Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 82: Vương gia vạn an (12)



Tô Minh Ngọc nhìn hai người tình nùng ý mật, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài lại tiêu sái uyển chuyển hướng Hiên Viên Hạo Quân thi lễ.

Hiên Viên Hạo Quân đối với nàng tất nhiên không giống như đối với Tô Nhu Linh, đợi nàng hoàn tất động tác hành lễ mới đạm nhiên nói miễn lễ, khiến nàng chua chát ghen tị một hồi.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch hôm nay của mình, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, xinh đẹp cười nói với Hiên Viên Hạo Quân, làm động tác mời hắn lên thuyền, "Vương gia, chúng ta đi thôi."

Hiên Viên Hạo Quân gật đầu, dắt theo Tô Nhu Linh đi ở phía trước.

Thuyền hoa có tổng cộng hai tầng, tầng trên có một nhã gian rộng rãi, có thể dùng làm nơi ăn uống trò chuyện hoặc là nghỉ ngơi, bên ngoài là ban công thoáng đãng để mọi người có thể dễ dàng ngắm cảnh. Tầng bên dưới thì xây phòng bếp để thuận tiện cho việc chuẩn bị thức ăn, ngoài ra cũng có một vài gian phòng khác để chứa đồ đạc, hoặc là nơi để hạ nhân nghỉ ngơi.

Các nha hoàn và đầu bếp đã lên thuyền từ sớm để chuẩn bị chu toàn mọi thứ, hiện đang ở tầng dưới làm việc. Sau khi Hiên Viên Hạo Quân, Tô Nhu Linh và Tô Minh Ngọc lên thuyền, người lái thuyền lập tức điều khiển cho con thuyền chạy ra giữa hồ.

Tô Minh Ngọc ra vẻ chủ nhân, mời Hiên Viên Hạo Quân vào trong nhã gian, một bên ra lệnh cho các nhạc công tấu nhạc, một bên dặn dò nha hoàn mang lên các loại điểm tâm trà nước.

Vốn dĩ có thêm Tô Hữu Khang, hai nam hai nữ ai cũng đều có người cùng bồi nói chuyện vui đùa, hiện tại lại chỉ có ba người, Hiên Viên Hạo Quân chỉ độc chú ý đến Tô Nhu Linh, Tô Nhu Linh thì đang đóng kịch, không thể bỏ Tô Minh Ngọc qua một bên, mà Tô Minh Ngọc lại chỉ muốn gây chú ý với Hiên Viên Hạo Quân, bầu không khí liền trở nên cực kỳ gượng gạo lúng túng.

Tô Nhu Linh sớm chịu không nổi cảm giác bứt rứt khó chịu bầu không khí này mang lại, dứt khoát quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, ai cũng không để ý đến.

Tô Minh Ngọc ban đầu thấy nàng không còn nói chuyện với Hiên Viên Hạo Quân nữa thì mừng thầm, tiến lên lợi dụng thời cơ này để tiếp cận hắn. Không ngờ đến, không có Tô Nhu Linh cùng trò chuyện, hắn cũng dứt khoát không nói gì nữa, một bên thưởng trà một bên ngắm cảnh.

Tô Minh Ngọc mấy lần thử bắt chuyện với hắn đều thất bại, nàng quẫn bách xấu hổ không thôi, lơ đãng nhìn theo ánh mắt hắn thì lại phát hiện, hóa ra nãy giờ thứ hắn nhìn không phải là phong cảnh hồ Lục Bảo, mà là Tô Nhu Linh!

Tô Minh Ngọc siết chặt nắm tay, quyết định đẩy nhanh kế hoạch.

"Nhị muội, xem ngươi ngắm phong cảnh say sưa chưa kìa. Không bằng ta bồi muội ra ngoài xem cho rõ, được chứ?"

"A? Vậy còn Vương gia thì sao?" Tô Nhu Linh lo lắng nhìn qua Hiên Viên Hạo Quân.

Nhưng hắn lại rõ ràng nhìn ra được ẩn ý từ trong mắt nàng, tuy không rõ nàng định làm cái gì nhưng hắn vẫn tri kỷ mà đáp, "Các ngươi cứ tự nhiên đi, ta ở đây là được rồi."

Nghe hắn nói không đi, Tô Minh Ngọc âm thầm thở phào. Nếu hắn cũng đi cùng, kế hoạch của nàng sẽ gặp một ít khó khăn.

Hai người rời khỏi nhã gian ra đến bên ngoài, đứng ở mạn thuyền ngắm phong cảnh.



