Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 22: Thương hại



Ninh Thư giả vờ như không nhìn thấy Tinh Thần, mặt anh xám xịch lại, nghĩ: "Nói với mình bận không có thời gian mà lại đi gặp tình cũ, còn cười nói vui vẻ nữa chứ, bây giờ lại giả vờ không nhìn thấy mình."

Anh tiến nhanh về phía Ninh Thư, giữ chặt tay cô nói: "Em giả vờ không thấy anh à?"

Ninh Thư tỏ vẻ không biết chuyện gì xảy ra nói: "Ồ, trùng hợp nhỉ, anh cũng ở đây à?"

Tinh Thần nhắm mắt lại rồi mở ra, cố tự trấn an mình bình tĩnh không được tức giận, nói: "Chúng ta cần nói chuyện, đi theo anh."

Vừa nói xong anh kéo cô lên xe, tuy đang tức giận nhưng hành động của anh cũng rất dịu dàng sợ cô sẽ đau, cô đi phía sau nhìn anh cười khẽ, nhưng rồi lại nghĩ "Hiện tại mình không biết có còn được sống tiếp hay không? Có thể có con của mình không? Mình không nên tham lam."

Tinh Thần lái xe đi trên đường rất ít xe, chỉ có cây xanh xung quanh, nhà cửa thì thưa thớt.

Ninh Thư cảm thấy có chút bình yên, như khung cảnh ở quê nhà mình, cô chợt lên tiếng hỏi: "Anh đưa tôi tới đây làm gì vậy? Đừng tức giận quá lại vứt xác tôi ở đây chứ? Tức giận là ma quỷ đó nha."

Anh nghe cô nói vậy mặt càng đen lại nhìn cô rồi lại chú ý lái xe, nói: "Trong đầu em anh là người như thế nào vậy? Sao lúc nào em cũng có thể suy nghĩ ra được những chuyện người khác không nghĩ tới được vậy?"

Ninh Thư nhúng vai nói: "Chứ anh nghĩ xem tự nhiên anh lái xe đưa tôi tới đây, hai bên đường lát đát vài nhà toàn là cây, ai bình thường cũng sẽ nghĩ như tôi thôi."

Tinh Thần thở dài, hết cách với cô, anh bất lực nói: "Anh chỉ muốn dẫn em đi hít không khí trong lành, rồi có chuyện muốn nói với em thôi, anh không điên như vậy đâu."

Ninh Thư cười khẽ nói: "Ai biết được anh có điên hay không đâu."

Lá xe một hồi thì hai người cũng tới một ngồi nhà nhỏ ở ngoài ngoại ô, trước nhà thì có hàng cúc chuồn vàng, xung quanh thì có trồng những khoảng rau nhỏ, hình như được ai đó chăm sóc rất tỉ mỉ, rất ít cỏ dại mọc xung quanh.

Ninh Thư tò mò hỏi: "Nhà ai vậy?"

Tinh Thần vừa tiến vào nhà vừa nói: "Nhà cũ của ba mẹ anh, họ hay đến đây những lúc mệt mõi, hoặc thậm chí có thể ở đây vài tháng liền."

Cô cùng anh tiến vào nhà, vừa đi vừa quan sát sung quanh: "Ồ, thích nhỉ."

Anh nhìn cô cười khẽ nói: "Em thích cũng có thể đến đây thường xuyên, khi công ty không có việc anh cũng hay đến đây."

Ánh mắt Ninh Thư có chút buồn bã, nhưng cô vẫn cười nói: "Tuỳ duyên thôi, nếu được tôi cũng sẽ cố gắng mua một căn giống vậy."

Tinh Thần cau mày nhìn cô có gì đó không đúng, anh định hỏi nhưng cô lại nói trước: "Anh dẫn tôi tới đây có việc gì không? Tôi đang bận lắm mình đi nhanh rồi về."

Anh tiến lại ngồi trên sofa bằng tre, ra hiệu cô lại ngồi cùng. Cô không nghĩ gì cũng tiến lại ngồi cạnh, cô lại hỏi: "Có chuyện gì thì nói đi, có cần phải đi xa vậy không?"

Tinh Thần tiến sát lại Ninh Thư, cô lùi đến cúi ghế, không còn cách nào khác cô định xoay người thoát khỏi anh, Tinh Thần nhanh chống giữ cô lại, anh nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay em đi gặp anh ta còn trang điểm rất cẩn thận?"

Ninh Thư bị giữ lại không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng mặt anh nói: "Anh thấy rồi còn hỏi, tôi đi gặp anh ấy cũng đâu liên quan tới anh."

Nghe câu trả lời anh đành buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại nói: "Nhìn em có vẻ rất vui."

Ánh mắt cô thoáng chút đau lòng, nhưng cô vẫn nói: "Rất vui, lâu rồi tôi và anh ấy mới được gặp lại."

Tinh Thần siết chặc cóc nước trên tay, anh hỏi: "Em và anh ta quay lại rồi sau."

Ninh Thư nhìn Tinh Thần như muốn giành câu nói này cho anh, cô nói: "Không thể quay lại. Tôi không muốn anh ấy vì tôi mà đau lòng."

Anh cau mày nghẹn giọng hỏi: "Em chỉ có thể yêu anh ta thôi sao? Không thể suy nghĩ tới tôi một chút nào sao? Chỉ một chút cũng không được sao?"

Ở một góc Tinh Thần không nhìn thấy thì bàn tay của Ninh Thư đã siết chặt lấy áo mình, cố gắng không để anh biết cảm xúc mình giành cho anh, cô lạnh nhạt nói:

"Tình cảm không biết trước được, tôi nghĩ anh và tôi không thể nào phát triển đâu, nên anh đừng cố chấp nữa."

"Anh nên tìm người khác để tìm hiểu yêu đương đi, một người có thể đi cùng anh tới cuối đời, cùng anh sinh con dưỡng cái."

Khi nghe giọng cô lạnh nhạt như vậy tim anh dường như muốn vỡ tan, anh rất trông chờ ngày cô hồi tầm chuyển ý, nhìn về phía mình. Anh nghẹn ngào nói: "Anh sẽ không làm phiền em nữa, nhưng em có thể ở bên anh hôm nay không, anh chỉ muốn ngồi cạnh em hôm nay thôi, qua ngày mai anh sẽ không làm phiền em nữa."

Ninh Thư đau lòng nhìn anh rồi gật đầu nói: "Được."

Anh nói với giọng như sợ bị từ chối: "Em có thể cho anh gối đầu lên chân em một chút được không? Chỉ một chút thôi? Coi như thương hại anh cũng được."

Tay cô càng siết chặt, cô chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, cô sợ mình lên tiếng sẽ bị anh phát hiện giọng mình không ổn.

Nhận được cái gật đầu của cô, anh liền vui vẻ gối đầu lên chân cô rồi nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của cô. Hai người im lặng không ai nói với ai câu gì, không gian hiện tại chỉ còn tiếng gió thỏi, tiếng những côn trùng bên ngoài thôi.

Cô tham lam ngắm nhìn gương mặt anh thật kĩ, trước giờ cô chưa từng được nhìn anh từ trên xuống, cô muốn nhìn thật kĩ, cố nhớ những chi tiết trên gương mặt anh, cô thật sự muốn dùng tay sờ lên mái tóc màu xám khối của anh, cô nhớ hình như từ lúc gặp anh tới giờ anh chỉ để duy nhất màu tóc này, màu này hình như giành cho anh thì phải, nhiều lúc cô thật sự ghen tị với anh em họ, vừa có nhan sắc vừa thông minh, người thì ấm áp, người thì tuy lạnh lùng mỏ có chút hỗn nhưng cũng rất thương người.

Tinh Thần ngủ quên lúc nào không hay, khi anh tỉnh dậy thì thấy gương mặt Ninh Thư hình như có chút tái xanh, do cô trang điểm nên anh không thể khẳng định, trên trán cô lắm tấm mồ hôi. Anh ngồi bật dậy hốt hoảng hỏi cô: "Em.. Em.. làm sao vậy? Bị đau ở đâu sao? Để anh đưa em tới bệnh viện?"

Ninh Thư cố gắng tỏ ra mình không sao, xua xua tay nó: "Không cần đâu, tại anh nằm lâu quá tôi không đi vệ sinh được nên có chút khó chịu chút thôi, đợi tôi xíu, tôi vào nhà vệ sinh rồi ra ngay." Nói xong cô vội vàng cầm túi xách chạy vội vào nhà vệ sinh, rồi nhanh chống lấy thuốc giảm đau ra uống, cô mệt mõi ngồi tựa lưng vào cửa nhà vệ sinh.

Tinh Thần ngoài này không nghe động tĩnh gì bên trong anh vội gõ cửa hỏi: "Thư Thư, em ổn không? Có cần anh giúp gì không? Em ở trong đó hơi lâu rồi đó?"

Một hồi lâu thì Ninh Thư cũng mở cửa bước ra, trên mặt cô giờ đã được trang điểm lại. Anh cau mày nhìn cô hỏi: "Em có sao không? Làm gì phải trang điểm lại? Có gì muốn giấu anh sao?"

Ninh Thư có chút chột dạ nói: "Con gái ai mà không muốn đẹp. Chỉ là đi vệ sinh có chút trôi phấn nên dặm lại xíu thôi. Tôi thì có gì cần phải giấu chứ." Nói xong cô gạt anh sang bên tiến lại ghế sofa ngồi, rót cho mình ly nước, uống một hơi hết sạch.

Anh cau mày nhìn cô chăm chú như đang nhìn xem cô đang giấu mình chuyện gì. Ninh Thư có chút lo lắng sợ Tinh Thần nhìn ra bất thường của mình nên cô vội nói: "Trời cũng tối rồi, tôi muốn về nhà."

Ninh Thư thấy mãi mà Tinh Thần không trả lời cô, cô quay sang nhìn anh, nhưng có chút chột dạ với ánh mắt tìm tồi của anh, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Này, trễ rồi, anh đưa tôi về hay muốn tôi tự bắt xe về."

Tinh Thần thở dài xoa xoa ấn đường rồi nói: "Em không muốn ở cạnh anh vậy sao?"

Ninh Thư hơi bất ngờ với câu hỏi của anh, cô hơi cúi đầu xuống không muốn anh thấy cảm xúc của mình lúc này, cô nói: "Hai chúng ta không thể nào, nên cũng không cần tiếp xúc quá thân thiết. Những chuyện xảy ra vừa qua tôi cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua khó khăn."

Cô ngước mắt lên nhìn Tinh Thần cười khẽ nói: "Chúng ta chỉ có thể làm bạn hoặc làm anh em trong nhà thôi, bắt tay vì tình bạn chúng ta nào." Cô nói xong thì cũng đưa tay về phía anh.