Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 81: Vương gia vạn an (11)



Không nhìn Thẩm Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt không còn sắc máu, Hiên Viên Hạo Quân quay sang đối với Tô Nhu Linh ôn nhu cười, "Mùa thu hẳn là nên thưởng cúc phẩm cua, cúc hiện đã thưởng, vậy ta mời ngươi cùng phẩm cua, được chứ?"

Tô Nhu Linh tươi cười, nhún gối đáp, "Vương gia đã thịnh tình mời, ta sao có thể chối từ?"

Hiên Viên Hạo Quân đưa tay nâng nàng dậy, thuận thế nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại, đối với Định Quốc Công thế tử nói, "Bổn vương cùng Vương phi đi trước, các ngươi cứ tự nhiên."

Mọi người lập tức nhún người hành lễ cung tiễn hai người.

Nhìn một đôi nam nữ tay nắm tay đi xa, tâm tình mọi người mỗi người mỗi vẻ.

Tô Nhu Linh còn chưa qua cửa, Thụy Vương đã nơi chốn giữ gìn bảo hộ, hiện tại còn xưng nàng là Vương phi, tất cả những điều này đều đủ để thấy hắn đối với nàng coi trọng đến nhường nào.

Thẩm Yên Nhiên thấy Hiên Viên Hạo Quân không nói ra trừng phạt đã rời đi, cho rằng chuyện này cứ thế mà qua, không khỏi thở phào một hơi.

Nàng nào biết, đợi ngày hôm sau hạ triều, Hiên Viên Hạo Quân gặp riêng Hoàng đế tố tội, Hoàng đế tuy không yêu thích gì Tô Nhu Linh, đối với Tô Khải Bằng còn có khúc mắc, nhưng nàng dù sao cũng là Thụy Vương phi do hắn chỉ định, là thân đệ muội tương lai của hắn.

Thẩm Yên Nhiên vậy mà dám làm càn ở trước mặt mọi người sỉ nhục Tô Nhu Linh, thân là Đế vương hắn sao có thể nhẫn nhịn?

Vì vậy, Trấn Quốc tướng quân ở nơi biên ải xa xôi ngày đêm trung tâm canh giữ biên phòng, đột nhiên nhận được thư trách tội của Hoàng đế. Mà lời khiển trách này không chỉ không thể khiến hắn lạnh tâm mà còn làm hắn phẫn nộ lo sợ không thôi, lập tức viết thư gửi về Thẩm gia, trách mắng chính thê không biết giáo nữ nhi, cũng khiển trách nữ nhi làm càn vô lễ, đồng thời đưa ra hình phạt dành cho nàng.

Tất nhiên, chuyện này là về sau, còn hiện tại, Hiên Viên Hạo Quân dẫn theo Tô Nhu Linh rời khỏi Định Quốc Công phủ, lên xe ngựa một đường đi đến Tiên Hương lâu dùng bữa.

Mấy ngày qua tiếp xúc với Tô Nhu Linh, Hiên Viên Hạo Quân đã nắm rõ trong tay khẩu vị của nàng. Nàng cực kỳ thích ăn hải sản.

Vì vậy, sau khi ngồi vào nhã gian quen thuộc, Hiên Viên Hạo Quân liền vung tay gọi một mâm toàn cua, cua hấp, cua sốt tiêu, cua rang me, gỏi cua sống, đủ loại đủ vị. Ngoài ra, hắn cũng gọi thêm một phần cá lát tái chanh và một phần mực trứng hấp gừng.

Hiên Viên Hạo Quân gọi rất nhiều, hai người ăn cũng không hết, bọn họ lại không phải loại chủ tử khắt khe với hạ nhân liền cho phép Xuân Vũ và Phi Nhật ngồi ở một bàn khác, chia một nửa thức ăn cho bọn họ.

Đối với cách làm này, Tô Nhu Linh thật ra lại càng thích, bởi vì càng nhiều người ăn, nàng lại càng có thể nếm thử thêm nhiều món ngon.

Đang là mùa cua nên thịt cua rất chắc, tươi ngọt cực kỳ, lại thêm phần gạch vàng ươm béo ngậy khiến vị giác của Tô Nhu Linh bị kích thích liên hồi, thích ý ăn đến hai mắt cong cong.

Hiên Viên Hạo Quân ngồi đối diện nàng, nhìn nàng như con mèo nhỏ không ngừng đem thịt cua bỏ vào miệng vui vẻ nhấm nháp, ánh mắt hắn bất tri bất giác mềm mại xuống, đem phần thịt cua mình đã lột sẵn đặt trước mặt nàng, lập tức nhận được nụ cười của mỹ nhân.

*

Hai ngày kể từ bữa tiệc thưởng cúc ở Định Quốc Công phủ, sáng sớm sau khi bữa sáng đã được dùng xong, Tô Minh Ngọc bỗng đến Nhược Khê viện.