Tô Nhu Linh đưa tầm mắt nhìn ra xa, lúc này không còn bốn bức tường che chắn nữa, tầm nhìn của nàng như trở nên vô hạn, xung quanh là hồ nước màu xanh ngọc trong vắt tinh khiết, ánh nắng nhẹ chiếu xuống phản ánh với mặt hồ tạo thành những vụn ánh sáng nhỏ lấp lánh, tựa như bên dưới đáy hồ tràn ngập đá quý trân bảo.

"Các ngươi lui ra đi, đừng làm phiền ta cùng nhị muội trò chuyện," Tô Minh Ngọc bỗng đối với mấy nha hoàn theo hầu xung quanh nói.

Hồng Mai cùng hai nha hoàn khác vâng lời lui ra, chỉ có Xuân Vũ là liếc mắt nhìn Tô Nhu Linh, thấy nàng nhẹ gật đầu nàng mới cúi người lui ra phía sau.

"Ký chủ, chị nhớ cẩn thận, đừng để lại xảy ra chuyện giống như ở thế giới đầu đấy," Ellie không nhịn được nhắc nhở.

Tô Nhu Linh biết nàng là nhắc đến chuyện gì. Ở thế giới đầu tiên, nàng nhẹ dạ tin vị đồng học kia, cuối cùng bị năm nữ sinh nhốt trói trong nhà vệ sinh. Ellie là sợ nàng mải mê diễn kịch với Tô Minh Ngọc liền đem bản thân mình kéo vào bẫy của nàng ta luôn.

"Yên tâm, chị tự biết chừng mực," Tô Nhu Linh trả lời nàng, sau đó hỏi Tô Minh Ngọc, "Tỷ có chuyện gì muốn nói với muội sao?"

Hiện tại không còn ai ở xung quanh nữa, Tô Minh Ngọc liền lười đóng kịch với nàng, nhếch môi khinh thường cười một tiếng, mang theo nồng đậm chế giễu cùng chán ghét nói, "Đừng gọi ta là tỷ, ta không có muội muội như ngươi!"

Tô Nhu Linh liền trắng bệch mặt mày, thương tâm đau khổ nhìn nàng, giọng nói mang theo run rẩy gọi, "Tỷ tỷ..."

"Hừ! Tô Nhu Linh, ngươi có biết ngươi khiến người chán ghét đến mức nào không? Chỉ là một nha đầu không có nương mà thôi, vậy mà từ nhỏ đã chiếm lấy sự quan tâm và tình thương của cha! Ngươi dựa vào cái gì chứ?"

"Ta..." Tô Nhu Linh nói không nên lời, đôi mắt nai to tròn thất thố nhìn nàng, hốc mắt dần ngập nước.

"Dung mạo ngươi không bằng ta, công dung ngôn hạnh không bằng ta, cầm kỳ thi họa không bằng ta, nhà ngoại cũng không bằng ta, vậy tại sao ngươi lại là đối tượng được lựa chọn để chỉ hôn với Thụy Vương gia chứ?! Trong khi ta còn là trưởng nữ!!" Tô Minh Ngọc căm hận nghiến răng.

Thấy Tô Nhu Linh hốt hoảng tự ti cúi đầu, Tô Minh Ngọc càng thêm sảng khoái, cười gằn nói, "Ta không có năng lực sửa đổi thánh chỉ, cho nên Tô Nhu Linh, vị trí chính thê ta có thể không cần, nhưng tâm của Vương gia nhất định phải thuộc về ta! Chỉ có thể thuộc về ta!"

Dứt lời, Tô Minh Ngọc ngả người ra sau, dưới chân dùng lực, mạn thuyền cao chưa đến eo liền không giữ được nàng. Cả cơ thể nàng ngã ra ngoài thuyền, trên mặt lúc này đã không còn vẻ oán độc ghen ghét nữa mà thay vào đó là kinh sợ, hoảng hốt hét lớn, "Muội muội!"

Nhìn một màn trước mắt, não chưa kịp làm ra quyết định, thân thể Tô Nhu Linh đã tự hành động trước, vươn người ra ngoài tóm lấy tay Tô Minh Ngọc, kinh hoảng hô lên, "Tỷ tỷ!"

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đám nha hoàn chỉ vừa nhận ra có chuyện không ổn, còn chưa tiến lên được hai bước thì hai vị tiểu thư đã ngã nhào ra ngoài mạn thuyền.

"Ah!!! Người đâu!! Mau xuống cứu người!! Tiểu thư rơi xuống hồ rồi!!!" Mấy nha hoàn hốt hoảng chạy lại mạn thuyền, vừa nhìn xuống dưới hồ vừa hét lớn.

