Hào Môn Đoạt Tình

Chương 92: Hồng đỏ hay hồng trắng?



Những tin tức truyền thông gây xôn xao dư luận kia rất nhanh liền chìm dần xuống rồi kết thúc.

Mà cái tòa soạn kia cũng rất nhanh hoạt động không nổi nữa, những bài báo trên tạp chí tiêu tiêu sái sái đàm luận về tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung cái này tiếp theo cái kia từng bước bị che phủ, có chết cũng không chịu tiếp nhận thêm bất kỳ phỏng vấn nào nữa.

Còn về tình hình của mẹ con Tiết Tinh Tinh, Mộ Dung Trần cũng đã giao cho Tiết Thiệu Trạch xử lý nên dĩ nhiên anh sẽ không đi truy cứu thêm nữa.

Trong nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới cũng không có ai dám nhắc tới chuyện này.

Mùa đông giá rét đã qua được một nửa rất nhanh sẽ đến tết nguyên đán rồi. Mà Bách Lâm và Mộ Dung Cầm qua năm mới cũng sẽ đính hôn. Như vậy hòa vào không khí của năm mới cộng thêm trong nhà có hỉ sự càng làm cho sự vui vẻ tăng lên gấp bội.

Trong khoảng thời gian này, trừ lúc ăn cơm phải ra ngoài gặp mặt ra thì cô và Mộ Dung Cầm cũng chẳng bao giờ mặt đối mặt với nhau. Một là cô không biết nói với cô ấy cái gì, mà Mộ Dung Cầm cũng bởi vì chuyện đính hôn nên cũng hết sức bận rộn, còn một mặt khác là vì cô ấy cũng muốn tránh cô ra cho nên trên căn bản là hai người giống như hoàn toàn xa lạ.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn lại cùng cô ấy phát sinh tranh chấp. Vì kiêng dè nên cô và Bách Lâm cũng không liên lạc với nhau.

Trong khoảng thời gian này cô cơ hồ là không bước chân ra khỏi nhà .

Nhiệt độ của máy điều hòa không khí tỏa ra khiến cho cả phòng ấm áp như mùa xuân, mới vừa ngủ trưa xong Tình Tình lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sô pha dài, bên ngoài chiếc váy ngủ là áo khoác bằng lụa màu đen pha chút trắng trong tay là quyển sách mới lật được vài trang lâu lâu cũng không thấy giở tiếp.

Không biết có phải là do thời tiết hay không mà cô gần đây càng ngày càng trở nên thích ngủ, cả người thấy uể oải phờ phạc rã rời.

Càng gần cuối năm, có rất nhiều công việc cần phải hoàn thành nên Mộ Dung Trần trong khoảng thời gian này rất bận rộn, trong vòng nửa tháng đã phải ra nước ngoài hai lần. Ngày hôm qua anh mới bay về lúc về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng, cô đã sớm đi ngủ rồi anh cũng không muốn đánh thức cô dậy. Cho nên buổi sáng khi cô tỉnh lại thì anh cũng đã đến công ty, thậm chí có thời điểm anh từ công ty trở về cũng đã là nửa đêm rồi vì vậy bọn họ vốn đã ít khi nói chuyện với nhau nay lại càng ít hơn nhiều.

Chỉ là, nếu không kịp về ăn cơm thì anh sẽ nhất định tự mình gọi điện thoại báo cho cô, trước kia anh cũng có gọi điện thoại về nhưng không trực tiếp gọi cho cô mà đều phải thông qua cổ Quản gia.

Nhưng mà ở trong điện thoại, cô cũng không biết nói với anh cái gì. Bình thường đều là anh nói cô nghe. Cô vốn luôn là người không biết diễn đạt bằng lời nói mà trong điện thoại lại càng khó khăn hơn.

Trải qua một đêm kia, giữa bọn họ hình như có phát sinh một chút đồng cảm với nhau. Anh vẫn như cũ dịu dàng săn sóc, đối đãi với cô bằng tất cả tâm ý của mình, vô cùng cẩn thận, ngay cả khi hoan ái trên giường anh cũng không giống như trước kia thô lỗ mạnh mẽ.

Có lúc anh còn dịu dàng trêu đùa ngược lại làm cô không chịu nổi phải cầu xin.

Nếu nói đến thay đổi thì người đó là chính cô mới đúng, cũng không còn kiên định như trước đây nữa?

Một người đàn ông thâm tình như vậy thì bất kỳ người nữ nào cũng sẽ phải động lòng thôi? Huống chi cô lại là một cô gái nhỏ vô cùng bình thường? Tuy vậy nhưng cô lại không thể vượt qua được cửa ải kia của chính mình.

Sự thâm tình của anh làm cho cô sợ hãi, để cho cô không biết nên làm cái gì cho phải đây. Cô sợ mình nếu bước thêm một bước kia sẽ trở thành vạn kiếp bất phục! Yêu một người đàn ông là một chuyện rất đáng sợ, đặc biệt lại là một người con cưng của trời thiên chi kiêu tử như anh vậy, cô thật không có lòng tin bản thân mình có thể trói buộc được một người đàn ông như vậy.

Cô chỉ là một Tiết Tình nhỏ bé nay cả mẹ ruột mình cũng không muốn gặp, không phải sao?

Để có đoạn tình cảm như sóng nước nhấp nhô trước kia với Bách Lâm cô cũng đã phải do dự rất lâu thật lâu. . . . . . Hiện tại đã rất không dễ dàng làm cho bản thân cô thôi không khổ sở nữa nên cô không muốn một lần nữa phải bước chân vào thế giới tình cảm.

Cho nên, đối mặt với thâm tình của anh, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là trầm mặc không nói. Đối với anh tất cả đều là không nhìn không nghe cũng không hưởng ứng nhưng phản ứng của thân thể cô cũng không khống chế được, có như vậy thì ít nhất trái tim của cô vẫn thuộc về chính mình, đây là điều duy nhất mà cô có thể kiên trì, không phải sao?

Nhưng để làm được thật là khó khăn. . . . . .

Anh đối với cô lại càng thêm kiên nhẫn, đối với thái độ của cô như vậy cũng không thèm để ý chút nào, không những không nghi ngờ mà vẫn trước sau như một, thậm chí còn thương yêu cô hơn. Nếu như, chỉ là nếu như, bọn họ gặp nhau đúng thời điểm đúng lúc, nói không chừng cô sẽ thật yêu anh.

Nhưng mà, hiện tại. . . . . . Cô không thể, cũng không dám! Một đêm kia, cứ coi như là cô bị mất khống chế mà thôi!

"Tứ thiếu phu nhân." Chị Ngô đi vào phòng trong tay bê một chén tổ yến hỏi: "Lại đang đọc sách à?"

