉ có mỗi ngoại bào ” ( ý chê là không có trang sức đó)

Ta cười cười: ” Ngụy tiểu phu nhân chê cười, bổn phu nhân thân thể không tốt, trên danh nghĩa toàn bộ sản nghiệp đều do Vân Dung quản lý, nàng cư nhiên là lão bản của trang sức màu đỏ phường. Mặc dù yêu cầu một ít khí lực để quản lý, cũng tốt hơn tiểu phu nhân ngươi dựa vào nhan sắc để kiếm cơm. Bổn phu nhân cùng Vân Dung Quận chúa xuất thân giàu có, như thế nào lại không có trang sức? Chỉ là lười mang. Chẳng lẽ muốn giống như phu nhân, muốn mang cả bàn trang điểm áp lên mặt, để ra vẻ ta đây sao?” Đấu khẩu thật ra cũng không tốt, dễ sinh khí a.

Vân Dung khinh bỉ, liếc nhìn nàng một cái: ” Mai cô nương nói rất đúng “

Mẫu Đơn trừng mắt liếc chúng ta, tiện tay cầm lấy cây trâm trên sạp đùa nghịch, Dật Phong tiện tay lấy ra ngân phiếu một trăm lượng: ” Mấy thứ này ta mua hết ” lại nhìn Vân Dung nói: ” Vân Dung cô nương, tất cả đều lấy “

Phụ nữ vừa nhìn thấy ngân phiếu, ánh mắt lấp lánh, vui vẻ nói: ” Bán cho các ngươi “

Mẫu Đơn như thế nào lại không cam tâm, âm thanh nói với người phụ nữ bán trang sức: ” Hắn ra bao nhiêu, ta ra gấp đôi” Cùng người giàu nhất thiên hạ đối đầu, nàng có phải hay không điên rồi.

Dật Phong thản nhiên nói: ” Ta ra gấp hai lần Ngụy gia tiểu thiếp ” Ngụy gia tiểu thiếp, ha ha, đủ đả kích.

Mẫu Đơn đắc ý, nói: ” Ta ra gấp hai của ngươi “

Dật Phong vừa định tranh cãi, ta vội nói: ” Ngụy tiểu phu nhân, chúc mừng người đã dùng 4000 lượng để mua được mấy thứ này” Mây thứ này xem ra cùng lắm được vài trăm lượng, nàng không lỗ nặng mới là lạ. Dật Phong là ai? Tùy tiện đưa ra một trăm lượng chỉ là che mắt, thực ra là hắn đưa tới 500 lượng.

” 4000 lượng? ” Mẫu Đơn kinh ngạc thốt lên.

Ta cười nói: ” Ban đầu Dật Phong công tử đưa vị đại tẩu là 500 lượng, ngươi ra gấp hai hắn là 1000 lượng, hắn lại ra hơn ngươi gấp đôi, 2000 lượng, chính là ngươi vẫn nguyện ý theo hắn, gấp đôi không phải là 4000 lượng sao.” Ta cố tình giả vờ hiểu: ” Ngụy tiểu phu nhân ngươi dốt đặc cán mai, tự nhiên sẽ không hiểu. Còn có a, Ngụy tiểu phu nhân ngươi bây giờ thay đổi lời nói cũng không ích gì đâu”

” Ngươi…Ta đương nhiên hiểu, lời nói của ta cũng coi như sổ” Ngu dốt, chính là tự ngươi nói.

Ta cười, nhìn lướt qua đám người vây quanh, nói: ” Các vị hương thân, mời làm chứng, Ngụy gia tiểu phu nhân lấy 4000 lượng mua trang sức của vị đại tẩu này”

Mẫu Đơn thấy chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cắn răng một cái, nói: ” Theo ta về nhà lấy bạc “

Nhìn Mẫu Đơn bộ dáng chật vật, ta cùng Vân Dung bật cười. Dật Phong vẫn tao nhã, nói: ” Nàng bị ngươi chỉnh đủ thảm. “

Ta khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: ” Nàng tự tìm, ngươi là ai a? Đại tề thủ phủ Dật Phong công tử, so sánh nhiều tiền? Nàng tìm chết? Đem ngươi Phong gia ngân phiếu đổi thành một ngàn lượng, cũng có thể khiến nàng tức chết” Mẫu Đơn tất cả đều tự tìm, Vân Dung là ai a? Tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, dám khi dễ nàng? Tấm tắc…

” Nàng xứng đáng ha” Vân Dung hướng tới Mẫu Đơn đã đi xa, khinh miệt, nhìn thoáng qua, Vân Dung lần này thay đổi nhiều, ta cũng khó nhận ra.

