Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 128: Rất yêu rất yêu em (4)



Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Úy Hải Lam mới ra khỏi tòa cao ốc công ty liền đụng phải bà Lý.

"Cháu cũng đi tàu điện ngầm sao?"

"Dạ."

"Chúng ta cùng đi thôi?"

"Được."

"Đi chậm một chút, xe đang nhiều, lại đây, bà dẫn cháu đi, lúc băng qua đường phải cẩn thận chút." Bà Lý ngoại trừ ngoài miệng lải nhải nhưng đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, độ lượng.

Úy Hải Lam bước chậm đồng hành theo bà, cả người đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Thân Thành phồn hoa, xe cộ chạy băng băng rất nhanh, hai bên đại thụ cành lá sum xuê, xanh um tươi tốt, trông rất đẹp mắt.

"Cháu biết đây là cái gì không? Bạch ngọc lan kết trái đấy." Bà Lý chỉ hướng những cây đại thụ ven đường.

Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên cây kết đầy trái, từng chuỗi màu hồng lục giao nhau treo đầy đầu cành, nhìn qua hết sức xinh đẹp.

"Thời điểm tháng năm tháng sáu, ngọc lan nở hoa, hoa nở có hương thơm có đẹp, chờ đến tháng mười liền kết quả, cháu xem một chút những trái này, trưởng thành thật tốt..." Bà Lý lải nhải kể ra, Úy Hải Lam nhìn một gốc cây ngọc lan, bỗng nhiên trong lúc đó trong đầu hiện lên ánh sáng hào quang chói lọi, mơ hồ bức tranh vẽ chậm rãi bề ngoài nổi lên, rốt cục nở rộ nụ cười.

Lần đầu tiên cảm thấy thành phố này, kỳ thực bên trong cũng không lạnh lùng đến độ hư hỏng như vậy.

Chí ít cây ngọc lan này thật đẹp khiến cho lòng người dao động.

Chờ đến chiều ngày thứ ba, đầu tiên Úy Hải Lam đi đến phòng làm việc báo cáo.

"Có phải có khó khăn gì hay không? Cứ nói thẳng ra không sao cả." Lăng Dung mỉm cười hỏi.

"Giám đốc Lăng, ngày mai có thể đến thăm tiểu thư Ôn, không có vấn đề gì."

"Cô đã thiết kế xong?" Lăng Dung quả thật có chút không dám tin tưởng.

Thời gian ngắn như vậy, thời cơ cấp bách trước mắt mà cô dĩ nhiên lại có thể nhanh mạnh như vậy?

Úy Hải Lam gật đầu "Dạ."

Lăng Dung làm như không tin, mở miệng nói "Tôi thật sự cảm thấy rất tò mò đối với tác phẩm thiết kế của cô, hãy mở ra cho tôi xem một chút đi."

"Tôi muốn đem lễ phục mới diện Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,kiến lần đầu này cho tiểu thư Ôn." Úy Hải Lam trấn định tự nhiên, cũng không tính giao ra dạng bản thảo này cho bất cứ người nào thưởng thức.

Lăng Dung lặng lẽ nói: "Như vậy cũng được, cô liên hệ với tiểu thư Ôn chưa?"

"Hẹn một giờ chiều mai." Úy Hải Lam nhẹ giọng trả lời.

Lăng Dung trầm mặc một lát, lúc này mới gật đầu.

Đúng giờ ngày hôm sau, đoàn người đi tới khách sạn Ôn Tịnh Đồng trọ.

Tên của quán này, Úy Hải Lam cũng không xa lạ, bởi vì Xuân Thành cũng có, chính là Trung Hoa chi tinh (ngôi sao Trung Hoa). Cô vẫn cho Trung Hoa chi tinh chỉ thành lập ở Xuân Thành, thật không ngờ thì ra còn có chi nhánh. Liên lạc thuận lợi, Tô Nam đến đây giúp đỡ, vẫn không nói lời nào, chỉ đưa tay ra dấu ý bảo mời các cô vào trong.

