Hiền Thê Khó Làm

Chương 13



Vẻ mặt của bạnTúc Vương vẫn vô cùng nghiêm túc trước sau như một, khiến Lục Thừa tướng khôngcách nào suy đoán người con rể này rốt cuộc có tức giận hay không.

Chỉ là, khi nghĩđến bị Thái hậu chặn ngang đường, cuối cùng chỉ có thể gả đứa con gái nhỏ củamình cho Túc VươngLục Thừa tướng cứng rắn tự nhấn mạnh với mình, con gái cũng bịđoạt đi rồi, cũng không cho phép nhạc phụ như ông hả giận chút sao?

Đi tới phòngkhách, bọn hạ

nhân đã bày xongtiệc rượu

Sở Bá Ninh nhìnlướt qua, ánh mắt nhìn về phía bàn cách một vách bình phong ở phòng trong, bởivì nam nữ cách biệt, cho dù là nhạc mẫu cùng con rể cũng không thể ngồi chung.Vì vậy A Nan cùng Thừa tướng phu nhân ngồi ở vị trí bên trong, cách một bứcbình phong, không thấy được lẫn nhau.

Lục Thừa tướng mặcdù là đại thần quyền cao chức trọng đương triều, vậy mà nhân khẩu trong phủ Thừatướng cũng hết sức đơn giản, chỉ có vợ chồng Lục Thừa tướng cùng ba con trai.

Lục Thừa tướngtrước khi ra làm quan xuất thân ở một thành nhỏ Giang Nam gọi là Ninh thành, họchành gian khổ mười năm, chờ khi ông đậu chức trạng nguyên, được Hoàng đế mến mộtài năng, ban cho ông một tòa dinh thự tự tay đề “Phủ Trạng Nguyên”, khiến LụcThừa tướng trực tiếp an cư ở kinh thành. Lục Thừa tướng chỉ có thể về nhà cũđón thê tử lên từ đó vẫn ở lại Kinh Thành. Lục Thừa tướng vốn muốn đón hết anhchị em cùng người mẹ già đến kinh thành để ở chung, nhưng mẹ ông đã lớn tuổisau khi suy đi tính lại nhiều lần, lại thêm rất nhiều thân thích, đều ở Ninhthành, liền ở lại quê nhà hơn nữa còn bắt buộc hai huynh đệ của Lục Thừa tướngkhông cho bọn họ đến Kinh Thành.

Lão thái thái làmột người có tầm nhìn xa, khi đó cho là con lớn nhất mới vừa làm quan, Hoàng đếdần dần già nua, hoàng tử đông đảo, vì ngôi vị Hoàng đế đó, giữa các hoàng tửtranh quyền đoạt lợi sẽ xảy ra gió tanh mưa máu, chỉ sơ sẩy chút thôi thì toàngia sẽ bỏ đi tánh mạng. Như vậy còn không bằng đem toàn gia ở lại quê nhà, cóbà quản lí, không ai gây chuyện, cũng sẽ không cho kẻ thù chính trị của contrai mình tìm được cơ hội vạch tội hắn. Lão thái thái gìn giữ như thế, mãi chođến ngày tân hoàng lên ngôi, thế cục triều đình từ từ nắm giữ ở trong tay tânhoàng, quốc gia dần dần vững vàng. Nhưng đến lúc này thì mấy đứa con của bà đãsinh con sinh cháu nên bà vẫn ở lại Ninh Thành đến bây giờ.

Vì vậy, qua nhiềunăm như vậy, trong phủ Thừa tướng chỉ có mấy người như thế, so với cả đại gia tộccủa những quan lại khác yên tĩnh rất nhiều.

Đây cũng lànguyên nhân tại sao một thứ nữ như A Nan lại có thể sống một cách thoải mái đầyđủ như thế. Nếu đầy đủ một gia tộc như thế lại bởi vì A Nan tư chất quá kém,không ai có kiên nhẫn sai khiến nàng, không phải là tự tìm nhàm chán.

“Đến đây, Vươnggia, nếm thử món ăn đầu bếp nhà hạ quan làm, mặc dù không thể so sánh vớitrong cung, nhưng cũng có mùi vị đặc biệt……” Lục Thừa tướng cười khan, làm nhưkhông nhìn thấy lông mày Sở Bá Ninh khẽ nhíu, vội vàng nháy mắt ba đứa contrai, để cho người trẻ tuổi bọn họ cùng nhau chè chén.

Đại công tử LụcThiếu Kỳ Phủ Thừa tướng nhận được ám hiệu của phụ thân mình, vội vàng cười nói:“Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt của tiểu muội, đáng vui mừng, Thiếu Kỳ kínhngài một ly!” Nói xong, cầm ly rượu nha hoàn đưa tới, hào sảng uống một hơi cạnsạch.

Nhị công tử LụcThiếu Hoa nở nụ cười sảng khoái, như gió xuân, bưng ly rượu lên nói: “Thiếu Hoatừ trước đến nay vẫn kính ngưỡng Vương gia, không nghĩ tới chúng ta có thể trởthành thân gia, Thiếu Hoa kính Vương gia một ly.”

Sau đó là tamcông tử Lục Thiếu Đình cười hì hì lại gần, nói: “Vương gia, tiểu muội A Nan vềsau xin nhờ Vương gia chăm sóc nhiều, Thiếu Đình kính ngài một ly.”

Nhìn huynh đệ bangười này người nào người nấy cười rực rỡ, Lục Thừa tướng một bên vuốt râu màcười, làm ra vẻ không can dự việc vui của người trẻ tuổi, Sở Bá Ninh chỉ là mỉmcười nhàn nhạt, cầm ly rượu trước mặt lên, cùng Tam Huynh Đệ cộng ẩm.

Một bên khác, ANan cách bình phong nhìn một chút, không thấy rõ tình hình bên ngoài, tronglòng có chút lo lắng. Nếu Sở Bá Ninh uống say, ai vác hắn về? Theo như tínhtình thích sạch sẽ của bạn nào đó, có ai có khả năng chạm được hắn? Đến lúc đósẽ không phải ở lại phủ Thừa tướng chứ? Mà nàng bây giờ lại là bệnh binh, càngkhông thể nào tự thân xuất mã, chỉ hy vọng ba vị huynh trưởng làm người khôngnên quá tuyệt tình.

(Chị lo xa quá ạ,chồng chị hổng hiền vậy đâu)

Cơm nước no nê, LụcThừa tướng cho người đem đứa con lớn nhất cùng con thứ ba uống rượu say đangnói mê sảng đưa về viện của bọn họ, chỉ có đứa con thứ hai nhà ông vẫn còn đangcố gượng chống đỡ, chỉ là gương mặt tuấn nhã đỏ ửng, xem ra cũng không chống cựđược bao lâu. Nhìn lại con rể Túc Vương một chút, vẫn là một bộ dáng nghiêm túcbình tĩnh, ngay cả mặt cũng không đỏ một chút, ngồi vô cùng đoan chánh.

Lục Thừa tướng nhớtới trong cung có lời đồn đãi, tửu lượng Túc Vương “Ngàn chén không say “, chưatừng có ai có thể chuốc say

Lục Thừa tướng thầmhối hận trong lòng, thật là quá thất sách rồi, không có chỉnh ngã con rể ngượclại ngã hết ba đứa con trai, thật là tiền mất tật mang mà.

“…… Tửu lượng củaVương gia, Thiếu Hoa bội phục!” Lục Thiếu Hoa mặc dù say, vẫn là tác phongnhanh nhẹn, dáng vẻ bất phàm, nhìn ra được dạy dỗ không tệ.

Trong lòng Sở BáNinh có chút khâm phục, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, “Thiếu Hoa khách khí.”

