Hoán Mệnh

Chương 22: ĐẾN CẢ HỖ DỮ CÒN KHÔNG ĂN THỊT CON.



- Đây, tài liệu mày cần. - Quản lý thả xuống trước mặt tôi một tập giấy. Tôi cầm lên, không nhịn được liếc bà ấy một cái. - Quản lý, dù sao em cũng phải hỏi điều này. Nhưng bao giờ chị mới cho em xuất viện?

Quản lý đang uống nước, chỉ tay về phía cửa sổ, xong mới đáp.

- Bao giờ mày có thể đấm vỡ cái kính kia thì chị sẽ cho mày ra. Còn không, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho chị. Mày bị xuống cân quá nhiều rồi, có xuất viện cũng không luyện tập được.

Cho nên, lúc tôi còn đang nằm trên giường bệnh, tay chuyền nước biển, ngày tiêm ba mũi, quản lý bà ấy đã nghĩ đến việc cho tôi quay lại phòng tập rồi. Chắc...chắc trong đầu đã nghỉ đủ mấy loại tra tấn tôi rồi cũng không biết chừng ấy.

Miệng tôi run rẩy, giật giật hồi lâu vẫn không nói được gì. Đành từ bỏ, cầm tài liệu tôi vừa nhờ chị tìm hai ngày trước lên đọc.

Quản lý thấy tôi im lặng rồi thì quay qua, sau đó thắc mắc.

- Mà mày điều tra con bé kia làm gì thế? Nhưng kể cũng lạ, chị cứ tưởng họ Hà hiếm lắm cơ, sao mày quen được nó thế? - Không chờ tôi trả lời, quản lý than. - Nhưng kể cũng tội con bé. Có quá khứ thế kia cơ mà. Bị bố dượng xâm hại, còn bị bạn thân gài bẫy chơi đểu, hỏng luôn cả đời con gái. Thật là...

- Đó là em gái em đấy. - Tôi bình tĩnh lật qua một trang giấy, đáp. - Chị không nhớ sao? Hà Khả Minh, em gái của em.

"Choang"

Tiếng cốc vỡ. Tôi liếc qua, thấy mặt quản lý thộn ra rõ buồn cười. Chắc có lẽ chị chẳng còn ấn tượng với con bé lúc nào cũng lon ton đi bên cạnh em trai chị đâu nhỉ?

Hà Khả Minh. Lý lịch bình thường. Học lực đạt loại khá giỏi. Không nổi bật trong lớp, tính tình rụt rè, hiền lành, và khá mờ nhạt trong ấn tượng của người khác.

Năm sáu tuổi, bị bố dượng xâm hại. Nhưng ông ta lấy lý do uống say không nhớ rõ. Rồi không biết thế nào mà chỉ bị giam vài tháng.

Tôi nhíu mày. Xâm hại trẻ nhỏ chỉ bị giam vài tháng? Chỉ bởi hành động trong vô thức do rượu tác động? Có lý nào lại thế??? Mà hình như năm đó tội ấu *** vẫn chưa nghiêm trọng, nói đúng hơn là trường hợp này chưa gặp thường xuyên nên chưa đưa ra luật riêng như bây giờ.

Vài năm sau, Khả Minh sống khép kín hơn, đại khái chẳng có vấn đề gì nữa.

Nhưng...

Đọc những dòng cuối, mặt tôi lạnh đi, nhàu nát tờ giấy tội nghiệp. Quản lý liếc tôi một cái, chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng.

- Con bé đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt tầng dưới đấy. Hình như...còn có mẹ con bé.

- Quản lý! - Tôi tung chăn, bước xuống giường. - Em ra ngoài một chút được không?

Thấy quản lý hé miệng, để phòng hờ, tôi nhanh tay rút khẩu trang ý tế từ trong hộc tủ ra, sau đó giơ ba ngón lên thề.

- Đảm bảo không gây chuyện cho chị đâu. - Rồi, đeo khẩu trang vào, cười típ mắt.



Có lẽ quản lý biết không ngăn được tôi rồi nên chỉ có thể thở dài, đỡ trán, phất phất tay đuổi.

Tôi tí tởn "chụt" một cái tặng chị nụ hôn gió nồng thắm, sau đó chạy đi.

Tôi nằm bệnh viện khá lâu, nhưng cơ thể lại chẳng có chút gì cứng nhắc cả. Có thể đoán ra rằng hằng ngày tôi đều được ai đó tận tình xoa cơ giúp mình.

Dù không biết tôi có tỉnh hay không, dù không rõ lúc nào tôi mở mắt, ấy vậy mà vẫn thường xuyên giúp tôi tập luyện. Tôi nợ bà ấy quá nhiều rồi.

Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ dành cho những bệnh nhân gặp tình trạng khó kiểm soát, cần gắt gao để ý nhiều hơn. Quản lý từng nói, tôi đã phải nằm trong đó khá lâu, đến lúc thấy tôi mở mắt lần đầu mới miễn cưỡng cho tôi về phòng thường.

Tôi đứng bên ngoài nhìn vào trong. Cô gái gầy nhỏ yếu ớt được nối với bao nhiêu là dây rợ, máy này máy nọ đặt xung quanh. Khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác. Chỉ mới mấy ngày, vì sao lại tiều tụy nhanh đến thế chứ?

Tôi mở cửa ra, nặng nề bước đến từng bước nhỏ. Lúc đứng trước mặt em rồi, tôi không kìm được mà rơi nước mắt.

Khuôn mặt ấy, quả nhiên rất quen thuộc. Trước kia, ngày nào tôi cũng thấy em ở trong gương. Cuối cùng cũng có ngày tôi được đối diện với em rồi.

Em gái của chị, hãy mạnh mẽ mở mắt ra đi. Mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, mạnh mẽ đứng lên làm lại cuộc đời đi. Chị...chẳng thể giúp em hơn được nữa đâu.

Tôi gạt tóc mai của em ra sau tai, rồi khi nhìn đến đôi mắt đang nhắm nghiền, tôi khựng lại.

Thật lạ. Tôi nhớ Khả Minh cũng có một nốt ruồi bên mắt giống tôi cơ mà, vì sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?

Tôi cúi xuống để nhìn rõ hơn, thậm chí tôi còn nhìn đi nhìn lại cả hai mắt rất nhiều lần. Ấy thế nhưng, vẫn không thấy được.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ở đằng sau. Quay đầu lại, người phụ nữ trung niên vừa bước vào, tay còn cầm một bình hoa nhỏ. Đúng rồi, lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ này, trên tay bà ấy cũng có bình hoa tương tự.

Nhìn vẻ bàng hoàng của mẹ, tôi hiểu rằng, có lẽ mẹ đã biết tôi là ai. Không phải Hà Minh Châu, vận động viên boxing được người đời tôn làm nữ hoàng. Bà ấy chỉ biết tôi là Hà Minh Châu, đứa con gái từng bị bà vứt bỏ. Hẳn là bà ấy không ngờ được rằng lại có một ngày, tôi đột ngột xuất hiện trước mặt bà, bằng tình thế khó xử như vậy. Tôi còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân y xì đúc bộ đồ của Khả Minh, bên ngực còn có cái logo không lẫn vào đâu được. Liếc qua thôi cũng biết là nằm cùng một viện rồi.

- Minh...Châu... - Mẹ bịt miệng lại, nghẹn ngào thốt lên. Tôi cười nhẹ, bước lại gần bà.

Tôi đã đắn đo rất lâu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, khi gặp bà, tôi nên gọi bà như thế nào. Giả vờ không biết, xa cách kêu một tiếng "dì", hay là...cứ thế mà gọi là "mẹ"?

Bàn tay run rẩy của mẹ đưa lên, chạm vào má tôi, vuốt từ mũi xuống. Sau đó, bà nhanh chóng rụt tay về, cúi đầu ôm miệng, hai vai run run. Tôi thấy mắt mình cay xè.

Bây giờ, đến cả việc chạm vào con mẹ cũng không muốn nữa ư?

Mẹ ghét con đến vậy ư?



- Mẹ... - Tôi nghe thấy giọng mình khàn khàn. Tôi nghe thấy tiếng gọi của mình chất chứa bao uất ức. Tôi cảm nhận được hai hàng nước lăn xuống má tôi. Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, nước mắt cũng chảy dài. Bà thả bình hoa xuống, mặc nó vỡ tan, xúc động kéo tôi vào lòng. Ôm rất chặt. Và bà ấy vừa khóc vừa gọi tên tôi. Cuối cùng mới nói.

- Mẹ xin lỗi! Mẹ thật sự xin lỗi!!

...

Tôi và mẹ đã có một cuộc trò chuyện đủ bình tĩnh nơi dãy ghế chờ ngay bên ngoài phòng bệnh đặc biệt.

Mẹ vẫn nắm lấy tay tôi, vuốt ve bàn tay đã thô cứng xấu xí của tôi mà khen rằng tay tôi thật đẹp. Tôi không biết vì sao mẹ phải dối lòng mà nói thế? Để khiến tôi vui ư? Để tôi dễ dàng tha thứ hơn ư?

- Thật may là con vẫn ổn. Bữa trước mẹ có xem tin tức rồi... - Mẹ lên tiếng, giọng vẫn còn đặc âm mũi, mắt vẫn nhìn xuống tay tôi mà thôi.

