Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 20: Sự thật



Ninh Thư lấy lại tinh thần rồi tới điểm hẹn, khi bước vào quán thì cô đã nhìn thấy Trương Hân ngồi ở một góc trong tiệm, khi nhìn thấy cô, cô ấy liền đứng dậy ra hiệu cho cô.

Thấy vậy Ninh Thư liền tiến lại gần, cô có chút quan sát Trương Hân rồi nghĩ "Cô ấy sinh rồi sao? Nhanh nhỉ?"

Khi ngồi vào bàn cô liền gọi phục vụ cho mình ly nước cam. Hai người ngồi đối diện nhau, Ninh Thư vẫn không lên tiếng, Trương Hân thì đang lấy hết can đảm nói chuyện với cô.

Cô ấy nhìn Ninh Thư rồi nhỏ giọng lên tiếng nói: "Chị Ninh Thư, em hẹn chị tới đây muốn nói về chuyện của em và anh Ngô Kiệt."

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Ừ."

Trương Hân có chút căng thẳng, hai bàn tay cô siết chặt lại nói: "Chuyện của em và anh Ngô Kiệt chỉ là ngoài ý muốn thôi."

Ninh Thư vẫn giữ nguyên sắc mặt nói: "Rồi sao nữa, có gì nói hết đi."

Trương Hân hít hơi thật sâu rồi kể lại mọi chuyện: "Hôm làm tiệc chia tay đồng nghiệp, sếp tổng tụi em có dẫn theo con gái, mà cô ấy lại có ý với anh Ngô Kiệt.

Họ có mời rượu nhưng anh ấy từ chối, do còn phải về sớm có hẹn. Cô ta biết anh Kiệt có người yêu rồi nhưng vẫn cố gạ gẫm. Anh Kiệt thì vẫn cố từ chối, nhưng rồi vì nể mặt sếp tổng anh cũng phải uống một ly.

Ngồi một hồi anh Kiệt cảm thấy không ổn nên đành xin về trước. Cô ta thấy anh ấy ra về liền đuổi theo. Em thì có chút nghi ngờ nên cũng theo dõi cô ta.

Theo dõi một lúc thì thấy cô ta cùng một người đàn ông khác dìu anh ấy vào phòng khách sạn gần đó. Em tranh thủ lúc ả ta đang trả thù lao cho tên kia thì lẻn vào phòng cố dìu anh ấy ra khỏi đó.

Nhưng do anh ấy nặng qua nên em cũng không đi được xa, đành giấu anh ấy vào phòng khác của khách sạn. Nhưng không ngờ anh Kiệt lại bị bỏ thuốc, anh ấy lại không tỉnh táo, nhìn nhầm em thành chị nên mọi chuyện mới thành ra vậy.

Em thật sự cũng không muốn, chỉ muốn giúp anh ấy thoát khỏi ả ta thôi, nhưng không ngờ chuyện lại đi tới bước này.

Em cũng có nói với anh Kiệt em không cần anh ấy chịu trách nhiệm, vì em biết anh ấy yêu chị đến nhường nào.

Em thật sự cũng không ngờ mọi chuyện lại sui đến mức chỉ một lần mà lại có thai, em định giấu anh ấy rồi tìm nơi khác làm việc.

Ai mà ngờ túi xách em để trên bàn làm việc bị đồng nghiệp làm rơi, anh ấy lại phát hiện giấy siêu âm thai trong đó. Em thấy anh ấy thật sự rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định chia tay với chị.

Em muốn nói với chị chuyện này từ lâu rồi. Mà chị thật sự đang rất tức giận nên em không dám. Với lại hẹn chị chị cũng không trả lời em.

Em thật sự không thể phá thai, nhưng em cũng không muốn anh ấy và chị đau khổ như vậy.

Em xin lỗi chị, xin lỗi chị nhiều lắm, chị có thể đánh em mắng em cũng được." Cô càng nói càng cúi đầu xuống thấp không dám nhìn thẳng mặt Ninh Thư lúc này.

Ninh Thư ngỡ ngàng với những chuyện mà Ngô Kiệt và Trương Hân đã xảy ra, tâm trạng cô lúc này không biết diễn tả như thế nào, cô nhẹ giọng hỏi: "Đứa bé đâu?"

Trương Hân hơi bất ngờ trước câu hỏi của Ninh Thư, cô trả lời: "Lỗi Lỗi đang được mẹ anh Kiệt chăm sóc."

Trương Hân dè dặt hỏi lại: "Chị không tức giận sao? Anh ấy thật sự rất yêu chị, em biết anh ấy chỉ là vì trách nhiệm với em thôi, hai người có thể quay lại với nhau mà, còn Lỗi Lỗi chị muốn cho gặp ba hay không cũng được, em có thể tự chăm sóc được."

Ninh Thư nhìn Trương Hân một lúc lâu, rồi lắc đầu nói: "Tôi và anh ấy không thể quay lại, anh ấy không muốn con mình có một cuộc sống thiếu hụt tình yêu của ba hoặc mẹ. Tôi hiểu sự lựa chọn của anh ấy."

Trương Hân ngạc nhiên nhìn Ninh Thư nói chuyện một cách bình tĩnh, cô nhỏ giọng nói: "Chị đừng hận anh ấy, anh ấy và bác gái cũng rất yêu chị, bác gái lúc nào cũng nhắc tới chị, em thật sự ngưỡng mộ chị, được mọi người yêu quý như vậỵ"

Ninh Thư mỉm cười nói: "Hận chứ, nói không hận thì dối lòng quá nhỉ? Nhưng đó là chuyện của trước kia rồi. Nếu anh ấy chọn chị mà bắt em bỏ đứa bé thì anh ấy không phải là Ngô Kiệt rồi. Có chút tủi thân với mối tình năm năm thật. Nhưng thà anh ấy gặp em còn hơn gặp ả kia."

Trương Hân bật khóc khi nghe Ninh Thư nói: "Em xin lỗi, em xin lỗi chị, em không muốn mọi chuyện thành ra như vậy đâu, em chỉ muốn giúp anh ấy không có lỗi với chị thôi, em không muốn, thật sự không muốn."

Ninh Thư hơi bối rối khi Trương Hân bật khóc như vậy, mọi người xung quanh đang nhìn về phía hai người, cô vội vàng nói: "Nín.. nín đi, người ngoài không biết lại nói tôi bắt nạt cô, tôi không muốn lại bị mang tội bắt nạt mẹ bỉm đâu."

Trương Hân hít hít mũi cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: "Chị đánh em cũng được, chỉ cần chị không còn giận là em an lòng rồi."

Ninh Thư rút khăn giấy đưa về phía Trương Hân: "Lau đi, mọi chuyện thành ra như vậy rồi. Hai người cố gắng cho Lỗi Lỗi một gia đình hạnh phúc là được."

Ánh mắt Trương Hân rưng rưng xúc động nhìn Ninh Thư: "Chị thật sự rất tốt, anh ấy yêu chị nhiều như vậy là đúng rồi."

Ninh Thư cười khẽ nói: "Chuyện của lúc trước thôi, hiện tại anh ấy nên yêu thương vợ con của mình."

Lấy hết can đảm Trương Hân hỏi lại: "Chị.. Chị có thể gặp anh ấy một lần không chị, anh ấy tìm chị lâu rồi, cứ không dám tìm trực tiếp chị, sợ chị lại mất tích như lúc trước nữa."

Ninh Thư nhíu mày do cơn đau vùng bụng dưới, cô siết chặt tay cố tỏ ra không có chuyện gì trả lời: "Có ai lại yêu cầu người yêu cũ đi gặp chồng mình như cô không?"

Trương Hân cúi đầu nói: "Em chỉ muốn hai người gặp nhau, nói chuyện rõ với nhau sẽ tốt hơn, em thấy anh ấy rất muốn gặp chị."

Ninh Thư tay đã toát mồ hôi lạnh, cô cười nói: "Ừ, để tôi hẹn gặp anh ấy một lần, chỉ như bạn bè bình thường thôi, cô không cần nghĩ nhiều, tôi và anh ấy không thể quay lại đâu."

Trương Hân vội xua tay nói: "Không, em không nghĩ gì hết, anh chị cứ gặp nhau."

Cơn đau dần dần nhẹ lại Ninh Thư cũng dễ chịu hơn, cô vội vàng kết thúc câu chuyện với Trương Hân rồi về nhà: "Được rồi mình nói tới đây thôi, tôi có việc rồi, hôm khác gặp lại."

Trương Hân vội vàng gật đầu nói: "Vâng ạ, chị về, khi nào chị rảnh mình lại gặp nhau, chị về cẩn thận nha."

Ninh Thư gật đầu nói: "Ừ, cô cũng về cẩn thận." Nói xong cô nhanh chống rời đi, do cô quên mang thuốc giảm đau theo bên người phải nhanh chống về nhà lấy thuốc uống vào.

Tinh Thần tới cửa tiệm định đón Ninh Thư tan làm nhưng không ngờ cửa tiệm lại đóng cửa, anh nhắn tin hỏi Tiểu Kiều: "Thư Thư có nhà không?"

Tiểu Kiều: "Chị Thư ở nhà, chị ấy ngủ rồi thì phải, chìu chị ấy ra ngoài về là vào phòng tới bây giờ chưa ra, đèn cũng không mở."

Tinh Thần đọc xong tin nhắn cũng đành quay xe về nhà mình. Về tới nhà anh cố gắng gửi tin nhắn cho Ninh Thư mà mãi vẫn không thấy cô ấy trả lời, anh càng nhíu mày suy nghĩ: "Lần này em ấy giận thật rồi sau, hay em ấy không có chút rung động gì với mình. Phải làm sao bây giờ, không thể lại để vuột mất lần nữa."