Trong khoảng thời gian sống ở đây, Chị Ngọc cũng không giống như ban đầu đối với Tình Tình tương đối lạnh nhạt nữa mà đôi lúc khi mang đồ ăn lên cũng sẽ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài ba câu với cô.

"Đúng vậy, xem một hồi lại ngủ thiếp đi." Tình Tình từ trên ghế ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chị Ngọc để tổ yến lên bàn liền nhíu nhíu mày: "Tại sao lại phải uống cái này?" Nếu cứ suốt ngày bồi bổ như vậy thì cô thật sẽ trở nên béo phì mất .

Cả ngày ở nhà trừ ăn ra chính là ngủ, cô càng ngày càng giống như heo, nói dễ nghe một chút là cô so với heo còn tương đối cao quý hơn một chút.

"Vốn từ đầu không phải vậy, chỉ là mới vừa rồi Tứ thiếu gia trở lại thấy ở đại sảnh có rất nhiều quà tặng cho năm mới, nghe phu nhân nói cái này là huyết yến của Indonesia bồi bổ thân thể rất tốt, nên sai nhà bếp đi hầm mang lên cho cô nhân lúc còn nóng cô hãy uống đi."

"Vậy sao?" Tình Tình sửng sốt. Anh mới vừa rồi đã trở lại ư, làm thế nào mà cô lại không biết gì? Sao cô có thể ngủ say đến như vậy?"Anh ấy trở về lúc nào?"

"Thiếu gia vừa đi ra ngoài mới được hơn nửa canh giờ thôi. Cậu ấy nói buổi tối đến tham dự dạ tiệc cuối năm của công ty, thiếu gia trở về là muốn thay quần áo. Hơn nữa mấy thiếu gia trong nhà cũng đều sẽ đi cả. Tứ thiếu gia cũng muốn bảo tôi hỏi cô một chút xem buổi tối muốn ăn cái gì!" Chị Ngọc nói rất cặn kẽ, trong lòng cũng có thấy có chút kỳ quái, tại sao thiếu gia lại chưa bao giờ mang thiếu phu nhân cùng đi ra ngoài? Ngũ thiếu gia cùng thiếu phu nhân của mình mỗi lần tham dự tiệc rượu ... luôn luôn cùng đi với nhau, đây chính là sự giao tiếp của xã hội thượng lưu.

Chỉ trừ Tứ thiếu phu nhân là chưa bao giờ xuất hiện trong những trường hợp như vậy. Mà thiếu gia cũng chưa từng có yêu cầu qua.

"Vậy sao?" Ngón tay thon ngừng lại, lấy quyển sách trên tay mình thả lên trên bàn."Bữa ăn tối ăn những món thanh đạm là được rồi." Tình Tình bất đắc dĩ đem cái chén kia cầm lên, không muốn ăn cũng không được rồi!

"Tứ thiếu phu nhân, cô không thích cùng thiếu gia đi ra ngoài xã giao sao?" Chị Ngọc nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu phu nhân vẫn là nhịn không được hỏi ra mồm.

"Ừ, tôi không thích tham dự những trường hợp như vậy lắm." Tình Tình thong thả uống vài ngụm tổ yến rồi mới trả lời. Không thích cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi chủ yếu là anh cũng chưa từng nói là muốn cô đi cùng với mình bao giờ!

Có lẽ cô không được khéo léo trong xã giao với người khác như Lữ Bích Viện nhưng mà cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt sợ bất chợt phải tham dự những bữa tiệc như thế. Nhưng hiện tại tiêu dao tự tại một thân một mình cô cũng không có ý kiến gì.

Thật ra thì cuộc sống như thế rất phù hợp với cá tính của cô, cô không thích phải xuất đầu lộ diện, cũng không am hiểu giap tiếp xã giao nếu anh không yêu cầu cô phải đi thì cô cũng sẽ vui vẻ với cuộc sống như thế này của mình.

Loại hình này bình thường cũng sẽ phải yêu cầu mang bạn gái đi theo? Cô cũng nhớ trước kia Tiết Thiệu Trạch mỗi khi đi ra ngoài xã giao thì tám chín phần đều sẽ dẫn Lữ Bích Viện đi theo cùng .

Vậy nếu như cô không đi cùng anh đến đó thì bạn gái của anh sẽ là ai đây? Người phụ nữ nào lại may mắn được đi theo bên cạnh anh như vậy?

Tình Tình vì cái ý tưởng chợt phát sinh trong đầu làm cho sợ hãi.

Thật ra thì anh tìm ai làm bạn gái thì cũng có liên quan gì đến cô chứ? Cô rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Xem ra con người thật không thể nhàn hạ quá lâu bằng không sẽ rất hay suy nghĩ lung tung.

"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?" Chị Ngọc thấy Tình Tình đang ăn dở chợt dừng lại thì cho là đồ ăn này có vấn đề gì.

"A, không có việc gì." Tình Tình đặt cái muỗng xuống nói " Chị Ngọc, đầu tôi có chút không thoải mái, cái này chị mang xuống trước đi, tôi muốn nằm nghỉ một lát."

Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi phiền muộn không sao diễn tả được, thế nào ăn không vào nữa. Không giải thích được nguyên nhân, chỉ là vừa nghĩ tới anh và người phụ nữ khác tay trong tay cùng nhau tham dự hoạt động tiệc rượu phong phú, cô chính là cảm thấy rất không thích hợp, rất khó chịu, thật là khó chịu.

"Tứ thiếu phu nhân, có muốn gọi bác sĩ hoặc Tứ thiếu gia hay không?" Chị Ngọc thấy sắc mặt của Tình Tình không tốt nên quan tâm nói. Nếu mà nhỡ xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên bị mắng nhất định là chị ta. Tứ thiếu gia đối với thiếu phu nhân của mình luôn thương yêu chiều chuộng mấy chục người của nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới mười có ai mà không biết, không hiểu?

"Không cần, tôi nằm một chút là tốt rồi. Chị cứ đi xuống trước đi." Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhiều lời thêm nữa.

"Vậy nếu cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi." Chủ tử cũng đã nói như vậy rồi, chị cũng không muốn nhiều lời nữa. Chị Ngọc không nói gì nữa liền quay người đi xuống dưới.

Sau khi thấy Chị Ngọc rời khỏi phòng, cả người Tình Tình lần nữa lại nằm trên ghế sa lon. Trời ạ, hôm nay không biết là đầu óc cô có vấn đề gì, tại sao vừa nghĩ tới anh mang theo người phụ nữ khác đi ra ngoài xã giao trong long lại vô cùng không thoải mái!

"Đàn ông mà, không phải ai cũng như vậy sao! Có một lại muốn có hai! Trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài lại có thêm người tình! Làm sao có thể thỏa mãn đây?Vào lúc nào sẽ cảm thấy thỏa mãn?"

Nhắm mắt lại, giống như có thể thấy được cô khi còn bé thỉnh thoảng từ trong mộng tỉnh lại lại thấy mẹ vốn đã ngủ lại ngồi ở ban công trước nhà, nhìn về phía bồn hoa nho nhỏ màu xanh dương lẩm bẩm một mình.

Đúng vậy, trước kia cô không hiểu tại sao mẹ phải nói như vậy, cũng không dám đi hỏi. Hiện tại, dưới tình huống như thế này cô thế nhưng đã hiểu rõ ràng.

Tiết Thiệu Trạch nhất định cũng đã từng vô cùng yêu mẹ của cô, bằng không, mẹ làm sao có thể bỏ trốn cùng ông được? Khi đó bỏ trốn là một chuyện động trời đến dường nào!

Nhưng là, mẹ cô lại dám làm! Kết quả thì sao?

Trương Ái Linh đã từng đem phụ nữ chia làm hai loại, ra cửa là hoa hồng đỏ, ở nhà là hoa hồng trắng.

Đàn ông cả đời đều sẽ gặp phải hai loại phụ nữ, một kiểu là dịu dàng săn sóc,một kiểu khác lại là nhiệt tình như lửa, khi cưới được một người, sẽ cảm thấy một loại khác tốt hơn. Tóm lại, không có được mới là tốt nhất. Điều này chứng tỏ đàn ông trời sinh đã có thói hư tật xấu trong người rồi.

Tiết Thiệu Trạch cũng vậy cái ông muốn chính là có một người vợ thuần khiết cùng một người tình nóng bỏng bên ngoài? Nhưng chắc hẳn ông chưa bao giờ có nghĩ qua, không thể cùng một lúc có thể ăn cả cá và tay gấu được? Lòng tham, trên đời này, có tiền bạc lại có thời gian thì người đàn ông nào mà chẳng không tham lam?

Vậy thì chuyện của cô và Mộ Dung Trần nói rốt cuộc là loại nào đây? Có lẽ đều không phải là hai loại trên?

Thật là ngu ngốc, tại sao cô lại muốn đem chính mình vào chuyện này? Liên quan gì tới cô chứ?

Vốn là một buổi chiều thật đẹp, nhưng bởi vì vấn đề hoa hồng lại khiến cho tâm tình của Tình Tình phiền muộn không thôi.

Ngay cả bữa tối ăn cũng không thấy ngon! Yến tiệc hôm nay cả Mộ Dung Hàng Nhậm và Thái Chi Lan cũng đến, Lâm Thục Mẫn dĩ nhiên cũng đi, cho nên hôm naycô không phải xuống dưới lầu dùng cơm.

Nhưng là, đối mặt với thức ăn đẹp mắt và ngon miệng kia cô lại không ăn được bao nhiêu. Sau khi người giúp việc thu dọn một mình đối mặt với gian phòng trống không lần đầu tiên Tình Tình cảm thấy lành lạnh.

Mặc dù đang mở điều hòa ấm cô vẫn cảm thấy sợ trước không khí lạnh lẽo này.

Vì muốn chiêu đãi công nhân viên một năm đã làm việc vất vả cống hiến sức lực cho công ty nên tập đoàn Mộ Dung hàng năm đều cử hành yến tiệc cuối năm vô cùng long trọng. Ngay cả Đổng Sự Trưởng của công ty bình thường muốn gặp cũng không gặp được và các nhân vật lớn khác cũng đều sẽ xuất hiện, ít nhất thì ở thời điểm đọc diễn văn cũng sẽ lộ diện.

Sau khi hàn huyên cùng với mấy vị quản lý cao cấp được một lúc, Mộ Dung Trần tạm thời đi tới khu dành riêng cho khách quý để nghỉ ngơi, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt thấy đám người náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên cảm thấy rất muốn đi về nhà. Dù sao cũng đã lộ diện rồi, không bằng về nhà cùng Tình Tình xem phim hay cái gì cũng không làm còn tốt hơn.

"Thế nào mà chỉ có một người tới thôi?" Tiếng nói từ phía sau truyền đến khiến Mộ Dung Trần phải xoay người lại, thì ra là Mộ Dung Khiêm, người mà anh luôn cực ít giao tiếp cũng như chuyện trò. Hôm nay thế nào tâm tình lại tốt như vậy lại chủ động đi chào hỏi anh?

"Cậu cũng không phải là một mình thôi sao?" Mộ Dung Trần đem ly rượu trong tay đặt lên trên bàn sau đó ngồi xuống. "Vẫn không tìm được em dâu sao? Có muốn người trong nhà ra mặt hay không?"

Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Dung Khiêm, cũng không đoán được người em trai vẫn luôn trầm mặc ít nói này đang suy nghĩ gì. Nhà Mộ Dung muốn tìm một người, cho dù cô ta cố ý trốn tránh ngay cả khi trốn đến tận chân trời góc biển cũng không thể thoát được. Nhưng Phó Cảnh Ca lâu như vậy cũng chưa có trở về đã chứng minh rằng thật ra cậu ta cũng không có đi tìm, cho dù có tìm cũng không huy động đến quyền lực của nhà Mộ Dung.

Theo kinh nghiệm cuả anh, Mộ Dung Khiêm không thể nào không có tình cảm với Phó Cảnh Ca. Đã có tình cảm mà lại không đi tìm người thì chính là có mục đích khác rồi.

Phó Cảnh Ca, cô có phải quá ngu ngốc hay không? Thế mà lại đi trêu chọc một người đàn ông như vậy?

"Không cần!" Mộ Dung Khiêm ngồi xuống ghế đối diện nói. Anh sẽ làm cho cô phải chủ động trở lại tìm mình, cô gái này, đừng tưởng rằng bỏ đi như vậy mà có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mộ Dung Khiêm anh chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn! Cô có gan làm, sẽ phải có gan gánh chịu hậu quả.

"Chúc mừng cậu, đã thuận lợi đem Ngôi Sao nắm vào trong tay." Mộ Dung Trần lần đầu tiên nói tới công việc với Mộ Dung Khiêm. Chuyện này đã gây ra không ít sóng to gió lớn trong nhà Mộ Dung ít ngày trước, ai cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Khiêm luôn vô cùng khiêm tốn thế mà lại thuyết phục được các cổ đông lớn chuyển nhượng cổ phần trên tay cho cậu ta. Chỉ với bản lĩnh này cũng đủ khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn rồi. Anh cũng không tin chú Hai không đi tìm hai vị cổ đông lớn kia để thương thuyết. Thế nhưng hai con hồ ly kia ở Ngôi Sao ăn uống no đủ vậy mà lại chịu nhượng lại cổ phần cho Mộ Dung Khiêm thì chỉ có thể nói Mộ Dung Khiêm đích thực cao tay hơn so với cha của cậu ta rất nhiều.