- Mẹ. Mẹ ghét con sao? - Tôi hỏi, giọng đều đều. Tôi đã thấy tay mẹ cứng nhắc, tôi đã thấy mẹ khó xử vô cùng. - Mẹ, vì sao mẹ ghét con?

- Mẹ không ghét con. - Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ lắc đầu. - Mẹ chưa bao giờ ghét con.

- Vậy vì sao mẹ bỏ con? - Tôi vẫn nhìn lại, tiếp tục gặn hỏi bằng chất giọng không quá nhiều cảm xúc.

- Mẹ nói ra có thể con sẽ nghĩ mẹ chỉ tìm một cái cớ. Nhưng sự thật...nếu không làm vậy, con sẽ chết. Nghĩ lại, đến cả mẹ cũng chẳng thể nào tha thứ cho sự vô dụng của bản thân được. Cho nên...

- Con sẽ chết, là sao cơ?

- Năm con mười tuổi, con bị nhiễm lạnh, sốt cao, mẹ có dùng cách gì cũng không hạ được. Rồi hôm ấy con bị co giật, còn sủi cả bọt mép. Bác sĩ nói con bị nhiễm virus lạ, nếu không cấp cứu thì không sống được. Nhưng lúc đó gia đình mình quá nghèo. Mẹ chạy vạy khắp nơi vẫn không gom đủ được. Hy vọng duy nhất là ở bên nội, nhưng bên đó ngay từ đầu đã chẳng chịu công nhận mẹ con mình. Con biết không? Họ không cho bố lấy mẹ, nhưng ông ấy bất chấp tất cả, kể cả bị từ mặt vẫn không muốn bỏ rơi mẹ. Nhưng khi mẹ đang bầu Khả Minh thì ông ấy tai nạn, không cứu được. Cuối cùng, mẹ chỉ còn một cách mà thôi. - Mẹ gạt nước mắt không ngừng, nhưng có lau bao lâu cũng chẳng thấy đỡ hơn. Tôi nhìn rồi lại thấy mình muốn khóc theo. - Bên phía trại mồ côi có nhà hảo tâm chuyên cứu giúp những em nhỏ bị bệnh. Mẹ đã nghĩ, có thể gửi tạm con ở đây, chờ đến khi con khỏe rồi mẹ sẽ quay lại đón. Mẹ đã nỗ lực trong công việc, kiếm thật nhiều tiền. Vì mẹ không muốn lặp lại cảnh chỉ vì bản thân bất lực mà khiến các con chịu khổ nữa. Nhưng khi mẹ đến, con đã được chuyển sang nơi khác rồi.

- Mấy năm sau mẹ có xem tin tức. Mẹ rất bất ngờ khi thấy con xuất hiện trên ti vi. Nhìn con khỏe mạnh như vậy, thành công như vậy, mẹ vui lắm. Nhưng mẹ chỉ được phép tự hào trong lòng thôi. Dù gì, có bằng lý do nào, mẹ vẫn là người bỏ rơi con. Mẹ không có tư cách xuất hiện lúc con đang ở trên đỉnh cao như vậy. Cuộc sống của con, thế giới của con đã chẳng còn mẹ nữa, mẹ không thể...không thể xuất hiện trước mặt con được.

Trên đời này, chuyện gì xảy ra cũng đều có nguyên nhân của nó.

Ví dụ như, Hiếu ghét Khả Minh là có nguyên do đằng sau.

Ví dụ như, Hoàng lừa Khả Minh cũng vì nghĩ cho cảm nhận của con bé.

Ví dụ như, mẹ đã rất đau lòng, rất khổ tâm khi phải bỏ rơi tôi, chỉ để tôi được tiếp tục sống.

Thiết nghĩ, nếu ngày xưa mẹ vì tình thương, vì trách nhiệm, vì lương tâm mà vẫn để tôi ở lại bên cạnh mẹ, liệu ngày hôm nay tôi còn ngồi đây không? Liệu thế giới này còn tồn tại một cái tên là Hà Minh Châu nữa không?

Tôi ân hận. Ân hận ngày hôm đó, sau khi biết chuyện lại trách cứ mẹ, giận mẹ, không nhìn mặt mẹ. Tôi ngu muội không biết gì, tôi cứ ngỡ tôi mới là người bất hạnh. Nhưng tôi lại không biết, tôi bị rời bỏ, tôi đau buồn, tôi rơi bao nhiêu nước mắt, thì mẹ - người mà tôi đã nghĩ nhẫn tâm bỏ rơi tôi, lại phải sống trong dằn vặt, trong đau đớn nhiều năm như vậy. Nói thẳng ra, tôi đau một, mẹ lại đau mười.

Đúng vậy! Trên đời này, đến cả hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà.