Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 21: Có chút rung động



Hôm sau Ninh Thư thức dậy thì thấy một loạt tin nhắn từ Tinh Thần, cô cau mày thở dài: "Còn người này nữa, làm sau nói với anh ấy đây, làm như thế nào mới không làm anh ấy đau lòng, mình bây giờ không nên yêu ai hết."

Cô đành tìm lý do trì hoãn gặp anh, hiện giờ cô thật sự rất nhiều việc phải lo trước khi thực hiện hóa trị, cô đành trả lời tin nhắn anh: "Dạo này tôi đang bận, thời gian nữa đi, mình gặp nhau."

Nhận được tin nhắn của Ninh Thư, Tinh Thần nhíu mày xoa xoa ấn đường, anh thật sự rất muốn gặp cô lúc này, rất lâu rồi hai người không gặp nhau, tuy là hai người hiện tại không là gì với nhau nhưng anh lại rất muốn gặp cô, rất muốn thấy cô cười, rất muốn nói chuyện, trêu chọc cô.

Tinh Thần quyết định đến cửa tiệm tìm cô, anh không nói cho cô biết, sợ cô lại tránh mặt anh. Nhưng khi anh đến cửa tiệm lại đóng cửa, hỏi Tiểu Kiều thì em ấy nói cô ở tiệm không có nhà.

Anh kiên trì đến cửa tiệm mấy ngày liền vẫn không thấy mở cửa hoạt động, anh cau mày gọi điện cho Ninh Thư. Một lát sau thì cô cũng bắt máy, giọng cô không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì không?"

Tinh Thần cau mày hỏi: "Em có nhà không, anh đang dưới nhà em đây."

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Không, tôi đang ở cửa tiệm không có nhà, cửa tiệm đang rất đông khách nên anh đến tôi cũng không thể tiếp anh được, có gì nói sau nha, khách đang đợi tôi tính tiền, vậy nha, bye bye."

Đầu giây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút, Tinh Thần nhìn về phía cửa tiệm nói thầm: "Ồ, đông nhỉ, đông đến mức không thấy mở cửa." Anh đành quay xe về văn phòng, tìm cách tìm được cô, dạo gần đây anh có cảm giác như cô đang tránh mặt mình thì phải.

Ninh Thư tắt máy thì quay lại nói chuyện với bác sĩ: "Xin lỗi bác, mình có thể nói tiếp rồi ạ."

Bác sĩ khám cho cô lúc trước đang tư vấn về quá trình điều trị bệnh cho cô: "Tình trạng của cô cần xạ trị kết hợp với phẫu thuật để mang lại kết quả tốt nhất."

Ninh Thư lo lắng hỏi: "Tôi không thể đi một mình được sao bác?"

Bác sĩ nhíu mày nói: "Cô cần có người nhà chăm sóc, phẫu thuật thì có thể nhẹ, nhưng phẫu thuật kết hợp với xạ trị không thể một mình được. Cô nhanh chống nhập viện trong tuần này hoặc nhiều nhất cũng tuần sau, đừng để tế bào ưng thư phát triển thêm."

Ninh Thư thở dài nói: "Tôi biết rồi bác. Tôi nhanh chống sắp xếp tuần sau nhập viện."

Ninh Thư mệt mõi rời khỏi bệnh viện, về nhà cô nằm vật ra giường gọi cho mẹ. *Trương Bình (*mẹ Tô) nhanh chống bắt máy: "Alo, hôm nay ngọn gió nào khiến cho con gái gọi cho mẹ thế này."

Ninh Thư cười khẽ nói: "Hì.. hì.. Tại con nhớ ba mẹ nên gọi nghe giọng ba mẹ thôi."

Trương Bình cười nói: "Nhớ thì hôm nào về chơi."

Ninh Thư: "Dạ, vài ngày nữa con về nhà với ba mẹ."

Trương Bình ngạc nhiên hỏi: "Con có chuyện gì sao? Sao đột nhiên về nhà vậy?"

Ninh Thư cố gắng không khóc nói: "Thì nhớ ba mẹ về thôi, không muốn con về à?"

Trương Bình cười nói: "Về thì về, nhà lúc nào cũng chào đón con."

Ninh Thư: "Dạ, vài ngày nữa con về tới." Rồi hai mẹ con nhanh chống tạm biệt nhau.

Ninh Thư nhìn lên trần nhà suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn tin cho Ngô Kiệt: "Mai mình gặp nhau đi, em có chuyện muốn nói."

Cô nhanh chống nhận được câu trả lời của Ngô Kiệt: "Được, cho anh địa chỉ với thời gian, anh tới đón em."

Ninh Thư: "Không cần, tới tiệm coffe gần công ty anh đi."

Ngô Kiệt: "Được, anh đợi em."

