Hòa Lý Thanh

Chương 51: Ầm Ĩ



Đối với bọn trẻ, ngày lễ thích nhất chính là lễ mừng năm mới, Quy Sinh là người đầu tiên trong thành trải qua tất niên ở bệnh viện, lúc đầu Lâm Khương muốn mang cậu đi bờ sông trong thành xem Yên Hoa hội, còn có hội chùa, trước mặt Quy Sinh bẻ ngón tay tan vỡ thú vị ăn ngon, Tiểu Quy Sinh rõ ràng thèm ăn đến nuốt nước miếng, vừa làm bộ kiên định lắc đầu cự tuyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay anh trai không buông, giống như nói với anh trai trong nhà không ăn đồ nướng như thế, Lâm Hòa đá cậu một cước, hỏi: “Em có muốn đi thì qua mà đi, còn nuốt nước miếng, nếu không đi Nguyên tiêu hội, chùa thì không có. Chị ở đây với mẹ.” Phương Nha ngước mắt, ngẩng đầu nói, “Anh cũng phải ở chỗ này với dì Thanh.”

Quy Sinh giống như thấy được một ít thức ăn và không khí vui đùa chậm rãi rời đi, cậu cầm lấy con rối che ở trước mặt mình, không nhìn anh chị, chỉ nói, “Không đi, không đi, em muốn ở cùng mẹ, chờ mẹ khỏe hẳn, em sẽ đi với mẹ.” Nói xong, cố gắng quên những lời anh trai nói, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cắn cái mũi con rối, hỏi, “Ba ba đâu? Sao hôm nay ba ba còn chưa tới vậy?”

Lâm Đồng Chương đỡ bà nội ngồi xuống ghế sofa, bà vẫn đắm chìm trong chuyện cũ và lo lắng, Lâm Đồng Chương ngồi ở một bên đợi, nói, “Mẹ, Quy Sinh, . . . .” Bà nội nhìn về phía anh, cau mày chán ghét nói tiếp, “Nhắc tới đứa bé kia làm gì?”. “Nó là con trai con, là con Vãn Niếp sinh cho con, chúng ta trách oan cô ấy.” Tay Lâm Đồng Chương vô ý thức xoa tay bà, khẽ nói. Bà nội không rõ, hỏi lại: “Có ý gì? Là con của con?” Một lát sau, bà mở to hai mắt, quát: “Con ấm đầu à? Năm đó rõ ràng hai năm cô ta không gặp con, sinh con cho con như thế nào?” Những lời này làm cho Lâm Đồng Chương càng túng quẫn, anh cảm thấy khó nói thành lời, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bà nội nói, “Mẹ, năm đó con đi Thẩm Dương khảo sát hạng mục, say rượu qua đêm ở trong một khách sạn nhỏ, con đã nhìn thấy Vãn Niếp, nhưng nhiều năm qua con vẫn nghĩ lần đó vui đùa bên ngoài nên cho rằng đó không phải Vãn Niếp, nhưng lần đó thật sự là cô ấy. Cho nên lúc đó sau khi tỉnh rượu hậu cho rằng đó là cô gái do thương nghiệp gọi tới, hoàn toàn không để trong lòng. Mãi đến mấy ngày trước Vãn Niếp bị thương mới nói cho con biết thì con mới biết được tất cả. . . . .”

Anh thở hổn hển, cố nén đau lòng, tiếp tục nói, “”Lúc ấy thật sự là Vãn Niếp, có lẽ cô ấy làm tình nguyện ở Liêu Ninh, sợ là đụng phải con nên theo tới khách sạn. Có lẽ do con hiểu lầm cô ấy là gái nên làm cô ấy tổn thương, cô ấy mới âm thầm rời đi. Coi vợ như gái, thật sự là chuyện cười cho thiên hạ. Cô ấy thương tâm mới che giấu nhiều năm như vậy.”

Ánh mắt bà nội sững sờ, nhìn phía trước sô pha không nói lời nào, một lát sau nói, “Không có khả năng, không có khả năng, nó lừa con đấy, con đi giám định DNA, khẳng định là nó lừa con.” Thần sắc không muốn tin chuyện này, hoặc là nói, bà không thể tin được, nhà họ Lâm mắc nợ Hòa Lý Thanh, lại còn thêm chuyện này nữa.

Đứa bé kia hơn bốn tuổi, tóc đen hơi dài, nổi bật lên màu da trắng sữa, phía dưới lông mi là đôi mắt trăng rằm, dáng vẻ lúc cười rộ lên khờ dại nghe lời, người lớn nói cái gì thì là cái đấy, mấy lần trước nhìn thấy bọn họ thì có vẻ mặt gì, nói những cái gì, khi trở về gặp phải bà, đứa nhỏ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch không muốn tới gần, đứa bé này là cháu bà?

Bà nắm vòng ngọc trên cổ tay, cố vuốt phẳng, môi dưới đang phát run, luôn lặp lại, cô ta lừa con đấy, không có khả năng. Sau đó hốt hoảng, tập tễnh trở về phòng, để lại một mình Lâm Đồng Chương.

Lâu Tuấn Bình còn đang giằng co với Hòa Lý Thanh trong phòng bệnh, Hòa Lý Thanh không muốn thừa nhận khả năng nhà họ Hòa làm điều ác như anh nói, nhưng trong đầu lại có thanh âm tự nói với mình, ngay cả bỏ mặc con gái xa chạy cao bay đều làm ra được, có lẽ bọn họ chỉ đấu tranh trong kẻ bại, có lẽ bọn họ là một Lâm Hưng An khác. Nghĩ tới đây toàn thân cô rét run.