” Đi thôi” Dật Phong tiện tay chỉ vào phía trước.

Tại trên đường đi dạo hồi lâu, không có gì thu hoạch. Cho nên ta nhượng Vân Dung dán cáo thị ra ngoài, cũng nhượng lão Mã lưu ý thoáng cái. Cụ thể là Mai lão bản muốn mua căn phòng đẹp nhất, nếu nguyện ý bán, thì liên lạc ta. Không còn cách nào a, thật sự là tìm không được, chỉ có thể như vậy.

Bởi vì ta thân thể thật sự quá yếu, cho nên quyết định mỗi ngày đều ăn một ít thuốc bổ loại tốt nhất, ta phải nghĩ cho hai tử của ta a. Uống thuốc Vân Dung đưa tới cùng tô cháo gà, ta liếm môi, cười nói:” Mùi vị không tệ, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt.”

Vân Dung cười nói: ” Thích là tốt rồi, ngươi thân thể quá yếu, nhất định phải bồi bổ. Chuyện đặt mua tòa nhà, ta đã mời vài người tới hầu hạ ngươi” Này em gái của chồng, hầu hạ ta rất có hại sao?

” Thiết, còn không phải tiền của ta, nếu ta trả lương cho ngươi theo cách thông thường, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu?” Ta lợi hại đối đáp, không dùng tiền của bản thân đương nhiên không thấy đau lòng.

Vân Dung ấp úng hồi lâu, mới nói:” Tốt lắm, ngươi có nhiều tiền như vậy chẳng lẽ mang vào quan tài”

Ta khinh bỉ liếc nàng một cái: ” Được, coi như ngươi giữ tiền hộ hài tử ta”

” Ngươi mang thai con của Hoàng thượng, vẫn còn cần tiền?” Là con gái thì hoàn hảo, nếu như là nam hài, ta phải nghĩ hắn vì cha hắn mà đi tranh cái ngôi thiên tử, cũng không phải là không tốt, chỉ sợ hai người đó quá giống nhau.

Ta thở dài một tiếng:” Tính, ta dạy hắn từ đầu. Cho nên, tiết kiệm cũng tốt.” Ta nhất định hẹp hòi, trước mắt, tài sản của ta đủ cho ta tiêu cả đời.

Vân Dung cười nói: ” Tam muội, ngươi có bao nhiêu tiền ta hiểu rõ nhất” Ách, quên, nàng nhất định chuyên môn thay ta có trách nhiệm tiếp quản

Ta bỗng dưng tức giận cao giọng: ” Đi chết đi, ta là người nghèo, cái gì cũng không có ngươi không biết sao?”

Vân Dung từ từ vòng đến sau ta: ” Tam muội, kỳ thật ngươi cần gì?”

” Cái gì?”

” Phong đại ca đối với ngươi…tình thâm ý trọng, ngươi…” Nói chuyện nửa vời, có ý tứ a. Có cái gì mà khó nói.

Ta khẽ ừ: ” Vân Dung, ngươi không rõ tình cảm không thể miễn cưỡng. Tâm ta đã trao cho Hoàng thượng, cũng không muốn lấy nam nhân khác”

Vân Dung thần sắc thản nhiên, ngồi bên cạnh ta: ” Ai, nếu đã ra cung, tại sao không bỏ xuống được?”

Ta lắc đầu nhẹ nhàng phun một hơi: ” Càng muốn quên, càng không thể quên được, tình cảm là chuyện khó khăn nhất để quyết định”

Chuyện mua khu nhà cao cấp giao cả cho lão Mã cùng Phục Linh giải quyết, điếm khánh cũng tùy tiện giải quyết, nhiệm vụ quan trọng nhất của ta hiện giờ là chiếu cố tốt cái bụng bầu này. Ta sanh non hai lần, vẫn còn ám ảnh a.

Quán tính sanh non. Trong ngày thường trừ ăn ra nhất định ngủ, nếu không là tản bộ. Đi dạo phố một chút, đến trang sức màu đỏ phường uống tra, cũng có lúc đấu với địa chủ. Dù sao áo cơm không lo, nhất định sẽ ăn chờ chết. Sao, không phải, mang thai hài tử. Trừ ra Vân Dung, không có ai biết ta có thai. Nếu biết chắc sẽ nghi ngờ là cốt nhục của đương kim hoàng thượng, sợ rằng mỗi bước đi của ta đều có mấy người đi theo.

