Hiền Thê Khó Làm

Chương 15



Ngày thứ hai, ANan trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bị người nào đó đánh thức.

Mở ánh mắt caycay nhìn, mơ mơ hồ hồ thấy trước giường có một nam nhân mặc triều phục màu đen,bỗng cả kinh, lập tức thanh tỉnh. Xoa xoa ánh mắt còn đang chua xót, có chút mơhồ nhìn hắn, nhất thời không phản ứng kịp.

Sở Bá Ninh ngồibên giường, thấy tiểu thê tử một đầu lông lá rối bời, ánh mắt mê mang, khóe môikhẽ cong, sau đó rất nhanh tiến thẳng đến, trực tiếp đem A Nan ôm lên, lấy y phụccủa nàng cho nàng, nói: “A Nan, mau tỉnh lại, phải vào cung rồi.”

A Nan nga một tiếng,chậm chậm nhận y phục, theo dõi hắn.

Sở Bá Ninh xoayngười.

Sáng sớm mùa thuphương Bắc đã mang theo một không khí se lạnh, A Nan mặc áo đơn màu trắng, cảmthấy một dòng khí lạnh thổi vào, khiến nàng không nhịn được mà kêu một tiếng,xuống giường mang giày, ôm y phục đi vòng ra phía sau bình phong thay y phục.

Bởi vì Sở Bá Ninhkhông thích người khác động vào mình, cho nên chuyện mặc quần áo luôn là tựmình động thủ. A Nan thân đã gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó,nên chuyện “Quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm” tốt đẹp xa xôi kia giống nhưchuyện của đời trước, khiến nàng cứ mãi sụt sịt không thôi.

A Nan mặc quần áotử tế xong, nha hoàn ở cửa đi vào, phục vụ hai người rửa mặt, A Nan ngồi trướcbàn trang điểm, cho Như Thúy Như Lam giúp nàng búi tóc.

Tối hôm qua, vì SởBá Ninh đột nhiên yêu cầu mạnh mẽ khác thường, A Nan mất ngủ đến nửa đêm. Sángsớm hôm nay, đương nhiên mang theo hai quầng mắt thâm, cũng bởi vì thiếu ngủ, mặttrái táo có chút trắng bệch, xem ra có chút giống dưa chua héo.

A Nan biết hômnay có một trận đánh ácđánh, cố gắng lên tinh thần phấn chấn, sai nha hoàn giúpmình mang lên phía trên một chút đồ trang sức trang nhã che giấu quầng thâm, chỉlà hiệu quả tựa hồ không lớn!

Chờ A Nan ăn mặcxong, đồ ăn sáng đã mang lên.

Sở Bá Ninh quansát y phục của A Nan, một thân xanh nhạt. Nha hoàn giúp nàng búi tóc lên theokiểu phu nhân, trên đầu đồ trang sức rất đơn giản, mặc dù nhìn phú quý, cũngkhông có một món trang sức bằng vàng nào tượng trưng cho quyền quý.

Sở Bá Ninh chỉthoáng liếc mắt nhìn, liền cùng A Nan cùng nhau dùng đồ ăn sáng.

Trong lúc ănsáng, gia nhân đã chuẩn bị xong xe.

Lúc này sắc trờivẫn có chút mờ mờ, sáng sớm trên đường phố bóng người thưa thớt, chỉ có một vàixe ngựa của quan viên lâm triều ròng rọc đi qua, không khí lành lạnh mà tĩnh lặng.

Đi xe vào cung mấtnửa canh giờ, A Nan thu váy dựa vào vách xe, trong không khí an tĩnh lànhlạnhsáng sớm này lại có chút buồn ngủ. Sở Bá Ninh nhìn thân hình nàng có chút lay động,bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gật, lông mi dài cụp xuống, dưới mắt in dấu quầngthâm.

Đột nhiên, A Nanbị đôi cánh tay ôm vào trong ngực ấm áp, sau đó một giọng nam có chút quen thuộcnói, “Nàng ngủ đi, khi nào đến ta sẽ gọi nàng.”

Thân thể A Nan cứngđờ, lại buông lỏng xuống, tựa vào ngực Sở Bá Ninh, nhắm mắt lại ngủ.

Xe ngựa ròng rọckéo tiếp, rồi dừng lại trước cửa cung.

Khi A Nan bị SởBá Ninh nhỏ giọng đánh thức thì còn có chút ngây ngốc, đến lúc nghe được bênngoài Viên nhi nói: “Vương gia, Vương phi, đến hoàng cung rồi.”, thần kinh runlên, lập tức ngồi dậy.

