Hòa Lý Thanh

Chương 43: Ôn Lý Thanh



Mỗi người trong xe mang một tâm tư khác nhau về nhà.

Trở lại sườn núi, xe vượt qua eo núi cuối cùng, mới vừa thấy cổng, mọi người lại phát hiện đèn cổng sáng rực, trừ đèn lồng Lâm Khương và Quy Sinh thắp mấy ngày trước ra, đèn đường ở cổng cùng phòng bảo vệ đều sáng, quản gia và hai ba bảo vệ đều vây ở cửa, nhìn bên này.

Lâm Hòa và Lâm Khương nhìn nhau một cái, sắc mặt không hiểu, mà tâm trạng của Lâm Đồng Chương trầm xuống, đợi xe dừng hẳn, trước khi người xuống xe, chú Bành cũng mang theo mấy người bước chân gấp gáp đi đến trước mặt anh.

Quy Sinh và Phương Nha xuống xe, ngẩng đầu nhìn một đám người vây quanh, nghi ngờ nhìn theo, quay đầu nhìn lại, Quy Sinh ngây ngô, Lâm Đồng Chương cúi đầu chỉ thấy cặp mắt sáng dưới trán của cậu. Chú Bành bảo bọn họ đi vào trước, nói có chuyện muốn nói. Lâm Hòa kéo hai đứa bé đi, Lâm Khương đi theo phía sau, quay đầu lại liếc mắt nhìn chú Bành, chú Bành phẩy tay lần nữa thì cậu mới đi vào.

Mà Lâm Đồng Chương trầm mặt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Chú Bành nhận lấy một túi giấy vàng từ trong tay một bảo vệ bên cạnh, sau khi mở ra, bên trong chỉ có một vị thuốc bắc, Lâm Đồng Chương cúi đầu nhìn, đầu ngón tay vô ý thức gõ gõ. bupbecaunang.com. Rồi sau đó giơ tay lên, cầm một nắm lên, hình như là đang nhìn kỹ, nhưng lại giống như mất hồn, chú Bành mở miệng, “Có người dừng xe cạnh cổng, sau đó đưa cái túi này thuốc này cho phòng an ninh, nói muốn gặp cô Hòa, đưa thuốc cho cô ấy thì cô ấy sẽ biết. Người làm trong nhà đưa đến trước mặt bà chủ thì bà chủ ngồi suy nghĩ một mình mấy phút, sau đó đi ra nói đôi câu qua cửa sổ xe với người trong xe rồi lên xe, bảo vệ cũng không kịp hỏi.”

Lâm Đồng Chương để tay vẫn giơ lên trước mặt xuống, nhưng lại quên buông đầu ngón tay kẹp thuốc ra. Mặt anh lạnh lùng hỏi: “Sao không đuổi theo?”

Bảo vệ run sợ lên tiếng: “Cho là. . . Cho là bà chủ chỉ đi ra ngoài, bà chủ tự lên xe mình.” Chú Bành nghe anh ta nói xong, lại quay đầu nhìn Lâm Đồng Chương, nói: “Tôi mới vừa hỏi chỗ bà nội, bọn họ mới nói với tôi, chuyện có chút bất thường. Tôi định đợi cậu trở lại mới nói. Là lúc cậu cúp điện thoại không bao lâu.”

Từ lúc anh cúp điện thoại đến bây giờ, đã hơn một giờ.

Sắc trời trong núi rất mờ mịt, lúc ấy đậu xe khá xa, camera hoàn toàn không thể ghi lại bảng số xe, chỉ biết là một chiếc Land Rover.

Anh nhanh chóng đi về phía trong vườn, trong lòng rất là phiền muộn, hợp với âm thanh thật nhỏ do áo khoác ma sát ra thì cảm thấy chói tai không chịu nổi, sau một lúc trong vườn liền cởi áo khoác, đặt ở trên cánh tay, chú Bành sớm bị bỏ rơi rất xa.

Chờ đến khi đến bên hồ sen, anh mới nhớ gọi điện thoại.

Lúc ấy Mạc Thánh Vĩ ăn cơm ở đại viện, một nhà già trẻ nhao nhao ầm ĩ, hoàn toàn khác biệt với không khí nhà họ Lâm, con trai chín tuổi của anh ta đang gắp thịt mỡ trong bát anh ta, bị trừng mắt cũng không hề hay biết, nắm cánh gà trước mặt bắt đầu gặm. bup.becau.nang Khi Mạc Thánh Vĩ giơ đũa lên muốn đánh tay cậu, điện thoại di động vang lên, bởi vì quá nhiều người chúc tết, anh ta không kiên nhẫn chú ý những thứ này, cho nên tắt điện thoại di động chung.

