Hoán Mệnh

Chương 21: MINH CHÂU TRỞ LẠI.



- Cô ấy đã qua được cơn nguy hiểm rồi!

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai tôi, lúc gần lúc xa. Ngay sau đó là giọng nghẹn ngào quen thuộc.

- Vậy...bao giờ nó tỉnh lại được hả bác sĩ?

- Còn tùy vào cô ấy. Nếu có ý chí thì sẽ sớm tỉnh thôi.

Tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Có ai đó kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy tay tôi. Tôi còn nghe thấy người đó nói.

- Con bé xấu xa! Mày còn bắt chị phải chờ đến khi nào nữa đây??

Em nào dám bắt chị phải chờ nữa chứ!

Không hiểu sao, ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi. Rồi tôi hé mắt, bóng tối rời xa, nhường chỗ cho ánh sáng chói chang. Trước mắt tôi đầu tiên là cái trần nhà, thiết kế này, màu sắc này, thật giống với giấc mơ trước đó. Tiếp theo là một cái đầu xuất hiện, khuôn mặt vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Đến cả nói cũng chẳng nói lưu loát được. Câu nọ xọ câu kia.

- Tỉnh...tỉnh rồi? Mày có nhận ra chị không? Có biết chị là ai không? Không đúng không đúng! Mày có thấy đau chỗ nào không? Mở miệng được không?

Tôi phát mệt với kiểu lảm nhảm ấy, khẽ nhắm mắt lại, thì thào.

- Quản lý...

Quả nhiên, cuối cùng quản lý cũng chịu im lặng một lúc. Rồi tôi thấy bà ấy khóc. Nói thật, từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng cảnh bà ấy rơi lệ. Đây là lần đầu tiên. Mà tôi cũng chẳng tưởng tượng được, một người phụ nữ mạnh mẽ đến thô bạo như quản lý lại có thể khóc. Nhưng khi tận mắt thấy rồi tôi mới biết, lúc bà khóc, trông bà rất dịu dàng, thậm chí là yếu đuối. Tôi sực nhớ ra, có là thế nào thì bà ý vẫn là một người phụ nữ có trái tim mong manh mà thôi.

- Cảm ơn mày vì đã tỉnh lại, con bé xấu xa này!! - Quản lý cúi xuống ôm chầm lấy tôi, lần này không thèm giữ hình tượng gì nữa, khóc to hơn. Tôi để mặc bà ấy gào thét, dù sao cũng chỉ có lần này mà thôi.

Khóc chán, tôi hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Rõ ràng đã đưa tin tôi chết rồi, mai táng rồi, nhưng vì sao bây giờ tôi lại nằm ngon lành trong phòng VIP của bệnh viện như thế này. Quản lý cũng chẳng dấu diếm nữa, kể hết.

Bởi vì mục tiêu là tôi, thế thì chỉ cần tôi chết đi rồi, thủ phạm sẽ lơi là, cuối cùng chui đầu vào rọ. Kẻ đứng sau chuyện này chính đối thủ của tôi, người đã dành huy chương bạc cấp quốc gia ngày hôm đó. Chỉ là tôi không ngờ cô ta lại tấn công nhanh như vậy. Mới đó còn thua, quay một cái đã cho người ám hại tôi.



Quản lý đã giải quyết xong mọi việc trong âm thầm, cô ta cũng vào tù đã lâu, với mức án không nhẹ. Tù tội là chuyện nhỏ, mất danh dự, mất sự nghiệp mới là điều quan trọng. Quản lý nói, chị sẽ không để cô ta yên ổn sau khi gây ra bao rắc rối như vậy cho tôi, và cho cả chị. Đúng rồi, quản lý rất ghét phiền phức mà. Tự nhiên phải giải quyết nhiều chuyện đến thế, chị chưa nổi xung mà tẩn cho một trận là may mắn lắm rồi.

