Hòa Lý Thanh

Chương 50: Người Xưa



Trong lúc Hòa Lý Thanh dưỡng thương, sáng sớm Quy Sinh luôn quấn anh chị muốn đi bệnh viện, buổi tối lại ồn ào không muốn về nhà. Mà sau khi nói chuyện, hai người lớn không giống trước nữa, duy trì mối quan hệ hòa thuận ở trước mặt tụi nhỏ, đều trầm mặt không nói một câu, giống như đang chiến tranh lạnh, nhưng Lâm Đồng Chương vẫn chăm sóc Hòa Lý Thanh tận tụy, chờ đợi cô bình phục.

Trừ Quy Sinh, mấy đứa còn lại cũng thầm suy đoán, mà trong đó Phương Nha có kinh nghiệm chung đụng hơi phong phú một chút với cha mẹ, lão luyện chỉ đạo không nên suy nghĩ nhiều chuyện của người lớn, ầm ĩ cũng tốt, nào có cha mẹ nào không gây gổ. Lực chú ý của Quy Sinh giống như ở một người khác, ôm con rối lớn, mặt mơ màng nhìn anh chị đang nhỏ giọng thảo luận vấn đề, vừa nhìn bên này lại quay đầu nhìn chằm chằm một người khác, tất cả mọi người đều đang nói chuyện, câu không hiểu những gì mọi người nói. Mọi người không rảnh giải đáp dấu hỏi lớn trong đầu cậu.

Sau đó không lâu, Lâm Hưng An cũng biết chuyện Hòa Dịch Hoa.

Khi còn trẻ ngũ quan của ông khá đẹp, mắt to mày rậm, nhiều năm bận bịu đấu đá, góc cạnh năm đó dần bị mài phẳng không ít, thịt thừa chồng chất trên mặt và bụng, chỉ có đôi mắt sáng loáng không giảm, lúc nào cũng tính toán và phòng bị.

Hiện tại sắc mặt ông tái nhợt, khẩn trương, không ngừng chuyển động hột đào trong tay, Lâm Đồng Chương tựa vào thành ghế, quan sát vẻ mặt người cha phía đối diện, hột đào chuyển động phát ra âm thanh, trong lòng nổi lên phiền muộn, đứng lên liền đi ra ngoài, Lâm Hưng An như bị đánh thức, lập tức gọi anh lại, liên tục xác nhận với anh có phải Hòa Dịch Hoa chết thật hay không.

Lâm Đồng Chương nhớ tới bộ dáng Hòa Dịch Hoa lúc chết, gầy trơ cả xương, màu tóc hoa râm, cùng tuổi tuổi với anh nhưng lại sống giống như một lão già điên cố chấp, sống chết vốn do số mệnh, lại bị cha anh một tay nghiền nát, mà trái tim anh luôn thuộc về Vãn Niếp, từ lúc cô thiếu nữ hai người đã yêu nhau, vài năm qua bị anh tổn thương liên tiếp, người khởi xướng tất cả là người cha không ngừng tham lam, người chèo lái nhà họ Lâm. Anh quay lưng về phía Lâm Hưng An, hận đến mức mặt vặn vẹo, không nói một lời liền rời đi.

Anh mới nhận được điện thoại có đảm nhiệm chức vụ hay không, trước khi điều tra đã có kết quả, chỉ cần lúc thích hợp tiêu hủy chứng cớ, cái gọi là hạng mục tố cáo Lâm Hưng An liền không giải quyết được gì, Lâm Đồng Chương trầm mặc thật lâu, điện thoại bên đối phương sắp không xác định anh vẫn còn nghe hay không, hỏi tới hai tiếng, anh mới nói chuyện, “Chấm dứt điều tra, đừng làm gì cả.” Nói xong cúp điện thoại, lại tiến vào thư phòng.

Anh ngồi trên sô pha dựa vào tường, cách bàn đọc sách rất xa, cách Lâm Hưng An rất xa. Lâm Hưng An chờ anh nói chuyện, thư phòng lại an tĩnh rất lâu, lúc sắp không nhịn được hỏi ngược lại thì Lâm Đồng Chương nói chuyện, anh nhìn vào mắt cha mình, nói từng chữ, “Cha, con muốn sống hòa hợp cùng Vãn Niếp suốt nửa đời còn lại.”

Đề tài chuyển tới chuyện này, Lâm Hưng An có chút không hiểu, cau mày chờ anh nói tiếp, “Nhưng hai mươi lăm năm trước nhà họ Hòa bị hủy sạch sẽ, còn dư lại một người con trai độc nhất cũng bởi vì quan hệ của cha mà bị bức đến cố chấp điên cuồng. Nhà họ Lâm chúng ta có lỗi với bọn họ. Chỉ cần có những quá khứ này, chúng ta cũng không có cách nào an tâm. Mà không cách nào bỏ qua.”

