Hoán Mệnh

Chương 23: TRỪNG PHẠT (1).



- Mày tính đi đâu thế hả con kia?

Thấy tôi lục cục tìm quần áo, quản lý trợn mắt, bắt đầu có xu hướng cáu tiết lên. Tôi dừng động tác, mím môi quay lại cười nịnh chị.

- Em ra ngoài một tý ấy mà. Chỉ một lúc thôi, không lâu đâu.

- Đi đâu? Muốn mua gì nói chị mua cho...

- Không phải mua. - Tôi lắc đầu, nghĩ một lúc vẫn thú nhận. - Em cần gặp một người.

- Ai?

- Chìa khóa để kết thúc mọi bất hạnh.

Quản lý im lặng. Chị nhìn tôi, rất lâu, nhìn đến lúc khiến tôi không tự nhiên mới chịu lên tiếng.

- Chị cho mày một tiếng thôi đấy. Sau một tiếng mà chưa vác mặt về là coi chừng.

- Vâng! - Tôi đứng nghiêm kiểu quân đội, dõng dạc đáp lại.

- Còn nữa...

- Chị yên tâm. Em đang tìm cách để người khác không nhận ra mình, tuyệt đối không gây phiền phức cho chị!!

Quản lý gật đầu hai lòng, rời đi. Tôi thả lỏng người ra, bất giác thở dài.

Đúng vậy! Chìa khóa cho sự bất hạnh, tôi phải tìm nó. Nếu không, ngoài việc phá hủy ra, tôi chẳng nghĩ được con đường nào khác khá khẩm hơn.

...

Quán cafe MeiMei nằm ở con phố nhỏ, ít người qua. Quán không lớn, nhưng bài trí đẹp, lại yên tĩnh. Nhạc mở vừa phải, không quá to, lại chọn loại không lời nhẹ nhàng, rất thích hợp làm nơi trò chuyện hoặc trao đổi công việc.

Tôi ngồi ở nơi gần cửa sổ, khuất tận phía trong, vừa đảm bảo không nổi bật thu hút người khác, lại vừa có thể quan sát được ai ra ai vào. Đây là nơi mà tôi nghĩ là hoàn hảo nhất.

Tôi khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, mắt vẫn mang chiếc kính râm bản to chiếm gần hết chỗ trên mặt. Như vậy chắc chắn chẳng ai có thể nhận ra tôi. Nhưng tôi còn có chút nghi vấn, bộ dạng này liệu có thu hút quá hay không. Ý tôi là, về độ lập dị ấy?

Một lúc sau, có người ngồi xuống chiếc ghế trống phía trước tôi. Tôi rời mắt khỏi con đường ngập nắng ngoài kia, khẽ quay lại nhìn. Tôi chẳng cần phải ngạc nhiên, bởi tôi đã thấy con bé bước vào từ nãy. Nó ngồi đối diện, mặt vừa đề phòng vừa căng thẳng.

- Chị là ai? - Lan Hạ đè thấp giọng, hỏi. Tôi nhếch môi cười, thản nhiên cầm ly nước cam lên, cắn ống hút từ tốn uống một ngụm nhỏ.

- Tôi hỏi chị là ai? Tin nhắn chị gửi là có ý gì? - Lần này, giọng Lan Hạ có phần to hơn, bên trong còn thêm chút mất kiên nhẫn.



Có ai thắc mắc vì sao Lan Hạ không biết tôi nhưng vẫn đồng ý gặp mặt không? Đúng vậy! Đầu mối nằm ở câu con bé vừa nói. Chính là tin nhắn tôi gửi cho nó. Tôi biết, một cuộc gọi bình thường hay một lời đề nghị nhã nhặn chẳng thể kéo con cáo này ra đây được. Vậy nên, cách duy nhất chính là đe dọa. Người có điểm yếu luôn luôn sợ điều đó.

Tôi đã gửi cho con bé một tin nhắn, đơn giản thôi, là rằng: "30p nữa gặp ở Mei. Nếu không đến, cả trường sẽ biết ai là tác giả khiến Khả Minh nhập viện lần hai."

- Hạ giọng xuống đi. - Tôi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu, mỉm cười. - Chúng ta đang bàn chuyện bí mật cơ mà.

- Chị...

- Chị vào vấn đề chính luôn nhé, để khỏi mất thời gian của đôi bên. - Tôi cắt ngang lời Lan Hạ trước khi con bé kịp nói thêm điều gì. - Bé chỉ cần nói cho chị biết cái bọn đã từng hãm hiếp Khả Minh là ai, đang ở đâu là được thôi.

