Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 212: Vào đấu giá hội !



Bên ngoài đám người vây xem bắt đầu bàn tán sôi nổi:

“ ta còn tưởng Hoàng Cảnh Đức có bao nhiêu lợi hại a, cũng không chịu nổi như vậy sao”?

“ đúng vậy a, ta còn tưởng là kinh thiên động địa đại chiến đây,không ngờ hai người này thế cuộc biến đổi qua lại mấy lần liền đã quyết định thằng bại sao”?

“ ngươi vừa rồi không thấy một chiêu kia ngưng tụ kiếm cương sao? Hoàng Cảnh Đức chính là nhị lưu đỉnh phong, hắn có thể ngưng tự kiếm cương ngươi làm được không? còn dám chê cười người ta? hắn là Tiềm Long bảng người thứ ba, ngươi có tên trên đấy không? hừ”!

“ các ngươi còn tưởng đây là đỉnh phong cao thủ giao chiến kiếm khí tung hoành thiên địa sao? đây là nhị lưu a, có thể ngưng tụ kiếm cương đã vô cùng ghê gớm rồi! tên Triệu Vô Cực cũng không phải là cái gì hạng người hời hợt hắn ở Hỏa Vân Thành giết người còn ít sao? hắn chính là từ trong đám người giết đi ra danh tiếng a”!

“ không phải Hoàng Cảnh Đức quá yếu mà là Triệu Vô Cực quá mạnh thôi, ta tin chắc Hoàng Cảnh Đức còn có không ít kiếm chiêu chưa kịp xuất ra”!

“ đúng vậy đúng vậy”!

Mọi người đang ồn ào thảo luận lúc này lập tức bị Triệu Vô Cực hành động hấp dẫn chú ý. chỉ thấy hắn đang hướng nằm rạp trên mặt đất Hoàng Cảnh Đức cởi ra Hoàng Kim sư vương giáp, sau đó tiện tay nhặt luôn cực phẩm bội kiếm của hắn.

Binh khí thế gia vì sao mạnh mẽ? bọn họ nội tình vì sao giày nặng? thanh niên tài tuấn của Binh khí thế gia vì sao sức chiến đấu cao?

Còn không phải là vì đám bảo vật này tăng cường sức chiến đấu cho bọn hắn, khiến bọn hắn ở trong đám người tỏa ra của mình hòa quang, đánh ra của mình danh tiếng sao.

Những thứ này đều là bọn hắn từ từ tích lũy nội tình lại, qua nhiều đời không ngừng thu gom các loại bảo vật sau đó chế tạo ra a, cũng không phải một sớm một chiều mà có được.

Hoàng Kim sư vương giáp chính là bảo vật của bọn hắn một trong,Triệu Vô Cực muốn cướp đoạt đương nhiên sẽ khiến cho Binh khí thế gia hoàng gia vô cùng tức giận, bọn hắn nhất định sẽ muốn đòi lại bảo vật, bởi vậy Triệu Vô Cực sẽ gặp rắc rối không ngừng a.

Trừ khi là Triệu Vô Cực dám cùng Binh khí thế gia là địch, sẵn sàng chấp nhận sự việc bị bọn hắn không ngừng truy sát, nếu không Binh khí thế gia nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Triệu Vô Cực dám sao? đương nhiên là hắn dám, bởi vậy hắn đang từ trên người Hoàng Cảnh Đức lột xuống bảo giáp a, tiện thể nhặt luôn cái này cực phẩm bội kiếm của hắn.

Mọi người ở đây đều nín thở, Triệu Vô Cực mới chỉ nhị lưu đỉnh phong cảnh, hắn thật đủ liều lĩnh a. Binh khí thế gia cũng không tốt như thế chọc, sao hắn dám!

Không ai lên tiếng nhắc nhở cũng không ai dám nói một câu gì, mọi người đều yên lặng theo dõi Triệu Vô Cực hành động, đều vì hắn liều lĩnh mà cảm thấy thán phục.

Đương nhiên trong đó số lớn chính là cười lạnh, muốn cùng Binh khí thế gia là địch, đây chình là đang tìm chết tiết tấu a!

Triệu Vô Cực giỏi lắm cũng chỉ có thể đánh bại nhất lưu cảnh sơ kì, nhưng gặp phải lâu năm nhất lưu cảnh trung kì hoặc hậu kì chắc chắn không thể là đối thủ của đối phương, bởi vậy hắn làm thế chính là đang tìm đường chết.

Binh khí thế gia có mấy cái nhất lưu cảnh trung hậu kì, bọn hắn chỉ cần xuất động một người ra cũng đủ để Triệu Vô Cực nôn ra hắn lấy đi bảo giáp cùng kiếm, hơn nữa nhất định sẽ còn dạy cho hắn một bài học nhớ đời.

Không chỉ thế, Binh khí thế gia còn có một cái đỉnh phong sơ kì lão tổ tọa trấn, nhưng để lão tổ ra tay xác xuất quá thấp hơn nữa Triệu Vô Cực cũng sợ rằng không đợi được đến lúc đấy, hắn rất nhanh thôi sẽ gặp rắc rối a!

Triệu Vô Cực nhìn hai món đồ vật này, vô cùng thỏa mãn thu vào, hắn nhìn đám người cười nói 

“ không biết có vị nào ở đây muốn đoạt lấy đồ vật của tại hạ không”?

Mọi người đều đồng loạt im lặng. Triệu Vô Cực vốn không yếu, nhưng đồ vật này là của Hoàng gia.

Đoạt đồ của Triệu Vô Cực có thể sống, nhưng đoạt của Hoàng gia không dễ sống a.

Bọn hắn đều không có đỉnh phong cảnh giới, cầm mấy thứ này chính là đang thách thức Hoàng gia sao? Quá không thông minh.

Bởi vậy Triệu Vô Cực muốn cầm cứ để hắn cầm! tuổi trẻ khinh cuồng a, rất nhanh hắn sẽ gặp rắc rối!

Triệu Vô Cực giống như hiểu bọn hắn đang nghĩ gì, nhưng hắn lại không nghĩ vậy.

Hắn đã sắp đột phá nhất lưu, cũng không quá sợ nhất lưu cảnh. hơn nữa hắn tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công chính là một môn vì khiêu chiến vượt cấp mà sinh, hắn cũng rất hiếu chiến, mà Tiểu Bạch nói hắn không nên đi đồ tộc người ta, bởi vậy hắn liền tiện tay thu nhặt chiến lợi phẩm đợi Hoàng gia nhất lưu cảnh tới đòi lại đồ vật đánh một trận được rồi.

Đánh thắng trả đồ, đánh không lại hắn vậy thì xin lỗi, bảo giáp hắn tiếp tục cất giữ.

Nếu đối phương muốn gây bất lợi cho hắn, chẳng lẽ Triệu Vô Cực còn không biết bỏ chạy sao?

Thủy Thượng Phiêu thân pháp của hắn tuy là không tiện di chuyển trong phạm vi ngắn, nhưng đường dài chính là nó lợi thế, trên giang hồ mấy ai có thể giữ được hắn.

Bởi vậy Triệu Vô Cực xem đây chính là một cơ hội lịch luyện bản thân, cùng Hoàng gia nhất lưu cao thủ giao thủ tích lũy kinh nghiệm a.

Hắn nhìn Hoàng Cảnh Đức một chút, không biết tên này tỉnh lại sau sẽ có cảm giác gì? hẳn là sắc mặt của hắn sẽ rất thú vị đi.

Hắn tiếp tục nói 

“ đã không ai có ý kiến gì, vậy tại hạ xin cáo từ trước”!

Triệu Vô Cực khoan thai rời đi, đám người này cũng dần tản đi, hôm nay sự việc coi như cũng có một cái kết thúc.

Hoàng Cảnh Đức nằm đó, cũng không ai dám ở trên người hắn nhặt nhạnh chỗ tốt gì, trừ khi là cần tiền không cần mạng.

Một tên khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, răng hô mắt hí như chuột lập tức đi qua, hắn ánh mắt đảo một vòng, bắt đầu cười đễu ôm lên Hoàng Cảnh Đức đưa đi.

Hắn chính là muốn cứu Hoàng Cảnh Đức, để Hoàng Cảnh Đức mắc nợ hắn, sau đó tiện đường bám lên cái này Binh khí thế gia.

Làm lưu lạc giang hồ võ giả, rất gian khổ. không có tài nguyên không có truyền thừa đồng nghĩa với không có ngày tu luyện thành tài.

Chỉ có được đại gia tộc làm chỗ dựa lớn, hắn mới có cơ hội đổi đời, trở thành người nổi trội.

Bởi vậy Hoàng Cảnh Đức mới có thể tránh được cảnh phơi thân ở trên đỉnh núi lạnh lẽo hoang vu.

....

Triệu Vô Cực trở về nhà trọ, hắn tính toán, Vân Sơn đến đây cũng không quá nhanh, từ Hoàng Cảnh Đức tỉnh lại thời gian tới hắn trở về bẩm báo gia tộc lại phái người tới đây, sợ rằng cũng mất bốn năm ngày.

Như thế vừa vặn chính là đấu gia hội thời gian tổ chức xong, Triệu Vô Cực cũng có thể thoải mái cùng đối phương đánh một trận.

Suy nghĩ rõ ràng, Triệu Vô Cực nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện lên, tôi cốt quá trình đang không ngừng được hắn đẩy nhanh hoàn thiện, nhất lưu cảnh đang ở ngay trước mắt hướng Triệu Vô Cực vương ra bàn tay ngoắc.

Chỉ cần hắn có thêm một chút thời gian, Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể đột phá cái này cửa ải.

Tu luyện thời gian nhanh chóng trôi qua, Triệu Vô Cực cũng ở trong quán trọ mấy ngày liền không ra, hắn chỉ chăm chú tu luyện. Đói đã có đồ ăn để sẵn trong nhẫn trữ vật, chỉ cần lấy ra ăn là được.

Triệu Vô Cực một mạch tu luyện vô cùng sảng khoái, nếu không phải là hôm nay đấu giá hội được tổ chức, hắn cũng sẽ không dừng lại việc tu luyện.

Ngoài trời đã tối, bên trên các con đường đèn lồng đốt chiếu sáng các con đường, Túy Mộng Thành về đêm bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt.

Nhất là đêm nay lại chính là Mân côi đấu giá hội tổ chức đại đấu giá đêm, áp trục vật phẩm chính là Viên Nguyệt Kiếm.

Triệu Vô Cực đứng lên, từ bên cửa sổ phi thân ra, hòa vào dòng người,nhanh chóng đi tới Mân côi đấu giá hội.

Trước cửa Mân côi đấu giá hội lúc này là đủ loại giang hồ nhân sĩ. 

Béo có m, gầy có, cao có thấp có, xấu có đẹp có. Người dùng đao người dùng thương đủ loại loạn thất bát tao binh khí đều được bọn hắn mang lên. 

Triệu Vô Cực chú ý treo ở kia một tấm bảng, bên trên viết: Vào cửa phí một trăm lượng Hoàng Kim.

Một cái khác bảng viết: để tránh gây ra thương tích cùng ẩu đả không đáng có mời để lại vũ khí, Mân côi đấu giá hội sẽ phát phiếu ghi chép tương ứng vũ khí của chủ nhân sau đấu giá sẽ lập tức hoàn trả cho các vị.

Triệu Vô Cực gật đầu, đây là muốn tịch thu vũ khí tiết tấu, việc này chính là cần thiết.

Một đám giang hồ nhân sĩ, ỷ mình có chút võ công đều mắt cao hơn đầu, cho bọn hắn cầm vũ khí vào không phải là cho bọn hắn gây sự chỗ dựa sao? tịch thu là cần thiết.

Còn phát phiếu a, cứ xem như ở kiếp trước gửi xe là được rồi.

Triệu Vô Cực dùng chính là thủ sáo, hắn lúc này không hề đeo trên tay nên rất thoải mái đóng một trăm lượng hoàng kim nhanh chóng đi vào cửa.

Một trăm lượng hoàng kim đối với hắn không là gì, nhưng đối với người nghèo chính là bọn hắn một nhà bốn người cả đời làm lụng vất vả thu nhập a. 

Phí vào cửa đã như thế đắt đã chặn đứng rất nhiều người ở ngoài, người hôm nay tới đây đấu giá đều là cực kì có tiền người.

Triệu Vô Cực đi vào, trên đường đi hắn gặp một cái đứng tiếp khách thị nữ, hắn đi tới trước mặt đối phương nói 

“ đưa ta đi gặp chủ sự các ngươi”!

Người này đưa ánh mắt đánh giá hắn một phen, một cái đẹp trai thiếu niên, trên thân y phục cũng là hoàng kim thêu hoa văn, là con nhà giàu có. đương nhiên tới đấu giá hội hầu hết đều là con nhà giàu có a.

Nhưng nàng không phải cái gì người nói muốn gặp quản sự đều sẽ dẫn đi, nàng lập tức hỏi lại 

“ không biết công tử có việc gì quan trọng hay không”?

Triệu Vô Cực lên tiếng 

“ Ta muốn mua một cai phòng khách quý”!

Phòng khách quý đấu giá hội luôn có, bọn hắn chính là để lại cho người mình, Túy Mộng Thành các đại gia tộc, các đại nhân vật còn lại một số chính là bán cho người ngoài.

Ai có tiền liền có thể ở phòng khách quý, đây cũng là một chỗ kiếm tiền của bọn hắn.

Thị nữ lập tức vui vẻ lên tiếng 

“phòng khách quý ít nhất một vạn lượng hoàng kim cất bước, không biết công tử có muốn mua hay không? giá tiền còn có thể bị tăng lên dựa theo số người muốn mua phòng a. nếu công tử đồng ý, ta sẽ dẫn người đi gặp quản sự thương lượng!”

Triệu Vô Cực gật đầu, đối phương cũng không nhiều lời lập tức ra hiệu mời, hắn nhanh chóng đi theo.

Qua ba bốn ngã rẽ, hắn liền được dẫn vào một căn phòng, thị nữ châm trà cho hắn nói:

“ mời công tử ngồi chờ một lát, chủ sự sẽ lập tức cùng ngươi nói chuyện”!

Triệu Vô Cực gật đầu ngồi xuống, quan sát xung quanh.

Đây là một cái tiêu chuẩn phòng tiếp khách, có bàn trà cùng một số thư pháp cùng tranh sơn thủy trang trí, không có gì quá đặc biệt.

Hắn cũng không uống trà mà là yên tĩnh ngồi chờ Mân côi đấu giá hội quản sự tới, chỉ một lát sau, hắn lập tức nghe được hai người tiếng bước chân đi tới, một cái khá quen thuộc chính là thị nữ kia một cái còn lại chính là quản sự rồi.

Cửa bên hông mở ra, một người lão giả đi vào. Triệu Vô Cực lúc đầu cũng không để ý lắm, đến sau hắn lập tức ánh mắt ngạc nhiên nhìn người này, không ngờ lại là một cái người quen cũ a!