Anh nói kiên định, Lâm Hưng An giận đến không có lời nào để đáp trả, “Vừa bắt đầu cha đã sai lầm, cha đắm chìm trong quyền lợi trong tham lam nên càng chạy càng xa, giết người đã sớm không coi là gì, hiện tại con không có ý định giúp đỡ cha che giấu sai lầm, con đã kêu người tạm ngừng chuyện điều tra, về sau. . . .” Sau bàn đọc sách đôi tay Lâm Hưng An run lên, hột đào trong tay đã không còn chuyển, nhưng vẫn có tiếng va chạm nhỏ phát ra, nếu như không phải là Lâm Đồng Chương dừng nói thì hoàn toàn không nghe được, anh quay đầu, hình như không có thói quen dùng giọng thương trường đàm phán với cha, mắt quét về phía câu đối dán ở cửa phòng đối diện, trên viết ‘gia hòa vạn sự hưng’, lúc này có vẻ rất là châm chọc.

Anh nhếch môi, nói tiếp, “Con cảm kích chỗ tốt con lấy được từ cha, có thể làm rất nhiều việc vì cha, nhưng không bao gồm chuyện giúp người xấu làm điều ác.” Anh vừa dứt lời, Lâm Hưng An liền ném hột đào trong tay vào anh, còn quăng nghiên mực trên bàn tới, anh không có tránh thoát, nghiên mực nện vào trán, máu rơi xuống tí tách, nhuộm đỏ cổ áo bắn vào ghế sa lon da màu đen.

Lâm Hưng An quát lớn: “Không có cha, mày có thể có ngày hôm nay à? ! Còn chưa phải đại nạn, con trai đã muốn tách khỏi cha rồi? Sợ liên lụy công ty mày hay sợ vợ mày giận hả? !” Vừa nói vừa quét đồ trên mặt bàn xuống đất, ống đựng bút bằng gốm vỡ vụn, âm thanh rất lớn, làm cho bà nội cũng lên xem, Lâm Đồng Chương vuốt trán, đứng lên thở một hơi, nhìn người cha đang lửa giận ngút trời và người mẹ đen mặt, cười tự giễu nói, “Các người ích kỷ, giống như chỉ có người của nhà họ Lâm là người, người phía trên là người, người khác đều là con kiến.” Nói xong liền đi ra ngoài, không để ý Lâm Hưng An còn đang đập đồ. Cho đến khi xuống lầu dưới vẫn nghe được tiếng mắng.

Bởi vì chuyện không sáng tỏ, Lâm Tự Chương còn ở lại trong nước, ở phòng của Lâm Đồng Chương trong thành, anh em khác cũng trở về nhà trong thành. Mà mấy bà dì thường ngày đi tới đi lui giờ không thấy bóng dáng, trên cửa phòng cũng dán câu đối vui, một góc phòng khách treo đầy bao lì xì lên cây. Không khí lạnh tận xương, không dính nổi chút ấm áp của mùa xuân.

Anh đứng ở phòng khách một lát, dựa vào cửa sổ nhìn khắp đại viện, người ngoài nhìn vào thì thấy căn nhà này thần bí nhất Nam Hải, không trách được Lâm Hưng An có lòng tham, không trách được ông phí hết tâm tư ở lại đây, còn kém vài bước nữa, đâu cam tâm dừng ở chỗ này.

Anh đứng yên thật lâu, xoay người, phát hiện bà nội ở sau lưng anh, cũng không biết đứng bao lâu, hình như những ngày qua bảo dưỡng cũng uổng phí, nếp nhăn khóe mắt, tóc trắng bên thái dương cũng hiện ra, ánh mắt bà vẩn đục mệt mỏi, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói, “Chúng ta nên sớm tỉnh, nhưng ai lại cam tâm, ganh đua thiệt hơn, không cam lòng, trước tới nay luôn là người cùng tham lam song song. Hiểu rõ sai lầm và cam tâm tiếp nhận trừng phạt là hai việc khác nhau. Nội tâm hối hận và địa vị quyền thế về không, cũng là hai việc khác nhau.”