Lần này A Nan vàocung chỉ dẫn theo Như Lam, Như Thúy ở lại, sợ nàng ở trước mặt Thái hậu nóicàn, để lại trong vương phủ. Từ khi A Nan gả cho Túc Vương, đây là lần đầu tiênđi bái kiến mẹ chồng, hơn nữa mẹ chồng còn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, bảonàng làm sao không khẩn trương.

Cả đời này, A Nanthấy Thái hậu mới chỉ có một lần duy nhất. Trước kia bởi vì thân phận không đủtư cách, căn bản không cần vào cung. Mà lần thấy Thái hậu đó, vì nàng lo lắngmình làm không tốt quy củ, nên mắt cũng không dám nhìn xung quanh một cái. Đốivới Thái hậu, ấn tượng chỉ là có chút phúc hậu, hòa ái của phụ nữ trung niên.Nhưng để có thể làm được Thái hậu tuyệt đối không đơn giản, A Nan rất tin điểmnày. Nếu như nàng biết buổi thưởng hoa yến đó là Thái hậu đặc biệt chọn phi choTúc Vương, đừng nói nàng sẽ không làm cái gì đặc biệt, Thừa tướng phu nhân tuyệtđối sẽ trăm phương ngàn kế không cho nàng vào cung.

“Đừng khẩntrương, mẫu hậu rất tốt.” Sở Bá Ninh nhìn thấy A Nan khẩn trương, lúc không người,cầm tay nàng dặn dò.

A Nan miễn cưỡngcười cười với hắn, cũng không cảm thấy được an ủi. Từ xưa mẹ chồng nàng dâuchính là vấn đề khó có thể nói rõ, huống chi mẹ chồng còn là một Thái hậu. Vịtrí này, nàng không có tư chất giả khờ giả dại nên rất khó mà không khẩntrương, sợ mình làm không tốt, khiến Thái hậu không thích mình, cũng làm Sở BáNinh khó xử. Nam nhân kẹp ở giữa mẹ già cùng thê tử, mặc kệ hắn thích thê tử thếnào, trong lòng vẫn là hướng đến mẹ già của mình rồi.

Trong lúc A Nancòn đang lo lắng, bọn họ đã đi tới cung Thái hậu – Trọng Hoa cung.

Vừa tới Trọng Hoacung, đã có cung nữ đứng ở trước điện chờ. Cung nữ vừa nhìn thấy bọn họ, lộ ranụ cười mừng rỡ, nói: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ chờ các người đã lâu!”

“Trữ cô cô, mẫu hậuđã dậy rồi?” Thanh âm của Sở Bá Ninh tương đối nhẹ, đối với Trữ cô cô này vôcùng tôn trọng.

“Đã dậy rồi,Hoàng hậu nương nương cùng các nương nương đều đã tới! Chỉ là Thái hậu nươngnương ngại nhiều người làm ngài nhức đầu, trực tiếp đuổi các nương nương đi, chỉchừa lại Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương.” Trữ cô cô nói.

Trữ cô cô là ngườilâu năm trong Trọng Hoa cung, là tâm phúc của Thái hậu, cũng đã nhìn Sở Bá Ninhlớn lên, Sùng Đức Hoàng đế cùng Sở Bá Ninh đối với bà cực kỳ tôn trọng, khiếntrên dưới Trọng Hoa cung cũng đối với bà rất tôn trọng. Thái hậu sai Trữ cô côtrực tiếp chờ ở chỗ này, có thể thấy đối với Túc Vương phi rất là để ý.

Đi vào trong điện,Thái hậu đã ngồi ở chủ vị, ngồi bên là Hoàng hậu, phía dưới là một cung phixinh đẹp trẻ tuổi, chính là Thục phi một trong Tứ phi, con gái mà Lục Thừa tướnggả vào cung, đại tỷ tỷ của A Nan. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thái hậu chỉlưu lại Thục phi, dù sao A Nan là muội muội của Thục phi, hiện tại gả cho một vịVương gia, vào cung bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, để tỷ muội gặp nhau cũng làviệc nên làm.

“Nhi thần thỉnhan mẫu hậu!” Chờ Thái hậu ừ một tiếng, Sở Bá Ninh lại chuyển hướng tới Hoàng hậunương nương cùng Thục phi, “Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thục phinương nương.”

A Nan cũng cungkính tiến lên bái kiến.

Thái hậu bộ mặt từái nhìn đứa con trai nhỏ của mình rốt cuộc đã thành thân, mặt vui mừng, lời nóinhỏ nhẹ quan tâm sinh hoạt hằng ngày của Sở Bá Ninh, A Nan là tân nương, nênkhông thể chen lời, Sở Bá Ninh đều nhất nhất đáp.

