Hòa Lý Thanh

Chương 44: Anh Trai



Hòa Dịch Hoa ngồi ở đối diện, đây là một phòng ốc cũ, tường ngả màu vàng, mà trong phòng phần lớn là đồ dùng bằng tre trúc: bàn trà, ghế dựa, mâm đựng trái cây, đồ dụng lạnh lẽo làm phòng ốc có vẻ âm u hơn.

Hòa Lý Thanh từng thấy những đồ dùng như thế ở nông thôn phía Nam, nhưng cực ít thấy ở phía Bắc, bởi vì phía Bắc rất ít trúc, hơn nữa mùa đông nhiệt độ thấp, trúc sẽ bị ẩm mốc.

Bên cạnh Hòa Dịch Hoa dựng một cây gậy, mới vừa rồi Hòa Lý Thanh chỉ cảm thấy bên ngoài hành lang vang tới âm thanh kỳ lạ, nào biết là đi đứng bất tiện.

Cô quan sát bốn phía một lượt mới nhìn về phía anh cả lần nữa, anh cùng tuổi với Lâm Đồng Chương, tóc mai hai bên cũng đã hoa râm, đáy mắt đỏ lên đầy máu, đuôi mắt cong lên, xung quanh có nếp nhăn, hai má cũng có tia máu rải rác, gầy gò nghiêm trọng, tay buông xuống dưới có thể rõ ràng nhìn ra hình dáng mạch máu, ban đầu diện mạo tuấn mỹ, lại mang theo mặt có bệnh nên âm u cùng quanh năm suốt tháng.


Cô đang quan sát anh ta, Hòa Dịch Hoa cũng quan sát cô.

Tiếp đó Hòa Dịch Hoa giơ tay lên, ra dấu một cái, cười nói: “Trước kia khi em vừa được sinh ra, còn nhỏ như vậy, lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, em cũng mới cao chừng này. Thoáng một cái đã hai mươi mấy năm trôi qua, hiện tại cao và đẹp hơn.”

Mấy câu nói làm con mắt Hòa Lý Thanh đỏ bừng, cô vòng qua khay trà ngồi xổm trước mặt Hòa Dịch Hoa, nắm bàn tay ửng hồng của anh ta, cúi đầu nghe anh ta nói tiếp, “Ba mẹ không mang em đi, không biết em có từng oán hận hay không, lúc bọn họ thu dọn hành lý anh còn hỏi đi nơi nào, mẹ nói đi sân bay, ba mẹ ra nước ngoài khảo sát, mang theo các anh đi chơi, em gái đã có tài xế đưa đến sân bay rồi, nhưng sau lúc ngang qua sân nhà ông Lục, anh rõ ràng nhìn thấy em ở bên trong, mẹ cũng nhìn thấy, bà ấy che miệng anh, không cho anh gọi em. Đến khi tăng tốc, bà ấy nói, mấy ngày nay ban ngày Vãn Niếp đều ở chỗ Lục, nếu như đột nhiên mang em đi, người khác phát hiện khác thường chúng ta không đi được, còn nói sẽ có người chăm sóc em.”

Hòa Dịch Hoa giơ tay lên, đặt ở trên đầu Hòa Lý Thanh, giống như là bỏ ra rất nhiều sức lực, anh ta thở một hơi, “Nhiều lý do qua loa, bọn họ liền mặc kệ em, bà ấy vừa dứt lời, hàng xe trước mặt đi qua, đến nay anh còn nhớ rõ âm thanh tấm thép gãy đâm vào xương anh, em nói xem, có phải báo ứng hay không?”

Hòa Lý Thanh ngẩng đầu lên, gương mặt đầy lệ, cô nghẹn ngào hỏi, “Anh, thân thể anh thế nào?” Mạch tượng cùng sắc mặt anh giống như là bệnh gan đã rất nghiêm trọng, đùi phải trở xuống đầu gối càng thêm dị dạng.

Hòa Dịch Hoa cười cười, nói: “Vãn Niếp của chúng ta quả nhiên thành bác sỹ, nhìn một cái là ra.”

“Là ung thư gan giai đoạn cuối.”

Hòa Lý Thanh không ngừng rơi nước mắt, anh ta vuốt tóc Vãn Niếp, mắt nhìn hướng trần nhà, bởi vì hàng năm rỉ nước, có một ít rêu xanh bám vào trên tường.

“Trước kia ba có ơn với chú Trần, lúc ấy chú ấy cũng lái xe về phía sân bay, tài xế xe hàng đó ngẫu nhiên cũng có đứa bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bởi vì không có nịt dây an toàn, bị quăng đến mặt đường, óc vỡ nát. Chú Trần ôm đứa bé đến bên cạnh mẹ, biến thành anh, Hòa Dịch Hoa cũng không tồn tại. Hai mươi mấy năm trước, không tìm ra đứa bé, ai sẽ quan tâm, ai để ý.”

“Có phải cảm thấy không cần thiết làm như vậy hay không?” Anh ta cúi đầu nhìn Vãn Niếp, lại cười khổ nói: “Thắng xe bị người ta cắt bỏ. Em quên? Khi đó anh cùng với bọn Lâm Tứ ngày ngày trộm mở xe tài xế. Chú Trần cũng nhìn ra, chú ấy giấu anh đến trốn ở vùng nông thôn một năm, mới đưa đi Hongkong. Chú ấy dùng tiền làm ăn ba để lại, cũng vẫn chăm sóc anh, gần như mỗi ngày đều nói với anh, muốn báo thù, muốn cho nhà họ Lâm cũng khổ sở như vậy. Vì không biết cái gì, chú ấy cũng hận nhà họ Lâm.”

