Hiền Thê Khó Làm

Chương 14



Ngày hôm sau,khi A Nan tỉnh lại, eo mỏi lưng đau, vị trí bên cạnh đã trống không.

A Nan vuốt tấmchăn bên cạnh còn lưu lại nhiệt độ nhàn nhạt, nhớ tới chuyện tối hômqua, thiếu chút nữa ngay cả đầu ngón chân đều đỏ.

Loại chuyện đóquả nhiên làm nhiều lần sẽ không đau. Ít nhất tối qua mặc dù mệt,nhưng cũng có lúc nàng cảm thấy thoải mái. Nhưng nghĩ đến chínhmình khi đó gào khóc cầu xin tha thứ, A Nan có chút oán hận nhìnđỉnh màn, thề rằng từ nay về sau cho dù có việc khó khăn gì nàngcũng sẽ bình tĩnh tự giải quyết, cũng không muốn thừa dịp ngườinào đó uống rượu say.

Quả nhiên muốncó được điều gì nhất định phải trả giá tương ứng.

“Tiểu thư,người tỉnh chưa ạ?”

Bên ngoài vanglên tiếng gọi của Như Thúy, A Nan nhịn xuống đau đớn của vòng eo, vộivàng nghiêm nghị ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Đã dậy, các em vào đi.”

A Nan vẻ mặtbình tĩnh hưỡnng thụ nha hoàn tỉ mỉ hầu hạ, đôi mắt nhịn không đượcliếc nhìn ma ma đang sửa lại chăn màn, thấy vẻ mặt bà ta rất nghiêmtúc, mí mắt cũng không chớp một cái, bình tĩnh sửa sang lại tốtchăn giường, A Nan không khỏi tán thưởng ma ma Túc Vương phủ được dạydỗ thật nghiêm.

“Như Thúy, Vươnggia đâu?” A Nan thuậnmiệng hỏi.

“Vương giađã vào triều từ sáng sớm!”

Như Thúy đảomắt lòng vòng, nhìn thấy hai ma ma thu thập xong gian phòng đi ra ngoài, liềntiến đến bên cạnh A Nan, bĩu môi nói: “Tiểu thư, thật quá đáng mà! Bên ngoài lại có lời đồn đãi, những ngườikia ăn no không có việc gì làm thế nhưng nói tiểu thư người một tháng sau nhấtđịnh sẽ hương tiêu ngọc vẫn, còn đặt thêm cá cược mới nữa!”

A Nan rất bìnhtĩnh đem đầu của nàng đẩy ra, cho Như Lam đem đồ ăn sáng bày đến trong phòng,nàng đang bị thương, không có biện pháp đi đến phòng ăn.

“Thì thế nào?” ANan cầm lấy chiếc đũa đầu tiên là gắp một chút thức ăn.

“Còn không phảilà ngày hôm qua… Ngày hôm qua tiểu thư chuyện người đi lại mặt, rất nhiều ngườithấy được, sau đó nói tiểu thư người suy yếu đến mức ngay cả về lại mặt cũng phảiđể Vương gia ôm đi, rõ ràng Vương gia chính là…”

“Như Thúy!” NhưLam kêu lên một tiếng, cắt đứt lời nói của bạn tỳ nữ ngốc nào đó.

Có một số việctrong biết rõ, làm hạ nhân, mệnh tiện hơn cả giấy mỏng, muốn sống được khá hơnmột chút, chỉ có quản tốt cái miệng của mình, đừng quản việc làm của chủ nhân,chỉ cần nhớ rõ thân phận của mình là tốt rồi.

Thấy khuôn mặtNhư Lam nghiêm túc, Như Thúy không khỏi nhớ đến gương mặt nghiêm túc của Vươnggia, rùng mình một cái, không dám nói nhiều nữa.

A Nan thở dài, mấyngười đó bị sao vậy? Nàng chẳng qua té bị thương chân đi lại không thuận lợi,vì sao trong mắt người khác, nàng yếu đến mức sắp chết rồi? Quả nhiên, lời đồnđãi mãnh liệt như hổ!

Chờ A Nan ăn xongđiểm tâm sáng, A Nan nhìn thấy nha hoàn đi cùng Tần quản gia tiến vào, phía saubọn họ còn có vài ma ma lớn tuổi.