Bùm!



Âm thanh vật nặng rơi xuống nước lần thứ ba phát ra, các nha hoàn kinh hoảng nhìn qua, phát hiện Thụy Vương gia đã nhảy xuống hồ.

Bởi vì kế hoạch này, Tô Minh Ngọc không đem theo bất kỳ gia đinh hay hộ vệ nào, trên thuyền ngoài Hiên Viên Hạo Quân và Phi Nhật thì toàn bộ đều là nữ tử, cũng không có ai biết bơi. Cho nên hiện tại đám hạ nhân chỉ có thể đỏ mắt nôn nóng ở trên thuyền nhìn xuống, đặt hết hy vọng ở trên người Thụy Vương gia.

Lúc Tô Minh Ngọc nhìn thấy Tô Nhu Linh không chút do dự vươn người ra tóm lấy nàng, sau đó cùng nàng lao xuống nước, trong mắt nàng không che giấu được kinh ngạc cùng một tia bất an.

Dựa vào tính cách của Tô Nhu Linh, sao nàng có thể phản ứng lại nhanh như vậy chứ? Huống chi Tô Nhu Linh còn không biết bơi!

Nàng lấy đâu ra can đảm để làm ra hành động như vậy?!

Khi cả hai người đều chìm vào trong nước, Tô Minh Ngọc cố gắng mở mắt, xuyên qua làn nước trong vắt nhìn rõ được ánh mắt quyết đoán và hiểu rõ của Tô Nhu Linh, nội tâm khẽ run rẩy.

Nàng đoán ra!

Mục đích hôm nay của Tô Minh Ngọc là ép buộc Thụy Vương gia phải tự thân cứu nàng, vì vậy nàng không mang theo hạ nhân biết bơi, mà thân phận của nàng như vậy hắn cũng không thể tùy ý sai Phi Nhật, một hạ nhân xuống cứu nàng được.

Chỉ cần nàng một thân ướt đẫm bị hắn ôm trong ngực, da thịt kề cận, hắn sẽ không thể không nạp nàng vào phủ! Dựa vào thân phận địa vị của nàng, cho dù không được làm trắc phi thì ít nhất cũng là phu nhân. Đến lúc đó, chuyện chiếm được trái tim của hắn chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Còn ban nãy hét lên 'muội muội' chỉ là thuận tiện vu oan Tô Nhu Linh mà thôi, nếu có thể khiến Thụy Vương gia hoài nghi nàng, từ đó xa cách nàng thì càng tốt!

Nàng ngàn tính vạn tính, chỉ không tính đến Tô Nhu Linh vậy mà cũng nhảy theo nàng xuống nước. Nếu như Thụy vương gia chỉ cứu Tô Nhu Linh lại không cứu nàng, hoặc là hắn sai Phi Nhật cứu nàng thì nàng phải làm sao đây?

Tô Nhu Linh không quan tâm lúc này Tô Minh Ngọc đang nghĩ cái gì, sau khi tìm được huyệt ngủ của nàng, Tô Nhu Linh liền giơ lên hai ngón tay điểm một cái.

Tô Minh Ngọc cảm nhận được có cái gì vừa mới mổ lên da thịt mình, nàng kinh nghi nhíu mày, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị mổ lần nữa, sau đó mất đi ý thức.

Thấy Tô Minh Ngọc đã bất tỉnh, Tô Nhu Linh thầm thở phào một hơi.

Ở thế giới trước, ngoài võ thuật ra thì nàng còn học được điểm huyệt. Nhưng lâu rồi không thực hành, lại còn ở trong nước nên lần đầu điểm bị lệch huyệt đạo, cũng may lần thứ hai điểm thì thành công.

Lúc này, thấy Hiên Viên Hạo Quân nhảy vào trong nước ở cách nàng không xa, nàng một bên tóm chặt lấy Tô Minh Ngọc, một bên cử động tay chân cố gắng giữ cho bản thân không tiếp tục chìm xuống dưới, từng chút một bơi về phía hắn.

Hiên Viên Hạo Quân biết rõ nàng không biết bơi, vừa mới nghe nàng rơi xuống nước, còn chưa kịp nghĩ gì thân thể đã tự làm ra hành động, vọt xuống dưới hồ cứu nàng. So với Tô Nhu Linh sức lực ít lại còn phải kéo thêm Tô Minh Ngọc, Hiên Viên Hạo Quân chỉ đạp chân hai ba cái liền đến được trước mặt nàng, vươn tay ra ôm lấy nàng, sau đó bơi lên trên mặt nước.