Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 139: Tiểu Bạch, mua cái tã



Ngôn Mặc Bạch hiếm có một giấc ngủ ngon, Tư Mộ không đành lòng đánh thức anh. Cô biết anh còn muốn đi công ty, nhưng suy nghĩ một chút giữa chuyện công ty với sức khỏe của anh, đương nhiên là sức khỏe của anh quan trọng hơn, anh nghĩ ngơi tốt, dĩ nhiên là có thể xử lí chuyện công ty dễ dàng hơn .

Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ ngủ một giấc thật sâu, trên người cô có mùi hương quen thuộc làm anh rất yên tâm.

Anh ôm Tư Mộ rất chặc, Tư Mộ không dám động, chỉ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của anh.

Nhưng ngủ hơn một giờ, bảo bảo tỉnh, phát hiện không có ai tới dỗ nó, vì vậy oa oa khóc.

Tư Mộ không thể nghĩ nhiều, vội vàng đẩy Ngôn Mặc Bạch ra đi ôm bảo bảo. Động tác không tính là nhẹ, nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm cô không thả.

Tư Mộ vừa vội vừa giận, không thể làm gì khác hơn là rút tay đẩy anh ra ngoài, cô xoay người sang chỗ khác nhẹ nhàng ôm bảo bảo đến bên cạnh mình, Hạ Tiểu Phong******nhẹ giọng dỗ.

Xem ra Ngôn Mặc Bạch thật sự mệt mỏi, rất lâu không được ngủ, ngay cả động tĩnh lớn như vậy anh cũng không tĩnh lại

Tư Mộ càng thêm đau lòng anh.

Đem bảo bảo ôm vào trong ngực dỗ, mà Tư Mộ lại quay lưng về phía Ngôn Mặc Bạch, nhưng với cái tư thế này Ngôn Mặc Bạch ở phía sau vừa vặn ôm lấy cả người cô, giống như Ngôn Mặc Bạch ôm lấy hai mẹ con Tư Mộ vào trong ngực.

Tư Mộ nhỏ giọng dụ dỗ bảo bảo, “Ngoan. . . . . . Bảo bảo đừng khóc, không thể ầm ĩ đến ba đang ngủ. . . . . .”

Mà bảo bảo một chút cũng không phối hợp, ngược lại âm thanh càng lớn hơn.

Tư Mộ chỉ có thể bất đất dĩ dụ dỗ, nhưng bảo bảo cũng không cho một chút mặt mũi, khóc cũng lớn hơn.

Người phía sau giật giật, Tư Mộ biết anh tỉnh, vội vàng nói: “Bảo bảo có thể đi tiểu rồi, em đi thay tả cho nó.”

Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch đã sớm tỉnh, lúc Tư Mộ vừa đẩy anh, người giống như anh vậy, có lẽ cảm giác nhạy bén đã trở thành thói quen, dù là ngủ cùng người thân cận nhất, anh cũng không quen ngủ sâu. Nhưng mà anh muốn ôm Tư Mộ, dựa vào cô nhiều một chút.

Thế nhưng đứa bé kia một chút cũng không hiểu chuyện, khóc không dứt , Ngôn Mặc Bạch còn giả bộ ngủ thì có chút hơi quá. Vì vậy liền dứt khoát tỉnh dậy.

Anh còn muốn đi công ty, buổi chiều có một hội nghị quan trọng, không thể vắng mặt.

Nhìn thất vợ mình ôm con trai chuẩn bị xuống giường, Ngôn Mặc Bạch liền đưa tay ra, đem Tư Mộ ôm vào trong lòng, cúi đầu tìm môi của cô, hung hăng hôn mấy cái, mới thỏa mãn buông ra.

“Anh đi công ty trước.” Ngôn Mặc Bạch nhéo gương mặt Tư Mộ, dịu dàng nói, liền liếc mắt nhìn về tiểu tử đang khóc bên kia, giọng nói lập tức chuyển hung tợn cảnh cáo: “Thằng nhóc, con thành thật một chút cho ba! Nếu lại dám náo mẹ con, xem tối ba trở về dạy dỗ con thế nào!”

Như kỳ tích , bảo bảo mới vừa rồi còn gào thét vang dội, âm thanh hoàn toàn áp đảo lời nói của Ngôn Mặc Bạch, nhưng sau khi Ngôn Mặc Bạch nói xong lời hung ác này, tiếng khóc của bảo bảo liền ngưng, đôi mắt trong suốt đen lúng đầy nước nhìn Ngôn Mặc Bạch chầm chầm, giống như phát hiện ra đồ chơi tốt, chăm chú hăng sai nhìn!E~Ditor*****dien~~dan~~le~`quy~~don*****Hạ Tiểu Phong******

Tư Mộ cũng kinh ngạc nhìn con trai của mình một chút, lại nhìn Ngôn Mặc Bạch một chút, ở giữa tầm mắt hai cha con giao nhau, cô không nhịn được liền bật cười.

“Ngôn Mặc Bạch, anh xem, bảo bảo thích anh!” Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch không muốn nhìn bảo bảo, nhưng cô thật sự không hi vọng Ngôn Mặc Bạch cùng bảo bảo quá xa lánh, đây là con trai của anh, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ làm một người ba tốt, cô hi vọng hai cha con thân mật một chút, giống như cha con. Vì vậy Tư Mộ liền chủ động lấy lòng Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm tên tiểu tử kia, bẹp miệng một cái, hừ hừ, nói: “Anh không thích nó!”

“Ngôn Mặc Bạch!” Tư Mộ có chút giận giữ la hét anh, “Đây là con trai anh, sao anh lại như vậy hả? Nếu bảo bảo thiếu hụt tình yêu thương của cha về sau tính tình giống như con gái, em sẽ liều mạng với anh!”

Một gia đình hoàn chỉnh, là có ba, có mẹ, nếu thiếu một, đã không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa. Mà đứa bé lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh, dù là tình yêu thương của cha không bằng tình yêu thương của mẹ, trong lòng sẽ luôn có một chút không bình thường.

Tư Mộ không muốn sau này Ngôn Mặc Bạch mang theo con trai, bảo bảo lại thiếu mạnh mẽ, tính tình miềm yếu, như vậy chẳng phải nuôi một đứa con trai có tính khí con gái sao , cô nhất định sẽ khóc chết.

“Nếu không hôm nay anh dẫn nó đi làm?” Ngôn Mặc Bạch vừa sửa lại quần áo vừa nói.

“. . . . . .” Tư Mộ nắm quyền nện lên giường, tên khốn kiếp này chính là như vậy, hoặc là vô lại, hoặc là vô cùng vô lại!

“Nếu không cho anh dẫn nó theo, vậy anh đi công ty!” Ngôn Mặc Bạch chân thành nhíu mày, nhìn thấy bộ dạng cô giận mà không thể nói, trong lòng anh vẫn rất thoải mái

“Nhớ đem tã trở về!” Nhìn người đang hả hê đi tới cửa, Tư Mộ cất giọng nói một câu.

Lúc trước trong nhà có chuẩn bị tả, chỉ là hình như bảo bảo dùng không hợp với nhãn hiệu này, sáng hôm nay lúc xé ra , cái mông mịn màng có chút dị ứng, nổi lên những chấm đỏ nho nhỏ. Buổi trưa Tư Mộ đã nói qua cùng Ngôn Mặc Bạch, có thể nguyên nhân là do tã, cho nên để cho anh đem về một loại nhãn hiệu khác. Dù sao tất cả cửa hàng lớn nhỏ ở thành phố A đều là của Ngôn gia, muốn dùng cái gì cũng tùy ý!

Ngôn Mặc Bạch vui sướng đi đến cửa, giờ phút này nghe được câu nói của Tư Mộ, thiếu chút nữa té ngã!

Kêu anh đi mua tã?

Anh không muốn đi !

“Em gọi điện để bọn họ đưa tới là được rồi.” Ngôn Mặc Bạch đen mặt nói.

“Nhưng em không biết nên nên nói nhãn hiệu với họ thế nào. . . . . .” Tư Mộ ôm con trai, cúi đầu hôn một cái.

“Vậy em để cho họ đem toàn bộ nhãn hiệu tới đây là được rồi?” Ngôn Mặc Bạch không nhịn được nghĩ cách.

Chuyện đơn giản như vậy còn để anh tự mình đi sao? Dù sao chuyện như vậy anh cũng không phải chưa từng trải qua, cái chuyện băng vệ sinh khi đó chính là như vậy.

“. . . . . .” Tư Mộ hết ý kiến với anh, trong nháy mắt cũng nghĩ đến chuyện lần đó mình gọi anh mua giúp băng về sinh, kết quả liền cầm mỗi thứ một loại trở về, ngay cả cái tã thấm nước cũng đem trở về.

Ách, Tư Mộ muốn nói cho Ngôn Mặc Bạch biết nhãn hiệu đó chính là tã thấm ướt!

“Anh biết là loại nào, anh mang về thì có sao đâu? Để những người đó đưa tới đây nhiều như vậy, lại dùng không được, đến lúc đó lại phải đem trở về, phiền toái như vậy? Ngôn Mặc Bạch rốt cuộc anh có dáng vẻ của một người cha không vậy?” Tư Mộ hung ác nhìn chằm chằm người.đứng ở cửa

“Không có!” Ngôn Mặc Bạch buồn rầu nói một câu, xoay người rời đi.

“Tự giác một chút, tối nay mang về!” Cuối cùng Tư Mộ còn phải rống một cái. Ngôn Mặc Bạch nói là sẽ không đem về, tuy nhiên khi ở trên xe, liền đem việc này ghi vào chương trình làm việc trong ngày, ghi chép vào điện thoại di động, cài nhắc nhở, bằng không sẽ lo lắng mình sẽ quên.

Lúc mới vừa ra khỏi cửa, anh giương mắt nhìn vào đôi mắt hung ác của cô gái trong phòng, sau lưng anh không tự chủ được có chút rét lạnh. Nếu tối nay không mang về, đoán chừng cô sẽ rất lâu không để ý đến anh.

Ngôn Mặc Bạch đến công ty, trực tiếp đi lên phòng hơp trên lầu.

Hôm nay mở một hội nghị quan trong.

Ngày hôm qua công ty mới đưa ra một kế hoạch hạng mục mới liền bị công ty khác lấy cắp bản quyền, bản kế hoạch vẫn còn ở trên tay Ngôn Mặc Bạch, anh còn chưa kịp xem, tại sao lại lọt vào tay người khác chứ?

Thời điểm Ngôn Mặc Bạch vào phòng hợp, phòng khai thác nhân viên bao gồm trưởng phòng đã đợi ở bên trong, lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch tiến vào, không khí bắt đầu khẩn trương lên, trên mặt mỗi người thần kinh cũng căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng rất thất, lo lắng Thái Tử Gia sẽ chú ý đến.

Ngôn Mặc Bạch ngồi xuống , nhiệt độ cả phòng hợp liền thấp xuống giống như nhiệt độ tủ lạnh.

Gương mặt anh bình tĩnh không nhìn ra một chút cảm xúc, không vui không giận , nhưng xung quanh anh tản ra hơi lạnh làm người khác lo sợ.

“Bắt đầu đi!” Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói.

Trong phòng họp an tĩnh ngay cả âm thanh hô hấp cũng có thế nghe được, anh trầm thấp lạnh nhạt nói ba chữ lại rất có khí phách, làm cho mọi người ở đây đều không tự chủ được mà run sợ.

Đều nói Thái Tử Gia không tiếp nhận công ty, nhất định là không có khả năng, thế nhưng mấy ngày qua, nhìn biểu hiện của Thái Tử Gia, đại khái không người nào còn dám nói như vậy.

Anh khí chất xuất chúng, khí thế cường đại, tác phong sấm rền gió cuốn hoàn toàn không thua kém gì với chủ tịch. Hơn nữa mấy ngày nay chỉ cần hạng mục qua tay anh, đều nhất định thành công.

Mọi người trong công ty vừa kính nể vừa ngưỡng mộ, không một chút không thần phục. Nhưng mà khí thế anh lạnh lẽo như vậy, người bình thường ai dám đến gần?

Hội nghị đều là nhằm vào hạng mục lần này tiến hành, nếu kế hoạch bị người khác ăn cắp, như vậy sẽ phải làm lại một lần nữa. Chỉ là nếu như biết người đó lấy cắp kế hoạch này, như vậy chỉ cần nhắm vào chỗ đó, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Ngôn Mặc Bạch kêu người phụ trách hạng mục này ở lại, một mình mở hội nghị.

Hạng mục lần này tương đối lớn, có rất nhiều công ty cạnh tranh, hơn nữa đối thủ cũng không yếu.

Hội nghị đến bảy giờ mới kết thúc. Toàn bộ nhân viên phòng khai thác tình nguyện ở lại làm thêm giờ, dù sao lần này cũng là bộ phận của bọn họ phạm lỗi.

Thư ký gõ cửa đi vào, hỏi: “Ngôn thiếu, mấy giờ ngài tan việc? Nếu như ngài cần ở lại tăng ca, có cần gọi đồ ăn giúp ngài không?”

Ngôn Mặc Bạch đến công ty làm chỉ là tạm thời thay thế chức chủ tịch, cho nên nhân viên của công ty đều gọi anh là Ngôn thiếu, mà không phải gọi giám đốc hay đại diện chủ tịch.

Thư ký hỏi cẩn thận. Trước giờ Ngôn chủ tịch tang ca rất ít ăn cơm, mới làm cho thân thể suy yếu, hiện tại Ngôn thiếu tới tiếp nhận, mặc dù trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nhưng cũng không thể để bụng đói. Chỉ là người giống như Thái Tử Gia vậy, không biết có ăn được đồ ăn mua ở ngoài hay không, đây mới là điều thư ký lo lắng!

Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu liếc nhìn thư ký, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Các người mấy giờ tan việc?”

Hiển nhiên là thư ký bị câu hỏi của Ngôn Mặc Bạch làm sửng sốt, sau đó nói: “Tôi làm thêm giờ cùng phòng khai thác.”

Ngôn Mặc Bạch gật đầu một cái, sau đó cầm điện thoại trên bàn chuẩn bị rời đi, nói với thư ký: “Cậu đi thông báo người phòng khai thác một chút, tối nay bữa ăn tối cùng ăn khuya do công ty phụ trách, thuận tiện thống kê xemcó bao nhiêu người, muốn ăn cái gì, thống nhất báo lên, sau đó gọi điện thoại để Thu Ý bên kia đưa bữa ăn tới.”

Ngôn Mặc Bạch biết vừa mới mở hội nghị lâu như vậy, sợ rằng mọi người không có ăn cơm, hiện tại hội nghị vừa mới tan, chắc bọn họ vẫn chưa kịp đi ăn.

Phúc lợi như vậy dĩ nhiên là mọi người cùng vui vẻ, mọi người đều biết Thu Ý là một trong những sản nghiệp của Quốc Tế YT, giá cả lại cao, cho nên khi chọn món ăn bọn họ cũng không khách khí, huống chi cơ hội này rất khó có được.

Mà Ngôn Mặc Bạch lại bị ghi nhớ trong điện thoại nhắc nhở, anh cần phải đi mua tả rồi!