Căn phòng cao tầng phạm vi nhìn cực kỳ tốt.

Liếc nhìn lại, biển mây lượn lờ, mênh mông vô biên.

Trung Hoa chi tinh ở Thân Thành lại cách điệu hơn so với Xuân Thành, biến hoá theo phương tây, mang đậm phong cách kiểu Âu châu.

Căn phòng trong phòng khách, Ôn Tịnh Đồng đang tiếp điện thoại, chưa đến gần, chỉ nghe thấy tiếng cười vui của cô, sung sướng truyền đến, nhìn ra được tâm tình của cô vô cùng tốt. Nhìn thấy người đến, vội vã mắng một tiếng "Diệc Hàn, người thiết kế lễ phục mới tới, không thể trò chuyện được nữa, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh."

Ôn Tịnh Đồng cúp điện thoại di động, mở miệng bắt chuyện "Mời ngồi. Tô Nam, còn không mau đi pha cà phê."

Tô Nam gật đầu.

"Không nên phiền phức như vậy.” Lăng Dung cười nói.

"Đây là do Diệc Hàn sai người từ Bra-xin mua về hạt cà phê xay, các cô cũng nếm thử mùi vị."

"Vậy không khách khí."

Ánh mắt tĩnh mịch của Ôn Tịnh Đồng vừa chuyển, quét về Úy Hải Lam, mở miệng nói: "Có thể xem lễ phục dạng bản thảo rồi."

Úy Hải Lam mỉm cười mở ra máy vi tính xách tay bên cạnh mình, thuần thục điểm ra phần mềm để thuận tiện tiến hành tùy thời sửa chữa.

Màn hình xoay ngược lại, bức bản thảo kia liền rộng mở lộ ra trước mắt mọi người.

Khăn đội đầu thời cổ xưa yêu kiều thướt tha, thái dương có hai lọn tóc đen rơi xuống, phấn lót màu trắng, môi có màu mận chín. Mà món lễ phục cũng có màu sắc tương tự, hội tụ phía trước một phong cách in hoa lên sườn xám trong thiên niên đại phồn hoa rực rỡ này. Màu vàng rực rỡ hòa cùng dòng nước màu xanh da trời vẽ nên bản thiết kế đóa hoa ngọc lan lớn, tuyến sông như bị vỡ ra chảy ào ạt, màu bạc lóe lên lấp lánh lại trang điểm thêm một đôi khuyên tai hoa ngọc lan dài khoa trương trước ngực, hơi thở cổ kính đánh sâu vào hiệu quả thị giác làm cho người ta lập tức giật mình, một cỗ tươi đẹp không cách nào ức chế sau đó từ trong lòng thẩm thấu ra bên ngoài.

Trong mắt Ôn Tịnh Đồng sáng lên, sâu kín hoàn hồn, nhìn chằm chằm món lễ phục hỏi "Làm sao cô sẽ nghĩ đến thiết kế sườn xám?"

"Phụ nữ Đông Phương đặc biệt có khí chất thích hợp nhất với sườn xám, tôi muốn đây là tác phẩm mà cô gái ở bất kỳ quốc gia nào đều không thể so sánh được. Ngược lại, đại đa số người dân ở Thân Thành cũng yêu thích hoa ngọc lan cho nên liền lấy đó làm nét đẹp để chỉnh sửa. Bộ lễ phục này, tôi gọi nó là “Ngọc Lan lăng la” (ý nói là lưới hoa ngọc lan), không biết tiểu thư Ôn có hài lòng hay không?” Úy Hải Lam nhẹ giọng hỏi.

Tô Nam đưa cà phê tới, mỗi người một ly.

"Nếm thử mùi này xem có nguyên chất hay không?" Ôn Tịnh Đồng cũng không vội trả lời, mà là nâng ly lên mời mọi người thưởng thức.