Bản lĩnh như vậy, ngay cả những người chưa bao giờ liếc mắt nhìn cậu ta bao gồm cả chú Hai cũng không khỏi phải mở rộng tầm mắt. Mặc dù bị con của mình đánh bật ra khỏi vị trí Đổng Sự Trưởng nhưng ông tuy thua lại vô cùng tâm phục khẩu phục. Mà Mộ Dung Đường thì ngược lại khi nghe thấy chuyện này lại chỉ nhếch môi cười nhạt không nói một câu nào.

Sau chuyện này, đoán chừng nhân sự của Tổng Công Ty bên này có lẽ sẽ có biến động hoặc có lẽ là không. Cái này còn phải để xem ý của Mộ Dung Khiêm có muốn trở về hay không đã.

Nếu như cậu ta muốn thì cái vị trí Phó giám đốc hành chính sự nghiệp cũng rất thích hợp. Có thể trong một tuần lễ ngắn ngủi có thể huy động một khoản tiền lớn như vậy thì đây mới chính là khí phách và thủ đoạn mà cháu trai của nhà Mộ Dung nên có. Mà cậu ta, tất nhiên sẽ có tính toán khác.

Một bên là giang sơn, một bên là mỹ nhân, nếu như có thể có được đồng thời cả hai thứ này tất nhiên là chuyện rất tốt. Nhưng nếu như nhất định phải lựa chọn, anh sẽ tình nguyện vứt bỏ giang sơn để chọn mỹ nhân. Tay trong tay đi khắp thiên hạ, không hề tiếc nuối.

Chỉ là, là một thành viên của nhà Mộ Dung, anh có muốn trốn cũng không thoát khỏi được trách nhiệm trên vai!

"Chỉ là tận lực mà thôi." Mộ Dung Khiêm ở trước mặt mọi người vẫn luôn thể hiện ra thái độ khiêm tốn như vậy. Không chỉ đơn giản tận lực mà được như vậy, để có được thành tích của ngày hôm nay anh đã phải bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng mà người khác không thể nào biết được?

Thiên hạ không có ai là ăn cơm trưa uổng phí, những lời này không cũng không phải là nói lung tung!

"Sang năm có muốn trở về Tổng Công Ty hay không?" Mặc dù là anh muốn buông tay, nhưng cũng phải có người nguyện ý tiếp nhận mới được. Mộ Dung Trần tùy ý hỏi.

"Tạm thời không có ý định này." Mộ Dung Khiêm trả lời rất nhanh như đã suy nghĩ sẵn từ trước rồi. Lần trước anh cả cũng đã hỏi vấn đề này, trải qua sự kiện Ngôi Sao kia Mộ Dung Hàng Phong cũng đã tự mình hỏi anh, chỉ là đáp án của anh vẫn đều trước sau như một .

Anh bây giờ, tạm thời không muốn trở về! Sau vấn đề thay đổi lãnh đạo nòng cốt lần này không cần suy nghĩ cũng biết người đàn bà Lâm Thục Mẫn kia sẽ khẩn trương tới trình độ nào. Tuy nhiên anh hiện tại cũng không cần để ý đến bất kỳ quan điểm gì của bà ta.

"Tôi còn muốn tiếp nhận chức vụ quản lý tài chính ở hải ngoại nữa!" Xem ra nguyện vọng này có khả năng phải chờ thêm một chút.

"Tại sao?" Mở miệng hỏi lại không phải là Mộ Dung Khiêm, mà là giọng nói của một người tuổi còn rất trẻ.

"A Kỳ, cậu không phải đang đi theo ba sao?" Mộ Dung Trần quay sang nhìn mặt mày tối tăm của em trai Mộ Dung Kỳ. Hôm nay cậu ta mặc một bộ âu phục màu đen tuyền khiến cho gương mặt còn có chút non nớt của thành thục không ít.

Mặc dù A kỳ mới mười tám tuổi nhưng chỉ cần trở về nước mà công ty có bất kỳ hoạt động gì thì Mộ Dung Hàng Nhậm cũng sẽ để cho nó tham gia.

Đã là con cháu của nhà Mộ Dung, mỗi người đều phải có trách nhiệm của mình. Bọn họ người nào mà không phải tiếp xúc với các nghiệp vụ của công ty từ khi còn rất trẻ chứ?

"Anh Tư, em đang hỏi anh đấy. Tại sao lại muốn làm việc ở bộ phận tài chính của hải ngoại?" Mộ Dung Kỳ ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trần trong giọng nói thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng.

Dù sao cũng là người trẻ tuổi, kinh nghiệm còn chưa đủ, lại đang ở trước mặt người thân của mình nên căn bản cũng không muốn che giấu làm gì.

"A Kỳ, anh đảm nhận xử lý các nghiệp vụ ở hải ngoại có gì không ổn sao?" Mộ Dung Trần nhướng lông mày nhìn khuôn mặt bất mãn của em trai hỏi.

"Anh Tư, không phải là phương diện xử lý nghiệp vụ. Nếu anh ra nước ngoài chẳng phải sẽ phải ở Luân Đôn lâu dài sao."

"Luân Đôn có cái gì không tốt sao?" Mộ Dung Trần khinh thường nói.

"Anh là vì người con gái kia sao?" Mộ Dung Kỳ luôn là người nói thẳng không bao giờ quanh co lòng vòng.

Đối với cái người mà cậu phải gọi là"Chị dâu" đó, từ lần đầu trong hôn lễ nhìn thấy chị ta, cậu thật không có một chút cảm tình nào! Anh Tư đối với chị ta tốt như vậy, mà chị ta thì sao? Căn bản là tuyệt đối không thèm quan tâm đến anh Tư, chuyện lần trước gặp phải cậu cũng không muốn nhắc lại làm gì. Nhưng một ngày trọng đại như hôm nay chị ta là tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung lại không cùng đi với anh Tư thì còn ra thể thống gì nữa.

Tuy hôm nay là yến tiệc cuối năm của công ty tất cả đều là người trong nhà, nhưng cũng có mời những khách hàng tương đối quan trọng đến dự. Trừ lần này không nói đến thì chị ta cũng chưa từng đi ra ngoài xã giao với anh Tư bao giờ.

Mặc kệ là đến chỗ nào, chỉ cần phải mang bạn gái theo thì lần nào anh Tư cũng đều dẫn tên trợ lý của mình đi cùng. Đừng tưởng rằng cậu ở nước ngoài mà cái gì cũng không biết.

Tất cả những gì cậu đang làm đều là vì anh Tư!