Biểu tượng phồn vinh những ngày qua tê liệt vì những lồi lầm ngày trước, thời khắc cảnh tỉnh mình phòng bị đối thủ hiện tại, nào biết còn có cố nhân đang quan sát mình, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi công kích. Vợ Trần Hổ mang nam thai đủ tháng, cố nhân trên dưới nhà họ Hòa, ai có thể biết, còn có những cố nhân bị phá hủy bị quên lãng, lúc nào cũng căng thẳng thần kinh lo lắng bị người mưu hại, cuộc sống thật khó qua.

Lâm Đồng Chương đưa tay cầm tay bà, nói, “Mẹ, con sẽ phụng dưỡng các người, nhưng không bao gồm những thứ này.” Những thứ này là chỉ cái gì? Không có ai hỏi, chỉ còn hai mẹ con đứng ở phía trước cửa sổ, bóng dáng mờ mờ, giống như một bức tranh buồn tẻ.

Trong phòng bệnh Hòa Lý Thanh vô tâm nhìn vào sách, đang tiện tay ấn hộp điều khiển ti vi, Đài Truyền Hình đã vòng vo thật nhiều thứ.

Sau một tràng tiếng gõ cửa, giương mắt chỉ thấy Lâu Tuấn Bình đi vào, đầu tiên cô vui mừng, rồi sau đó trong mắt lại tuôn lệ, quyệt miệng đưa tay về phía Lâu Tuấn Bình muốn ôm, Lâu Tuấn Bình đi về phía trước hai bước ôm cô, thở dài một hơi.

Lâm Khương ở bên ngoài phòng khách nhìn vào trong thấy cảnh tượng này, trong lòng hốt hoảng, liếc Lâm Hòa chơi một bên, đi tới cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng cửa. Lâm Hòa cúi đầu với con rối của Quy Sinh bóp, nhỏ giọng nói, “Đóng cửa có thể ngăn cái gì.”

Chờ Hòa Lý Thanh bình tĩnh chút, Lâu Tuấn Bình buông lỏng cô ra, ngồi vào mép giường, nhìn chung quanh một vòng, ly nước của cô ở bàn, giơ tay có thể lấy được, chăn gối bên cạnh được thu dọn tùy ý, giấy bút rải rác phía trên. Sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn Hòa Lý Thanh mắt đỏ bừng, đợi cô bình tĩnh lại.

“Anh đi công tác ở nước ngoài, năm gần đây mới trở về, nghe nói em xảy ra tai nạn xe cộ, đang định qua hết năm sẽ tới thăm em, ai ngờ ngày hôm qua lão Lâm gọi điện thoại tới, nói xảy ra chuyện, anh liền tới ngay.” Hòa Lý Thanh nghe đến đó, không biết nói tiếp thế nào nên im lặng.

Ngày trước bọn họ cùng nhau đùa giỡn thì Lâu Tuấn Bình biết được thân thế của lão Lâm Tiểu Hòa Miêu từ người khác, sau cũng từng hỏi cô có cảm giác gì, còn nhớ rõ lúc ấy cô chần chừ chốc lát, sau đó nói ông nội có ân với cô, một chữ cũng không nói tới nhà họ Hòa năm đó, nhưng trong lời nói phát ra vừa cảm ơn cũng mâu thuẫn không biết từ đâu ra.

Lúc ấy cô mới là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, ông nội nuôi cô lớn, cũng đối tốt với cô hết sức có thể, yêu thương cô. Lâm Đồng Chương là đối tượng cô thích từ khi thiếu nữ, những tình cảm phức tạp lấp đầy trái tim, thời niên thiếu cô sắp quên ngày tháng chung sống với cha mẹ và anh trai, giống như phòng ốc sườn núi mới là nhà của cô.

Kể từ khi cô sinh con, Lâu Tuấn Bình tốt nghiệp trung học liền trở về Thượng Hải, hai người thỉnh thoảng gọi điện thoại, một năm cũng không liên lạc được mấy lần, chờ khi anh ấy cũng kết hôn sinh con thì liên lạc càng ít.

Lâu Tuấn Bình nhìn cô cúi đầu, vuốt ve chữ trên giường đơn. “Bây giờ em cố gắng dưỡng thương, chuyện này cũng đừng nghĩ nhiều. Không phải Trung y nói, khí huyết lưu thông, vạn bệnh không sinh sao? Em tích tụ trong lòng thì ích gì?” Hòa Lý Thanh ngẩng đầu đánh anh ấy một cái, cười nói, “Nói bậy, những lời này không phải dùng như vậy.”


Lâu Tuấn Bình tháo mắt kính xuống, để ở mặt bàn, xoa xoa sống mũi, cũng cười, “Anh không hiểu sâu những thứ kia như em, tuy không phải dùng như vậy nhưng vẫn có đạo lý. Em cũng đừng nghĩ về trước kia nữa, hãy tĩnh dưỡng tốt đã. Bây giờ nếu không thể tiếp tục thì rời xa, đỡ phải trở thành đề tài hài hước cho nhiều người.”

