Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 96: Người qua đường (2)



Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Thẩm Du An nhìn cô đi vào toà cao ốc, cô rõ ràng nhìn thấy cậu bốn mắt nhìn nhau nhưng lại tỏ vẻ như không hề thấy gì. Cậu cũng kiên quyết khẳng định thật ra cô đã nhìn thấy mình nhưng lại lạnh lùng xoay người đi. Lúc đó, dường như có cọc rễ đâm vào trong lòng mình khiến cậu đau đớn. Mà lúc này dường như có ai đang lớn tiếng nhung vì mải suy nghĩ nên cậu cũng không nghe thấy gì. 

"Thẩm Du An! Thẩm Du An?" Lộ Yên cũng hô lên mấy lần, cuối cùng cô phải vỗ vào bả vai anh.

Lúc này Thẩm Du An mới phục hồi tinh thần lại hỏi: "Gì vậy?"

"Tối nay cùng ăn cơm chứ?" Lộ Yên cười hỏi.

"Được."

"Vậy chúng ta đến nơi nào ăn cơm đây?"

"Nói sau đi." Anh mất tập trung trả lời qua loa.

Lộ Yên cũng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình vội vã nói: "Thời gian cũng không còn sớm, em đi lên trước. Giờ tan việc, anh tới đón em đi." Nhìn thấy anh gật đầu, cô mới mỉm cười xoay người nhưng tựa như vừa nghĩ ra thứ gì đó, cô bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt tròn to theo dõi anh nói: "Ngày hôm nay đã cô ấy trở về."

Lộ Yên ám chỉ ai, Thẩm Du An đều biết.

Muộn mất mấy giây, anh mới mở miệng đáp: "Nhất định phải trở về."

Lộ Yên vừa đi vào công ty thì cũng liền nhìn thấy cảnh mọi người trong phòng thiết kế tụ tập đông đủ cùng nhau nói cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Mà nhân vật chính không ai khác chính là người mới vừa được huấn luyện trở về từ New York - Úy Hải Lam. Cô đứng ở giữa mọi người, nụ cười rất nhạt cũng rất cạn nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như thế. Có lẽ là do mới đi du học nên phong Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cách của cô có phần sinh động mỹ lệ, thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Úy Hải Lam, chúc mừng cô đi du học thành công trở về." Lộ Yên đi tới đưa tay ra trước mặt cô.

"Cảm ơn." Úy Hải Lam cũng bắt tay đáp trả, mỉm cười nói.

Nửa năm không gặp, Lộ Yên cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn như lúc ban đầu gặp gỡ. Bộ dạng thanh cao thoát tục như thế, môi hồng quyến rũ lòng người, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, vào lúc này bao nhiêu lời nói hoa mỹ chỉ sợ không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô ấy. Lộ Yên thật sự là một mỹ nhân cao sang, lộng lẫy. Bây giờ cô ấy cùng Thẩm Du An trở thành một đôi cũng coi như là ông trời tác hợp vô cùng đẹp mắt.

Chỉ có một điều duy nhất cô không ngờ rằng bọn họ sẽ cùng đồng thời đến đây.

Khi Jaren đến công ty cũng gọi cô vào văn phòng.

"Úy Hải Lam, tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra ở New York rồi, tôi cần một lời giải thích hợp lý." Jaren rất tức giận rõ ràng vô cùng thất vọng cũng tức giận lớn tiếng quát to: "Tôi vẫn cho rằng cô là một nhân tài rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô lại có thiên phú bẩm sinh giỏi hơn người thường rất nhiều. Thế nhưng bây giờ là sao? Cô hãy mau nói cho tôi biết, tại sao cô lại lấy cắp sáng tạo của người khác? Nếu như việc lần này bị đồn ra ngoài, cô có biết tính chất nghiêm trọng của nó thế nào không? Lẽ nào thành công so với đạo đức nghề nghiệp còn quan trọng hơn?"

Úy Hải Lam đứng trước mặt Jaren, nghe anh nghiêm khắc chất vấn cũng cảm thấy ngột ngạt oan ức, sự khó chịu bỗng đâu tích tụ dâng lên như thuỷ triều kéo đến.

Khi đối mặt với Field, đối mặt với Daisy, đối mặt với tất cả mọi chuyện, thậm chí là khi đối mặt với con người kia, cô cũng chỉ tỏ ta thái độ bàng quan lại không muốn nói thêm điều gì nữa, mặc kệ là ba năm trước hay ba năm sau đều vẫn như vậy. Thế nhưng vào giờ khắc này, cô nhìn đôi con ngươi phẫn nộ có phần bốc lửa của Jaren, cô rốt cục không nhịn được mở miệng.

"Tôi không có sao chép, thật không có." Cô thanh minh nói như vậy, cũng vội vã đưa ra lời giải thích biện giải cho chính mình "Tổng giám đốc, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã làm phụ lòng kỳ vọng của anh vào tôi. Vì chuyện xảy ra lần này, tôi chấp nhận chủ động từ chức, sẽ không làm anh khó xử."

Jaren trầm mặc.

"Bây giờ tôi sẽ đánh thư từ chức ngay lập tức." Úy Hải Lam xoay người muốn đi.

"Chờ đã!" Jaren đột nhiên hô một tiếng, Úy Hải Lam kinh ngạc quay đầu lại, lại nghe thấy anh thở dài nói: "Tôi không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tin cô và cũng sẽ cho cô một cơ hội. Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng."

Tin tưởng cô sao?

Đây chỉ là hai chữ đơn giản nhưng lại khiến Úy Hải Lam chớp mắt chua xót.

"Cảm ơn tổng giám đốc."

Ngôn từ đều có vẻ đơn giản nhưng vào lúc này cô chỉ có thể thốt ra câu nói đó. 

Tin tức giống như bị phong tỏa, vì lẽ đó không mấy ai hiểu rõ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì. 

Vượt qua một ngày, cuối cùng cô cũng đợi được đến giờ tan việc, Úy Hải Lam lại nhìn thấy chiếc xe kia xuất hiện ở toà nhà lớn đối diện đường cái.

Đó là phong cách u ám mà cậu ta yêu thích, một chiếc xe có tính năng chậm rãi mà sầu thảm.

Cô lại nhìn thấy Thẩm Du An ngồi trong xe, giống như buổi sáng ngày đó.

"Bye bye, tôi đi trước." Lộ Yên phất tay với mọi người, bỗng nhiên đi tới bên cạnh Úy Hải Lam cười nói: "Hải Lam, cô và Thẩm Du An đã từng là bạn học thời cao trung, nếu cô không ngại thì hãy cùng chúng tôi đi ăn cơm, cũng coi như chúng tôi chúc mừng cô."

"Không được, ngày hôm nay tôi còn có việc." Úy Hải Lam nhẹ giọng trả lời.

Lộ Yên cũng không chấp nhất, tiện đà nói: "Vậy lần sau vậy."

Nói xong cô cũng nhanh nhẹn xoay người như một con bướm bay xa.

Úy Hải Lam theo đoàn người bước về phía trước, ngờ ngợ nghe thấy đồng nghiệp mơ hồ bàn luận.

"Đó là bạn trai của Lộ Yên đấy, tên là Thẩm Du An - người thừa kế tương lai, gia thế cũng hiển hách lắm đấy."

"Lộ Yên thực sự là có phúc lớn, lại tìm được một anh chàng đẹp trai như thế."

"Hơn nữa mỗi ngày lại tự mình đưa đón cô ấy, muốn gì được đó."

Bọn họ đã từng nắm giữ nửa kia nên chuyện xảy ra hôm nay cũng là kết quả đã được dự liệu trước.

Cuối cùng, mọi việc nên diễn ra như thế.

Gần đây công ty nhận khai bút, nhiệm vụ cũng rất nặng nề. Vì thế, vừa đến lúc tan việc, các đồng nghiệp cũng nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau, trong phòng làm việc cũng không còn một bóng người. Đợi đến khi Úy Hải Lam từ bên trong đi ra, người đi trên lầu cũng trống không. Cô cũng không vội vã, từ từ thu dọn tất cả các bản thiết kế.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhìn thời gian cũng đã là sáu giờ.

Thời gian dường như trôi qua thật chậm, sắc trời vẫn còn mênh mông trong suốt.

Úy Hải Lam đi ra khỏi toà cao ốc nhưng có người đứng lặng ở bên ngoài ân cần chờ đợi.

Cô cũng không ngờ đó chính là cậu ta. 

Thẩm Du An ăn mặc một thân Tây phục phẳng phiu, yên lặng đứng ở nơi đó, mông lung nhìn sắc trời. Dáng người cậu thon dài lại đặc biệt kiên cường, gió thổi tùy ý trên con người cậu. Ánh sáng của ngọn đèn đường như chụp xuống người cậu, tóc cũng chậm rãi bay rẽ về một bên mà lúc này cậu lại không mỉm cười, biểu hiện thật nghiêm túc.

Úy Hải Lam bước về phía cậu, mỉm cười nói: "Lộ Yên đã về từ lâu rồi."

"Tớ biết." Thẩm Du An trầm giọng mở miệng, sau đó lại trầm mặc.

Chợt phát hiện bọn họ không còn lời nào để nói, rất buồn cười cũng rất lúng túng.