Chuyện tình của chị ta cậu cũng hiểu một chút, thậm chí cậu còn biết chuyện của mẹ và em trai của chị ta ở nước ngoài. Nếu không phải đang ở nhà Mộ Dung thì chị ta cũng không có bản lĩnh làm như vậy?

Anh Tư từ nhỏ đã thương yêu cậu nhất nên cậu không muốn nhìn thấy anh ấy vì một người phụ nữ mà không màng đến chuyện của công ty. Yêu không có tôn nghiêm như vậy thì thật không đáng giá.

Huống chi chị ta còn chưa hẳn sẽ tiếp nhận thành ý này?

Cộng thêm chuyện vị hôn phu trước kia của chị ta lại muốn đính hôn với Mộ Dung Cầm chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi thì cậu lại càng thêm bất mãn! Đàn ông lẫn phụ nữ của nhà Mộ Dung đều có vấn đề rồi? Bị những người có thân phận địa vị kém xa với bọn họ như vậy làm cho phát điên hết rồi sao?

"Cô gái nào?" Giọng nói của Mộ Dung Trần cũng lạnh xuống. Tuy cậu là em trai mà anh rất thương yêu nhưng không có nghĩa là sẽ để cho nó mạo phạm đến người phụ nữ mà anh yêu.

"Anh Tư, anh là vì cô gái kia và người nhà của cô ta mà quyết định đến nước ngoài làm việc lâu dài hay sao?" Cũng không quản nơi này còn có Mộ Dung Khiêm, Mộ Dung Kỳ trực tiếp nói ra.

Vì một người phụ nữ mà thối lui đến nước này, anh Tư làm sao lại vì một người phụ nữ mà đem lý trí của mình ném ra tận sau gáy như vậy? Cậu tức giận không phải là vì anh đến Luân Đôn tiếp nhận chi nhánh ở hải ngoại của công ty, mà là vì mục đích thật sự của anh kia, đó mới là cái làm cho cậu tức giận như vậy .

"A Kỳ, anh không muốn được nghe lại những lời này lần nào nữa. Cậu tốt nhất là đem những gì mình biết quên hết đi. Còn nữa, không được dùng từ " cô gái kia" để gọi vợ của anh. Cô ấy chính là chị dâu danh chính ngôn thuận của cậu đấy!" Anh nhíu mày, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng.

Anh thật là đã xem thường người em trai chưa tới hai mươi tuổi này. Thật không biết nó có thù nghịch gì với Tình Tình nhưng sự tình của anh không cần phải giải thích với nó làm gì, chính bản thân anh biết mình đang làm gì là được rồi.

Có lẽ là trong mắt người khác việc mà anh đang làm là rất ngớ ngẩn. Nhưng tình yêu không phải là như vậy sao? Yêu một người là do mình tình nguyện, bản thân mình cảm thấy đúng vậy thì cứ làm cho tốt là được rồi.

"Anh Tư. . . . . ."

"Anh có việc đi về trước! Cũng đừng quên lời vừa rồi anh đã nói." Mộ Dung Trần đứng lên, liếc mắt nhìn Mộ Dung khiêm, lời mới vừa rồi nói với Mộ Dung Kỳ cũng bao gồm cả Mộ Dung Khiêm vào trong đó.

Chuyện của Tình Tình, anh muốn để cho cô tự mình quyết định. Nếu đây là bí mật của cô một khi anh đã đồng ý không nói thì sẽ không bao giờ nói. Nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không nói đến.

Mặc dù người khác này là anh em của mình nhưng chuyện không nên biết thì vẫn nên không cần biết thì hơn. Anh cũng không biết A Kỳ đã đi điều tra chuyện của Tình Tình lúc nào.

Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Trần kiên quyết rời đi, gương mặt âm nhu tuấn mỹ của Mộ Dung Kỳ không kìm được tức giận nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất ngay.

Thiên hạ này không có vấn đề nào làm khó được Mộ Dung Kỳ cậu, chỉ cần là chuyện mà cậu muốn làm thì không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nhưng cậu lại có thời gian vô hạn kèm theo tính nhẫn nại, cũng không cần ở nơi này nhất thời nóng vội làm gì.

Cậu sẽ không để cho anh Tư bị một người phụ nữ không yêu mình nắm mũi dẫn đi đâu.

"Cậu không phải là đang muốn tính toán anh Tư của mình chứ?" Mộ Dung Khiêm nhìn sang vẻ mặt bất mãn của tiểu quỷ này. Tuổi còn nhỏ nhưng quỷ kế lại rất đa đoan.

"Liên quan gì tới anh chứ? Quản cho tốt vợ của anh là được rồi." Bị người khác nhìn ra ý định của mình, Mộ Dung Kỳ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Khiêm. Đừng tưởng rằng bọn họ lớn hơn cậu mấy tuổi mới gọi là chính nhân quân tử, mới hiểu rõ cái gì gọi là tình cảm.

Tình cảm? Thứ này trên thế giới chính là không đáng tin nhất!

"Cái tốt của người phụ nữ, không phải tên tiểu quỷ như cậu có thể hiểu được. Ăn cơm nhiều thêm mấy năm nữa rồi hãy trở lại đây dạy dỗ tôi." Người luôn không nhiều lời như Mộ Dung khiêm tối nay cũng không nhịn được mà nhạo báng cậu ta.

Cũng không biết chàng thanh niên từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng này rốt cuộc là bị cái gì kích thích, lại có ý tưởng cực đoan như vậy. Mộ Dung Hàng Nhậm và Thái Chi Lan cũng coi là danh chính ngôn thuận vì vậy cũng không làm ảnh hưởng xấu đến nhận thức về tình cảm của anh em bọn họ được?

"Tôi mới không giống các anh ngu ngốc như vậy." Mộ Dung Kỳ cũng không muốn cùng Mộ Dung Khiêm nói tiếp, nếu nói tiếp nữa thì sẽ làm cho lòng của cậu càng để ý, sẽ càng ngày càng mất thăng bằng, tốt hơn hết là đi khỏi đây thôi!

Ngu ngốc? Anh có chỗ nào ngu ngốc như lời cậu ta nói chứ?

Mộ Dung Khiêm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Kỳ đang dần khuất dạng thì tự nói với bản thân mình !

Hay tại anh đã không vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện gì khác người? Chắc là phải có chứ, cũng chỉ tại người khác nhìn không thấy được điểm khác người đó để mang ra nhạo báng anh mà thôi.

Như vậy cũng gọi là ngu ngốc sao? Chẳng lẽ muốn anh ở trước mặt mọi người bắt nạt một người phụ nữ thì mới không gọi là ngu ngốc?

Nhìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ tối rồi.