Hòa Lý Thanh nghe thế, nụ cười tắt ngấm, nét mặt sa sầm. Lâu Tuấn Bình quan sát cô tinh tường, nói tiếp đi, “Em xem, cũng không phải em hoàn toàn không thèm để ý, em đang mong người khác hiểu lầm, hoặc là nói, muốn cậu ta hiểu lầm, thì tại sao nhẫn tâm tra tấn lẫn nhau nhiều năm như vậy? Huống hồ đối phương càng đau khổ em cũng càng khổ sở, kỳ thật cậu ta không phải là không nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, có thắng sao?”

“Trong điện thoại lão Lâm nói với anh, Quy Sinh là con cậu ta, cậu ta có lỗi với em, có lỗi với nhà họ Hòa. Nhưng anh nói, công bằng mà nói, năm đó cậu ta cũng chỉ bị lợi dụng, người khởi xướng là cha cậu ta, oán hận còn có cha truyền con nối ư?” Hòa Lý Thanh nghe đến thở hổn hển, sắc mặt căng thẳng hơn, khóe mắt run lên, cắt ngang anh ấy, “Được rồi, đừng nói nữa!”

Anh ấy mặt không đổi sắc tiếp tục nói, “Không nói hai người còn tiếp tục tra tấn giày vò nhau, em không còn người thân, nhưng lão Lâm khác, mấy anh em cậu ta đã không chịu nổi tình trạng của cậu ta nữa, trạng thái gì, sau khi từ tiệc trở về, Mạc Thánh Vĩ đưa lão Lâm cùng một người bạn khác về nhà, sau khi lão Lâm uống rượu thì không nói một lời, về sau bắt đầu lầm bầm Hòa Miêu, người bạn đỡ cậu ta ra ngoài thì thấy trên mặt cậu ta ươn ướt, bí mật nói đến việc này thì còn cảm thán, nào có chỗ không hài lòng.”

“Thời gian trước vô tình gặp đám Mạc Thánh Vĩ, nói đến lão Lâm, vài người đều chê cười, nói củi khô gặp mùa xuân, đã nửa năm đi xã giao không có thấy cảnh cậu ta tửu sắc, nói vợ hiền về nhà, lãng tử hồi tâm. Cả trong thành, giới xã giao Thượng Hải, đều lan truyền chuyện của hai người, đồng tình, cảm khái, cười nhạo, ai cho hai người cuộc sống thoải mái phập phồng như hí kịch.”

“Cuộc sống không phải cho người khác xem, cho nên không cần phải để tâm nhiều thứ, cũng không phải sống vì người khác, chuyện người nhà em, em cần phải gánh cả đời sao? Nói đúng lương tâm, cha mẹ em thật là vị quan tốt bị oan khuất? Hay là ngày thường tính toán quá nhiều nên chịu hậu quả xấu? Có phải cũng có một người oán hận nhà họ Hòa như Hòa Dịch Hoa tồn tại?”

Anh ấy nói đến đây, Hòa Lý Thanh dùng sức nện một cái bát vào mặt đất, thở phì phò không nói lời nào. Hòa Lâm gõ cửa bên ngoài, hỏi làm sao vậy. Hòa Lý Thanh không nói lời nào, Lâm Khương đã sắp xông tới, Lâu Tuấn Bình thấy sắc mặt Hòa Lý Thanh tái nhợt, mới chậm rãi nói, “Không sao, không cẩn thận làm rơi cái bát xuống đất thôi.”

Lâm Hòa vẫn tiếp tục gõ, chấp nhất chờ mẹ trả lời, lâu sau Hòa Lý Thanh mới nói, không sao, rơi cái bát, lát nữa thu dọn.

Trong phòng an tĩnh thật lâu, Lâu Tuấn Bình mới mở miệng lần nữa, “Tuy nói là bạn bè, nhưng anh vẫn chỉ là người ngoài, xem như đứng nói chuyện không đau thắt lưng, anh biết những người đó đau khổ, tất cả đều là nói nhảm, dù cho mọi người thế gian yêu nhau nhất cũng không có cách nào cảm động lây, anh dùng vai trò những người thân nhất đứng xem phân tích cho em, lựa chọn đối mặt như thế nào mới có thể là thoải mái nhất.”

Mảnh vụn miếng thủy tinh vẫn nằm cạnh mảnh thủy tinh to, âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng.