Hoa Thiên Cốt 2

Chương 59: Hồ bằng cẩu hữu



Mười ba hồ ly tinh thấy Thiên Tầm, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó toàn bộ nhanh chóng tiến lên cung kính nói: “Linh mị bộ tộc tham kiến quỷ chủ!”

Toàn bộ đội ngũ tuân thủ quy củ, không một chút bối rối.

Thiên Tầm nâng nâng tay kêu các nàng đứng lên, tinh tế nhìn một lần, người nào cũng xinh đẹp vô cùng. Nghe các nàng tự giới thiệu từng người, từ lớn tuổi đến nhỏ tuổi, phân biệt là: Tuyết cơ, hai ngàn ba trăm tuổi, da thịt trắng như tuyết, càng lộ ra đôi môi đỏ mọng kiều diễm, Hạc nhi, hai ngàn một trăm tuổi, dáng người cao gầy tinh tế, đôi chân dài hết sức câu dẫn, Viên Viên, một ngàn chín trăm tuổi, Viên Viên khuôn mặt như con nít, đáng yêu xinh đẹp, người gặp người thích, Mạc Hoa, một ngàn tám trăm tuổi, thành thục uyển chuyển hàm xúc, ôn nhu động lòng người, làm cho người ta như tắm gió xuân, Điền Tú, một ngàn bảy trăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, tính cách tùy ý, tự nhiên làm cho người ta thả lỏng, Dân Sơn, một ngàn bảy trăm tuổi, người như Viễn Sơn, mặt mày như vẽ, vui vẻ thoải mái, Hoàn nhi, một ngàn năm trăm tuổi, khí chất thanh lịch, trang trọng phú quý, trời sinh có khí chất như quý tộc, Trạch Cầm, một ngàn ba trăm tuổi, Am hiểu đàn cổ, tiếng nhạc tuyệt vời, dùng tâm tư như yêu, hận, vui, giận… để đánh động lòng người, làm cho bản thân sa vào không thể kiềm chế. Tuyên Tuyên, một ngàn một trăm tuổi, người như cuốn tranh, càng xem càng muốn nhìn, càng xem càng thấy đẹp không sao tả xiết, Hư Không, một ngàn tuổi, xinh đẹp đến cực điểm, tưởng gần như xa, vĩnh viễn không thể nắm giữ, chỉ có thể ngẩng lên mà chiêm ngưỡng, Thất Bảo, chín nghìn tuổi quần áo tinh mỹ, thướt tha yêu kiều, khi nhảy rực rỡ làm cho người khác hoa cả mắt như những đám mây bồng bềnh giữa bầu trời, như vạn bông hoa cùng nở rộ.

Kim Hoa, tám trăm tuổi, xinh đẹp đến cực độ, như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, là kiểu mà phàm nhân yêu thích nhất,Tiểu Cửu, mới năm trăm tuổi, vừa mới hóa thành hình người, khuôn mặt hồn nhiên vô tà, một đôi mắt to đen bóng, cái mũi trơn bóng, xứng với đôi môi nho nhỏ đỏ mọng, ai thấy đều muốn cắn một cái, tất cả mọi người vô lực chống cự, chính là đạo hạnh còn thấp, không cẩn thận sẽ lộ ra đuôi hồ ly.

Thiên Tầm đối thứ xinh đẹp không hề có sức chống cự, mà hồ ly tinh lúc đầu thì cực kỳ cung kính, sau thấy nàng cũng không nghiêm khắc, ào ào vây quanh nàng cùng nàng trò chuyện.

Thiên Tầm thì chỉ cần có người đối tốt với nàng, mặc kệ là người là tiên là ma hay là yêu, nàng đều thành tâm đối đãi, mọi người đều là bạn , nào có phân biệt phú quý hay nghèo khó.

Nhóm hồ ly tinh rất nhanh liền phát hiện ra hoàn cảnh của Thiên Tầm.

Các nàng là yêu quái, vốn chính là chuyên môn câu dẫn này nam tử háo sắc, chuyên hấp tinh khí của bọn họ gia tăng đạo hạnh, nhất thời liền nói ngày mai muốn mang một người cường tráng nhất cho Thiên Tầm, cho nàng uống máu.

Thiên Tầm nghe xong chỉ vô lực lắc lắc đầu, nói: “Ta không muốn tổn thương đến tính mạng của ai, các ngươi nên tu luyện theo chính đạo đi, đừng làm ra những chuyện thương thiên hại lý này.”

“Quỷ chủ thật sự là người hiền lành, chẳng lẽ không biết thiên hạ có biết bao nhiêu nam tử là người vô ơn bạc nghĩa, chúng ta chỉ là tức giận thay cho những nữ tử chịu tội, có cái gì không tốt?”

Thiên Tầm biết chuyện nam nữ rất ít, theo nhận xét của hồ ly tinh, mới biết trên đời này tình yêu phân làm hai loại.

Có người chung tình, trong hàng vạn người chỉ yêu duy nhất một người, có người đào hoa, đối với hắn chỉ có thiên hạ, còn đối với mỹ nữ chỉ là vui đùa.

Nhóm hồ ly tinh đều câu đẫn những người đào hoa , đầm lau sậy vốn là nơi dừng chân của các nàng, mỗi khi bắt được con mồi đều giết ở đây. Khó trách chung quanh đây không khí trầm lặng, không hề có sức sống, hóa ra là do oán niệm của nhiều oan hồn.

Tuyết Cơ là người nhiều tuổi nhất, thấy Thiên Tầm mang thai một mình lẻ loi ở bên ngoài, chỉ sợ cũng có ẩn tình khó nói. Mỗi khi thử muốn Thiên Tầm nói ra, so với giữ trong lòng tốt hơn, nhưng Thiên Tầm không chịu lộ ra chút nào, nàng cũng đành phải thôi.

Sau lại nói bóng nói gió nói về những nam tử các nàng gặp được, kẻ nào cũng đều ham mê sắc đẹp, không hề có liêm sỉ, cho đến khi có đại họa giáng xuống mới biết sợ hãi hối hận, đúng là đáng chết.

Thiên Tầm nghe các nàng nói chuyện này chuyện kia, lại so sánh với Bạch Tử Họa. càng thấy hắn là một người trong sạch, khí chất như tiên, giống như mây trắng trên trời không thể với tới. Bản thân mình có tài đức gì, có thể bên cạnh hắn được hắn yêu thương như vậy, nghĩ nghĩ, không khỏi muốn cùng các nàng chia sẻ.

Nhóm hồ ly nghe Thiên Tầm miêu tả xong, ào ào lắc đầu, nói thế gian này không thể có một người nam tử như vậy, cho dù là thần tiên, cũng không có khả năng tốt đẹp như vậy, sợ là Thiên Tầm đã nói quá lên.

Thiên Tầm cũng không phủ nhận, chỉ cười cười. Nàng còn cảm thấy từ ngữ miêu tả của mình còn chưa đủ đâu.

Dù có dùng ngôn ngữ gì để miêu tả BạchTử Họa, trên đời này không có một từ có thể miêu thả phong thái của người, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, một người tài năng thoát tục không dính bụi trần như vậy, hóa ra thật sự tồn tại.