Tình Tình nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, vừa mới tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ đơn thuần, lười biếng xõa ra mái tóc đang ẩm ướt, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Anh thế nào vẫn chưa trở về nhà? Không về cũng không điện thoại cho cô, trong khoảng thời gian này khi anh về muộn đều gọi điện thoại báo cho cô việc này dần dần đã trở thành thói quen. Hiện tại lại không thấy khiến cho tâm tình của cô thoáng chút mất mát.

Không phải là anh quên mất đấy chứ?

Thói quen thật sự rất đáng sợ! Nó từng chút từng chút một thấm vào trong người vào lúc lơ đãng thì càng ngấm sâu vào trong thân thể khiến cho người ta bất tri bất giác bắt đầu chuyển động quanh nó.

Cô đây là đang bị làm sao ? Tự dưng lại thất thố như thế?

Khi Mộ Dung Trần trở về phòng, đập vào mắt chính là một màn mỹ nhân đang nằm nghiêng trên ghế kia, không kìm chế được mà lại gần ngồi ở bên sofa sau đó cầm bàn tay ngọc mềm mại của ai kia lên nói: "Đã trễ thế này, thế nào còn chưa ngủ?"

Giấc ngủ của cô cũng có quy luật rất rõ ràng, mặc dù không giống như trước khi còn đi học phải đi ngủ sớm như vậy, nhưng thói quen này vẫn luôn được duy trì.

Cô rũ mắt xuống rút tay lại cũng không trả lời câu hỏi của anh. Thật ra thì khi anh vừa mới mở cửa phòng cô đã phát hiện ra rồi, nhưng lại cố ý không để ý đến anh.

Cô cũng không phải thức để chờ anh trở về, thật sự là không có!

Mộ Dung Trần ở trong lòng âm thầm thở dài, vốn cứ cho là sau đêm hôm đó , quan hệ của bọn họ sẽ có cải thiện nhưng xem ra vẫn là anh đã ôm ảo tưởng quá nhiều.

Đúng là bây giờ thái độ của cô đối với anh không còn xù đầy gai nhọn giống như trước đây nhưng vẫn vô cùng hờ hững. Sự quan tâm thương tiếc của anh đặt ở trên người cô hình như không có mấy tác dụng, cô bây giờ giống như tự đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, đối với tất cả những anh làm đều không có hứng thú.

Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy nụ cười như nắng mai của cô thì anh liền cảm thấy nụ cười đó so với vàng bạc châu báu ở trên đời này trân quý hơn rất nhiều. Cũng chính vì nụ cười thoáng qua này đã khiến cho anh vừa gặp đã yêu chỉ muốn độc chiếm lấy cô cho riêng mình. Cho tới tận bây giờ thì lại càng hiếm khi thấy cô cười, tính ra thì cũng đã lâu thật lâu rồi. Anh không biết rốt cuộc phải làm thế nào, yêu thương ra sao mới có thể cho cô ngoái đầu nhìn lại?

Nhìn xuống mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt liền nói: "Sao lại không sấy cho khô, ướt như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy ."

Sau khi nói xong liền đứng dậy, lấy máy sấy đến vén những sợi tóc đen như tơ sang một bên, nhẹ nhàng êm ái sấy khô. Khi vuốt ve từng chút từng chút mái tóc mềm mại của cô anh cảm thấy hành động thân mật này vô cùng ngọt ngào, tuyệt đối không thua kém cảm giác lẳng lặng ôm nhau sau những trận kích tình, mà chỉ những người đang yêu nhau mới có thể thể nghiệm được cảm giác kỳ diệu này.

Cô vẫn lẳng lặng không nói gì, mặc cho anh xoay vần. Giờ khắc này căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui hay không ?" Mộ Dung Trần sau khi đi cất sấy tóc liền ngồi lên ghế sô pha ôm cô vào trong ngực hỏi.

Tình Tình mặc cho anh ôm, ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vẫn không lên tiếng.

Cô không có thói quen hàn huyên mọi chuyện với anh như vậy. Mỗi lần anh nhiệt tình hỏi han sẽ luôn khiến cho tâm tình của cô rối loạn không biết phải làm sao.

Cho nên cô không dám đáp lại anh.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Những ngón tay thon dài của anh xuyên qua những lọn tóc mềm mại rất giống với con người của cô, nhưng người đang nằm ở trong ngực của anh vẫn không nói một lời nào khiến cho anh nhịn không được phải mở miệng hỏi.

"Có phải mỗi ngày ở nhà rất nhàm chán hay không?" Sau lần xảy ra chuyện kia, nghe Quản gia nói lại hàng ngày cô hầu như không ra khỏi cửa phòng. Một mình ở nhà như vậy rất hay suy nghĩ lung tung.

". . . . . ." Vẫn không có tiếng đáp lại.

"Sang năm, chúng ta sẽ đến Luân Đôn, được không?" Anh muốn tiếp nhận công việc ở bên kia cũng thuận tiện để cho cô tiếp tục đi học. Có chuyện làm thì sẽ không phải suy nghĩ lung tung.

Mà anh cũng mong mau tới mùa xuân để cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô có thêm chút xuân sắc, cũng muốn thấy khuôn mặt tươi cười từ lâu không thấy của cô.

Mà cô đáp lại anh vẫn là sự trầm mặc.

Đúng vậy, vẫn luôn là trầm mặc, kể từ đêm hôm đó thì không khí giữa bọn họ trở nên rất cổ quái, cô đối với hành động của anh làm như không thấy, mỗi câu nói mỗi hành động của anh đều coi như không tồn tại. Có lúc làm anh mất kiên nhẫn bị ép đến phát điên vì sự trầm mặc này của cô, muốn đặc biệt khiêu khích tính tình này của cô nhưng cô đều không có phản ứng.

Nếu như nói đêm đó còn có lưu lại chút gì thì đó chính là phản ứng của thân thể cô đối với anh. Cô không hề giống như trước đây hiện tại mỗi đêm khi anh ôm cô đều có thể cảm nhận rất rõ ràng, cô không hề bài xích anh nữa, thậm chí khi anh hôn hoặc vuốt ve thì cơ thể của cô đều phản ứng lại, anh rốt cuộc cũng có thể ăn cô theo như mong muốn rồi.

Nhưng mà anh lại thấy điều này không đủ, vĩnh viễn không đủ. Ban đầu chỉ nghĩ nếu không chiếm được lòng của cô thì chỉ cần lấy được người về cũng là tốt rồi; Hiện tại anh lại phát hiện nếu chỉ lấy được người thì không thể nào thỏa mãn được ham muốn chiếm hữu ngày càng lớn trong lòng mình. Hình như anh không chờ được nữa rồi, anh thực sự muốn được cô đáp lại, không cần cô đối với anh sâu sắc nhưng ít ra thì lòng của cô từ từ tiếp nhận anh là được rồi.