- Chị nói thế là có ý gì? Tôi không hiểu. - Lan Hạ cười khẩy, khoanh tay quay đầu sang hướng khác. Thái độ rõ ràng là bất hợp tác. Tôi cũng không vội, nhún vai.

- Chị không hỏi ý kiến bé. Cái chị cần là câu trả lời!

- Tôi nói rồi, tôi không hiểu chị đang nói gì!!

- À, ra thế. Ra là thái độ của chị vẫn chưa rõ ràng rồi. - Tôi chống tay lên bàn, nhướn người về phía trước một chút, hạ giọng. - Hiện tại Khả Minh vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, chưa biết sống chết thế nào. Vậy bé thử nói xem, làm sao chị lại biết bé chính là người đẩy Khả Minh từ tầng thượng xuống? Bé có từng nghĩ những việc mình làm luôn có người trông thấy không?

Tôi không biết qua lời đe dọa ấy, Lan Hạ có tái mét mặt mày hay không, nhưng tôi thấy hai tay nó siết lại. Rõ ràng, nó đang căng thẳng. Cả người gồng cứng lên, hô hấp bắt đầu rối loạn. Tôi thỏa mãn mỉm cười, ngả người dựa ra sau ghế, chậm rãi thưởng thức ly nước cam ngon lành.

- Rốt cuộc chị muốn gì?

- Chị nói rồi. Chị chỉ muốn bé khai ra cái bọn mà bé thuê để hãm hiếp Khả Minh bây giờ đang ở đâu. Đơn giản thế thôi. - Thấy con bé chuẩn bị mở miệng, tôi lại chặn họng trước. - Đừng có nói thêm cái gì thừa thãi nữa. Chị không có thời gian dây dưa nhiều với bé đâu. Huống hồ, chị là người cái gì cũng có, chỉ có kiên nhẫn là thiếu thôi. Bé nên thông minh một chút.

- Nếu tôi nói ra, chị định làm gì? - Lan Hạ căng thẳng hỏi.

- Cái đó không thuộc phạm vi bé phải quan tâm.

- Tôi muốn thỏa thuận với chị một việc. - Lan Hạ cắn môi. Tôi biết, nó đang đấu tranh rất dữ dội với bản thân mình. - Nếu tôi khai ra bọn chúng, chị phải tha cho tôi.

- Tha? - Tôi nhướn mày, sau đó gật đầu. - Được thôi.

Lan Hạ chần chừ thêm chút nữa, sau đó khai sạch sẽ tên tuổi, nơi ở, và cả những chỗ bọn chúng thường lui tới. Không sót chút gì.

- Tôi đã nói hết cả rồi.

- Tốt lắm. Giờ chị lại có vài vấn đề khác muốn hỏi bé đây.

Thấy khuôn mặt lo lắng của Lan Hạ, tôi vừa lòng, kéo dài thời gian một chút để khiến con bé phải chết dần chết mòn trong căng thẳng mới thôi.



- Vì sao bé phải hại Khả Minh ra nông nỗi đó?

Lan Hạ mấp máy môi, tôi vội giơ tay lên cản.

- Chị chưa nói xong, để chị hỏi cho hết đã. - Nghĩ một lúc, tôi nói tiếp. - Theo như chị biết, bé là bạn thân của Khả Minh, vậy, vì sao lại làm thế? Trông bé tử tế như thế này, mà sao lòng dạ lại chứa nhiều nọc vậy? Tìm cách phá hủy Khả Minh như vậy rồi, vì sao còn muốn giết con bé? Không chỉ một lần, mà là hai? Cả hai lần Khả Minh nhảy lầu, đều là tác phẩm của bé, đúng không?

- Không phải!! - Lan Hạ giật mình, buột miệng. Sợ tôi không tin, nó đột nhiên cầm lấy tay tôi, run rẩy. - Lần đầu không phải tôi cố tình. Chị phải tin tôi, tôi thật sự không cố tình. Đúng là tôi có xuất hiện ở đó, nhưng tôi không phải là người đẩy cậu ta. Tự cậu ta nhảy xuống, tự cậu ta muốn chết. Tôi... Lúc đó tôi hoảng quá mới lao ra, muốn...muốn cứu...

- Vậy vì sao cuối cùng lại chần chừ? Vì sao cuối cùng lại bỏ mặc con bé? - Tôi rút tay ra, rít lên từng chữ một, rất chậm. - Nếu trong phút cuối cô không lưỡng lự, nếu trong phút cuối đó cô bắt được con bé, Khả Minh đã không có chuyện gì. À, không đúng! Cho dù cô có cứu, Khả Minh vẫn sẽ chết. Là chết tâm. Bởi bị chính đứa bạn như cô phản bội.