"Vậy tôi đi trước, tạm biệt." Úy Hải Lam nói một tiếng tạm biệt, cũng lập tức bước chân đi. Thế nhưng cổ tay cô lại bị người ta tóm lấy, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Du An nhíu chặt lông mày,khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nôn nóng. Thái độ cậu ta như vậy cũng không thường thấy bởi vì cậu luôn luôn là người ôn nhã, dịu dàng.

"Chúng ta nói chuyện." Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô.

"Cậu muốn nói gì thì cứ nói ở đây."

"Tớ đang ở cùng với Lộ Yên." Cậu lại mở miệng nói, cũng biết rõ cô đã hiểu được nhưng vẫn muốn báo tin cho cô. 

"À, tốt lắm."

"Cô ấy là cô gái thiện lương..." Thẩm Du An nói rất nhiều, giọng nói ôn nhu giảng giải rằng người kia rất tốt. Uý Hải Lam cũng tán đồng, thực tế Lộ Yên là cô gái tốt. Bỗng nhiên con ngươi cậu căng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thẳng, càng dùng sức nắm thật chặt cổ tay cô: "Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?"

Cô suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Chúc hai người hạnh phúc."

Cậu bỗng nhiên nở nụ cười, cụt hứng buông tay ra.

"Tạm biệt." Cô cũng nhẹ giọng nói.

Nhìn thấy khuôn mặt quyến luyến diễm lệ chợt lóe lên trước mặt mình, cô liền muốn vội vã rời đi. Còn cậu lại có cảm giác ảo não cùng bàng hoàng, giống như là muốn nắm lấy gì đó, lưu lại gì đó mà đột nhiên mạnh mẽ bước tới, đem những hỗn loạn dồn dập kia ném ra phía sau, liều lĩnh hôn môi cô, một đôi môi mà cậu đã khát vọng từ lâu nhưng xưa nay không dám vượt rào.

Úy Hải Lam không khỏi ngạc nhiên thất thần.

Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, cậu đã buông tay, cũng lùi về sau một bước.

"Xin lỗi, tớ quá kích động." Tiếng nói của cậu càng trầm thấp, ánh mắt hoảng hốt không biết nên lưu lạc ở nơi nào.

"Lam, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" Thẩm Du An bỏ lại một câu như vậy, lại ngồi trở lại trong xe nghênh ngang rời đi.

Úy Hải Lam vẫn đứng yên ở tại chỗ, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai mình. 

Nhiệt độ ấm nóng trên môi lại bắt đầu tổn thương cô, khiến cô cảm thấy đau đớn trong lòng. 

"Tiểu thư Uý." Bên tai cô, bỗng nhiên có người la lên.

Úy Hải Lam mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy Hà Dịch xuất hiện ở phía sau cô. Theo ánh mắt của anh ta, chiếc xe con kia ngừng ở một khúc rẽ khác.

Ngồi vào trong xe, ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn thẳng mỉm cười hỏi: "Tan làm rồi sao?"

Dường như đối với anh ta không có chuyện gì xảy ra, Úy Hải Lam chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?" Hà Dịch hỏi.

"Cẩn viên."

Úy Hải Lam nghiêng đầu ngồi đó, cảnh sắc chạy như bay trước mặt cô, ánh đèn lấp loé lúc sáng lúc tối, phản chiếu người bên cạnh. Anh ta nhìn thẳng vào phía trước, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ngờ ngợ có thể thấy được, sống mũi thẳng tắp, đôi môi bạc khêu gợi hút hồn người. Nghe nói, ai có loại môi mỏng này chính là kẻ trời sinh lạnh lùng. Cặp con ngươi đen nhánh kia mơ hồ mênh mông nhìn không rõ ràng lắm.

Dường như anh ta đang trầm tư điều gì đó.

Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này đều thong dong mỉm cười như vậy, ngay cả khi tức giận cũng chỉ thể hiện một nụ cười nhạt. Mà loại nụ cười kia, ý cười chỉ là để che đậy mặt ngoài, uy nghiêm đáng sợ đến không cưỡng lại được. Hiện tại, anh lại lạnh lùng như vậy, hờ hững như vậy, phảng phất quanh thân toả ra sự âm trầm đáng sợ.

Không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, xe vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

Rốt cục cũng về tới Cẩn viên, xe dừng lại, Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn cô.

Úy Hải Lam cũng duy trì tư thế nhàn nhã như thế.

Đôi môi cô rõ ràng rất khô, có thể do lúc nãy bị người khác cưỡng hôn mà hiện giờ dấu vết đó vẫn còn in đậm trên đó.

Đột nhiên anh tiến lại gần cô, ngón tay nắm bắt khuôn mặt cô.

Sau đó, thăm thẳm phun ra hai chữ "Thật bẩn."

Úy Hải Lam nở nụ cười, hỏi ngược lại một câu "Lẽ nào anh không bẩn sao?"