Hoàn Mỹ Phù Hợp

Chương 17: Bị ông xã "bắt gian" tại chỗ, cầu xin tha thứ và ngoan ngoãn chấp nhận nam nhân trừng phạt



Lê Đan nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, cậu lần mò thật lâu mới tìm được bộ y phục của mình lẫn trong căn phòng lộn xộn đầy quần áo này, nhưng tiếc là bộ đồ đó đã bị dính không ít tinh dịch cùng nước dâm của hai người.

Lê Đan chỉ đành lo sợ trong lòng mà kéo tủ quần áo ra, chọn lựa lấy một bộ quần áo từ bên trong. Cậu vừa chọn vừa thấp thỏm quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn gợi cảm đang ngủ trên giường, cậu sợ mình sẽ đánh thức đối phương.

Người nằm trên giường lúc này chính là ông chủ Tịch của chúng ta, hắn đang nằm tư thế đưa lưng về phía cậu. Từ góc độ của Lê Đan nhìn qua thì có thể thấy được tấm lưng rắn chắc của hắn, vai rộng chân dài, mỗi một bộ phận đều ẩn giấu khí chất sắc bén và gợi cảm. Người đàn ông này vẫn luôn có thể dễ dàng khiến cậu chết mê chết mệt như vậy...

Nhưng khi Lê Đa tỉnh lại từ trong cơn say mê, cậu nhớ đến mặt dày vô sỉ của nam nhân liền không khỏi có chút buồn bực. Hôm nay là ngày cuối tuần, vốn dĩ Lê kiến trúc sư đã xếp xong lịch trình cho một ngày nghỉ thoải mái, ai ngờ Tịch biến thái lại bò từ ống nước lên rồi cường thế chui vào nhà cậu lần nữa.

Ngang nhiên chiếm chỗ không nói, mà đằng này hắn còn tự ý tuyên bố muốn ký kết "hiệp định sống chung" đầy xấu hổ với cậu. Chuyện về sau thì lại càng thêm thuận lý thành chương, ban ngày ban mặt Tịch Chu còn lôi kéo cậu tiến hành mấy cuộc "khiêu chiến" theo tiêu chuẩn của hắn.

Lê Đan ăn mặc chỉnh tề xong, trước khi đi, cậu bước đến đầu giường nhìn thoáng qua Tịch Chu, hẳn là hắn rất mệt mỏi đi. Có người nói ông chủ Tịch đã ngồi xử lý công vụ trong văn phòng suốt cả đêm, lúc này dưới mí mắt của nam nhân xác thực hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.

"Em sẽ trở về nhanh thôi."

Lê Đan mở miệng nhỏ giọng nói, đôi mắt nhẹ nhàng nhu tình như nước nhìn Tịch Chu đang say ngủ. Có một số việc cậu phải tự mình giải quyết, nhưng đồng thời cậu cũng lo sợ là nam nhân sẽ biết được mình và Hứa Phương Nam đã hẹn gặp nhau.

Nếu như Tịch Chu biết được thì sao đây?... Lê Đan thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí cậu cũng không dám suy nghĩ thêm nữa. Lê kiến trúc sư là một người rất chú trọng thời gian, nhưng hôm nay bởi vì ngoài ý muốn bị Tịch Chu quấy nhiễu, nên cậu đã phá lệ mà đến muộn một hai phút.

"Xin lỗi học trưởng, tôi đã tới trễ." Giọng nói của cậu có chút gấp gáp, đoán chừng là do vội vàng đi đến đây, trên chóp mũi cậu thậm chí còn rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng trong suốt.

Hứa Phương Nam vốn đang lo lắng nãy giờ, nhưng khi thấy thân hình có hơi cao gầy của Lê Đan xuất hiện, hai mắt gã bỗng chốc sáng ngời, lời nói thốt ra không giấu được sự vui mừng: "Em có thể đến là tốt rồi, anh rất vui, A Đan."