Tôi đứng lên, kinh tởm đến mức không muốn đứng gần nó thêm nữa.

- Tung tin đặt điều về Khả Minh là cô, nói xấu Khả Minh là cô, hãm hại Khả Minh cũng là cô. Lan Hạ, nếu cô căm ghét Khả Minh như vậy, vì sao còn đến làm bạn với con bé, vì sao phải giả vờ tốt với con bé? Vì Hiếu, đúng không? Vì cô nghĩ Khả Minh là bạn Hiếu, thông qua Khả Minh cô sẽ được gần Hiếu, đúng không? Hiếu cao ngạo, nhưng vì Khả Minh nên sẽ chấp nhận làm quen những người quanh con bé. Cô đã lợi dụng điều đó phải không? Nhưng cô lại không ngờ Khả Minh cũng có tình cảm với Hiếu, vậy nên cô dùng mọi cách để bôi nhọ em ấy, xỉ nhục em ấy, để Hiếu hiểu nhầm, để Hiếu ghét bỏ. Còn lần này cô biết mọi thứ đã vô dụng rồi nên muốn giết em ấy. Có đúng vậy không?

Lần thứ nhất, Khả Minh thật sự động tâm, vậy thì Lan Hạ chỉ có cách tàn phá và hủy hoại.

Lần thứ hai, Khả Minh đã không còn lợi dụng được nữa, vậy thì Lan Hạ chẳng cần phải đóng kịch thêm.

Hành động ấy chứng tỏ, Lan Hạ đã hoàn toàn từ bỏ Khả Minh rồi.

Mỗi lời tôi nói ra, đổi lại chính là sự sợ hãi của Lan Hạ. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt hoang mang tột độ.

- Chị... Rốt cuộc chị là ai?

- Là ai? Tôi thì có thể là ai? - Tôi cúi người xuống một chút, tháo kính ra, cười lạnh. - Tôi chỉ là chị gái của Khả Minh mà thôi.

Lần này, tôi đã có thể thấy khuôn mặt Lan Hạ tái xanh. Nó bật người ra xa né tránh, hoàn toàn sợ hãi tôi. Có lẽ nó không ngờ được rằng, chuyện mà nó nghĩ là bí mật lại bị tôi phanh phui dễ dàng đến vậy. Huống hồ, những lời đó lại được phát ra từ chính người thân của nạn nhân.

Tôi đeo kính vào, lách người ra khỏi bàn toan rời đi. Những gì cần biết tôi đã biết, những gì còn thắc mắc đã được giải đáp cả. Tôi chẳng còn lý do gì để ở lại thêm nữa. Nhưng đột nhiên, Lan Hạ níu lấy chân tôi, quỳ xuống.

- Chị, em xin lỗi. Em sai rồi! Chị, em ngu dốt, em độc ác. Em biết, nhưng em sai rồi chị ạ. Chị tha cho em, chị tha cho em lần này thôi. Em xin chị! Em xin chị!

- Vậy lúc Khả Minh van xin, cô có dừng lại không? - Tôi nhìn xuống khuôn mặt đẫm nước mắt của nó, lạnh nhạt hỏi. - Như cô đã nói, cô chỉ thuê bốn người. Cả bốn người đều xuất hiện trong video. Máy quay không hề đặt cố định, nó luôn di chuyển. Vậy cô nói xem, người tôi có thể nghĩ đến lúc này là ai?

Bàn tay Lan Hạ run lên dữ dội. Có lẽ nó đã hiểu ý tôi rồi. Nó đã biết, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó. Giống như lúc đó, chứng kiến toàn bộ cảnh Khả Minh bị nhục nhã, nghe rất rõ những lời cầu xin đau đớn tận tâm can, ấy vậy mà nó vẫn không dừng lại.

Hủy hoại người khác xong rồi, chỉ một lời xin tha, chỉ một cái quỳ gối, chỉ bày ra mấy giọt nước mắt là có thể cho qua được sao?

Dễ dàng như vậy thì còn cần cảnh sát làm gì? Còn cần pháp luật làm gì?

- Tôi chỉ muốn nhắc cô. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Cô đừng mong trốn được! - Tôi cúi xuống gỡ tay con bé ra, sau đó bước thẳng ra ngoài, mặc kệ tiếng nức nở phía sau, mặc kệ bao ánh mắt đổ dồn về hướng này.