Thì ra cái đáng sợ của tình yêu chính là chỗ này, lấy được một chút, lại khiến con người ta trở nên tham lam lại muốn nhiều hơn nữa giống như người bị nghiện vậy có bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Anh rất muốn có được trái tim của cô, mong muốn này vô cùng mãnh liệt, thực sự rất muốn, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể để cho thôi không quật cường nữa, chỉ một lòng một dạ yêu anh mà thôi? Rốt cuộc còn phải làm những gì nữa đây?

Nâng cằm của cô nhìn thẳng vào ánh mắt trong vắt như nước của cô hỏi: "Tình Tình, nói cho anh biết, rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới có thể hài lòng?" Mới có thể để anh chạm được vào trái tim của em?

Đôi mắt của cô vẫn trong vắt như cũ, làm cho anh không kìm được say mê nhưng vẫn không tài nào lý giải được trong ánh mắt đó có bóng hình của mình hay không? !

Anh không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy, không chịu nổi khi anh cố gắng như thế mà lời nói anh muốn nghe nhất cô vẫn không chịu ban cho . Vì vậy không cần phải hỏi nữa anh liền trực tiếp hôn lên đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của cô.

Hôn thật sâu, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong môi của cô, lướt qua hàm răng trắng bóng, quấn quít cùng đầu lưỡi của cô, những gì thuộc về cô anh một chút cũng không muốn bỏ qua.

Bàn tay vội vàng ở trên người cô xoa nắn dao động, muốn cới hết quần áo của cô ra, muốn cảm thụ nhiệt độ trên thân thể của cô từ đó cho anh biết, cô vẫn còn ở bên cạnh mình.

Tiếng hôn, tiếng quần áo bị xé nát vang lên, anh như một con dã thú đang nặng nề thở dốc, mỗi một chỗ trên thân thể cô cũng chạy không thoát khỏi bàn tay đang gấp gáp xoa nắn của anh.

Anh bị điên rồi! Hoàn toàn điên rồi, vì phần tình cảm không thể cưỡng cầu và thái độ lạnh lùng của cô ép anh phát điên rồi. Vào giờ phút này, chỉ muốn hóa thân làm sói hoang đem lấy cô cắn nuốt vào trong bụng.

Bị động tác gấp gáp hơn nữa còn vô cùng thô lỗ của anh dọa sợ, cô không hiểu tại sao đang êm đẹp như vậy đột nhiên anh lại nổi điên lên. không hiểu người đàn ông lòng dạ thâm sâu khó lường này đang nghĩ gì, bị hành động của anh làm cho ngẩn ngơ một hồi, mãi cho đến khi. . . . . .

"A! Không cần. . . . . ."

Cô vôi đưa tay ngăn lại, anh không nên như vậy, mỗi lần anh nổi điên bộ dạng thật là đáng sợ, cô căn bản còn chưa kịp chuẩn bị anh xông vaog như vậy muốn xé rách cô ra sao?

"Bảo bối, ngoan, cho anh vào đi." Sau khi hiểu rõ cảm giác khi hoan ái phải là hai người cùng phải có tình cảm với nhau thì chuyện một người tiết dục đã trở nên quá mức nông cạn, cái anh cần chính là sự cam tình nguyện của cô.

Hơi thở ngày càng hổn hển, nặng nề, vẩn đục. . . . . .

Ham muốn càng ngày càng không thể kìm chế, anh thật rất muốn cô, muốn rất mãnh liệt, nếu cô không cho anh thì anh sẽ hộc máu mà chết mất!

"Không nên ở chỗ này. . . . . ." Ghế sô pha nhỏ như vậy, sẽ bị đụng rất đau.

Nhưng mà nói những lời này như thế nào cũng không giống như là đang cự tuyệt? Thế nào lại giống như đang mời anh lên giường với mình vậy!

Mới vừa không khí rõ ràng còn đang rất tốt mà? Hiện tại thế nào lại biến thành tình hình không thể khống chế được? Cũng không giải thích được tại sao anh lại động tình như vậy?

"Anh rất muốn, hiện tại liền muốn."

Anh, anh tại sao có thể như vậy? Tình Tình bị hành động giống như đang làm nũng của anh làm cho mặt đỏ tới tận mang tai, hơn nữa cô còn chưa chuẩn bị xong, như vậy liền. . . . . . thì sẽ đau chết cô, nhưng nhìn thần sắc anh khổ sở giống như đang rất khó chịu vậy thì rốt cuộc. . . . . .

"Tình Tình, cho anh, có được hay không?" Nhìn ra cô đang phân vân, cũng biết sự khác biệt giữa thể lực của bọn họ, biết rất rõ ràng là mình có thể cậy mạnh, cứ thế mà xông vào thì có thể lấy được cái mình muốn. Nhưng anh không muốn vậy, anh muốn làm cho cô thỏa hiệp. Dù là đang cố nhịn đến máu trong người phải chảy ngược thì cũng muốn có sự bằng lòng của cô. Anh muốn biết trong lòng của cô rốt cuộc có dành cho anh một chút phân lượng nào không.

Cho dù chỉ là một chút xíu thôi anh cũng thỏa mãn rồi. Nhưng anh có thể hy vọng vào điều đó sao?

Thỉnh cầu như vậy thật rất khó cự tuyệt? Một khi đàn ông đã làm đến mức này thì không người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được?

Tình Tình lần đầu tiên không phải vì các loại thủ đoạn uy hiếp mà chủ động ôm lấy anh.

Nếu như anh muốn thân thể cô như vậy thì cô sẽ cho anh! Cùng để cho nhau vây hãm trong trầm luân.vậy!

Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục cũng chẳng qua là như thế mà thôi?

Cô giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếp nhận anh, một khắc kia vô cùng mỹ lệ sáng lạng, đến chết cũng không rời.

Rốt cuộc cũng làm anh thoả mãn rồi !

Sau khi … ^_^ qua đi liền ôm người con gái nhỏ bé đang vô cùng mệt mỏi nói không ra lời trở về trên giường.

"Ngủ rồi?"

"Em không muốn làm hoa hồng!" Rõ ràng là đang rất mệt mỏi tay cũng không buồn động nhưng trong đầu ý thức lại không kìm được nghĩ đến chuyện có liên quan giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.

Anh muốn khơi lên sự nhiệt tình của mình là vì cái gì? Đều nói đàn ông là bởi vì tình dục mà yêu, vậy thì anh như thế là vì yêu mà muốn làm với cô hay là bởi vì tình dục mới yêu đây?

Hoặc cũng có thể là cả hai? Nếu như một ngày kia, anh gặp được một người khác cũng có thể khơi lên ham muốn của anh thì sẽ ra sao?

Nói cho cùng, cô từ nhỏ đã là người không có cảm giác an toàn, đã sớm biết mình không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, đến cuối cùng người có thể dựa vào cũng chỉ là chính bản thân mình mà thôi.