Anh nhìn thần sắc của cô biến hóa, thở xả giận, nói, “Hòa Miêu, em thương cậu ta, em yêu các con mình, em đeo tính mạng cha mẹ lên lưng nửa đời người, em có từng nghĩ, em với các con em cũng rất là quan trọng, có thể bây giờ em cũng sẽ khiến lưng các con em đeo những thứ này nửa đời người không? Làm cha mẹ mới biết cha mẹ lao tâm, cho nên em có con mới phá lệ coi trọng tổn thương nhà họ Hòa, như vậy, vì sao không cố hết sức sắm vai nhân vật người mẹ? Bản thân mình sa vào oán hận, công bằng với bọn chúng ư?”

Hòa Lý Thanh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía anh ấy, “Là lão Lâm bảo anh nói những điều này?” Anh ấy hòa nhã nhìn cô, tay nhéo gáy cô, như lúc thiếu niên, “Không phải, cậu ấy chỉ nói với anh em gặp chuyện không may, cũng không bảo anh làm gì cả, anh đau lòng cho Hòa Miêu cảu anh.” Mắt Hòa Lý Thanh ửng đỏ, lấy tay anh xuống, nắm không buông.

Sau đó Lâu Tuấn Bình trở về khách sạn, chỉ còn mấy đứa nhỏ chơi đùa bên ngoài, mà Lâm Hòa Lâm Khương, hai đứa thay phiên đi vào cầm đồ, hoặc là sai Quy Sinh chạy vào, làm cho bọn họ có lý do tiến đến quan sát sắc mặt của mẹ. Trên mặt cô còn vết tích của nước mắt, nhưng vẫn kiên nhẫn ứng phó rất nhiều câu hỏi của Quy Sinh.

“Mẹ, chú Lâu tới làm gì ạ?” Quy Sinh đợi người vệ sinh quét dọn xong mảnh vỡ của cốc, cậu cầm cái cốc đi vào đưa cho mẹ, đặt ở mặt bàn xong, muốn đặt con rối ở một bên, hiện tại đang ướm thử ở mặt bàn, nhìn xem chỗ nào đẹp nhất. Hòa Lý Thanh cúi đầu nhìn cậu rướn cổ lên nhìn con rối, “Đến thăm mẹ, xem Quy Sinh có nghe lời mẹ hay không.” Quy Sinh ngẩng đầu cười, nói, “Nghe lời.” Còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cậu để một con mèo lại liền ôm cái khác chạy ra, Lâm Hòa xoay người định theo sau thì bị Hòa Lý Thanh gọi lại, cô bé cúi đầu đứng ở cửa ra vào, giầy cọ vào sàn nhà không nói lời nào, chờ mẹ nói chuyện, Hòa Lý Thanh nhìn cô bé một lát, lại gọi Lâm Khương vào, chờ hai người đi đến trước mặt mới thử dò xét, thấy trong lòng hai người bất ổn.

Cô thoáng do dự, nói, “Hòa tử, Khương tử, có từng hận mẹ hay không?” Giọng nói chưa dứt, Lâm Hòa bịt miệng bắt đầu rơi lệ, cái mũi khịt mãi, cô kéo Lâm Hòa xuống ôm cô bé, vừa ngước mắt nhìn Lâm Khương đứng ở một bên vành mắt đỏ hồng, “Thực xin lỗi, mẹ thiếu nợ các con lời xin lỗi. Thực xin lỗi.” Nói xong nghẹn ngào, nghĩ thầm, mấy ngày nay sao hay muốn khóc vậy.

Lâm Khương nén nước mắt, cắn răng nhịn không nói một câu, mà Lâm Hòa khóc đến thở không nổi trong ngực mẹ.

Hòa Lý Thanh còn nói thêm, “Các con biết đại khái chuyện giữa nhà họ Lâm và nhà họ Hòa, lỗi không phải do các con, là trong lòng mẹ không phân rõ, khiến các con sinh oán nhiều năm như vậy.” Bên tai Lâm Khương chỉ có thanh âm này, gõ vào tận đáy lòng, rất lớn tiếng, đập tan tầng băng dày.

Buổi tối Lâm Đồng Chương mới tới, Lâm Hòa nhìn thấy anh thì ngượng nghịu mất tự nhiên, anh không hiểu nhìn vào, Lâm Khương đã ở trong phòng bệnh mè nheo chơi điện thoại, không có dáng vẻ chăm sóc người bệnh, anh đi qua véo lỗ tai Lâm Khương, Lâm Khương a a a vài tiếng mới phát hiện ba ba đến, mà Quy Sinh ở phía sau cười vỗ tay bảo hay, tựa như ba ba xả giận thay cậu bởi vì ngày thường hay bị bắt nạt.

Bọn họ vừa cơm nước xong, Hòa Lý Thanh đã thu dọn đồ ăn xong, nhưng bàn trà gian ngoài rải rác rất nhiều đồ ăn của bọn nhỏ, Lâm Đồng Chương đem người thu dọn đồ đạc ra ngoài mới ngồi xuống. Hòa Lý Thanh chưa giương mắt, Lâm Khương chỉ lo chơi trò chơi trong máy vi tính. Lâm Đồng Chương cũng không để ý cô có đang nghe hay không, lặp lại chuyện hôm nay nói với cha mẹ với cô. Vẻ mặt Hòa Lý Thanh không đổi, anh cẩn thận nhìn cô, không nói thêm gì nữa.