Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 188: An Dương ký (9)



Edit: Min

Sở dĩ mấy năm nay Tô Hoài có thể làm thanh niên tài tuấn cùng con cháu quyền quý ở kinh đô đều vây quanh hắn, ngoại trừ bởi vì thân phận Đế Khanh và ngoại hình làm rất nhiều người không thể không nghiêng ngả vì hắn ra, thì có một số là thật sự bị tài hoa của hắn hấp dẫn.

Tô Hoài có một linh hồn xuyên qua đến từ hiện đại, nên đương nhiên là hắn sẽ lợi dụng ưu thế này để bày ra mị lực của mình rồi. Kỹ thuật chơi đàn và tài văn chương của hắn có thể nói là nổi danh khắp kinh đô, bởi vì nhạc khúc hắn đàn tấu và thơ từ do hắn sáng tác đều là tác phẩm kinh điển của thời hiện đại, nên tất nhiên là có thể khiến cho những người cổ đại cảm thấy sẽ không có bất kỳ giống cái nào ở Đại Yến có thể so sánh với tài hoa của hắn.

Chuyện Tô Hoài thích làm nhất chính là tụ hội với thanh niên tài tuấn và con cháu quyền quý ở kinh đô, rồi hưởng thụ sự ca ngợi và tâng bốc của bọn họ sau khi mình đàn xong một khúc nhạc hoặc là ngâm xong một câu thơ. Sau đó đợi bọn họ đều giải tán hết thì lén lưu lại một người uống rượu nói chuyện xuyên đêm với mình, có đôi khi còn uống đến lăn lên giường.

Bởi vì cách thể hiện mị lực của Tô Hoài không chỉ dựa vào tài hoa mà còn có chinh phục bằng thể xác, thế nên hắn học không ít thứ để những tên nam tử là khách mời của mình đều sẽ nhớ mình mãi không quên, và cũng vì vậy mà hắn rất có cảm giác thành tựu.

Những con cháu nhà quyền quý được mời đều đã tới và lên du thuyền của Tô Hoài cả rồi, bọn họ đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm chờ Tô Hoài xuất hiện. Cũng không phải người nào Tô Hoài cũng mời, người có thể được mời đều đã được hắn chọn lựa kỹ càng. Và điều đầu tiên là bề ngoài phải khiến cho hắn hài lòng, thế nên dung mạo của tất cả những người đang ngồi ở đây đều không hề tệ.

Tô Hoài rất thích mặc y phục màu trắng của mặt trăng, bởi vì hắn cảm thấy màu trắng của mặt trăng là phù hợp với vẻ đẹp của mình nhất và cũng có thể tôn lên khí chất của mình nhất. Những người muốn lấy lòng nịnh hót hắn đều gọi hắn là thần mặt trăng, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Cửa phòng tiệc rộng rãi trên tầng hai của du thuyền được mở ra từ bên ngoài, âm thanh bên trong lập tức im bặt, tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón chủ nhân của du thuyền này.

Tô Hoài tạo dáng và bước vào trong dưới ánh nhìn của mọi người, phía sau hắn là Phương Vân đang ôm một cây đàn và cầm một cái lư hương tuyệt đẹp, theo sau là mười hai người hầu với mỗi người đều cầm một chiếc đèn hoa sen.

Sau khi Tô Hoài ngồi vào ghế chủ vị thì mọi người đều hành lễ, Tô Hoài giơ tay lên cười nói "Mọi người miễn lễ, ngồi đi."

Sau khi mọi người ngồi xuống, như một thông lệ, họ bắt đầu khen ngợi và xu nịnh Tô Hoài lượt đầu tiên.

Cảnh Dương khoác áo choàng ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, những chiếc đèn lồng treo trên du thuyền cũng phản chiếu xuống mặt nước, trông rất mộng mơ và rất có ý cảnh. Tiết Thừa Vũ ngồi phía sau ôm eo hắn, cứ thỉnh thoảng lại chạm vào mặt hắn, lo lắng hắn sẽ bị gió đêm thổi lạnh.

Thuyền của phủ An Nam Vương cách thuyền của Tô Hoài không xa, Cảnh Dương đang đợi tiếng đàn truyền ra từ thuyền của Tô Hoài, cũng như các con thuyền vây quanh thuyền của Tô Hoài.

Bởi vì những bản nhạc mà Tô Hoài chơi đều là kinh điển của hiện đại, nên tất nhiên là sẽ thu hút được rất nhiều người. Hơn nữa hắn là Đế Khanh, nên lúc hắn chơi đàn thì nghệ kỹ cũng không dám đàn hát cho khách nghe. Vì vậy mỗi khi Tô Hoài chiêu đãi khách trên du thuyền, những người không nhận được lời mời đều sẽ đậu du thuyền bên cạnh để nghe hắn chơi đàn, đây cũng là một trong những trò theo đuổi mà Tô Hoài rất thích.

Mà Cảnh Dương cũng muốn nghe xem, một người có linh hồn đến từ hiện đại như Tô Hoài sẽ chơi ra giai điệu gì.

Cảnh Dương chờ đến nhàm chán rốt cuộc mới nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng truyền ra từ du thuyền của Tô Hoài, hắn muốn cẩn thận nghe một chút, nhưng chỉ vừa nghe được vài âm tiết thì đã sững sờ.

Giai điệu mà Tô Hoài chơi rất quen thuộc với Cảnh Dương, không phải bởi vì hắn đã nghe ở đâu đó, mà bởi vì giai điệu này là do chính hắn đã sáng tác lúc tham gia cuộc thi ở đời trước. Mặc dù phong cách của bản nhạc này đã được Tô Hoài sửa đổi một chút cho cổ xưa hơn, nhưng Cảnh Dương nghe xong liền tin chắc đây là bản nhạc do mình sáng tác.

Tiết Thừa Vũ cúi đầu nhìn Cảnh Dương, phát hiện cảm xúc của hắn hình như có chút không đúng, nên liền xoay người hắn lại để hắn đối mặt với mình, nâng cằm hắn hỏi "Sao vậy? Không thoải mái sao?"

“Không phải, chỉ là… ta hơi buồn ngủ.” Cảnh Dương lấy cớ nói.

“Vậy thì trở về thôi.” Tiết Thừa Vũ nói.

Cảnh Dương lắc đầu, tựa vào ngực của Tiết Thừa Vũ, ôm eo y tiếp tục đối mặt với những nghi vấn trong lòng.

Cảnh Dương nhớ tới trước đây cũng đã từng xảy ra loại tình huống này, nhưng hắn không để ý, lần này lại như vậy nữa, đây có phải là trùng hợp không? Hay là thật ra kẻ thù của hắn ở mỗi đời đều là cùng một linh hồn, cũng giống như hắn và Tiết Thừa Vũ không ngừng luân hồi và gặp gỡ. Nhưng điều khác biệt chính là hắn và người yêu thì yêu nhau ở mỗi đời, còn với kẻ thù thì lại là ta chết ngươi sống.

Nếu đúng như vậy, thì lý do khiến hắn liên tục luân hồi và tái sinh có thể sẽ phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

Cảnh Dương nhắm mắt lại kích hoạt hệ thống, bắt đầu tìm kiếm thông tin về kiếp trước của Tô Hoài, muốn nhìn xem có phải Tô Hoài là người trùng hợp sống cùng thế giới với hắn ở đời trước hay không? Hoặc Tô Hoài chính là Quý Tiêu ở đời trước, và hắn luôn đầu thai vào cùng một thế giới giống mình trong mọi kiếp.

Hệ thống hiện ra là không thể tìm thấy, tình huống này cũng đã từng xảy ra giống như lần trước rồi. Nên rất có thể kẻ thù của hắn ở mỗi đời đều là cùng một người, mà hắn cũng không biết người đó có được bao nhiêu ký ức về đời trước.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện này, mà cũng chẳng có manh mối nào khác cả. Dù có nghĩ đến mấy thì cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, nên chỉ có thể sống cuộc sống của mình như trước, rồi giẫm lên kẻ thù báo thù cho nguyên chủ mà thôi.

Cảnh Dương ngồi dậy khỏi vòng tay của Tiết Thừa Vũ, nói với Trúc Tâm đang cúi đầu đứng bên cạnh "Đi lấy tỳ bà tới đây."

Trúc Tâm mang tỳ bà ra, Cảnh Dương cầm lấy nó rồi đẩy Tiết Thừa Vũ "Ngươi sang kia ngồi đi."

Sau khi Tiết Thừa Vũ đứng dậy, Cảnh Dương gảy dây đàn tỳ bà một vài lần để chỉnh âm. Sau khi chỉnh xong, Cảnh Dương ngồi thẳng lên và nhắm mắt lại chọn ca khúc mình muốn đàn ở trong đầu.

Thuyền ca hát cách hơi xa vị trí trung tâm của hồ nên sẽ không nghe được âm thanh ở bên kia. Tuy nói rất nhiều du thuyền của quan tước bình thường cũng sẽ mời nghệ kỹ lên thuyền diễn tấu. Nhưng bởi vì hôm nay du thuyền của Tô Hoài xuất hiện ở giữa hồ, mọi người đều biết hắn muốn diễn tấu cho nên ngoại trừ tiếng đàn phát ra từ thuyền của Tô Hoài thì xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tiếng tỳ bà của Cảnh Dương vừa vang lên thì tựa như một viên trân châu rơi xuống trên mâm sứ lớn vậy, thanh thanh thúy thúy lọt vào tai, không chỉ đánh vỡ yên tĩnh xung quanh mà còn át cả tiếng đàn của Tô Hoài.

Những người vốn đang nghe Tô Hoài đánh đàn với vẻ mặt say mê lại đột nhiên ngây người bởi vì nghe thấy tiếng đàn tỳ bà. Sau khi lấy lại tinh thần và muốn tiếp tục chuyên tâm nghe Tô Hoài đánh đàn, nhưng lọt vào lỗ tai chui vào trong tâm trí bọn họ lại là tiếng tỳ bà cách bọn họ xa hơn, mà không phải là tiếng đàn cổ cầm ở gần bọn họ.

Sau khi Tô Hoài nghe được tiếng tỳ bà thì trong lòng lập tức nổi giận. Nghĩ đến tột cùng là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám đoạt nổi bật của hắn khi hắn đang đánh đàn. Mặc dù Tô Hoài đã nỗ lực duy trì trấn định và vờ như không nghe thấy gì hết tiếp tục đánh đàn, nhưng âm thanh trong trẻo uyển chuyển kia lọt vào tai đã làm nhiễu loạn toàn bộ cảm xúc của hắn.

Tô Hoài nghĩ, người đánh đàn tỳ bà rõ ràng là đang cố ý muốn áp chế tiếng đàn của mình mà. Chẳng qua sao mình có thể dễ dàng nhận thua như vậy được, mình nhất định phải dùng tiếng đàn át đi tiếng tỳ bà. Đợi thắng được lần đọ sức này rồi thì mình sẽ dừng lại và dạy dỗ cái người dám đoạt nổi bật của mình. Tiên Hiệp Hay

Thế là tiếng đàn tỳ bà và tiếng đàn cổ cầm bắt đầu đọ sức, hai người ngươi tới ta đi đều không cam lòng yếu thế. Nhưng rất nhanh tiếng đàn cổ cầm đã bị áp chế, bởi vì mặc kệ là cường độ của làn điệu xâm nhập vào tâm trí hay là kỹ xảo chơi đàn, thì tiếng đàn tỳ bà đều vượt trội hơn tiếng đàn cổ cầm rất nhiều.

Mặc dù những người ngồi trên du thuyền của Tô Hoài cực lực che giấu suy nghĩ của mình đã bị tiếng tỳ bà lôi kéo đi, và cũng giả vờ như đang nghiêm túc nghe Tô Hoài đánh đàn. Nhưng Tô Hoài chỉ liếc mắt là đã nhìn ra bọn họ đang diễn rồi. Tuy vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc, nhưng nhìn đôi mắt là biết tâm tư của bọn họ đã sớm không còn ở chỗ của hắn nữa, vì thế Tô Hoài càng bực mình hơn.

Các du thuyền xung quanh đều phái người đi xem coi tiếng tỳ bà truyền ra từ đâu. Sau khi phát hiện là truyền ra từ du thuyền của phủ An Nam Vương, thì bọn họ đều lướt du thuyền về hướng bên kia. Có thể tới gần bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đơn giản là chỉ vì muốn đến gần để nghe tiếng tỳ bà làm bọn họ vô cùng chấn động mà thôi.

Tô Hoài tức đến run tay, không đàn nổi nữa liền dứt khoát ngừng lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt đầu tiên là phát hiện những du thuyền vốn nên ngừng bên cạnh vậy mà đều đã rời đi rồi. Hắn gắt gao nắm chặt bệ cửa sổ, tức giận thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng chứ không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn không muốn phá hư hình tượng mà mình đã vất vả xây dựng.

“Phương Vân.” Tô Hoài kêu lên “Đi xem đó là du thuyền của ai.”

Phương Vân lĩnh mệnh đi ra ngoài xem xét, rất nhanh đã trở về bẩm báo nói “Đế Khanh, đó là du thuyền của phủ An Nam Vương.”

“Ngươi nói cái gì?!” Tô Hoài trừng lớn đôi mắt hỏi.

“Là……, là du thuyền của phủ An Nam Vương.” Phương Vân cẩn thận nói.

Tô Hoài dùng sức hít sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng không để mình thất thố trước mặt nhiều người như vậy. Giữa trưa Tiết Thừa Vũ mới trả lời hắn nói là không rảnh, buổi tối du thuyền lại xuất hiện ở hồ Ánh Nguyệt, còn mang theo không biết là người nào chơi đàn tỳ bà áp chế tiếng đàn của hắn nữa, đây rõ ràng chính là đang công khai khiêu khích hắn mà.

“Đế Khanh,” Phương Vân tiến lên một bước, nói nhỏ ở bên tai của Tô Hoài “Người trên thuyền không nhất định là thế tử, thế tử vẫn còn hai đệ đệ mà.”

Lúc này Tô Hoài mới nhớ đúng là Tiết Thừa Vũ vẫn còn có hai đệ đệ, tuy rằng tâm tình đã hơi bình phục một chút, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng “Đi hỏi xem người trên thuyền là ai.”

“Dạ.” Phương Vân lại lần nữa rời đi, lần này đi hơi lâu hơn. Bởi vì các du thuyền khác đều vây quanh du thuyền của phủ An Nam Vương, nên bọn họ muốn phái người qua đi dò hỏi thì phải phí chút thời gian và công sức.

Cảnh Dương vừa dừng chơi đàn thì có người hầu đi vào báo cáo với Tiết Thừa Vũ “Thế tử, thị vệ của Đế Khanh đến dò hỏi xem có phải thế tử ở trên thuyền hay không.”

Cảnh Dương đưa tỳ bà đưa cho Trúc Tâm, cười với Tiết Thừa Vũ nói “Ta rất muốn nhìn xem nếu Tô Hoài biết ngươi cự tuyệt hắn mà vẫn tới dạo hồ thì sẽ có cái vẻ mặt gì.”

Tiết Thừa Vũ nhìn Cảnh Dương, biết Cảnh Dương bởi vì Tô gia đoạt ngôi vị hoàng đế của An gia, và Tô Hoài còn giết An Dương một lần cho nên trong lòng rất hận Tô Hoài. Tô Hoài chỉ hơi có chút hành động thôi thì đều sẽ trở thành lý do để hắn trút giận, hơn nữa dù bây giờ thân phận của Tô Hoài có là Đế Khanh thì hắn cũng muốn trút giận.

“Nói với bọn họ, là ta ở trên thuyền.” Tiết Thừa Vũ nói với người hầu, đối mặt với yêu cầu của Cảnh Dương thì sao y có thể không cho hắn mãn nguyện được chứ?

“Vâng.” người hầu lui ra, dựa theo phân phó của Tiết Thừa Vũ đi đáp lời.

Phương Vân đi đến bên cạnh Tô Hoài, dùng âm thanh rất nhỏ thật cẩn thận nói “Đế Khanh, là, là thế tử, ở trên thuyền.”

“Kêu người lái thuyền qua đó đi, ta muốn gặp thế tử An Nam Vương.” Tô Hoài ẩn nhẫn lửa giận, mặt không cảm xúc nói.

Du thuyền của Tô Hoài bắt đầu tới gần du thuyền của phủ An Nam Vương. Các du thuyền khác nhìn thấy thuyền của hắn đi qua thì đều nhanh chóng nhường đường.

Tô Hoài điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười với những người khác nói “Chư vị, ta đã cho người đi hỏi qua, khúc tỳ bà vừa nãy là truyền ra từ trên du thuyền của phủ An Nam Vương, mà thế tử An Nam Vương cũng đang ở trên du thuyền. Vậy chư vị hãy cùng ta đi gặp một lần đi, nhìn xem là ai đã chơi đàn tỳ bà.”

Tô Hoài dẫn mọi người xuống lầu, đi đến đầu mũi thuyền nhìn du thuyền của phủ An Nam Vương đang ở chậm rãi tới gần.