Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 69: Mượn đọc sách cấm



Trung tuần giữa tháng 11, trời rét, Harry nhận được một ít quần áo bốn đầu sỏ gửi tới. Cuối thu năm nay phá lệ lạnh, nhất là hầm luôn âm lãnh, vì thế, phòng nghỉ công cộng Slytherin đã sớm đốt lò sưởi. Hơn nữa ở đây, thần chú giữ ấm dùng rất tốt. Đoạn thời gian này Harry bắt đầu lười, ngoại trừ ban ngày ra ngoài chạy bộ, ăn, lên lớp, buổi tối tới chỗ người yêu ngồi một hai giờ, trên cơ bản y không xuất hiện ở bất kỳ trường hợp công cộng nào, thậm chí câu lạc bộ quyết đấu bị Hogwarts truyền đến sôi sục đã diễn ra một lần cũng không thể khiến y hứng thú.

“Sev, anh không xỏ lá Lockhart ở câu lạc bộ quyết đấu chứ?” Tối nay tại phòng làm việc ở hầm của xà vương Harry ghé lên tấm thảm dày mình biến ra, lật một quyển 《Tuần san độc dược》 mới nhất.

“Nếu em cảm thấy ta chỉ dùng một cái Disarming Spell đã đánh bay giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của em, không tính là xỏ lá?” Snape dùng nọc độc văn bản chà đạp xong một phần bài tập độc dược học của Hufflepuff, hỏi ngược lại.

“Ôi ôi, thật đáng tiếc, màn biểu diễn hay cỡ nào, em dĩ nhiên không thấy được. A, Sev, thân ái, anh biết quá khứ khi anh đánh bay Lockhart, em đã nghĩ gì sao? —— Chậc, đau lắm đây.” Harry cười nhún vai.

Từ lần trước Lockhart bị Severus xỏ lá, biến thành trẻ con xong, Harry đã ở tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cho mình một câu thần chú lãng quên. Y không muốn quan hệ giữa bạn lữ của mình và đồng sự rất cứng, hơn nữa y đang đọc một số sách ngoài tiết, không muốn gây phiền phức. Y gần nhất tìm được một quyển độc dược học bản đơn lẻ ở phòng sách Slytherin, bên trong có một liều độc dược đen tối khiến y thấy rất hứng thú, có lẽ, có thể thử một chút.”Đúng rồi, Sev, anh nghe qua nước mắt của Europe sao?” Harry hỏi.

“Không có, sao vậy?” Bút lông chim của Snape khựng lại.

“Đào được một quyển độc dược ở phòng sách Slytherin, anh biết, một số bài thuốc độc dược cổ xưa nhiều là lấy cách ghi chép thi ca. Các loại tài liệu đều ám dụ vào đó. Hôm qua em thấy trong một bài thuốc xuất hiện câu ‘một giọt nước mắt của Europe rơi vào biển rộng, sóng biển cuộn về trái sáu lần…’, em đoán không ra ‘nước mắt của Europe’ là gì.” Harry nói, “Em không muốn ỷ lại Gody mãi.”

“‘Nước mắt của Europe’ sao?” Snape híp mắt, rút ra một tấm da dê, viết một tờ giấy cho phép vào Khu Sách Cấm mượn sách, “Cầm, ta nhớ ở Khu Sách Cấm có một quyển 《Độc dược trong thơ》. Nó hình như nhắc tới.”

Harry nhận tấm da dê, thấy chữ viết quen thuộc mà hữu lực: ta, Severus •S• Prince, giáo sư độc dược học Hogwarts, viện trưởng học viện Slytherin, cho phép học đồ của ta Harry • Potter sử dụng Khu Sách Cấm Hogwarts, mượn đọc tất cả sách y cần.

Harry chớp mắt, nói: “Không hỏi là thuốc gì?”

“Lấy trình độ độc dược của em, ta nghĩ em không cần người giám hộ.” Severus nói.

“Sinh nhật của anh sắp tới rồi, năm ngoái bận rộn không kịp chuẩn bị quà, không thể làm gì khác hơn là tặng anh ba đóa Alimonasa, năm nay tự nhiên phải chuẩn bị thật tốt.” Harry cười nói.

“Nếu ta không nhớ lầm, giờ mới là trung tuần tháng 11…” Severus nghe vậy sửng sốt, có chút cảm động.

“Đương nhiên, Sev, trí nhớ của anh không cần một lọ thuốc ký ức. Thế nhưng, anh đáng giá.” Y đương nhiên nói.

Cả bậc thầy độc dược như Harry đều cần hơn một tháng chuẩn bị, có thể thấy sự trân quý của nó. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nguyện ý phí gần hai tháng chuẩn bị quà cho anh, không thể nghi ngờ, hành động của bạn lữ tuổi trẻ một lần nữa hung hăng nện vào vị trí mềm mại nhất trong lòng anh.

Nhưng anh không thể cự tuyệt bé con ấy, đúng vậy, không thể cự tuyệt.

“A,” Harry lấy ra đồng hồ quả quýt, “Giờ giới nghiêm ban đêm sắp tới rồi, Sev, ngủ ngon.” Trước khi đi biến mất cái thảm và gối ôm lông xù, mềm mại mình biến ra, lại gọi gia tinh đưa tới một bình cafe đen —— y biết người yêu lớn tuổi đêm nay tuần đêm. Sau đó mới rời đi.

Nhìn cafe đen trong tay, Severus đột nhiên nghĩ có lẽ mình cần mua một số gia cụ thoải mái, bất kể là Spinner’s End hay trang viên Prince… Có lẽ ở đây cũng vậy? Tuy vẫn cảm thấy cái thảm lông xù và gối ôm mềm mại rất ngốc, bất quá, anh cho rằng mình có thể nhận, chỉ cần màu sắc không phải kim hồng chói mắt.



Ngày thứ hai, khi ăn xong bữa trưa, Harry một mình tới thư viện, buổi chiều Slytherin và Gryffindor năm thứ hai không có tiết. Phu nhân Pince đã hai tuần không thấy Harry, vì vậy rất vui vẻ chào hỏi thiếu niên.

“Cậu Potter, gần nhất không thấy trò tới.” Phu nhân Pince cười nói.

“Vâng, phu nhân, ngài phải hiểu, gần nhất Slytherin không quá được hoan nghênh.” Y mỉm cười, đưa ra giấy cho phép mượn sách của mình.Phu nhân Pince theo phép kiểm tra kí tên thật giả, tuy rằng ai cũng biết Harry sẽ không cầm đồ giả, thế nhưng đây là một trình tự trước khi vào Khu Sách Cấm. Sau đó, phu nhân Pince cười nói: “Cậu Potter, Severus thật tốt với trò. Phải biết, rất ít học sinh có thể lấy được giấy mượn sách không thêm hạn chế như vậy. Bất quá, nên nói ta vẫn phải nói —— giấy thông hành này sử dụng giới hạn ở phạm vi giáo sư Prince chỉ định, nếu nằm ngoài cho phép mà cố gắng lấy, trò sẽ phát hiện sự cực đoan và không hợp tác của chúng. Ta nghĩ trò không phải lần đầu tới Khu Sách Cấm, hẳn rõ ý ta.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Harry mỉm cười gật đầu, ai cũng biết, y là học sinh ngài xà vương coi trọng có thêm, từ năm trước đã là khách quen của Khu Sách Cấm.

“Tốt, có gì có thể tìm ta.” Phu nhân Pince thân mật để y vào, “Hy vọng trò có thể tìm được sách mình cần.”

“Cảm ơn, phu nhân.” Harry nói xong vào Khu Sách Cấm.

Khu Sách Cấm rất rộng, nóc rất cao —— đây là khu vực lệch về phía bắc của thư viên, bên trong hiếm có học sinh tới, bất quá Harry là ngoại lệ, từ học kỳ trước, y đã thường ra vào nơi đây. Vừa vào y nghe được vài thanh âm, một loại động tĩnh như thì thầm, một loại động tĩnh như bìa và giấy ma sát sinh ra có lẽ trên thực tế không hề tồn tại. Y biết, đây bất quá là pháp trận giám thị học sinh có lấy sách không nên lấy không. Đương nhiên, chúng không quan hệ với y, vì y có giấy cho phép của Severus, cả Khu Sách Cấm đều trong phạm vi.

Y bắt đầu tìm kiếm quyển sách mình hứng thú, và đầu tiên hẳn tìm là quyển 《Độc dược trong thơ》 Severus đề cử. Lướt qua các giá, nghiêm túc mà nhìn. Không thể phủ nhận, trên giá Khu Sách Cấm có rất nhiều quyển cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có bị dùng xích khóa lại. Có người nói, sách ở đây hàng năm đều cắn đứt một hai bàn tay của học sinh năm thứ bảy.

Nhưng không thể nghi ngờ, trong tay Harry chúng không có bất kỳ sự nguy hiểm gì, chỉ cần lộ ra tí áp lực đã đủ để chúng thành thật. Y cuối cùng tìm được quyển sách bạn lữ giới thiệu ở một cái giá cũ nát —— một quyển sách vừa dày vừa lớn bề ngoài phủ gần 5 mm bụi, lấy ra thẻ mượn sách nhìn thoáng nó dĩ nhiên là sách cũ ở thư viện thời đại bốn đầu sỏ, trên thẻ mượn, y thấy tên của Stephen • Potter và một dãy dòng họ Prince, cuối cùng là cái tên y quen thuộc nhất, nhẹ nhàng mà dùng ngón tay lau qua, cái tên từ lâu ở nghỉ hè vừa rồi đã lặng im biến thành “Severus •S• Prince”, khế ước tên của phù thủy là thần kỳ. Bất quá, bọn Prince bảo thủ kia, dĩ nhiên nói cái gì hỗn huyết không xứng kế thừa dòng họ Prince…

Quả thực là lời nói vô căn cứ!

Hừ, nếu nghiêm túc mà bàn luận về hỗn huyết, cả Thế Giới Phù Thủy ai không phải hỗn huyết chứ!

Harry cầm quyển sách này lại thuận tiện lấy hai quyển sách cấm về âm thi và một quyển liên quan tới thức tỉnh huyết thống, rồi đi ra ngoài, khi tới giá sách thứ nhất Khu Sách Cấm, y nghe được cuộc nói chuyện ngoài cửa truyền đến——

“《Thần kỳ dược điển》?” Nghe cái giọng hoài nghi của phu nhân Pince. Harry lén lút tới gần giá sách hành lang, xuyên qua khe hở ngoài ý muốn thấy được vài người quen thuộc —— vài người quen của Gryffindor.”Con có sự cho phép của giáo sư.” Hermione cố gắng trấn định nói, “Đây là giáo sư Lockhart cho con!” Cô lấy ra tờ giấy.

“Úc, tụi con muốn vào.” Giọng Ron rất sốt ruột, giật lấy tờ giấy trong tay Hermione, nhét cho phu nhân Pince.

“Ta cho rằng, cậu Ron • Weasley… Giáo sư Lockhart ký bất kỳ cái gì, cũng có đủ thời gian tồn tại. Bất quá, đây đích thật là cho phép của một giáo sư, được rồi…” Phu nhân Pince hiển nhiên bất đắc dĩ, bà không rõ ngu ngốc kia có chỗ nào khiến Dumbledore coi trọng.

Harry nhíu mày, 《Thần kỳ dược điển》? Thuốc đa dịch… Gryffindor lại tính đi mạo hiểm. Có lẽ cần phải bảo Sev giám sát chặt chẽ phòng làm việc và tủ tài liệu độc dược, như thế y sẽ không cần lo lắng bọn họ lẫn vào Slytherin… Mặt khác, y không thể không nói vị giáo sư kia thật không có bao nhiêu chất xám.

Harry không hứng thú nhìn tiếp, lập tức đi ra, y phải về hầm tiếp tục nghiên cứu thứ thuốc “thân thể trưởng thành phù hợp với linh hồn”. Có lẽ nó có thể giúp y cho Severus một sinh nhật hoàn mỹ.

Vì vậy, y cầm mấy quyển sách xuất hiện.

“A, cậu Potter.” Phu nhân Pince thấy Harry đi tới, “A, trò đã tìm được sách mình cần, phải không? Vậy trò chờ ở đây một chút…” Sau đó, nhìn về phía các Gryffindor, “Đây đích thật là giáo sư tự tay kí tên, vì thế… ta không có năng lực ngăn cản các trò vào Khu Sách Cấm,” Phu nhân Pince nói, khiến các Gryffindor như đánh thuốc kích thích, “Thế nhưng, một tờ giấy chỉ cho phép một học sinh vào. Do đó… các trò ở ngoài, cô Granger, trò vào. Mặt khác, cô Granger, trò chỉ có thể lấy quyển 《Thần kỳ dược điển》, hiểu chưa?”

Harry thấy cô bé liếc mình, lập tức gật đầu. Y nhìn ra được hoảng hốt trong mắt Hermione, ở khi y ôn hòa nhìn lại, cô dĩ nhiên không dám đối diện —— hiển nhiên, đích thật là thuốc đa dịch?

Harry mỉm cười, không nói gì thêm, buổi chiều y và Gryffindor đều không có tiết, nhưng buổi tối có tiết thiên văn. Sau khi đăng ký xong, vội vã chào hỏi Longbottom đáng thương, y rời khỏi thư viện, không quản các loại phỉ báng của Gryffindor phía sau.

Nhưng thật không ngờ khi về hầm, một tin tức cực kỳ đột nhiên lại trong ý muốn truyền đến——

Án oan của Sirius • Black chủ nhật hai ngày sau sẽ được đưa ra phán quyết chung thẩm!

Có 100% khả năng phóng thích tại chỗ!