- Chị đã nghĩ, nếu mày bình thường như bao người khác thì quả thật mày đã chết rồi. Cũng may, bí mật đó chỉ có mình chị biết. - Quản lý vừa gọt táo vừa cười đắc ý, mặt như trúng số vậy. Tôi không nhịn được cũng phải phì cười.

Phải! Cũng may chỉ có mình chị biết, nếu không, tôi quả thật đã về gặp tổ tiên từ lâu lắm rồi. Tôi đặt tay lên ngực trái của mình, vẫn cảm nhận được miếng băng dày quấn quanh đó. Chỉ là bây giờ không còn đau đớn nữa.

Nhát đâm ấy thật sự không lệch đi chỗ nào, rất chuẩn xác. Chỉ đáng tiếc, tôi chưa chết không phải vì tôi mạng lớn, mà là vì đối phương không hề biết rằng tim của tôi không nằm bên trái. Nó nằm bên phải. Tôi thuộc số ít những người có trái tim nằm ngược hướng.

- Quản lý này... - Tôi gọi, hai tay đan vào nhau. - Lúc em gặp chị, em không hề có họ. Em chỉ biết người ta gọi em là Minh Châu, thì em cũng nói với chị rằng em tên là Minh Châu.

Quản lý lặng người, khựng lại. Bà ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi cũng nhìn lại, thản nhiên cười.

- Chính chị cho em một cái họ, nhờ vậy em mới có đầy đủ họ tên như bao người khác. Nhờ có chị, em mới trở thành Hà Minh Châu.

- Mày đã biết chuyện gì rồi sao? - Không hề tránh né, quản lý thả con dao và quả táo gọt dở xuống tủ nhỏ, hỏi. Bà ấy luôn vậy, xa lạ với tôi, nhưng lại là người hiểu rõ tôi nhất.

Khi tôi hỏi chuyện gì đó, phần lớn đều là thăm dò. Mà khi ấy tức là tôi đã biết sự thật, ít nhiều cũng được 50%. Cho nên, những lúc ấy bà chưa bao giờ né đi câu hỏi của tôi. Bà ấy luôn thẳng thắn với tôi trong mọi chuyện.

- Chị đã biết sự thật em là ai, đúng không? - Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng. Quản lý thở dài cái thượt, cười khổ. - Chị biết rồi sẽ có ngày này mà. Mày thật sự muốn nghe sao?

Thấy tôi gật đầu, quản lý đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo rèm ra. Gió lùa vào làm mát cả căn phòng.

- Ừ, chị biết mày là ai. Con bé hàng xóm ngày nào cũng sang chơi với chị, bám dính chị không rời, chị làm sao mà quên được. Dù có lớn thì mày vẫn còn nét, chị nhận ra được.

- Vậy vì sao chị không nói ngay cho em biết? Vì sao lại dấu em đến tận bây giờ?

- Lúc chị gặp lại mày, mày đã trở thành một cô gái mạnh mẽ rồi. - Quản lý quay lại nhìn tôi, cười nhẹ. - Mày không có gia đình vẫn sống tốt, vậy thì việc gì chị phải nói ra để mày suy nghĩ thêm? Đâu đáng để đánh đổi như vậy. Huống hồ, chị bất chấp cãi cả bố mẹ, bỏ cả tương lai, bỏ cả ngôi nhà thuộc về chị không phải cũng chỉ vì mày thôi sao? Thời gian qua, chị đối xử với mày không tốt sao? Không phải chị kể công với mày, cũng không phải chị thương hại mày. Chị chỉ muốn thay mẹ mày cho mày một mái ấm, thay mẹ mày chuộc lỗi với mày. Chẳng lẽ lựa chọn của chị là sai sao?

- Em không có ý đó...



- Kể từ khi mày biến mất khỏi nhà đó, chị cũng có qua nhà mày chơi nữa đâu. Chị cũng ghét mẹ mày lắm chứ. Thậm chí chị còn chuyển luôn vào kí túc xá trường, chấp nhận học nội trú. Nói xong mày đừng cười, đôi khi chị còn nhớ rõ mặt của mày hơn là mặt em trai chị đấy. Đồ ngốc!!

