Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 113: Sinh mạng yếu ớt (2)



Lúc Tình Tình tỉnhlại lần nữa thì đã thấy Mộ Dung Trần canh giữ ở bên cạnh, bàn tay nắmthật chặt tay của cô, sau đó dùng một giọng nói rất lạnh lùng rất bìnhtĩnh thanh nói cho cô biết là cô đã sinh non rồi.

Cô mang thai đã được tháng, đứa bé còn không biết giới tính, cứ như vậy mà rời khỏingười của cô rồi. . . . . . Tình Tình quả thật không thể tin được lời mà Mộ Dung Trần vừa nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mất hồn ngưng lại,tầm mắt từ trên mặt anh chậm rãi dời đi, sau đó nhìn lên trần nhà.

Nhưng cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé ở trong chăn không tự chủ vuốt ve cái bụngvẫn còn phẳng phiu của mình, tại nơi này từng có con của cô, một ngườicùng với cô có huyết mạch tương liên, ở thời điểm cô cái gì cũng khôngbiết đã lặng lẽ tới. Cô vẫn luôn uống thuốc đúng theo quy định, nhưng mà tại sao lại có thai? Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiềuchuyện, nhiều đến mức khiến cho cô không còn chú ý đến kỳ kinh nguyệtcủa chính mình đã lâu chưa có tới nữa.

Sinh mạng làm sao lại yếuớt như thế? Nói đến là đến, nói đi cũng liền đi. Để cho cô còn chưa cảmthụ được cảm giác làm mẹ đã rời đi rồi!

Mặc dù chưa có từng nghĩtới sẽ có con với anh, nhưng mà bây giờ tình huống như thế này lại đểcho cô không có cách nào tiếp nhận được.

Nước mắt cứ như vậy từ khóe mi tràn ra, âm thầm rơi xuống. Tim làm sao lại thấy đau như vậy?

"Thật xin lỗi, là lỗi của anh." Mộ Dung Trần nói nhỏ cũng thấy không dễ chịugì. Nhìn cô không nói một lời âm thầm rơi lệ liền ôm cô vào lòng, lạikhông cảm giác được nhiệt độ của người cô mà cô cũng không có trả lờilại anh.

"Nói chuyện với anh, Tình Tình." Anh nắm lấy cái cằm nhỏ của cô quay tới để cho cô nhìn thẳng vào mình: "Không nên như vậy, được không?"

"Bảo bảo. . . . . ." Cô nghẹn ngào không nói được thành câu. Đứa nhỏ không có duyên phận cứ như vậy liền rời bỏ cô mà đi!

"Sau này vẫn sẽ có mà." Mộ Dung Trần đưa tay hơi thô ráp dịu dàng lau đinước mắt của cô: "Chúng ta về sau sẽ có rất nhiều rất nhiều đứa bé khácnữa."

Thì ra là cô cũng muốn có đứa con của bọn họ đó bằng không làm sao sẽ khóc đến thương tâm như vậy?

"Hic. . . . . ." Tình Tình khổ sở nhắm mắt lại.

"Tình Tình? Đừng khóc, được không?" Không ngừng lau những giọt nước mắt đangrơi xuống kia làm cho anh lòng đau như cắt. Lần đầu tiên thấy cô khócthương tâm cùng với không cam lòng đến như vậy, là bởi vì con của bọn họ sao.

"Em sợ sẽ không có bảo bảo nữa rồi. . . . . ." Cô vùi mặt vào trong ngực anh nức nở nói.

Trong lúc cô mơ màng ngủ mơ hồ nghe được đối thoại của anh và Âu ThánhNguyên, nói là thân thể của cô quá yếu, lần sinh non này có thể khiến về sau khó thụ thai hơn, muốn có con có thể có chút khó khăn.

"Sẽkhông đâu." Anh cúi đầu hôn lên gò má ẩm ướt, nói rõ ràng từng chữ từngcâu: "Coi như không có thì còn có anh. Có anh là đủ rồi, anh cũng chỉcần em thôi." Lời của anh làm Tình Tình khóc càng lợi hại hơn, đoi taymảnh khảnh níu chặt lấy áo của anh, cô sợ có một ngày nếu như ngay cảanh cũng không cần mình nữa thì cô phải làm sao đây?

Coi như không có con thì người đàn ông này cũng sẽ muốn ở bên cô lâu dài sao?

Bất chợt mất đi đứa con, lòng đau tựa như bị bão lốc quét qua, khiến TìnhTình rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa rất nhanh liền ngã bệnh.

Vì không muốn để cho cô khổ sở, Mộ Dung Trần tận lực giảm trừ lượng côngviệc, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chăm sóc cô, trừ mỗi buổi sáng phải đến công ty thì những lúc khác anh đều ở bên cạnh cô.

Mà hôm nay, sau khi anh rời bệnh viện đi đến công ty thì Tiết Thiệu Trạch cũng tới đây thăm cô.

Lúc ông đến Tình Tình đang tựa vào gối mềm ở đầu giường, mái tóc đen thậtđược bện thành đuôi sam, thả xuống bên trái đầu vai, trên khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt thật vất vả mới có một chút khí sắc, cả người nhìn qua vừa suy yếu lại vừa tiều tụy.

Tiết Thiệu Trạch đứng ở cửa phòng bệnh nhìn con gái đang nằm ở trên giường, cũng không dám đến quá gần.

Mấy ngày hôm trước khi Tiết Tình mới vừa nằm viện thì Mộ Dung Trần cũng đãgọi điện thoại báo cho ông, biết tâm tình của cô có thể xuống thấp, cũng sợ mình tới đây sẽ làm cho cô không vui, cho nên người làm cha như ônglần đầu cũng thấy sợ, không dám đường đột bước phía trước.

Sáng sớm hôm nay ông gọi cho Mộ Dung Trần biết tâm tình của cô đã tốt hơn một chút nên liền lập tức tới đây.

"Tình Tình. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch đứng cách giường khoảng một mét nhìnTình Tình từ nãy tới giờ cũng không nói gì. Cô con gái này, mặc dù ở bên cạnh ông mười năm rồi, thế nhưng ông lại tuyệt nhiên không hiểu rõ cô.Mỗi lần nhìn thấy cô ông vẫn từ đó mà nhìn ra bóng dáng của một ngườikhác nhưng đáng tiếc bóng dáng cũng chỉ bóng dáng mà thôi!

"Thân thể có khá hơn chút nào hay không?"

"Con đã tốt hơn nhiều rồi." Tình Tình cũng cảm thấy có chút không được tựnhiên. Cô và Tiết Thiệu Trạch cũng đã rất lâu không có gặp mặt, lần gặpgần đây nhất là nửa năm trước ở trong hôn lễ của cô.

Khi đó đãnghe được một chút chuyện không nên nghe từ đó khiến cho cô vẫn luônkhông muốn trở về gặp người cha này, hiện tại lần nữa gặp mặt là ở trong bệnh viện.

Mà sắc mặt của ông xem ra cũng không được tốt.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hai cha con ai cũng không biết người nào nên mở miệng trước.

"Con ở cùng với A Trần có được không?"

"Vâng, anh đối với con rất tốt." Tình Tình cúi đầu. Anh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, trừ lúc cô cố ý đi trêu chọc anh mà thôi.

"Cha nhìn rađược, nó đối với con rất đặc biệt. Có nó chăm sóc cho con cha cũng thấyyên tâm." Đối với chuyện con gái đẻ non ông vẫn còn chưa biết nguyênnhân tại sao nên trong lòng có chút bất mãn .

Nhưng lại không thể biểu hiện ra. Chuyện tình của chúng ông cũng không nên nhúng tay vào quá nhiều?

Tình Tình và cha ngồi đối diện với nhau, đôi tay cô đặt trên đùi có chútkhông được tự nhiên, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có tâm bình khíhòa cùng với Tiết Thiệu Trạch ngồi nói chuyện, luôn không muốn cho ôngsắc mặt tốt, thế nhưng ông lại chưa từng vì vậy mà trách cứ cô.

"Người gần đây có khỏe không?" Tình Tình xoay mặt ra ngoài cửa sổ mới mở hỏi,nhìn bó hoa thạch thảo lớn được đặt ở bên bệ cửa sổ.

Mộ Dung Trần biết cô thích loại hoa xinh xắn này cho nên mỗi ngày đều sẽ cho ngườimang một bó to tới đây. Mà hôm nay hình như chúng nó nở rộ vô cùng đẹp.Tiết Thiệu Trạch mỉm cười, nhìn sang phương hướng con gái đang nhìn,liền nhìn thấy những thứ bông hoa xinh đẹp kia, trong đầu lại hiện lêndung mạo của vợ mình.

"Mẹ con thích nhất là hoa thạch thảo, bà ấy cũng thích mưa phùn rả rích, cũng thích nhìn ánh mặt trời ấm áp. Mỗilần bà ấy che ô đi ra ngoài đều sẽ nghịch ngợm vứt cái ô đi. . . . . ."

Những hình ảnh như vậy chợt mãnh liệt tràn về trong trí nhớ, khiến cho mộtngười cứng rắn như Tiết Thiệu Trạch cũng không nhịn được sinh lòng nghẹn ngào. Quân Hoa, em có còn nhớ rõ không?