Lê Đan phát hiện mình thế mà lại không cách nào chấp nhận được một ai khác ngoài Tịch Chu gọi thân mật như vậy. Cậu cười cười, có chút xấu hổ nói: "Hứa học trưởng, anh hãy... gọi tôi là học đệ hoặc là Lê Đan đi." Cậu cần phải tự mình phân rõ giới hạn với đối phương.

Hứa Phương Nam cảm nhận được Lê Đan đang cố ý giữ khoảng cách với mình, khóe miệng tươi cười như mắc kẹt lại, qua một lúc lâu gã mới mất mát nói: "Chúng ta có cần thiết phải xa lạ như vậy không?"

"Học trưởng, có phải anh đã hiểu lầm gì hay không?..." Lê Đan có chút đoán không ra ý của đối phương, đúng là trước kia cậu từng có hảo cảm với Hứa Phương Nam, nhưng loại cảm xúc này chưa kịp nẩy mầm đã bị bóp nát đến chết tươi. Biểu hiện lúc này của đối phương thật sự làm cậu cảm thấy có chút không chắc.

Hứa Phương Nam nghiêm túc quan sát vẻ mặt Lê Đan, gã không cam lòng nói: "Nếu em không lưu niệm gì với anh, vậy tại sao hôm nay còn đến đây?"

"Lý do hôm nay tôi tới đây, là bởi vì có một việc muốn nhờ học trưởng." Lê kiến trúc sư có chút thờ ơ rót một chén trà nóng thay đối phương. Cậu nhìn vẻ mặt hơi kinh ngạc của Hứa Phương Nam, tiếp tục mở miệng nói.

"Học trưởng có nhớ là tôi đã từng cho anh một chiếc đồng hồ đeo tay không? Tôi muốn lấy lại nó."

Hồi đó, Lê Đan đã tặng cho Hứa Phương Nam một món đồ vào ngày sinh nhật của gã, chiếc đồng hồ kia cũng không quý báu gì mấy, nhưng cậu đã từng lén ghi mấy lời thổ lộ tâm ý của mình lên mặt trái của nó.

Vào ngày Hứa Phương Nam xuất ngoại, Lê Đan định bày tỏ tình cảm của mình cho gã biết, nhưng nào ngờ lại tình cờ nghe được một câu của Hứa Phương Nam nói với bạn của gã: "Đúng là tôi có hảo cảm với Lê Đan, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì một người đàn ông mà vứt bỏ tương lai sáng lạng của mình."

Từ đó, Hứa Phương Nam liền không còn sự lựa chọn của Lê Đan nữa. Hôm nay đến nơi hẹn và đưa ra ý muốn thu hồi quà tặng, đại khái là cậu muốn chặt đứt hoàn hoàn ràng buộc trong quá khứ.

"Cái đồng hồ đó đã hỏng rồi... Nên anh...." Câu kế tiếp Hứa Phương Nam nói không được nữa, sắc mặt gã ủ rũ, biết hai người lại không khả năng bên nhau.

"Không sao, bỏ rồi cũng tốt."

Lê Đan nhìn đồng hồ, cậu sợ Tịch Chu tỉnh lại sớm quá, hơn nữa lúc này cậu cũng đã nói đến đầy đủ rõ ràng với Hứa Phương Nam. Cho nên Lê Đan liền đứng lên, mỉm cười nói: "Học trưởng, tôi đi về trước, cảm ơn vì lời mời của anh."

Thần sắc Hứa Phương Nam phức tạp, gã thấy cậu chuẩn bị rời đi liền vội vàng đứng lên, hỏi: "Là vì Tịch Chu sao?"

Lê Đan do dự một hồi mới mở miệng: "Chỉ một phần thôi." Chủ yếu nhất là do hảo cảm năm đó hoàn toàn không tồn tại, mặt khác cậu tới đây cũng là vì không muốn sau này sẽ làm Tịch Chu sinh ra thêm hiểu lầm nào nữa.