Nghe bà ấy nói như vậy rồi, làm sao tôi còn có thể nhỏ nhen đi so đo từng tý nữa chứ. Quả thật, chính quản lý đã bù đắp cho tôi chỗ trống về gia đình rồi. Nó khiến tôi không còn thấy hổ thẹn vì không bằng bạn bằng bè nữa. Huống hồ, nhờ quản lý, tôi mới thành công được thế này cơ mà. Những gì tôi có đều nhờ quản lý cả, thậm chí tôi còn biết, lúc tôi gặp nguy hiểm, người lo lắng cho tôi nhất vẫn là bà ấy.

Tôi chẳng dám chất vấn thêm nữa rồi. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua, mà lòng cũng nguôi ngoai lắm rồi.

- Nhưng vì sao mày biết chuyện này? - Sực nhớ tới vấn đề mấu chốt, quản lý nhìn tôi đầy tò mò. - Sao chị thấy lần này mày có vẻ khang khác, cứ như chiêm nghiệm được nhiều điều rồi thế. Với cả, trước khi bị hại, mày vẫn nhởn nhơ tưng tửng lắm mà. Đùng một cái tự nhiên thả boom thế? Nói! Đi điều tra từ bao giờ mà chị không biết, hả?

Quản lý xông đến túm cổ vật ngã tôi ra giường. Nếu không phải đúng lúc y tá vào thông báo tôi phải thay nước chuyền, sau đó lạnh giọng mắng quản lý dừng tay thì không khéo cái mạng khó khăn lắm mới quay về của tôi lại tiêu tan lần nữa mất.

Nhưng, vì đó là cách thể hiện tình cảm của cái bà già khó tính kia nên tôi cũng chẳng nỡ trách nạt đâu.

***

Làn sóng thông tin lại lần nữa bùng nổ.

Tôi vừa gặm táo trên giường vừa xem ti vi. Trên đó, cô nàng phóng viên mặt mày hình sự đang thông báo cho mọi người biết rằng, Nữ hoàng boxing Hà Minh Châu vốn đã chết nay đã sống lại, đồng thời kèm theo thông tin về vụ việc ồn ào lúc trước xoay quanh tôi. Chân dung kẻ đứng đằng sau bị lộ, lại đề thêm một tin khác là đã bị bắt từ lâu. Khỏi phải nói, mọi thứ rối lên như thế nào.

Tôi liếc sang nhìn quản lý đang cúi đầu đọc tài liệu, vô tư như chẳng có chuyện gì. Vứt phần lõm táo vào giỏ rác, tôi rướn người qua hóng chuyện.

- Chuyện này là do chị làm phải không? Chẳng phải chị nói đã giải quyết trong im lặng rồi ư? Sao đột nhiên lại...

- Mày nghĩ chị dễ dàng tha cho người khác thế à? - Quản lý liếc một cái, lại cúi xuống, thản nhiên lật qua một trang. - Chị chỉ chờ thời cơ mày tỉnh lại rồi dội mìn một thể thôi. Vào tù mấy năm đối với chị chả là gì, cái chị quan tâm là con nhỏ đó sẽ ngẩng đầu lên thế nào sau khi ra tù thôi.

Quản lý, chị là S sao?

Vậy mới nói, đắc tội tiểu nhân không đáng sợ. Đáng sợ là khi bị người có vẻ trông giống quân tử mà lòng dạ lại đen tối ghim thù từ tám tỏng ba đời kia kìa. Tốt nhất tôi không nên khiến chị giận thì hơn. Sự nghiệp của tôi chị còn đang nắm chắc lắm.

Xem ra, việc phải giải quyết đống lộn xộn kia làm bà ấy stress đến nỗi không nhỏ nhen một phen thì không chịu được rồi. Ài...