“Vương phi, đâylà sổ sách trong vương phủ, Vương gia bảo nô tài đem tới, sau này để Vương phiquản lý”. Tần quản gia chỉ vào đống sổ sách một ma ma cầm trên tay, sau đó giớithiệu cho A Nan những ma ma đảm nhiệm từng chức vụ, chẳng hạn như là quản lýhương liệu, quản lý y phục, quản lý phòng bếp… Phân công việc rất cẩn thận. ANan nhìn qua từng cái, thật ra lúc trước đã gặp, chỉ là khi đó quá nhiều người,nàng chỉ nhìn thấy một lần, cũng không thể nào nhớ được. Lúc đó chỉ nhớ vàicương vị quan trọng, bây giờ nhớ thêm được vài người. A Nan cùng các nàng nói mộtvài lời động viên, sau đó cất sổ sách, cho lão quản gia mang theo các nàng luixuống.

Ngày thứ ba saukhi lại mặt, A Nan chính thức tiếp nhận quyền quản lý vương phủ từ Tần quảngia, trở thành nữ chủ nhân thực sự của Túc Vương phủ.

A Nan là cô dâu củahoàng gia, có thân phận nhạy cảm – – Thân phận Túc Vương phi ở kinh thành mànói, thật sự còn nhạy cảm hơn cả đương kim Hoàng hậu, dù sao không có người nàocả ngày nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu đánh cuộc khi nào thì nàng ấy chết – – cộngthêm hiện tại bị thương, cho nên vẫn rất thanh nhàn. Mẹ chồng, chị em bạn dâu đềuở trong hoàng cung, vương phủ này ngoại trừ Túc Vương, liền là thiên hạ củanàng, ban ngày ngược lại tự do tự tại, nhàn rỗi xem một ít hoa, luyện một chútchữ, thêu thùa, quản lý sổ sách, mười phần nhàn nhã, so với việc làm tiểu thưThừa tướng phủ còn hưởng thụ hơn – – ít nhất khi đó nàng mỗi ngày đều dậy sớmthỉnh an mẹ cả cùng phụ thân, hiện tại mẹ chồng ở trong cung, ngược lại giảm điviệc này.

Mà A Nan hiện tạicũng đang cố gắng cho mình có thói quen đã lập gia đình, buổi tối giường ngủ phảichia một nửa, làm quen với việc có người ngủ cùng mình. Đương nhiên, nàng cũngđang cố gắng thích ứng với Sở Bá Ninh.

Túc vương Sở BáNinh một thân tuyệt mỹ tuấn tú, tính tình cẩn thận, có đạo đức, chính trực, mộttrụ cột vì dân vì nước.

Đây là do lão tônsư đương triều tại lúc Sở Bá Ninh mười tuổi, lúc tiên hoàng khảo sát các hoàngtử, cho lời nhận xét về Sở Bá Ninh, nhận xét cao, làm cho người ta tin phục. Chỉcần nói đến Sở Bá Ninh, tất cả mọi người tự nhiên sẽ nhớ tới lời nói lão tônsư, mà ấn tượng đầu tiên của A Nan đối với Sở Bá Ninh, cũng là từ lời bình luậnnày mà nâng cao.

Bất quá, theo haingười chung đụng, A Nan nhìn chung từ từ hiểu rõ về Sở Bá Ninh.Sau đó, là thóiquen.

******

Trời gần tối, SởBá Ninh trở về, A Nan đã chuẩn bị xong cơm tối chờ hắn.

Ngày hôm nay SởBá Ninh có chút không thuân lợi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

A Nan đi đến giúphắn cởi ra áo khoác, tự mình bưng nước đến cho hắn rửa tay.

Trải qua nửatháng tịnh dưỡng, vết thương ở chân A Nan rốt cụôc tốt hẳn. Thái y nói A Nan cóthể xuống giường đi bộ, rốt cuộc không cần sợ bị tàn phế, A Nan cao hứng đến mứclệ rơi đầy mặt. Quan trọng nhất là, nàng rốt cuộc không cần mỗi đêm khi rangoài đi tiểu đều bị bạn Túc Vương nào đó trực tiếp ôm đi…, dù sao cũng là thiếunữ nàng làm sao mà chịu nổi chứ!