“Vương gia, thứcho Thiếu Hoa đã say không thể phụng bồi, đi xuống trước.” Lục Thiếu Hoa biếtgiới hạn của mình ở đâu, vì không làm ra chút chuyện luống cuống gây ra phiềntoái cho tiểu muội, quyết định nên nhanh chóng rút lui, đem hiện trường giaocho phụ thân.

Sở Bá Ninh cũng rấtthông cảm, nhẹ lời nói mấy câu, để cho hắn rời đi.

Lục Thừa tướng đứngmột bên nhìn, vừa tức giận vừa là vui mừng. Tức giận ba đứa con trai mình cùngra tay cũng không chuốc say con rể, không có cách nào hả giận; Vui mừng là ấntượng của Túc Vương đối với đứa con trai nhà mình không tệ, nếu không có gìngoài ý muốn, trên triều đình có Túc Vương giúp một tay, tiền đồ các con khôngcó nhiều ngăn trở.

Lúc chạng vạng,chân trời ráng đỏ cực kì diễm lệ, Túc Vương cùng A Nan cùng nhau rời khỏi phủThừa tướng.

Trước khi đi, Thừatướng phu nhân đem A Nan kéo đến một bên, nói: “A Nan, tháng sau tổ mẫu của contừ Ninh thành tới đây, đến đó cũng sẽ có một vài đường đệ muội cũng cùng nhautheo tới, đến lúc đó có rãnh rỗi có thể tới đây bái kiến lão nhân gia, thuận tiệnthăm bọn tỷ muội.”

A Nan vừa nghe làmẹ của Thừa tướng phụ thân, đương nhiên để ý, nói: “Đây là đương nhiên, đến lúcđó nhờ mẫu thân sai người tới thông báo một tiếng, A Nan sẽ đến viếng thăm tổ mẫu.”

“Ngươi thật có hiếutâm.” Thừa tướng phu nhân hết sức hài lòng, vốn là còn muốn nói thêm vài lời,thấy Túc Vương cách đó không xa đã nhìn sang rồi, chỉ có thể nghiêm sắc mặt,bày tỏ đã nói xong rồi.

Túc Vương khí thếcường đại, Thừa tướng phu nhân không dám kiềm giữ a!

Sở Bá Ninh hàilòng đi tới, trực tiếp ôm A Nan lên, bái biệt vợ chồng Thừa tướng.

Mặt vợ chồng LụcThừa tướng đen thui nhìn A Nan bị ôm lên xe ngựa Túc Vương phủ, bên ngoài phủThừa tướng cũng không phải không có một bóng người, vẫn có người đi đường đingang qua, mọi người trợn to mắt nhìn Túc Vương đang tạm biệt vợ chồng Thừa tướng.Dáng vẻ không hề có chút cố kị của Sở Bá Ninh như vậy, đoán chừng ngày mai chắcchắn sẽ có thêm những lời đồn mới rồi, không biết các song bạc sẽ mở ra thêm loạicá cược gì về cái chết của A Nan.

Trên xe ngựa, ANan nhìn nam nhân vẫn ngồi thẳng đoan chánh ở một bên, trong lòng cảm thấy là lạ——Đây là say hay chưa say……

Nhìn gương mặt củahắn từ từ trở nên đỏ ửng, tròng mắt đen vốn hẳn nên thâm u thế nhưng lại nổilên tầng tầng sương mù, hết sức mê người. Loại thời điểm này, ngược lại biểu lộrõ ràng gương mặt tuấn tú giống như thư sinh, có loại cảm giác như vẻ đẹp nàycó thể thay cơm. Bình thường Túc Vương bởi vì quá nghiêm túc, thêm với vẻ uynghi khí độ, khí thế cường đại này, thường thường làm cho người ta bỏ quên dungmạo của hắn.

A Nan nhìn đến mứctâm thần nhộn nhạo, đáng xấu hổ vì…… Bị quyến rũ rồi.