Lăng Dung lấy tư thế ưu nhã bưng ly cà phê lên, thưởng thức một hớp cà phê lại trả về chỗ cũ "Quả nhiên mùi vị rất tốt, Ngũ thiếu thực là tri kỷ."

"Ha hả." Ôn Tịnh Đồng đắc ý cười khẽ, trọng tâm câu chuyện lại chuyển tới lễ phục "Tôi cảm thấy bộ lễ phục này thực không tệ, cô quả thực hao tâm suy nghĩ rồi. Tốt lắm, mau mau làm xong đưa tới cho tôi thử một chút, nếu như nơi nào không ổn thì cũng có thể sửa chữa, nếu không lỡ đâu, buổi tiệc có khả năng không tốt."

"Tô Nam, đưa tờ giấy nhỏ cho tiểu thư Uý." Ôn Tịnh Đồng lại ra mệnh lệnh, sau đó nhìn về Lăng Dung, sắc mặt giả vờ khó xử nhưng cũng hớn hở đắc ý "Giám đốc Lăng, lúc trước Diệc Hàn có tuyển mấy khoản châu báu đưa tới, tôi cũng không biết cái nào tương đối thích hợp, cô thay tôi quyết định, tôi biết ánh mắt cô rất tốt."

"Tiểu thư Ôn mới có ánh mắt thật tốt, ngược lại bản thân tôi cũng muốn nhìn một chút những châu báu kia.” Lăng Dung thuận theo cô đứng dậy đi về hướng gian phòng.

Trên bàn trang điểm trong phòng bày đầy châu báu đồ trang sức đeo tay, hai người đi tới gần, Ôn Tịnh Đồng mở ra hộp trang sức đeo tay, nơi nơi ánh sáng ngọc kim quang rực rỡ, huy hoàng chói mắt. Lăng Dung nhẹ nhàng cầm lên một chiếc nhẫn, đôi mắt đẹp sắc bén phân biệt được những thứ châu báu này đến từ danh gia, mỉm cười nói "Ngũ thiếu đối xử với tiểu thư Ôn thật tốt, phấn kim cương này thật là xinh đẹp."

Hai người khách sáo trò chuyện xã giao vài câu, Lăng Dung thuận miệng hỏi "Tiểu thư Ôn cảm thấy món lễ phục như thế nào?"

"Thật muốn nói lời trong lòng, tôi thật là hài lòng, tiểu thư thiết kế này quả thật là một nhân tài. Ôi? Cô nhìn chính xác hay không, cái kia có đẹp không?"

"Cái này không tệ, sẽ không quá phô trương, thiết kế cũng tinh xảo tỉ mỉ."

Giọng nữ êm ái của Ôn Tịnh Đồng khoan thai vang lên, Lăng Dung theo tiếng trả lời.

Trời mới biết Ôn Tịnh Đồng rđối với việc lựa chọn trình độ lễ phục luôn rất hà khắc nhưng mới vừa rồi cô ấy lại dĩ nhiên hoàn toàn không đề xuất sự thay đổi nào.

Giờ khắc này, cô rốt cuộc biết vì sao anh ta lại tốn công tốn sức rồi.

Cô bé kia, rốt cuộc có một ngày sẽ nở rộ hào quang, anh ta đang sợ sao?

Bên ngoài phòng khách, Tô Nam đem giấy nhắn tin nhỏ đưa cho Úy Hải Lam. Cô nhận xong, cất đi nhẹ giọng nói cám ơn.

Tô Nam cười lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Trong lòng Úy Hải Lam có chút hoài nghi, lẽ nào cô ấy không biết nói chuyện sao?

"Được, vậy tôi sẽ chờ lễ phục đưa tới."

"Tiểu thư Ôn, hẹn gặp lại."

"Tô Nam, tiễn khách."

Mọi thứ sau đó đều thuận lợi như vậy, từ việc nhanh chóng may đến mặc thử cũng không có làm ra sai lầm lớn nào. Thành Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,phẩm bộ lễ phục đặc biệt này phải phù hợp với cô ấy, khiến cho Ôn Tịnh Đồng nhìn qua càng thêm xinh đẹp.