Cho nên Tiết Tình cô nếu như có yêu, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý, sẽ cất giữ lại cho mình một phần. Nói cho cùng thì cái mà cô thích nhất chính là cô độc một mình mà thôi.

Có lẽ, cô không đủ can đảm để yêu một lần nữa?

"Cái gì?" Mộ Dung Trần vốn đã nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, không rõ chân tướng nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi. Không làm hoa hồng là có ý gì?

Cô còn có hơi sức cùng đàm luận với anh về vấn đề như vậy sao? Vậy tại sao mới vừa rồi lúc anh trở lại không nói câu nào? Mặc cho anh hỏi thế nào vẫn không lên tiếng.

Cô gái này, thật biết cách...làm thế nào để hành hạ anh mà. Tuy nhiên anh vẫn như cũ cam tâm tình nguyện để cho cô hành hạ.

Một người muốn đánh, một người lại nguyện chịu đựng, thì cũng hợp lý đấy chứ?

"Không có. . . . . ." Tình Tình nhắm mắt lại. Trời ạ, đầu óc của nàng đúng là không bình thường rồi! Ở trong lòng nghĩ thôi còn chưa tính, tại sao phải hỏi ra mồm như vậy?

"Hoa hồng. . . . . ." Mộ Dung Trần chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Mặc dù anh thông minh cơ trí nhưng lúc này cũng nghĩ không thông rốt cuộc cô gái này đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ là nhắc nhở anh phải tặng hoa cho cô sao? Dường như từ khi bọn họ ở chung một chỗ tới nay, anh cũng chưa từng tặng hoa cho cô! Nhưng, tặng hoa cho cô với việc không làm hoa hồng thì có liên quan gì chứ?

Người đàn ông này thật sự rất thông minh? Tình Tình ảo não thầm nghĩ rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Cô làm sao lại mang ý nghĩ trong lòng ở trước mặt của anh nói ra như vậy?

"Nếu em không nói, vậy thì chúng ta tiếp tục làm thêm lần nữa vậy?" Rốt cuộc anh cũng không muốn suy tư thêm về vấn đề này, nếu cô không nói thì anh sẽ dùng biện pháp khác để ép cô nói ra.

Dù thế nào đi nữa thì ở trong cảm nhận của cô anh chính là loại đàn ông chỉ biết dùng thủ đoạn để bức bách người khác mà thôi. Nếu bức bách mà có thể lấy được câu trả lời nhanh nhất thì tại sao lại không làm đây?

Dù thế nào đi nữa thì anh đối với phương pháp này cũng rất quen thuộc.

"Mộ Dung Trần, em không muốn làm hoa hồng, mặc kệ là hoa hồng trắng hay là hoa hồng đỏ, em đều không muốn làm, có được không?"

Đây là do anh ép cô! Mà vấn đề kia nói ra thì thế nào? Cô chẳng lẽ lại đi trông cậy vào cái người cả ngày lẫn đêm trong đầu chứa đầy tư tưởng không bình thường sẽ hiểu được chuyện của hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ hay sao?

Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ? Trí óc thông minh đảo một vòng, hình như mơ hồ lấy được đáp án!

"Không, em không phải là hoa hồng!" Cúi đầu thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rực phun lên vành trắng nõn: "Em chính là hoa anh túc. Khiến cho anh mỗi một lần muốn ngừng mà không ngừng được!"

Theo con đường tình cảm vốn nghiêng ngả chao đảo của cô thì lời nói này đúng là đủ tính thấu đáo! Nhưng đáng tiếc chính là, thủy chung vẫn không thể hiểu được người đàn ông của cô.

Nhưng bảo bối của anh không phải là những loại hoa hồng tươi đẹp kia!

Cô là hoa anh túc tràn đầy hấp dẫn! Chứa đầy chất độc trong đó! Nhưng anh lại tình nguyện bị cô hấp dẫn, bị cô đầu độc! Tình nguyện trúng độc của cô cả đời.

Người đàn ông này, thật sự là rất biết cách tán tỉnh! Cô vùi mặt vào gối, cảm thấy trên mặt dâng lên hơi nóng quen thuộc! Lời nói ám muội lại mịt mờ khó hiểu sẽ luôn làm cho lòng người rối loạn, không biết phải làm sao.

Cô còn chưa muốn cùng anh nói quá nhiều chuyện như vậy! Tránh cho mình trầm luân không có cách nào gượng lại được!

"Cũng vào một thời khắc nào đó, em chính là của cây hoa tầm gởi. Ở dưới thân thể của anh mà dây dưa quấn quít vòng quanh, làm cho người ta phải yên mến. . . . . . Uyển chuyển trên đầu gối như vậy có chỗ nào lại không đáng yêu đây. Em nói, có phải thật đúng vậy hay không?"

"Mộ Dung Trần. . . . . ." Trong giọng nói mềm mại vừa e thẹn vừa cáu vang lên trong căn phòng đặc biệt yên tĩnh này khiến cho người nghe bồn chồn. Cô cũng biết, người đàn ông này, nhìn bình thường một thông minh đạo mạo, nhưng ở trước mặt cô lại không chỉ hào hoa phong nhã, hơn nữa còn là cao thủ thủ đoạn tán tỉnh đứng hạng nhất.

Cô mới đang ở cấp bậc mẫu giáo làm sao có thể so với anh được, căn bản không có phương pháp để mà so sánh!

"Bảo bối có muốn cùng anh tiếp tục dây dưa quấn quít còng quanh không?". Chuyện cô không muốn làm hoa hồng đặc biệt là hoa hồng đỏ đối với anh mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt! Chỉ là, việc này cũng không có quan hệ, anh sẽ từ từ dạy dỗ cô sau.

"Ai muốn dây dưa cùng với anh? Anh tự mình dây dưa cùng với cái chăn ấy!" Gương mặt cô đang căng thẳng đến đỏ bừng liền xoay người lại, Tình Tình quyết định không để ý tới nữa người đàn ông này nữa.

"Anh muốn làm gì?" Bị anh chợt ôm lấy từ phía sau, mà tay của anh thế nhưng. . . . . . Tình Tình không nhịn được nũng nịu nói.

"Ngủ." Giọng nói không nhanh không chậm thố ra.

"Ngủ thì ngủ nhưng tay của anh đang làm gì?" Thốt lên một tiếng trách móc nhưng lắng nghe có thể thấy được một tia thẹn thùng cùng với bất đắc dĩ ở trong đó.

"Anh không cần phải quá đáng. . . . . ."

"A, thế nào đột nhiên. . . . . . Ừhm. . . . . ."

Ga giường lại tung bay, thật là một buổi tối vô cùng náo nhiệt!