Chỉ là, A Nan làcó tâm xấu nhưng không có gan làm loạn, không dám đưa móng vuốt ra, chỉ có thểâm thầm gặm móng tay, len lén quan sát phu quân. Chỉ là…… ở trong lòng A Nan liềumạng mài móng vuốt: Đại ca ngươi không phải là đã say sao, sao vẫn còn giữ bộdáng vô cùng nghiêm túc như vậy làm gì? Làm cho nàng rất có áp lực a!

Tựa hồ là cảm thấytầm mắt nóng như lửa của bạn A Nan, Sở Bá Ninh quay đầu nhìn nàng, thanh âm vốnlà trầm thấp lại thêm hơi một tia lười biếng hấp dẫn, “Có chuyện gì sao?”

Loại thời điểmnày cho dù không có việc gì cũng phải lôi ra cho có, A Nan sửa sửa mặt, để chomình thoạt nhìn rất thuần lương: “Vương gia, thiếp thân chỉ là đang nghĩ đến lờimẫu thân vừa nói, một tháng sau tổ mẫu từ Ninh thành tới Kinh Thành, A Nan đãthật lâu chưa được gặp lão nhân gia, trong lòng có chút nhớ nhung.”

“Một tháng sau……Không có chuyện gì, vậy liền trở về ở mấy ngày đi.” Giọng của Sở Bá Ninh rất dễdàng.

Mặt A Nan đầy bấtngờ, nam nhân này…… Không khỏi quá dễ nói chuyện rồi. Cái thế giới này, rấtnghiêm khắc đối với nữ nhân, con gái xuất giá nếu như không có chuyện ngoài ýmuốn, bình thường là sẽ không về nhà mẹ ở. Loại thời điểm này, thường thường cầnphải được sự đồng ý của trượng phu. Mà làm trượng phu, bình thường cũng khôngquá thích thê tử về nhà mẹ đẻ ở, nếu như vậy chứng tỏ trượng phu đó là hết sứcbất lực. Bình thường bên nhà mẹ có xảy ra đại sự gì cũng không thể ở được mấyngày. Huống chi chỉ là tổ mẫu của A Nan tới Kinh Thành, cũng không phải là mừngthọ, hay chuyện lớn, hoàn toàn không lý do về nhà mẹ đẻ ở.

Chỉ là, A Nanđang rất vui vẻ hướng Túc Vương nói lời cảm tạ.

A Nan xác định,thì ra lúc Túc Vương uống rượu say là nói chuyện tốt nhất, về sau nàng có chuyệnkhó khăn gì tuyệt đối sẽ chọn thời điểm hắn uống say sẽ nói.

Từ phủ Thừa tướngđến phủ Túc Vương, chỉ cần một nén hương thời gian, rất nhanh xe ngựa đã ngừnglại, Tần quản gia đã canh giữ ở cửa.

Sở Bá Ninh xuốngxe trước, vẫn giống như ban sáng đem A Nan trực tiếp ôm vào vương phủ. Tần quảngia mặc dù cảm thấy chuyện này không hợp quy củ, nhưng Vương gia nhà ông chínhlà quy củ, liền không nhiều lời. Chỉ là thấy Vương gia sắc mặt ửng hồng, phục vụnhiều năm như vậy, trong lòng biết mặc dù hắn làm việc không khác ngày thường,nhưng là đã say, liền không dám nhiều lời nữa, vội vàng phân phó gia nhân đichuẩn bị nước tắm.

Tắm rửa xongxuôi, A Nan đã một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở trước bàn trang điểm cắt tỉamái tóc dài hơi ướt, Như Thúy đang sửa sang lại quần áo của nàng, Như Lam đốttrầm hương lên.

Sở Bá Ninh vénrèm đi vào, liếc nhìn hai nha hoàn bên trong phòng, chân mày khẽ nhíu lên—— Đâylà biểu hiện không được vui của bạn Vương gia, Như Lam rất hiểu ý chủ nghiêngngười thi lễ, sau đó đem Như Thúy túm đi.