Cuối cùng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

"Bên hông này hơi thu lại một chút."

"Được."

Úy Hải Lam lập tức cầm lễ phục quay trở lại công ty, mà đây đã là lần thứ ba chỉnh sửa rồi.

Từ quán rượu quay trở lại công ty, Úy Hải Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, được phép thanh tĩnh trở lại, cho nên thân thể bệnh tật lại đột nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi. Ngồi trên xe, lần nữa lại ho khan. Lúc trước đã cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lại chạy về đây, sau vẫn bận thiết kế, vừa phí tâm lại hao tổn tinh thần, hơn nữa chất lượng giấc ngủ không tốt khiến cho cô cảm thấy thân thể càng ngày càng mệt mỏi. Rất lâu, rõ ràng rất muốn ngủ nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được, đây mới là điều buồn bực nhất.

Chờ đến công ty, Úy Hải Lam chạy thẳng đến thang máy.

Cửa vừa muốn đóng lại đã có người ngang ngược đưa tay ra.

Mà người đàn ông kia, tóc đen tròng mắt đen, thân hình cao lớn đè xuống một vệt bóng đen, để cho một không gian vốn có sức chứa mười hai người đột nhiên lập tức trở nên chật hẹp. Anh hờ hững đứng ở bên cạnh cô, liếc mắt vào màn hình, ấn đè lên con số "18" liền một đường đi tới.

Thang máy ngừng đến tầng mười, Úy Hải Lam dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Gương mặt tái nhợt ở trước mắt kia chợt lóe lên, vẻ mặt anh mờ mịt.

"Giám đốc Lăng, tiên sinh Lôi tới." Trợ lý đẩy cửa thông báo.

Lăng Dung đang phê duyệt tài liệu, lập tức ngừng việc của mình, ngẩng đầu nhìn về phía anh "Lôi, sao anh lại tới đây?"

Lôi Thiệu Hành đến gần cô, nhìn dáng dấp cô bận rộn, cười nhạt nói "Tới thăm em."

"Anh tới thật không đúng dịp, em lập tức phải ra sân bay."

"Đi đâu?"

"Pháp, bên kia có một khách mời."

"Được, vậy em bận rộn, anh cũng không giữ lại, trở về sẽ liên lạc lại." Lôi Thiệu Hành cũng không dừng lại, mỉm cười bước đi.

Lăng Dung giật giật môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Sau khi nghe được tiếng đóng cửa nắm chặt bút trong tay.

Anh vậy mà lại không mở miệng nói muốn đưa cô ra sân bay, đây là vì ai mà phá lệ (Bỏ lề lối cũ)?

Tốn gần nửa giờ, Úy Hải Lam nhanh chóng sửa xong lễ phục, lại lần nữa chạy tới quán rượu. Chạy tới chạy lui mấy lần, cô cũng cảm thấy có chút chịu không nổi, choáng váng đầu lại hoa mắt, tự mình đi về phía trước, căn bản cũng không để ý quanh mình.

Mới vừa đi ra cao ốc, có người lại đột nhiên xông ra, kiên quyết ngăn đường đi của cô, kéo cô hướng sang một bên.

Lôi Thiệu Hành đưa lại hộp lễ phục trong tay cô lại cho cấp dưới của mình, hời hợt nói một câu, tự ý thay cô quyết định.

"Chuyện còn lại, giao cho người khác là được rồi."

"Việc của em còn chưa hoàn thành."

"Không cần em."

Vừa dứt lời, Úy Hải Lam nắm bàn tay anh, nghiêm khắc cắn lên mu bàn tay anh.

"Sao em lại cắn người?" Anh nhíu mày gầm lên, chợt buông tay, cúi đầu nhìn lên thấy trên mu bàn tay có một dấu răng thật sâu cắn đến chảy máu rồi.