Ninh Thư cố tình trang điểm nhẹ nhàng đi tới gặp Ngô Kiệt, do sắc mặt cô dạo này hơi nhợt nhạt, cô cũng không muốn anh phát hiện tình trạng của mình hiện tại.

Đến điểm hẹn thì Ninh Thư đã thấy Ngô Kiệt đợi sẵn trong tiệm, anh đứng lên tiến về ghế phía đối diện kéo sẵn ra đợi cô ngồi vào. Cô mỉm cười nói: "Anh vẫn dịu dàng như trước nhỉ? Sau này đừng làm vậy với người khác nữa, Trương Hân sẽ buồn lắm."

Ánh mắt Ngô Kiệt đượm buồn, anh nói: "Anh xin lỗi chuyện của chúng ta, nhưng anh không còn cách nào khác nữa."

Ninh Thư nhìn Ngô Kiệt buồn bã, cô cũng thở dài nói: "Em rất hận anh, hận anh huỷ hoại mối tình năm năm của chúng ta, hận anh lại làm người khác có thai, hận anh nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ em biết mà không nói lý do tại sao anh lại làm như vậy."

Ngô Kiệt không dám nhìn mặt Ninh Thư, anh cúi đầu, tay siết chặt cố giữ bình tĩnh nhất có thể, nói: "Anh xin lỗi, em cứ hận anh, anh hẹn gặp em chỉ muốn nhìn em lần cuối rồi anh sẽ không làm phiền em nữa."

Ninh Thư hơi ngạc nhiên với câu nói "Nhìn em lần cuối."

Cô hỏi: "Anh tính đi đâu à."

Ngô Kiệt thở dài nói: "Ừ, anh dự định đi nơi khác, sợ ở gần em như vậy sẽ làm phiền đến em."

Ninh Thư nhìn anh hồi lâu rồi nói: "Không cần đâu, có thể em sẽ ở đây hoặc không còn ở đây nữa, nên anh cứ làm việc và sống ở đây đi, dù gì bác gái cũng rất thích nơi đây mà, môi trường đây cũng tốt cho Lỗi Lỗi phát triển."

Ngô Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư, anh có chút bất ngờ khi cô biết tên của Lỗi Lỗi. Cô thấy phản ứng anh như vậy cuời khẽ nói: "Em gặp Trương Hân rồi, em ấy rất tốt, em cũng an tâm cho anh rồi. Em thà bị thua bởi người tốt còn hơn người thủ đoạn."

Ngô Kiệt nhìn mãi Ninh Thư, anh có cảm giác cô khác trước rồi, cô lúc trước sẽ không bao giờ chịu gặp anh lần nào nữa, anh thắc mắc hỏi: "Thư Thư, em vì chuyện chúng ta mà không tính ở thành phố phát triển nữa sao? Em có chuyện gì giấu anh không?"

Ninh Thư nhìn đường phố bên ngoài qua cửa kính của tiệm coffe, cô cười lắt đầu nói: "Chuyện chúng ta đã qua lâu rồi, em ấy cũng rất tốt với anh, em cũng đã biết mọi chuyện rồi em cũng mong hai người cũng buông bỏ chuyện này đi, cùng nhau xây dựng gia đình cho Lỗi Lỗi."

Ngô Kiệt nhìn theo hướng ánh mắt cô thì thấy một bóng người có chút quen mắt, anh đành hỏi: "Em quen anh ta sao?"

Ninh Thư thu hồi tầm mắt nhìn lại Ngô Kiệt cười khẽ nói: "Hình như em có chút rung động với anh ấy."

Ngô Kiệt bất ngờ với câu trả lời của cô, tay anh vẫn siết chặt nói: "Vậy em không nên rời thành phố mới đúng chứ?"

Cô cười khẽ nói: "Chuyện ở lại được hay không là do duyên số thôi. Anh giữ bí mật giúp em hai chuyện này nha, coi như quà xin lỗi em đi."

Anh nhìn mãi cô rồi gật đầu nói: "Ừ, anh sẽ giữ bí mật. Em không định đến với anh ta sao?"

Ninh Thư chống tay lên cầm nhìn anh: "Hình như anh có chút thay đổi rồi nhỉ? Ở gần Trương Hân hình như anh có nhiều chuyện để hỏi hơn rồi đó."

Ngô Kiệt cười khẽ nói: "Có thể bị ảnh hưởng xíu."

Cô vui vẻ nói: "Anh nên buông bỏ chuyện chúng ta đi, tôn trọng người trước mắt nha, đời vô thường lắm đó, trân trọng họ vào. Thôi em về nha, khi nào được em muốn gặp Lỗi Lỗi."

Ngô Kiệt cười nói: "Được, em về cẩn thận." Anh nhìn theo bóng dáng cô thở dài nghĩ: "Em vẫn không thay đổi chút nào, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, anh cũng mong em thật sự hạnh phúc."