Theo chân bọn họ ở chung lâu như vậy, ta đối bọn họ nhất định nhàm chán. Ai, hiện tại đã hơn ba tháng. Bụng sớm muộn cũng sẽ hiện ra, làm sao bây giờ nhỉ?

Dật Phong cho ta một tháng kỳ hạn đã qua đi, chính là ta không biết làm thế nào cho tốt, phải trả lời hắn thật khó quá đi. Gả cho hắn ha? Ta không thương hắn, nhất định bởi vì hắn rất yêu ta, cho nên ta không muốn thương tổn hắn. Không lấy chồng ha, bụng của ta như thế nào mà có? Hài tử của ta sẽ bị người khi dễ. Tới cùng cần phải làm sao a? Ta sắp điên rồi. May mắn Dật Phong tựa hồ biết tâm tư của ta, gần nhất cũng không thể bức ta, chỉ là vì tính tình của ta. Ước chừng biết phụ nữ mang thai không thể bị kích thích, Vân Dung liền đối ta muốn gì được đó. Bụng bầu thật đáng yêu, hài tử, có cẩm y ngọc thực, y lại đưa tay, cơm lại há mồm, ta không phải là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ sao? Đối với ngươi, tất cả cảm giác đều không có khuyết điểm. Nhân lúc mang thai, sẽ thật tốt chỉnh ngươi.

Minh – lão công, muốn hắn hầu hạ. Hiện tai khen ngược, Tề Hạo còn không biết chết ở chỗ ôn nhu phi tử nào. Dật Phong đối ta thiên y bách thuận nhưng hỉ có thể là bằng hữu, hoặc nếu là ca ca cũng không thể thay thế được lão công. Đêm khuya mộng hồi, lệ dính ướt gối đầu.

Hôm nay ăn xong điểm tâm, ta như thường ngày tới trang sức màu đỏ phường, rất may ngay lúc này, trang sức màu đỏ phường đang có trò hay, ta đương nhiên xem trò hay.

Ta cùng Dật Phong đến trang sức màu đỏ phường, dự định kêu Vân Dung tiếp tục đánh bài, bất quá tiết mục diễn ra ngay tại cửa chính.

Ở cửa trang sức màu đỏ phường có hai cỗ kiệu xa hoa, Ngụy Thân khoan thai đứng trước cửa, tựa hồ phi thường sốt ruột, Mẫu Đơn đi bên cạnh, cũng là vẻ mặt lo lắng.

Ta xem Dật Phong nói:” Hai người bọn họ tính làm cái gì? Không phải đến tìm phiền phức ha?” Ta là không sợ hắn đến tìm phiền phức, chỉ sợ sau lưng hắn giở trò.

Dật Phong cười nói:” Sợ cái gì?”

Ta bài trừ vẻ tươi cười, đi qua cười nói:” Ngụy lão bản cùng tôn phu nhân đại giá quang lâm có gì phải làm sao?”

Ngụy thân nịnh nọt cười nói:” Vương phi biết Vân Dung là phu nhân của ta, mà nay Vân Dung không chịu về nhà, vẫn còn thỉnh vương phi khuyên nhủ nàng”

Ta tao nhã cười một tiếng:” Vương phi? Ngụy lão bản nói đùa, ta chỉ là một tiểu nữ tử, không phải cái gì Vương phi”

” Còn không mau xin lỗi”. Ngụy thân giận tái mặt trách mắng Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn lập tức ‘khiêm tốn’ quỳ xuống:” Mẫu Đơn không biết nặng nhẹ, đắc tội Vương phi cùng Quận chúa, thỉnh Vương phi thứ tội”

Ta vội vàng đỡ Mẫu Đơn, nói:” Ngụy phu nhân quá khách khí, ta cũng không phải cái gì Vương phi, chỉ là nhà tôi cùng Thành vương gia có vài phần giao tình” Muốn ta nói mấy lần đây, những người này thật giỏi làm khó nha.

