Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 187: An Dương ký (8)



Edit: Min

Tiết Thừa Vũ ra khỏi phòng tắm gội đi tới nằm xuống bên cạnh Cảnh Dương, nhìn khuôn mặt say ngủ của Cảnh Dương, trong lòng y cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Y cảm thấy có thể có được người này, tuyệt đối chính là niềm hạnh phúc và thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời mình. Nghĩ đến việc An Dương bị sát hại trong cung, y đột nhiên cảm thấy may mắn vì hắn không chết thật, nếu thế thì cuộc sống của y có lẽ sẽ không được trọn vẹn rồi.

Y hôn lên trán, mắt, mũi, miệng của Cảnh Dương, xúc cảm mềm mại khiến y hận không thể ngậm người vào trong miệng. Y hôn liên tục lên mặt Cảnh Dương rất nhiều lần nhưng mà Cảnh Dương cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nghĩ hắn đi xe ngựa suốt chặng đường này chắc là mệt mỏi lắm rồi, tối nay tha cho hắn vậy, để hắn ngủ một giấc thật ngon đi.

Tiết Thừa Vũ ôm Cảnh Dương vào lòng, để mặt Cảnh Dương dựa vào ngực mình, đưa tay tiến vào trong y phục của Cảnh Dương vuốt ve làn da mịn màng của hắn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, thời gian thường lệ dậy luyện công của Tiết Thừa Vũ đã qua từ lâu rồi, nhưng mà hôm nay y lại không dậy đúng giờ, bởi vì cơ thể thơm tho, mềm mại mịn màng trong lòng khiến y không nỡ buông tay, cho dù chỉ tính thôi cũng không muốn.

Khi Cảnh Dương từ trong giấc ngủ say đến nửa tỉnh nửa mê thì hắn đột nhiên cảm thấy hơi nóng, bụng dưới vẫn còn rất trống rỗng, có cảm giác gấp gáp muốn được lấp đầy. Nghĩ rằng có thể là do thuốc lại phát tác dược tính, lại thêm cảm nhận được lồng ngực rắn chắc đang ôm lấy mình ở phía sau, Cảnh Dương cởi bỏ cái quần ướt át của mình, nâng mông lên cọ cọ vào bụng dưới của Tiết Thừa Vũ.

Tiết Thừa Vũ nhấc một chân của Cảnh Dương đặt lên chân mình, eo ưỡn về phía trước một cái, cảm giác được bao bọc bởi sự mềm mại khiến y thoải mái đến mức phát ra tiếng thở dài.

"Ưm ~" Cảnh Dương nắm lấy tay của Tiết Thừa Vũ và đan hai bàn tay vào nhau, cảm giác được lấp đầy khiến cơ thể hắn rất thỏa mãn, nhưng hắn có chút chịu không nổi tốc độ ra vào của Tiết Thừa Vũ, và bởi vì của y quá lớn nên nhiều lần nhanh chóng bị kéo căng ra, khiến hắn thoải mái và đồng thời có hơi đau.

Tiết Thừa Vũ ôm chặt lấy Cảnh Dương, y chưa bao giờ nghĩ rằng thân thể của một giống cái sẽ có thể mang lại cho y cảm giác tuyệt vời như vậy. Cuối cùng y cũng hiểu được cái gì gọi là báu vật trời sinh, và cũng thực sự cảm nhận được hương vị sướng như tiên rồi. Điều khiến y kinh ngạc hơn nữa chính là một nơi nhỏ bé như vậy lại có thể chứa được mình.

..................

Trúc Tâm bưng nước nóng vào xong lại đi ra ngoài, Tiết Thừa Vũ kéo rèm ra bước xuống giường, làm ướt khăn rồi ngồi trở lại mép giường.

Sau một hồi vận động mạnh, Cảnh Dương cả người yếu ớt nằm trên giường, hai chân mở ra để Tiết Thừa Vũ lau sạch cho mình. Tính ra thì mấy đời trước người này đã lau chùi cho hắn vô số lần rồi, cho nên hắn đã quen và không có cảm giác gì hết. Tuy nhiên mấy đời trước khi tẩy rửa thì nhất định phải lấy thứ kia ra, nhưng đời này bởi vì thân thể của hắn khác với mấy đời trước nên y không thể lấy những thứ kia ra sau khi chúng đã vào trong cơ thể hắn được.

Mặc dù Cảnh Dương không có cảm giác gì khi Tiết Thừa Vũ lau cho mình, nhưng mà Tiết Thừa Vũ lau cả buổi trời vẫn chưa xong nên Cảnh Dương nghi ngờ nhìn y, sau khi nhìn thấy ánh mắt như dã thú của y thì không nhịn được khép chân lại, không cho Tiết Thừa Vũ tiếp tục nhìn nữa.

Tiết Thừa Vũ vỗ vỗ cái mông vểnh của Cảnh Dương, đắp chăn cho hắn rồi đi ra ngoài sai người chuẩn bị đồ ăn.

Cảnh Dương lười biếng mặc y phục vào, dụi dụi mắt uể oải bước ra ngoài, nhưng vừa hay gặp được Tiết Thừa Vũ đang chuẩn bị đi vào nên liền khẽ ngã lên người y, vừa dựa vào người y thì không muốn nhúc nhích nữa.

Tiết Thừa Vũ ôm Cảnh Dương ngồi trên ghế, Trúc Tâm rất nhanh đã dẫn ba cung nữ đi vào, các cung nữ mở ba hộp thức ăn khác nhau trong tay mình, Trúc Tâm lấy từng món bắt đầu bày ra.

Cảnh Dương dựa vào ngực Tiết Thừa nhìn những bữa sáng tinh xảo đó, không có cảm giác thèm ăn.

Tiết Thừa Vũ múc từng muỗng cháo tổ yến đưa lên miệng đút hắn ăn, lại cho hắn ăn thêm một ít điểm tâm, đến khi Cảnh Dương không muốn mở miệng nữa liền lau miệng cho hắn.

Sau khi bát đĩa được mang đi, Tiết Thừa Vũ đang suy nghĩ xem có nên đưa Cảnh Dương trở lại giường và để hắn ngủ một giấc hay không, thì Trúc Tâm bước vào và đưa một cái thiệp nói "Thế tử, đây là thiệp mời do quản gia của phủ Đế Khanh lúc sáng đưa tới."

Tiết Thừa Vũ còn chưa nhúc nhích thì Cảnh Dương đã ngồi dậy rời khỏi người y, vươn tay cầm lấy thiệp mời trong tay của Trúc Tâm nói "Đưa ta xem"

"... tối nay giờ Tuất tổ chức yến tiệc trên thuyền, vì thế mời tướng quân tới dạo hồ." Cảnh Dương đọc xong câu này, ánh mắt bất thiện nhìn Tiết Thừa Vũ "Vừa mới gặp mà đã thông đồng với nhau rồi?"

"Cái gì mà thông đồng chứ" Tiết Thừa Vũ ném lại thiệp mời cho Trúc Tâm nói "Ngươi viết thư trả lời nói ta có việc nên không rảnh, không đi được."

Trúc Tâm cầm lại thiệp mời rồi đi ra ngoài, Cảnh Dương dang chân ngồi lên đùi của Tiết Thừa Vũ, không buông tha nói "Vậy thì ngươi nói đi, tại sao chỉ mới gặp có một lần mà hắn đã mời ngươi đi dạo hồ hả? Đêm hôm khuya khoắt, trời còn lạnh nữa thì dạo hồ cái nỗi gì?!"

Tiết Thừa Vũ ôm eo Cảnh Dương, phòng ngừa hắn ngã xuống đất khi đang quá kích động, đây là lần đầu tiên có người chất vấn ở trước mặt y, và cũng là lần đầu tiên có người khóc lóc om sòm với y, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã chết cả trăm lần rồi, thế nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Cảnh Dương, y lại cảm thấy dáng vẻ tức giận của hắn thật đáng yêu.

"Ngươi..., hừ!" Cảnh Dương càng tức giận hơn khi thấy y mất tập trung, nhảy khỏi người y, đi đến bên giường nằm xuống liền bất động.

Tiết Thừa Vũ đi theo phía sau, dựa sát vào người hắn dỗ dành "Không phải ta từ chối rồi sao? Hắn đã giết em một lần rồi, ta giúp em nhớ kỹ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo thù cho em."

Ta sợ ngươi trúng mỹ nhân kế của hắn rồi mê mẩn hắn đến mức không biết đâu là nam bắc, vậy thì nhớ cái gì mà báo thù cho ta chứ." Cảnh Dương biết rất rõ là Tô Hoài nhất định sẽ gửi thiệp mời Tiết Thừa Vũ ban đêm đi dạo hồ vào ngày thứ hai sau khi y trở lại kinh đô. Cho dù Tô Hoài không thực sự thích Tiết Thừa Vũ thì khẳng định cũng có mục đích với y. Nhưng hắn biết Tiết Thừa Vũ sẽ không bao giờ thích Tô Hoài, bọn họ đã là người yêu của nhau nhiều đời như vậy cho nên hắn vẫn có lòng tin này. Nhưng mà trong lòng hắn rất khó chịu, chính là muốn cố tình gây sự với Tiết Thừa Vũ để trút giận.

Tiết Thừa Vũ sờ tóc của Cảnh Dương nói "Hôm qua ta đã gặp hắn, thấy hắn thậm chí còn không xứng để xách giày cho em thì làm sao ta có thể bị hắn mê hoặc được. Cũng không phải là ta chưa từng nhìn thấy ai đó đẹp hơn hắn, nhưng cuối cùng không phải chỉ bị em mê hoặc thôi sao."

"Hừ, đừng tưởng rằng nói mấy câu dễ nghe dỗ ta là ta sẽ không so đo." Cảnh Dương ngồi dậy nói, "Ta không trở lại kinh đô đã bảy năm rồi, cũng lâu rồi không có dạo hồ Ánh Nguyệt. Nếu bây giờ đã trở lại thì ta cũng muốn đi ngắm phong cảnh của hồ Ánh Nguyệt."

"Hiểu rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị ngay, em có thể ngủ thêm một lát." Tiết Thừa Vũ để Cảnh Dương nằm xuống rồi đắp chăn cho hắn, nhìn hắn hồi lâu mới đứng dậy rời đi giải quyết chuyện của mình.

Thật ra là Cảnh Dương không muốn đi dạo hồ, mặc dù hiện tại đã là tiết trời cuối thu nhưng cũng là lúc hồ Ánh Nguyệt náo nhiệt nhất, mà điều hắn không thích nhất chính là đi tham gia náo nhiệt khi trời lạnh. Nhưng mục đích đến gần Tiết Thừa Vũ của Tô Hoài quá rõ ràng, dám cướp người của hắn thì sau này thù mới hận cũ hắn đều sẽ gom lại tính chung một lượt. Cho dù hiện tại không thể báo thù thì cũng phải chọc cho Tô Hoài tức chết.

Tiết Thừa Vũ đã từ chối Tô Hoài với lý do là y có việc gì đó không thể đi được. Mặc dù Cảnh Dương không chắc liệu rằng Tô Hoài có tiếp tục đi dạo hồ sau khi bị từ chối hay không, nhưng nếu Tô Hoài đi và đúng lúc nhìn thấy du thuyền của phủ An Nam, thì khẳng định Tô Hoài sẽ cố gắng đến gần Tiết Thừa Vũ, Cảnh Dương đã sẵn sàng để giễu cợt Tô Hoài rồi.

Tô Hoài đang chọn y phục mặc vào buổi tối, vừa nghĩ đến buổi tối sẽ được ở một mình với Tiết Thừa Vũ trên thuyền khiến tim hắn đập nhanh hơn. Lúc đó dưới ánh trăng và trên mặt hồ, bên ngoài náo nhiệt nhưng bên trong thuyền lại yên tĩnh, sau khi cùng hắn uống vài ly thì hắn không tin Tiết Thừa Vũ sẽ không động tâm với mình.

Người hầu đưa thư trả lời của Tiết Thừa Vũ cho Tô Hoài, Tô Hoài hưng phấn mở ra, nhưng vừa nhìn thấy lời từ chối phía trên thì vẻ mặt lập tức suy sụp.

Những năm gần đây hắn không chỉ thuận buồm xuôi gió, được con cháu nhà quyền quý và thanh niên tài tuấn của kinh đô săn đón, nhiều năm nay cũng không có ai cự tuyệt hắn, mà hắn còn là Đế Khanh được phụ hoàng yêu nhất, vậy mà cái tên Tiết Thừa Vũ này lại dám từ chối hắn.

Tô Hoài tức giận ném thư xuống đất, người hầu thiếp thân Phương Vân của hắn ngồi xổm xuống nhặt lên, mở ra nhìn rồi nói "Thế tử An Nam này đúng là không biết tốt xấu, vậy mà dám từ chối lời mời của Đế Khanh!"

Tô Hoài không còn tâm trạng chọn y phục nữa, bực bội ngồi lên ghế, vừa tức giận vừa cào tim cào phổi muốn gặp Tiết Thừa Vũ, nhưng lại cảm thấy mình không có chí khí, trong lòng xoắn xuýt đau đớn không thôi. Truyện Linh Dị

Phương Vân quan sát sắc mặt của Tô Hoài nói "Nô tài cho rằng việc thế tử An Nam từ chối lời mời của Đế Khanh có thể không phải là chủ ý của hắn."

"Là sao?" Tô Hoài ngẩng đầu nhìn Phương Vân.

"Đế Khanh là đệ nhất mỹ nhân của Đại Yến ta, còn rất được hoàng thượng coi trọng thì làm sao có người không bị Đế Khanh mê hoặc được chứ?" Phương Vân nói tiếp "Thế tử An Nam kia sống một mình ở phương nam lâu như vậy thì có thể gặp được bao nhiêu mỹ nhân chứ. Hắn nhìn thấy Đế Khanh thì chắc chắn trong lòng là tưởng nhìn thấy thần tiên, và càng không có khả năng không động lòng với Đế Khanh. Hắn từ chối lời mời của Đế Khanh có lẽ là vì An Nam Vương. Có thể là do An Nam Vương đã biết chuyện hoàng thượng định gả Đế Thanh cho con trai mình, nhưng ông ta luôn bị hoàng thất của Đại Yến ta ghẻ lạnh nên nhất định là trong lòng không muốn."

"Ngươi nói cũng có lý." Tô Hoài suy nghĩ một chút thì cảm thấy Phương Vân nói rất có lý, tức giận đứng lên nói "An Nam Vương này thật là đáng ghét, hiện tại phụ hoàng của ta mới là hoàng đế, vậy mà ông ta vẫn luôn nhớ về hoàng thất triều đại trước. Hừ! Ông ta không muốn ta gả cho Tiết Thừa Vũ thì ta không thể gả sao? Ta sẽ trực tiếp thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn, xem ông ta có thể làm được gì! "

"... Vậy, đêm nay Đế Khanh vẫn đi dạo hồ sao?" Phương Vân hỏi.

"Đi!" Tô Hoài nói, "Tất nhiên là đi rồi! Tiết Thừa Vũ không đến thì cũng không thể lãng phí những gì bổn Đế Khanh ta đã dày công chuẩn bị được. Ngươi cho người đi mời mấy kẻ mà ta đã mời lần trước đi, để bọn họ đi dạo hồ với ta. "

"Dạ." Phương Vân hành lễ rồi đi ra ngoài.

Tô Hoài tiếp tục chọn y phục và nghĩ lát nữa phải trang điểm tỉ mỉ một chút, nhất định phải khiến đám người cùng hắn đi dạo hồ đêm nay mê đến xoay vòng vòng. Rồi lại có chút buồn rầu nghĩ, sau chuyến dạo hồ thì nên chọn ai ở lại qua đêm với mình đây?

Màn đêm buông xuống thì Cảnh Dương mới thức dậy, hắn đã ngủ một giấc rất no rồi nên hiện tại rất có tinh thần, và tràn đầy khí lực để đi dạo hồ sẵn tiện dạy cho ai đó một bài học.

Cảnh Dương chải đầu thay y phục, lấy ra một lọ sứ rồi thoa nước thuốc do mình tự phối lên mặt. Người khác đều là vẽ để đẹp, chỉ có hắn là vẽ cho xấu. Mặc dù đêm nay cũng không định lộ mặt, nhưng hắn vẫn phải che đậy một chút để đề phòng.

Tiết Thừa Vũ đã chuẩn bị xong mọi thứ nên chuẩn bị, sau khi làm việc xong trở về phủ thì trực tiếp dẫn Cảnh Dương đi dạo hồ.

Cảnh Dương nhìn thấy Tiết Thừa Vũ tiến vào ở trong gương thì đứng dậy đi tới trước mặt y, ngẩng đầu để y nhìn mặt mình rồi hỏi "Xấu không?"

"Không xấu." Tiết Thừa Vũ nhìn ánh mắt của Cảnh Dương nói xong, nhịn không được cúi đầu xuống hôn hắn.

"Hừ, đã như vậy mà còn không xấu, đừng nghĩ muốn dỗ dành ta." Lúc đầu Cảnh Dương còn có chút hưng phấn nhưng đột nhiên lại không vui nữa. Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, huống chi gương mặt của hắn lại đẹp như vậy, không thể khoe ra thì thôi đi, vậy mà còn phải trang điểm cho xấu xí, nghĩ thôi là thấy chán nản rồi.

Tiết Thừa Vũ luôn là người có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện, nhưng điều này không có nghĩa là y không giỏi ăn nói. Chẳng qua ở trước mặt Cảnh Dương thì y không thể động thủ lại không thể mở miệng nói chuyện, cho nên y chỉ có thể coi như chuyện gì cũng không có mà thôi.

Sau khi giúp Cảnh Dương đội mũ, Tiết Thừa Vũ nắm tay Cảnh Dương đi ra ngoài.

Trên hồ Ánh Nguyệt đã có rất nhiều du thuyền, hồ này rất lớn, nhưng không phải thuyền nào cũng vào được, cũng không phải thuyền nào cũng có thể dạo trong hồ. Vào thời cổ đại thì người được chia thành rất nhiều loại. Mặc dù cũng cho phép một số thuyền bình thường vào hồ Ánh Nguyệt, nhưng ở một số khu vực thì chỉ có hoàng thân quốc thích và các quan lớn  mới được đi qua mà thôi.

Trên hồ cũng có rất nhiều thuyền ca hát nhảy múa, tất cả đều đã đỗ ở nơi quy định và xa xa có thể nghe thấy tiếng nhạc.

Du thuyền ở An Nam Vương phủ rất dễ thấy, bởi vì ở kinh đô rất hiếm có một du thuyền ba tầng xa hoa như vậy. Cho dù là người giàu có bình thường, nếu như không có tước vị thì cũng không được phép đi du thuyền như vậy.

Sau khi Cảnh Dương xuống xe ngựa thì Tiết Thừa Vũ đỡ hắn lên du thuyền.

Trên du thuyền đã có vệ binh riêng của Tiết Thừa Vũ và hạ nhân của vương phủ đợi sẵn, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong rồi, đợi Tiết Thừa Vũ và Cảnh Dương lên thuyền thì con thuyền sẽ chèo về hướng giữa hồ. 

Lên tới căn phòng rộng rãi thoải mái nhất tầng ba, Cảnh Dương cởi mũ ra rồi hỏi: "Tô Hoài đã đến rồi sao?"

"Đến rồi" Tiết Thừa Vũ vừa nhận được tin là Tô Hoài đến sớm hơn bọn họ và du thuyền cũng đã ở trên mặt hồ rồi.

"Vậy à?" Cảnh Dương cười.