Nghe nha hoàn vào báo nàng tới, Tô Nhu Linh nhanh chóng bảo nha hoàn cho mời nàng vào, trong lòng lại thầm nghi ngờ không biết lần này nàng tới là có mục đích gì.

Vừa mới vào cửa, Tô Minh Ngọc không dây dưa lâu, vào thẳng vấn đề, "Nhị muội, ta cùng Hữu Khang định ngày mai ra hồ Lục Bảo ngồi thuyền hoa dạo chơi. Ngươi cũng biết, hồ Lục Bảo nổi tiếng nhất chính là vẻ đẹp của nó vào mùa thu, lâu rồi ba tỷ muội chúng ta không cùng nhau đi chơi, không bằng ngày mai ngươi cũng đi theo, thế nào?"



Tô Nhu Linh trong lòng biết rõ ý đồ của nàng sẽ không đơn thuần như vậy, mặt ngoài lại vờ như kinh ngạc thấp thỏm hỏi, "Thật sao? Muội đi cùng được sao?"

Tô Minh Ngọc cười nói, "Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì. Nương bảo ngày mai sẽ sai đầu bếp đi theo chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể ở trên thuyền hoa vừa ngắm cảnh vừa chơi đùa ăn uống."

Thấy hai mắt Tô Nhu Linh sáng lên, biết nàng động lòng, Tô Minh Ngọc âm thầm cười nhạo trong lòng. Ngày thường bọn họ luôn cô lập nàng ở ngoài, bất cứ chuyện gì cũng không có phần nàng tham gia, hiện tại nàng lại được mời, nàng sao có thể không mừng rỡ?

Tô Minh Ngọc nói tiếp, "Vốn ta định mời thêm Yên Nhiên biểu tỷ bọn họ, nhưng giữa các ngươi mới xảy ra chuyện không vui, cuối cùng ta đành bỏ qua tính toán này."

Tô Nhu Linh mới đầu làm ra biểu tình khẩn trương, sau lại làm bộ âm thầm thở phào, Tô Minh Ngọc tiếp tục bị nàng lừa gạt, nói ra ý đồ chân chính của mình, "Nhưng chỉ có ba tỷ muội chúng ta thì có hơi vắng vẻ, ngươi có muốn mời thêm ai không?"

Đến lúc này, Tô Nhu Linh sao còn có thể không nhận ra mục đích của nàng?

Đến cả tỷ đệ ruột cũng cô lập nàng, Tô Nhu Linh còn có thể có bằng hữu khuê mật nào khác sao?

Lúc này nàng có thể mời chỉ có một người, Thụy Vương gia.

Tô Nhu Linh thật sự không thể không cảm thán trước độ mặt đày và độ kiên trì của Tô Minh Ngọc. Muội muội của nàng đã được chỉ hôn với Hiên Viên Hạo Quân, chính hắn cũng đã thể hiện rõ sự chán ghét của hắn đối với nàng, vậy mà nàng vẫn ba lần bốn lượt tìm cách bám lên cho được.

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Tô Nhu Linh không muốn phải ngày ngày đối phó với nàng như vậy.

Tô Nhu Linh ra chiều nghĩ ngợi một lát, sau đó dò hỏi, "Muội mời Thụy Vương gia được chứ? Ngoài ngài ấy ra muội cũng không quen biết ai cả..."

"Tất nhiên là được rồi!" Tô Minh Ngọc lập tức đồng ý, "Hắn dù sao cũng là phu quân tương lai của ngươi, hắn đi cùng cũng không việc gì."

"Thế thì để muội viết thư hỏi ý ngài ấy xem," Tô Nhu Linh vui vẻ nói.

"Vậy chuyện này ta giao cho ngươi nhé, những chuyện khác cứ để ta lo liệu."

Tô Minh Ngọc hài lòng nói, sau đó rời đi.

Tô Nhu Linh nhìn bóng lưng nàng, ngón trỏ nhẹ gõ lên mu bàn tay trái, tựa tiếu phi tiếu cong khóe môi, trong đầu thầm suy nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào để hoàn toàn dẹp bỏ ý đồ bất chính của nàng đối với phu quân nhà mình.

Mấy ngày qua bốn nha hoàn Xuân Vũ Hạ Phong đã quen với sự thay đổi của nàng, lúc này cũng không trách nàng chủ động nhắc đến Thụy Vương gia mà ngược lại hỏi nàng, "Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi viết thư sao?"

Tô Nhu Linh nhìn Xuân Vũ, khóe môi cong lên cười tinh nghịch, ẩn ý nói, "Không cần, sẽ có người nói cho hắn biết."

Phi Hà ẩn giấu ở nơi không xa nghe được lời này, mày kiếm hơi nhíu lại, cấp tốc gửi tin cho chủ tử nhà mình.