Mà số điện thoại này chỉ có người trong nhà cùng mấy người bạn tốt biết. Cúi đầu nhìn qua một cái, là Lâm Đồng Chương, anh ta một tay nghe, một tay đoạt lấy cánh gà trong tay con trai, sau đó gửi lời chúc mừng: “Sang năm tốt đẹp, Lâm Tứ.”

Nói xong, cầm khăn giấy lên dùng sức lau mỡ trên đầu ngón tay con trai, lòng bàn tay đứa bé bị chà xát đỏ hồng đến đau, giãy giụa muốn rụt tay ra, cha cậu không thả, vì vậy bắt đầu giương nanh múa vuốt đánh ba cậu.

Lâm Đồng Chương chỉ nghe được tiếng ồn ào từ phía bên kia, bảo anh ta tìm một chỗ nghe điện thoại, có việc gấp.


Mạc Thánh Vĩ đẩy đầu con trai liền đi sang một bên nghe, đứa trẻ bởi vì quán tính mà bụp một tiếng, ngã trên mặt đất, Mạc Thánh Vĩ là người cha vô lương, cười ha ha, mấy cô chú cũng khẩn trương tới đỡ đứa trẻ dậy, đứa bé không chịu, la to lăn lộn dưới đất, muốn cha tới xin lỗi.

Mạc Thánh Vĩ vừa cười vừa quẹo vào ban công, hỏi Lâm Đồng Chương chuyện gì thì nói gần nói xa còn mang theo ý cười.

Lâm Đồng Chương gạt nhánh cây trước mặt, chờ bên kia an tĩnh lại, mới nói một câu, “Dịch Hoa trở lại.” Mặt Mạc Thánh Vĩ lạnh xuống. Anh lại nói chuyện đêm nay với Mạc Thánh Vĩ, nhắc tới thuốc bắc, tên Ôn Lý Thanh.

“Người bình thường cực ít dùng thuốc Ôn Lý Thanh này. Lúc Vãn Niếp chọn đồ vật đoán tương lai thì bác sỹ Lưu nhà cách vách tiện tay thả mấy lá Ôn Lý Thanh trong hòm thuốc, lại bị Vãn Niếp đi qua nắm vào trong tay, tất cả mọi người vui mừng, nói đứa bé về sau muốn làm nữ bác sỹ. Năm đó vợ Hòa Luyện Vinh và cha mẹ vợ của tôi là người Thượng Hải, lấy tên mụ cho Vãn Niếp, tiếng tăm vẫn tốt, bà nội nhà họ Hòa ngẫu nhiên cũng họ Ôn, bà cụ liền làm chủ, trực tiếp gọi là Lý Thanh.” Mạc Thánh Vĩ tiêu hóa xong, nói: “Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này.” Năm đó lúc bọn họ và Dịch Hoa cả ngày gây chuyện thị phi ở đại viện cũng chẳng qua mười hai mười ba tuổi, không thể lớn hơn mấy so với con trai anh bây giờ, khi đó không thể lý giải suy nghĩ như hiện tại, làm Lâm Tứ tiện tay thả cuốn tập, liền hối hận hơn mười năm.

Lâm Đồng Chương còn chưa kịp đến cửa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, xa xa thấy mấy đứa nhóc ngồi ở phòng khách, bó hoa nở rộ trên mặt bàn trong phòng, cây cam trong góc treo đầy túi đỏ, không khí vui mừng lại không chiếu lên gương mặt đứa bé.

Lúc Lâm Hòa ngẩng đầu thấy anh đi tới, đẩy Lâm Khương bên cạnh nói một câu, Quy Sinh nghe được, nâng người lên rướn cổ nhìn sang. Chờ anh đến cửa, Quy Sinh đã chạy đến phòng ngoài, ngẩng đầu hỏi ba: “Mẹ đâu? Sao mẹ không ở nhà?”

Lâm Đồng Chương kéo tay cậu đi về phía phòng khách, đẩy cậu ngồi trong ghế sofa, bình tĩnh nói: “Chú Ngụy biết một ông, ông ấy bị bệnh, chỉ có mẹ có thể trị hết, mẹ đi khám bệnh ông đó.”

Quy Sinh ra điều không thể tiếp nhận việc mẹ không mang cậu theo, thậm chí không có chào hỏi đã rời đi, ngơ ngác nhìn ba, sau đó hít mũi một cái, cầm Con Rối bên cạnh lên ôm vào trong ngực, có chút luống cuống nói: “Mẹ, mẹ thật sự chỉ là đi xem bệnh. Xem xong bệnh thì sao?”

Lâm Hòa méo miệng, nói: “Em ngốc à, xem bệnh xong dĩ nhiên sẽ về rồi.”