"Lê Đan, anh ta... Em không nên quá nghiêm túc, anh ta không thích hợp với em đâu." Hứa Phương Nam muốn nói nhưng lại thôi.

"Cảm ơn ý tốt của học trưởng, nhưng đó là chuyện riêng của tôi và anh ấy."

Nghe thấy Hứa Phương Nam nói vậy, Lê Đan có chút run sợ, trực giác nói cho cậu là đối phương đã biết chút gì đó, nhưng cậu đã kiềm sự tò mò xúc động lại, giả vờ thản nhiên không thèm để ý. Như cậu đã nói, đây là chuyện riêng của cậu và Tịch Chu, không nên có bên thứ ba chen chân vào.

Lê Đan tạm biệt lần nữa, mới vừa ra khỏi cửa không bao xa, cậu liền thình lình phát hiện một chiếc xe cực kỳ quen mắt. Phản ứng đầu tiên của Lê kiến trúc sư là mau tìm cách trốn đi, nhưng rồi cậu lại cố gắng kiềm nén ý niệm chạy trốn trong đầu, giả vờ như không phát hiện, chuẩn bị tự mình đón xe.

Không cần phải nói, người ngồi trên chiếc xe kia ngoài ông chủ Tịch ra thì còn có thể là ai?

Tịch Chu thấy Lê Đan làm lơ sự tồn tại của mình, đôi mắt sâu thẳm bốc liền lên hai ngọn lửa, ngũ quan anh tuấn phủ lên một tầng hắc khí, lúc này trên mặt nam nhân đều là tức giận cùng ghen tuông đồng thời cuồn cuộn dâng lên. Ông chủ Tịch dứt khoát mở cửa xe, chân dài sải bước, khí thế mãnh liệt bắt lấy Lê Đan, sau đó ném vào trong xe rồi nhanh chóng khóa kỹ cửa xe lại.

Lê Đan ngồi ngay ngắn trên ghế trước, len lén nhìn sang Tịch Chu đang ngồi bên cạnh, gương mặt âm trầm đen thui của hắn làm trong lòng cậu không khỏi run lên, nhưng Lê Đan vẫn giả bộ cao ngạo, cằm cậu hơi nâng lên, nhàn nhạt hỏi: "Ông chủ, anh theo dõi tôi?"

Tịch Chu một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt đen thẳm chuyên chú nhìn phía trước mà nghiêm túc lái xe, bàn tay cầm bánh lái nổi đầy gân xanh, nhìn như đang ở cố sức kiềm nén nội tâm đang điên cuồng dậy sóng của mình.

Không một lời nào, thậm chí cũng không có đưa mắt nhìn cậu, một Tịch Chu như vậy càng làm cho Lê Đan hoảng loạn sợ hãi hơn, cậu lên tiếng một lần nữa: "Ông chủ, anh để tôi xuống xe đi, tôi còn có việc..."

Tốc độ xe chạy rất nhanh, Tịch Chu vẫn không nói một lời nào, biểu hiện bình tĩnh này như là "bình yên trước cơn bão" vậy. Lê Đan cúi đầu suy nghĩ lại hành động của bản thân, cậu biết rõ là Tịch Chu không muốn mình và Hứa Phương Nam gặp nhau, thế nhưng cậu lại gạt nam nhân mà đi gặp người trước kia mình từng có hảo cảm, nghĩ đi nghĩ lại thì thật sự là mình đã có chút quá phận.

Lê Đan mấp máy môi, một đỗi sau cậu mới nhẹ giọng, chậm rãi giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, em đến đó là để nói rõ ràng với học trưởng, em cùng hắn ta đã hoàn toàn không có khả năng nữa."