Hiên Viên Hạo Quân nhận được tin, không khỏi nhướng mày kinh ngạc. Nàng từ lúc nào đã phát hiện được có ám vệ ẩn nấp ở bên cạnh nàng? Mà tại sao nàng lại cho rằng người đó là hắn phái tới?

Mặc dù đúng là hắn phái tới, nhưng nàng lấy đâu ra tự tin để khẳng định chắc chắn như thế?



Xem ra bé mèo con của hắn có bí mật nha...

Lại nghĩ đến nàng không chút do dự thể hiện ra cho hắn biết điều này, Hiên Viên Hạo Quân nâng khóe cười môi sung sướng.

*

Ngày hôm sau, Tô Nhu Linh băn khoăn do dự một hồi, cuối cùng chọn bộ y phục màu xanh cỏ non mặc vào.

Mặt hồ Lục Bảo khi vào thu liền chuyển sang màu xanh ngọc cực kỳ đẹp mắt, nước hồ lại trong suốt tựa như có thể thấy đáy, nhìn từ xa giống như một viên ngọc lục bảo sáng lấp lánh, bắt nguồn của cái tên hồ Lục Bảo cũng là từ đây mà ra.

Không phải là đi dạo hồ sao? Nàng liền mặc luôn bộ váy màu xanh cỏ non này.

Nhưng thực ra so với mọi ngày mặc sắc lam, hôm nay trông nàng thiếu đi một phần điềm tĩnh nhu mì, nhiều thêm một phần hoạt bát vui tươi, mang đến cho người khác một cảm giác khác lạ khi nhìn thấy nàng.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Nhu Linh dẫn theo Xuân Vũ đi ra ngoài. Bốn nha hoàn nhất đẳng của nàng mỗi người đều có một công việc riêng biệt, Xuân Vũ lại là người chín chắn linh hoạt nhất, đối với việc nàng luôn dẫn theo Xuân Vũ ra ngoài ba người còn lại đều không có ý kiến gì, cũng không sinh lòng ghen ghét.

Lúc ra đến cổng, Tô Nhu Linh phát hiện chỉ có Tô Minh Ngọc đang chờ sẵn, không thấy Tô Hữu Khang đâu, khó hiểu hỏi, "Đệ đệ đâu rồi?"

Tô Minh Ngọc thở dài tiếc nuối nói, "Hắn nói là có việc đột xuất, ta cũng không rõ là việc gì."

"Vậy hôm nay..."

"Tất nhiên là vẫn đi rồi!" Tô Minh Ngọc chắc nịch nói, "Chẳng lẽ thiếu hắn chúng ta liền không đi được? Huống chi Thụy Vương còn đang chờ chúng ta đâu."

"Vâng, vậy chúng ta đi thôi," Tô Nhu Linh ngoan ngoãn đáp.

Để Tô Minh Ngọc lên xe ngựa trước rồi nàng mới theo lên, trong lòng thầm suy đoán không biết Tô Minh Ngọc tính toán cái gì.

Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, trời quang mây tạnh, bầu trời trong suốt như lưu ly. Mặt hồ so với bầu trời còn muốn trong xanh hơn, màu xanh ngọc xinh đẹp đến mức làm người không rời mắt được.

Lúc hai người đến, Hiên Viên Hạo Quân đã đến từ trước, đang đứng ở bờ hồ bên cạnh chiếc thuyền hoa của Tô gia, đi theo hầu vẫn là Phi Nhật.

Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, dùng chỉ bạc thêu họa tiết tường vân, nửa suối tóc đen được cố định trên đỉnh đầu bằng một cây trâm bạch ngọc thượng đẳng, dưới từng đợt gió thổi nhẹ, vài lọn tóc đen tuyền khẽ lay động phất phơ, thanh nhã tuấn mỹ tựa như trích tiên.

Trong một khoảnh khắc, Tô Nhu Linh bị hình ảnh trước mắt mê hoặc, hơi ngẩn người nhìn hắn. Nhưng lúc thấy một bóng dáng yểu điệu vượt lên trước mặt mình, nàng nhanh chóng hồi thần, mím môi bước nhanh bước chân vượt qua Tô Minh Ngọc, tiến đến trước mặt Hiên Viên Hạo Quân.

"Vương gia vạn an."

Nàng mới vừa khum tay, còn chưa kịp nhún gối thì Hiên Viên Hạo Quân đã đưa tay ra ngăn lại động tác của nàng, sau đó thuận thế nắm lấy bàn tay của nàng, ôn nhu nói, "Ngươi là Vương phi của ta, sau này ở trước mặt ta không cần hành lễ."

Tức khắc, vị giấm chua ngòm trong lòng nàng khi thấy Tô Minh Ngọc hồ hởi tiến đến chỗ hắn đã bị hóa thành một bãi mật ngọt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, từ trong đáy mắt ánh lên những mảnh sáng nhỏ thể hiện rõ tâm tình của chủ nhân nó lúc này.