Quy Sinh vẫn muốn khóc, đôi mắt hơi ửng đỏ, tay nhỏ bé xoa xoa nước mắt, quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là không nhìn ánh mắt mọi người nói, “Dạ, em biết rõ, mẹ xem bệnh xong nhất định sẽ trở về, đúng không?” Không đợi mọi người trả lời, liền cắm đầu cắm cổ nói: “Mẹ không nghe lời, ra cửa không nói với ai. Em còn ngồi xe lâu như vậy để trở lại.”

Phương Nha kéo kéo tay cậu, nói: “Nên tắm thôi. Dì Thanh chỉ đi ra ngoài mấy ngày, chờ dì trở lại hỏi anh trai chị gái, phát hiện em không nghe lời sẽ giận đấy.” Quy Sinh lại giơ tay lên dùng ngón tay trỏ lau nước mắt, gật đầu một cái, theo sát Phương Nha đi lên lầu. Lâm Hòa nhìn cậu, muốn đi lên cùng, bị Lâm Đồng Chương gọi lại, nói có chuyện muốn một trao đổi.

Lâm Hòa thấp thỏm ngồi xuống, Lâm Khương cũng đanh mặt tựa vào trên sô pha, Lâm Đồng Chương đối diện bọn họ, trầm ngâm một hồi, mới mở miệng: “Có người đang nhằm vào nhà họ Lâm, gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện của các con chỉ là bị lợi dụng thôi.”

Lâm Hòa cắn môi dưới, khóe mắt khẩn trương run một cái, mà Lâm Khương vươn người, hai tháng trước áo len quá dài, hiện tại nhỏ lại vừa đủ, cậu vừa nghe ba nói chuyện, vừa cầm quả bóng nhỏ Quy Sinh chơi chọc chọc, nhìn chằm chằm trái cây trên bàn, mặt không biến sắc.

“Mẹ bị đối phương mang đi. Ba đã bảo chú Mạc thúc thúc đi tìm. Các con đã mười lăm mười sáu tuổi, nên hiểu chuyện.” Anh nghĩ một chút, nói đơn giản chuyện tai nạn xe cộ lần trước do Đường Như Linh làm vì Đỗ Minh Hải, trước chỉ nói là chuyện của người lớn, gạt không có nói với bọn chúng.

Còn chưa nói hết, Lâm Hòa hít mạnh vài hơi, mắt đỏ bừng, đôi môi phát run, xoay mặt đi nhìn Lâm Khương, Lâm Khương nghiêng mặt, con ngươi vẫn nhìn mâm đựng trái cây. Lâm Hòa lại chuyển hướng tới ba, mu bàn tay đặt ở trước miệng, không phát ra tiếng, nước mắt rơi thành hai hàng.

Lâm Đồng Chương không an ủi cô bé giống như thường ngày, có chút mệt mỏi dựa lưng lên sofa, tay phải cầm đồng hồ trên cổ tay trái, nhỏ giọng nói: “Ba nói không phải là để cho các con cảm thấy xấu hổ, ba cũng từng qua thời trẻ tuổi, từ khi ba mười ba tuổi cho tới bây giờ, phạm rất nhiều lỗi mới có thể khiến mẹ con rời nhà nhiều năm như vậy.”

“Bây giờ nói những thứ này chỉ hi vọng về sau các con làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để mình hối hận. Gia đình chúng ta cũng không phải như người khác nghĩ, không phải các con thấu hiểu rất rõ sao? Nếu không phải như vậy, sao không để cuộc sống trôi qua êm đềm, dằn vặt những thứ đó làm cái gì.”

“Mấy ngày nay ba sẽ tìm mẹ các con, nếu các con quan tâm các em, còn phải bảo đảm mình. Đừng để xảy ra chuyện.” Dứt lời vẫy tay bảo bọn chúng lên lầu, lúc Lâm Khương đứng dậy thì lảo đảo, đầu gối đụng phải góc trên khay trà, một hồi mới đứng lên lên lầu, Lâm Hòa đi theo phía sau, tay vẫn đặt ở dưới trán, che mắt.

Thật ra thì không nên nói việc này với bọn chúng vào lúc này, nhưng sau khi Lâm Đồng Chương thấy vị thuốc bắc này, liền nhớ tới chuyện quá khứ, mười lăm năm trước, hai mươi lăm năm trước, một vài thứ đã phá hủy cuộc sống của Vãn Niếp, giống như nhắc nhở hai đứa bé này, tựa như nhắc nhở mình năm đó, có thể không phụ lòng Vãn Niếp và có thể yên tâm thoải mái lấy được sự tha thứ của cô, xa hơn có thể cầu mười lăm năm, 25 năm còn dư lại thậm chí là hơn nửa đời người.

Hòa Lý Thanh ngồi ở trên ghế tre lạnh lẽo, trên người còn đang mặc áo khoác len màu sáng ở nhà, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nở nụ cười, gọi, “Anh.”