A Nan hiền lànhlàm cho Sở Bá Ninh có chút cao hứng, sắc mặt có vẻ buông lỏng.

A Nan mặc dùkhông ra khỏi cửa, nhưng cũng biết Túc Vương gần đây làm việc không thuận lợi.Bởi vì Đại Sở cùng Bắc Việt bắt đầu giao tranh, chiến tranh gây tổn hao rất nhiềuđến người và của cải. Bất ngời năm nay, dự bị quân lương hao tổn công sức lạichẳng được kết quả tốt chuyện này lại rơi vào trên người Sở Bá Ninh. Dựa theo hắnlà người có trách nhiệm nghiêm cẩn tính tình, nhất định sẽ nỗ lực giải quyết.Mà khó khăn trong chuyện này, A Nan dù là nữ tử trong khuê phòng cũng biết, mùahè năm nay, Giang Nam xảy ra lũ lụt, làm cho quốc khố năm nay thu nhập từ thuếkhông tốt, triều đình hiện tại không có nhiều tiền, chiến tranh tiêu hao nhiềucủa cải, làm cho suy nghĩ của Sở Bá Ninh rơi vào ngõ cụt.

A Nan là một ngườikhông có tư chất, đối với sự việc cong cong thẳng thẳng căn bản không rõ ràng lắm,tự nhiên không thể giúp phu quân nhà mình, chỉ có thể làm cho mình ngoan ngoãnmột chút, hiền lành một chút không để cho hắn lo lắng.

Ăn xong bữa tối,khó khăn lắm mới tối, chân trời còn một vệt trắng lưu luyến không biến mất. SởBá Ninh nắm tay A Nan vào trong hoa viên tản bộ tiêu thực, nhìn hoàng hôn mùaThu một chút, rồi nói: “A Nan, ngày mai nàng cùng ta tiến cung thỉnh an mẫu hậuđi.”

A Nan nghĩ thầm,rốt cuộc cũng tới rồi, nhẹ nhàng đáp lời: “Vương gia, thiếp biết rồi.”

Sở Bá Ninh đứngdưới gốc tàng cây ở trong hoa viên, lá cây úa vàng từ đầu cành rơi xuống, lướtqua trường bào màu xanh của hắn, có chút thê lương. Mà người nọ đứng ngay ngắn,thân hình như tuyết giữa ngày nắng, thà gãy không cong, lại dâng trào kiên cườngnhư thế.

“A Nan, ta vànàng đã là vợ chồng, gọi tên của ta là được.” Sở Bá Ninh quay đầu lại nhìn tiểunương tử đứng ở phía sau mình một bước xa nói.

Gương mắt trái đàocủa A Nan bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng hơi động, dưới con mắt sâu thẳm củanam nhân, chỉ có thể phát ra tiếng nói như muỗi kêu rất nhỏ: “Bá Ninh…”

Sở Bá Ninh nhănmày lại.

Đêm khuya yêntĩnh, A Nan trợn tròn mắt nhìn nóc giường tối đen. Bầu trời cổ đại không có cácloại đèn nê – ông làm bóng đêm ô nhiễm, bóng đêm đen hoàn toàn, trong tầm mắt mộtmảnh hắc ám, khiến cho tiếng hít thở của người nam nhân nằm bên cạnh có thểnghe rõ ràng.

A Nan trừng mắttrong bóng đêm thật lâu, sau đó từ từ ưỡn cao người, từ từ đến gần bên cạnh namnhân, nhẹ nhàng gọi “Bá Ninh…”.

Thanh âm kia nhưngậm trong miệng, có chút mơ hồ.

A Nan chờ mộtchút, không thấy được người này phản ứng, sau đó lại kề sát vào, đánh bạo gọi mộttiếng: “Bá Ninh.”

A Nan liên tục gọivài tiếng, âm thanh đặc biệt mềm dẻo trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng, thấy ngườikia hít thở ổn định, A Nan hài lòng nằm ngủ, đem chính mình dựa vào hắn, rốt cuộcan tâm ngủ.

Một lát sau, SởBá Ninh đưa tay đem thiếu nữ dựa ở bên cạnh hắn ôm vào trong ngực, làm cho đầu củanàng dán xương quai xanh của mình, cúi đầu tại trên trán nàng hôn một cái, cũngan tâm ngủ.