Một lát sau, Anma ma đi vào, cầm trong tay một chén canh giải rượu.

“Vương gia, mờidùng canh giải rượu.”

An ma ma đem canhgiải rượu đưa cho Sở Bá Ninh, đợi Sở Bá Ninh uống xong, nghiêng người thi lễ rồilui đi ra ngoài, không có chút nào dài dòng dây dưa, vừa nhìn đã biết là hiểu rấtrõ thói quen của chủ nhân.

A Nan có chútquan tâm quan sát Sở Bá Ninh, người khác uống rượu say sẽ luôn làm ra một chútchuyện luống cuống, người ta gọi là say rượu làm loạn. Tâm người nào đó, rõràng là say, lại làm việc bình thường, chỉ có từ trong con ngươi không hề sắcbén thanh u nữa mới biểu lộ rằng hắn đã say.

Túc Vương ngồi ởdưới đèn, không biết đang nghĩ cái gì, tay từng phát từng phát gõ vào bàn, rấtcó quy luật.

A Nan chìm trongthanh âm có quy luật này, cảm thấy trong lòng một mảnh an bình, cầm kim lên cẩnthận thêu, nàng đang may một túi gấm cho Sở Bá Ninh. Nam nhân sau khi thànhthân, quần áo trên người, đều là thê tử một tay xử lý. Nếu A Nan đã gả cho hắn,đương nhiên phải bắt tay vào làm, săn sóc cho Túc Vương.

Đêm dần dần sâu,chờ A Nan đem lá trúc cuối cùng của túi gấm thêu xong thì phát hiện Sở Bá Ninhđã ngưng suy tư, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Trái tim của bạnA Nan không có tiền đồ đập loạn mấy nhịp, cảm giác mình chính là một con thỏ trắngđang bị sói xám nhìn ngó, để cho nàng có loại kích động muốn co chân bỏ chạy.

“Vương phi, đêmđã khuya, những thứ đồ này ngày mai làm tiếp thôi.” Sở Bá Ninh nói xong, đứng dậyđem A Nan ôm lấy trực tiếp đi về hướng chiếc giường lớn kia.

Màn để xuống,trong bóng tối, A Nan ngửi được mùi rượu nhàn nhạt của nam nhân đang đè ở trênngười, có chút giống như mùi rượu trúc thanh nhã thượng hạng, tinh khiết ngọtngào, làm cho lòng người cũng say.

“A Nan, nhạc phụrất thương nàng……” Sở Bá Ninh hôn một cái lên miệng A Nan, nhỏ giọng nói.

“A, vậy, vậysao?” A Nan có chút khẩn trương, đưa tay chặt vịn bả vai bóng loáng trên ngườinam nhân, cà lăm giải thích cho phụ thân mình: “Vương gia, chuyện ngày hôm nayxin ngài chớ để ở trong lòng. Phụ thân đối với mỗi một con rể cũng sẽ như vậy,năm ngoái lúc Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ xuất giá, hai vị tỷ phu cũng bị phụ thâncùng ba ca ca ép uống rất nhiều rượu, phụ thân nói đó là truyền thống cưới congái nhà của thiếp……” A Nan cảm giác mình không nhúc nhích nổi nữa.

Chỉ là Sở Bá Ninhlại nghe vô cùng hứng thú, thanh âm hàm chứa nụ cười nhẹ nhàng: “Nhạc phụ đạinhân thật là một người thú vị. Chỉ là, muốn chuốc say Bổn vương, bọn họ còn nonlắm.”

A Nan cười gượnghai tiếng, không nói gì.

Đã giờ nói chuyện,đến giờ tắt đèn, lăn lăn trên giường.

Tối nay Sở BáNinh đặc biệt nhiệt tình, A Nan mệt mỏi gần chết nhưng không được nghỉ ngơi,trong lòng gào khóc thật lâu: Mặc dù người này sau khi uống rượu say rất dễ nóichuyện, nhưng lại rất biết giày vò nàng a!