Sau đó bắt đầukính trà.

A Nan nhận tràcung nữ chuẩn bị, bước nhỏ đi tới trước mặt Thái hậu, ôn thuần nói: “Mẫu hậu, mờiuống trà.”

Thái hậu cũngkhông làm khó A Nan, trực tiếp nhận trà, nhàn nhạt nhấp một miếng, sau đó tự cócung nữ nhận lấy. Thái hậu híp mắt quan sát A Nan, không biết nghĩ gì. A Nan bịbà nhìn tới nhìn lui trong lòng có chút chột dạ, cho đến khi Thái hậu dùng khóemắt mắt liếc lão ma ma đứng bên cạnh phục vụ, lão ma ma hướng bà gật đầu, Tháihậu rốt cuộc cười, nhìn A Nan cười hết sức từ ái, kéo tay A Nan đến trước mặtkĩ càng quan sát, ánh mắt hiền hoà dịu dàng, giống như A Nan là con gái mến yêucủa bà.

Ở đây đều là tinhanh, sao lại không phát hiện Thái hậu khác thường? Một bên Hoàng hậu khóe mắtgiật một cái,che giấu tâm tình, dùng khăn che dưới miệng, chỉ có Thục phi nươngnương mấp máy miệng, dùng một đôi ấm áp mắt nhìn A Nan.

Kính trà Hoàng hậu,Sở Bá Ninh thấy Thái hậu rất thích A Nan, yên lòng, nói ít lời liền ra khỏi TrọngHoa cung đi có việc.

“A Nan a, TúcVương ai gia giao cho con. Túc Vương là con trai của ai gia, ai gia rất thươngyêu nó. Ai gia ở trong cung, không thể lúc nào cũng đi theo nó, muốn bên cạnhnó có một người chăm sóc, hiện tại nó rốt cuộc thành thân rồi, ai gia cũng xemnhư đã an tâm được phần nào.”

“Mẫu hậu, đây làviệc mà con dâu phải làm.” Lời hay ai cũng biết nói, mặc dù A Nan là một ngườivụng về, có tiếng ngốc, nhưng thanh âm nàng ngọt ngào mềm mại, nụ cười thật thàchất phác đáng yêu, ngọt đến dịu lòng người.

Một bên Hoàng hậucũng cười nói: “Mẫu hậu, Túc Vương phi là nàng dâu tốt, là mẫu hậu chọn tốt, nôtỳ thấy Túc Vương phi, đã thấy thích.”

Nghe Hoàng hậunói, mặt Thái hậu cười tươi như đóa hoa. Ai không biết số mệnh Túc Vương Sở BáNinh khắc thê tuyệt tử, kéo dài tới hai mươi mấy tuổi cũng không thành thân,nam tử bình thường bằng tuổi hắn đã sớm có mấy đứa bé rồi, hắn thì cả nha hoàntrong phòng cũng không có, có thể nghĩ bi thống đến mức nào. Không có một đạithần quan viên nào nguyện ý đem con gái yêu của mình gả cho Túc Vương, chỉ sợ mớivừa đính hôn, con gái nhà bọn họ đã chết rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanhlà chuyện không kẻ nào thích.

Lần này, nếukhông phải Thái hậu trực tiếp sai Hoàng đế hạ chỉ, A Nan nói không chừng cũng sẽkhông gả cho Túc Vương, nói không chừng sẽ không có nhiều tai nạn, hay khó khănnhư vậy. Trong kinh thành ai cũng biết kể từ khi con gái của Thừa tướng gả choTúc Vương, khuê nữ ba ngày hai bữa liên tục xảy chuyện ngoài ý muốn, ngay cả lầnkính trà này cũng bởi vì bị té, chân bị thương mà kéo dài đến bây giờ. Hiện tại,cung nữ trong Trọng Hoa cung đều không nhịn được, lặng lẽ xem sắc mặt Túc Vươngphi, xem ra có chút tiều tụy, vừa nhìn đã cảm thấy sống không được tốt, cũngkhông biết lúc nào sơ ý một chút, người sẽ không còn nữa.

Hoàng hậu mặtkhông biến sắc, trong lòng cho rằng Túc Vương phi sẽ không sống bao lâu, cảm thấyTúc Vương phi cũng là đáng thương, bị buộc gả cho Túc Vương. Một tháng trước, ởthưởng hoa yến còn là một tiểu oa oa trắng nõn nà như hoa, hiện tại…… Cảm thấyTúc Vương phi đã biến thành thiếu phụ luống tuổi yếu ớt xanh xao, hơn nữa bất cứlúc nào cũng sẽ Hương tiêu Ngọc vẫn….