Ngụy Thân nhìn ta, tựa hồ không tin, cười nói:” Vương phi nói đùa”

Ta gặp khó khăn cũng không muốn giải thích:” Ngươi đã không tin, ta còn có biện pháp gì” Ta quay đầu đối tiểu thư tiếp khách nói:” Gọi Hứa Đại Lực lại đây, cung tiễn Ngụy lão bản cùng phu nhân” Ta nhấn mạnh hai từ cung tiễn, ý tứ thỉnh bọn họ cút đi. Hứa Đại Lực là ai Ngụy Thân không biết, cũng biết ta đuổi hắn. Vội nói:” Mai lão bản trở lại thương trường thật là tốt, Ngụy mỗ có thể hay không theo Mai lão bản kiếm cơm?” Ta dựa vào, nguyên lai là muốn gia nhập liên minh.

Ta cười, cười đến rất giả:” Có lỗi nha, hiện tại muốn liên minh, người phụ trách là cha ngươi”. Không đi cầu cha ngươi lại đến cầu ta, đúng là ăn no rửng mỡ.

Ngụy thân không tự nhiên, nói:” Gia phụ cùng ta luôn luôn bất hòa…”

Ta lườm hắn một cái, không chút biểu tình nói:” Có lỗi, ta không làm chủ được” Cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi vào. Dật Phong phe phẩy cây quạt, đi theo sau ta. Ta vào trang sức màu đỏ phường, quay đầu lại cười châm chọc. Ngụy Thân thấy ta trước công chúng không để cho hắn mặt mũi, đã sớm tức giận đến gân xanh bạo liệt, chỉ là đang kiềm chế chưa bộc phát ra ngoài. Hỗn đản, hắn xứng đáng a.

Đi vào, Vân Dung hai tay ôm trước ngực, bộ dáng khẩn cấp, Phục Linh cố gắng an ủi nàng.

Ta vỗ vỗ bả vai của nàng:” Ngươi tức khí cái gì chứ? Có phải hay không vì Ngụy Thân”

Vân Dung cố gắng hít thở thật sâu, nói:” Mới vừa rồi hắn còn nói ta là phu nhân của hắn, cưỡng bức ta theo hắn trở về. Hắn ban đầu đuổi ta đi, hại ta lưu lạc đầu đường xó chợ, hiện tại lại tới mời ta trở về. Ai chẳng biết người hắn thỉnh không phải là ta, mà là tiêu dao vương chi nữ Vân Dung Quận chúa.”

Ta cười nói:” Đối phó với loại người này tốt nhất là không để ý tới hắn, ta không tin hắn dám làm gì”

” Phu nhân, ta biết sai lầm rồi, mời theo trở về ” Ngụy Thân không biết liêm sỉ tiêu sái đi vào, mặt mày tươi cười. Ta hoài nghi rằng da mặt của hắn làm bằng da trâu, thật là dày, lợi hại.

Vân Dung quay mặt sang  một bên, trực tiếp không nhìn hắn. Ngụy Thân, tên hỗn đản này, rõ ràng nhìn trúng mạc lão đầu quyền thế.

” Phu nhân” Ngụy Thân vẻ mặt tươi cười. Vừa nói vừa muốn kéo tay Vân Dung đi, Vân Dung tiện tay tát hắn một cái, oán hận nói:” Đừng để ta gặp lại ngươi”. Tiếp theo hô to:” Hứa Đại Lực, thỉnh Ngụy lão bản đi ra ngoài.” Vân Dung cũng không phải nữ nhân dễ bắt nạt.

Ngụy Thân bị đánh, nụ cười trên mặt cứng ngắc, ánh mắt thậm chí mang một tia ác độc, bất quá rất nhanh bình phục, cười nói:” Phu nhân, ta còn có thể trở lại”

” Cút” Vân Dung hung hăng phun ra một chữ.

” Ngươi đừng quá càn rỡ.” Mẫu Đơn tự do đi vào.

Ta trở tay cho nàng một cái tát:” Cút ” Mụ nội nó, dám đến trang sức màu đỏ phường giương oai. Mấy ngày hôm trước trên đường đã bị ta chỉnh thảm, còn muốn đến sinh sự.

” Ngươi…” Mẫu Đơn bụm mặt, giơ tay muốn đánh trả, bị Ngụy Thân dùng ánh mắt đe dọa, vội vàng trở về.

Ngụy Thân rõ ràng vô cùng tức giận, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, ôn nhu mà nói:” Về ” Vừa nói vừa hổn hển, phẩy tay áo bỏ đi.