"Bà ấy từng nói muốnsinh hai đứa bé, một nam, một nữ, con trai sẽ làm em còn con gái thì làm tỷ tỷ, bởi vì bà ấy sợ con trai quá nghịch ngợm không quản được. . . . . ."

"Cha!" Lần đầu tiên, Tình Tình gọi ra, lại phát hiện thậtra thì cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, vì cúi đầu nên côkhông thể nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tiết Thiệu Trạch "Người. . . . . . Vẫn thích mẹ con sao?"

"Nha đầu ngốc. Bà ấy là người phụ nữduy nhất trên đời này khiến cho cha động lòng, cha vĩnh viễn không thểkhông thương bà ấy." Đáng tiếc, bà ấy không bao giờ cho ông cơ hội đểchăm sóc bà ấy thật tốt.

Tình Tình ngẩng đầu lên, vẫn có chút hơi do dự, mặt của Tiết Thiệu rất chân thành khiến cho cô cảm động, nhiềunăm qua si tình như vậy không phải là không đáng giá. Nhưng. . . . . .

"Mẹ con là người phụ nữ mà cha yêu nhất trên đời này." Tiết Thiệu Trạchnghe được Tình Tình rốt cuộc cũng nguyện ý gọi ông một tiếng"Cha" ,trong lòng vô cùng cảm động đi đến phía trước, ngồi xuống ở bên giường,nhìn gương mặt kia cùng người phụ nữ ông yêu cơ hồ mặt giống nhau nhưđúc.

"Nếu như, nếu như có thể làm lại, cha sẽ bỏ lại mẹ và con sao?" chóp mũi Tình Tình đau xót, không nhịn được rơi nước mắt.

"Mười năm sống chết mênh mang, không suy nghĩ, tự khó quên. Thiên lý cô mộ, khôn kể xiết thê lương." —— Tô Thức

Nếu hỏi khoảng cách xa nhất trên thế gian này, thì chính là khảng cách củaâm dương cách biệt không thể xuyên qua cầu Nại Hà được;

Thế giannày, có một loại thế nào cũng không bỏ xuống được cũng là khổ nhất đaunhất chính là những đoạn hồi ức đứt ruột đứt gan.

Ông đứng ở đầucầu bên này chung quy lại là chỉ có thể ở trong hồi ức mà thương tiếcđến bóng dáng của một người xoay người đi một cái liền sẽ không trở về.

"Nếu như có thể làm lại một lần nữa, cha nhất định sẽ không để cho hai mẹcon con rời đi. Cái giá này quá lớn, ta không chịu trách nhiệm nổi. Hiện tại, chỉ cần có thể thấy con sống tốt thì cha cũng không hề hy vọng xavời cái gì nữa. Có đoạn trí nhớ kia của mẹ con cùng với cha, đời nàycũng thấy đủ rồi."

Người ta nói, làm sai không phải là tệ nhất,khó chịu nhất đó là biết rõ là sai lầm rồi nhưng vẫn còn vây hãm trongđó không tìm thấy lối ra đó mới là điều đáng buồn nhất!

Năm đó chính ông đã phạm vào lỗi như vậy, vì thế đã vĩnh viễn mất đi người phụ nữ à ông yêu nhất.

Người ta nói, ông trời không bao giờ già đi cả, tình người khó dứt, mà ôngnhất định phải gánh vác thay cho bà những mệt mỏi trên cuộc đời này rồi !

"Cha. . . . . ." Tình Tình không nghĩ tới Tiết Thiệu Trạch lại yêu mẹ củamình như vậy. Nhưng mà, mẹ có biết không? Hiện tại cô thật không thểnói, bởi vì cô đã lâu không có gặp bà, không biết bà hiện tại như thếnào, có nguyện ý tha thứ cho ông hay không.

"Được rồi, Tình Tình, đừng khóc. Thân thể của con vừa khá lên một chút, phải giữ cho tâm tình vui vẻ. Cha không có chuyện gì!" Rốt cuộc cũng không để ý tới bất kỳđiều gì nữa Tiết Thiệu Trạch kích động ôm lấy Tình Tình, cô là con gáiduy nhất của ông, toàn thân đều thấy cảm động đến run rẩy .

Ông đã cho rằng cả đời này cô sẽ không tha thứ ông, cũng sẽ không có được thời khắc thân mật ấm áp bên con gái như vậy nữa .

"Cha. . . . . ."

Tình thân đã bị đình trệ hai mươi năm rốt cuộc vào giờ khắc này toàn bộ đều bộc phát hết ra ngoài.