Trong hốc mắt anh đầy nước mắt, khổ sở cười nói: “Cho nên anh biến thành như vậy, anh muốn cho nhà họ Lâm khổ sở, khiến Lâm Đồng Chương khổ sở, cũng muốn Vãn Niếp thử cảm giác đứt một chân.” Hòa Lý Thanh Nhất mặt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta hít một hơi, vừa khóc vừa cười, “Em xem, em oán trách em bị bỏ lại, chỉ còn dư một mình em, anh hận, tại sao người bị mang đi là anh.” Anh ta xoay mặt, âm hiểm lại cắn răng nghiến lợi nói, “Tại sao người biến thành một người điên là anh?”

Lâm Đồng Chương ở nhà Mạc Thánh Vĩ trong thành, còn có mấy người bạn nối khố, Mạc Thánh Vĩ nói: “Chuyện ông nội cậu chết còn chưa có tra rõ, có thể chuyện này cũng do Dịch Hoa làm hay không?”

Lâm Đồng Chương dùng sức bấm sống mũi mấy cái, “Có thể, chỉ là không biết vì sao đợi nhiều năm như vậy mới bắt đầu nhằm vào nhà họ Lâm. Nếu như chuyện tố cáo do anh ta, tai nạn xe thì sao? Trước kia anh ta nổi tiếng cưng chiều em gái trong đại viện, trước kia con trai Lý Chính Ủy chặn đường Vãn Niếp, anh ta đập đầu người ta. Làm sao có thể làm chuyện như vậy với Vãn Niếp.” Lục Uy Minh làm bộ đội ở Vũ Cảnh nói, “Thánh tử biết nhiều người, chờ cậu ta tra được chỗ, tôi sẽ dẫn người tới. Bây giờ cậu lo lắng cũng vô dụng.”

Đây thật là báo ứng, Lâm Đồng Chương nghĩ.

Gần tới trưa, mới đợi được tin tức. Chạy tới ngoại ô thì đám Hòa Dịch Hoa bị còng ở trong xe, còn có mấy tên vây cánh bị cảnh sát võ trang đả thương, nằm ngổn ngang ở trong sân cũ nát.

Đó là một làng mạc tiếp giáp thành phố lân cận, trong đó có một tòa nhà cũ rách, phía trước có gốc cây hòe cao lớn.

Lâm Đồng Chương ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cửa sổ lầu hai kéo ra một góc rèm, lộ ra mặt của Vãn Niếp, không thấy rõ vẻ mặt, anh lập tức chạy về phía trước, còn chưa vào nhà đã bị Mạc Thánh Vĩ ngăn lại, Lục Uy Minh nói, “Vừa rồi lúc chúng tôi đi vào, anh ta không nói một lời đâm trên đùi. . ., chúng tôi không thể làm gì khác là ra ngoài, cậu . . . hãy chờ một chút đã.”

Lâm Đồng Chương có chút không thể tin, trừng to mắt mà nhìn Mạc Thánh Vĩ, Mạc Thánh Vĩ gật đầu một cái, anh ngẩng đầu lên nhìn lẫn nữa, Hòa Lý Thanh giống như đang khóc, hoặc là không có.


Không bao lâu, có người dùng loa kêu bên trong đầu hàng, bảo Lâm Đồng Chương trong vòng một giờ đi tìm Quy Sinh. Lâm Đồng Chương nôn nóng, lớn tiếng mắng, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì? Không có cách nào sao? !

Mạc Thánh Vĩ vứt bỏ tàn thuốc, nói. “Có, tại sao không có, một súng bắn vào đầu anh ta, Hòa sẽ tự do, nhưng anh ta là ai, anh trai Hòa, chúng ta là bạn nối khố, người nào nhẫn tâm ra quyết định này.”

Nói xong, anh ta xoay người đi thảo luận phương pháp ứng phó với mấy người khác, nghĩ cách không làm Hòa Dịch Hoa bị thương mà điều kiện tiên quyết là cứu Hòa ra, gần như không còn kế sách, rèm cửa sổ chỉ vén ra một góc, hoàn toàn không thể nắm bắt tình huống trong phòng thế nào, mặc dù kết cấu toàn nhà đơn giản, nhưng khó xông vào.

Lâm Đồng Chương vẫn ngẩng đầu nhìn Hòa Lý Thanh, cô lắc đầu, lắc đầu nguầy nguậy, bảo anh chớ làm liên luỵ Quy Sinh.

Mới qua năm phút đồng hồ, lại giống như qua thật lâu, đột nhiên nghe một tiếng súng vang, Hòa Lý Thanh nhúc nhích, rèm cửa sổ cũ nát cũng lay động.

Lâm Đồng Chương hoảng sợ phát hiện, anh lập tức bảo đưa Quy Sinh tới đây, anh đánh cuộc không được, Hòa Dịch Hoa đã điên rồi.

Hòa Dịch Hoa cúi đầu nhìn bắp đùi Vãn Niếp đang chảy máu, cười quỷ dị, “Vãn Niếp, Quy Sinh thật sự không phải đứa bé nhà họ Lâm, có đúng hay không? Em cho anh thằng bé, anh nuôi nó lớn, lưu lại huyết mạch sạch sẽ nhất nhà họ Hòa.”

Hòa Lý Thanh lắc đầu nguầy nguậy, khóc giống như hơn hai mươi năm trước mất đi người thân.

*Chú thích: Vãn Niếp là tên thân mật của Hòa Lý Thanh