Nãy giờ đi dọc đường, trong đầu Tịch biến thái toàn là nghĩ đến đủ loại phương pháp thi ngược. Bỗng hắn nghe thấy Lê Đan nhẹ giọng chủ động giải thích, hoả khí trong lòng vốn sắp phun ra ngoài lập tức giảm đi không ít, thế nhưng gương mặt âm trầm đen thui vẫn không có xu thế hòa hoãn chút nào.

Tịch Chu suy tư quá nghiêm túc, cho nên ngoài mặt thoạt nhìn như càng thêm âm u hơn so với trước, Lê Đan đành nghiêng người giải thích lại lần nữa: "Tịch Chu anh đừng như vậy, Hứa học trưởng cũng biết quan hệ giữa anh với em mà..."

Bầu không khí nặng nề trong xe làm Lê Đan cảm thấy thật không dễ chịu, cậu muốn thấy người đàn ông này cười với mình, ôm mình, hôn môi mình, thậm chí là xỏ xuyên qua mình. Phần áp suất thấp này vẫn luôn duy trì cho đến khu chung cư Lê Đan ở, Tịch Chu không nói một tiếng nào dùng tay ôm lấy thắt lưng cậu rồi kéo xuống xe, lên lầu, mở cửa vào nhà.

"Loảng xoảng" một tiếng, động tác thô bạo của Tịch Chu làm cửa sắt phát ra vang thật lớn. Sau khi đi vào, Tịch Chu đưa tay cởi cà vạt rồi ném lên sô pha, vẻ mặt tối tăm không rõ ý nghĩ, ánh mắt hung ác sâu thẳm chăm chú Lê Đan, thanh âm trầm thấp âm u vang lên.

"Nếu không có gì thì tại sao em lại lựa thời điểm tôi ngủ để đi ra ngoài? Nếu hai người không xảy ra chuyện gì, vậy rõ ràng là em nhìn thấy xe của tôi nhưng vì sao lại giả vờ không nhìn thấy, còn muốn chạy trốn nữa?"

Đúng là một đêm không ngủ khiến Tịch Chu rất mệt mỏi, nhưng Lê Đan vừa ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, hắn liền lập tức từ trong mơ tỉnh lại. Vốn dĩ Tịch Chu muốn kéo Lê Đan về tiếp tục ngủ, rồi lại phát hiện ra hình như cậu đang có việc gì đó gạt hắn, hắn dứt khoát "tương kế tựu kế" để Lê Đan ra ngoài, kết quả thật đúng là bị hắn "bắt gian" ngay phòng trà!

"Gạt anh là em không đúng, nhưng nếu em nói cho anh, anh sẽ chịu cho em đi gặp hắn sao?" Lê Đan phản bác lại.

Quả thật sẽ không để em đi gặp cái tên tiểu bạch kiểm kia, trong lòng Tịch Chu lập tức đáp lại, nhưng vẻ mặt bên ngoài của hắn vẫn u ám thâm trầm đến cực điểm: "Em đã thử nói qua với tôi chưa? Không hỏi qua ý kiến của tôi rồi lại phán xét tôi như vậy, Lê Đan em thật là có lý."

Lê Đan nhìn ánh mắt trào phúng mang theo sự cô đơn thật sâu bên trong của Tịch Chu, trái tim cậu đột nhiên nhói lên một cái. Cậu cắn môi dưới, cuối cùng tiến lên ôm lấy Tịch Chu, đặt cằm lên vai của hắn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, lần này là em không tốt."

Ngay lúc Lê Đan không nhìn thấy, khoé môi Tịch Chu chậm rãi câu lên, nhưng phần nụ cười tà ác này rât nhanh đã bị hắn giấu đi, hắn không nói lời nào duỗi tay chuẩn bị đẩy Lê Đan ra. Lê Đan nhận thấy được hành động của nam nhân, cậu càng ra sức ôm chặt lấy Tịch Chu, sau đó ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt đã phủ một tầng nước mỏng, "Đừng đẩy ra, em... em mặc cho anh trừng phạt."