Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 112: Sinh mạng yếu ớt (1)



Trời vừa hửng sáng, Tình Tình mê man cả đêm vẫn chưa tỉnh lại, mơ màng nghe được có tiếng người nói chuyện với nhau ở gần đây.

Là . . . . . Mộ Dung Trần sao? Trong tai nghe được giọng nói quen thuộc, cô mơ màng nghĩ.

"Không có biện pháp nào khác sao?" Trong giọng nói của Mộ Dung Trần ẩn chứamột tia kỳ vọng, hình như đối với chuyện gì vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Không có, thân thể của cô ấy quá yếu." Bác sĩ mặc áo blu trắng trả lời rất khẳng định.

". . . . . . Đại khái đã được bao lâu rồi?" Giọng nói rất nhỏ, Mộ Dung Trần rất khó khăn mở miệng hỏi.

"Theo như báo cáo xét nghiệm thì được khoảng ba tháng rồi." Như vậy là saukhi bọn họ đi tuần trăng mật trở về thì đã có? Làm sao có thể? Mộ DungTrần không nói thêm gì nữa, nhưng sắc mặt lại trầm xuống. Trong phòngbệnh cao cấp rơi vào tình trạng trầm mặc đáng sợ.

Tình Tình không hiểu bọn họ đang nói cái gì, ba tháng? Báo cáo xét nghiệm? Bọn họ đang nói cái gì vậy?

Cô lo lắng trằn trọc xoay đầu ở trên gối, tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn bịngười đó nghe thấy, sau đó truyền đến tiếng bước chân đi tới bên giường.

"Ưmh. . . . . ." Tình Tình rên rỉ, đôi mày thanh tú nhíu lại, sau đó lại giãn ra sau mấy giây cuối cùng mở mắt. Nhìn trước mắt toàn một màu trắngtinh cộng với mùi thuốc sát trùng gay mũi, đây là bệnh viện hay sao? Côtại sao lại ngã bệnh chứ?

Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?

Nhưng một giây kế tiếp, Tình Tình liền phát hiện thân thể của mình giống nhưkhông thuộc về mình nữa, bụng dưới có một cảm giác là lạ khiến cho côthấy rất không thoải mái, nghĩ tới trước khi mình ngất đi cảm thấy mộttrận đau nhói ở bụng kèm theo đó là một dòng máu đỏ tươi chảy ra liềnhoang mang nhìn anh nói không ra lời.

"Đã tỉnh rồi sao? Nói choanh biết có chỗ nào không thoải mái hay không?" Mộ Dung Trần cúi ngườinhìn cô, bàn tay đặt lên cái trán trơn bóng tiếp đến lại sờ sờ vào gò má mịn màng của cô.

"Đây là đang bệnh viện sao?" Tình Tình mê man nhìn anh, phía sau anh còn có một người đàn ông xa lạ, mặc quần áo bác sĩ.

"Ừ. Có muốn uống chút nước không?" Mộ Dung Trần ngồi xuống bên giường, muốn ôm lấy cô nhưng rồi lại lo lắng cho thân thể của cô còn quá yếu màngừng lại.

"Em sao vậy? Tại sao lại phải ở bệnh viện?" Gương mặtxinh đẹp vẫn nghi hoặc nhìn anh, cảm giác rõ ràng thân thể cao lớn đangcứng đờ.

Người đàn ông ở phía sau không biết đi từ lúc nào rồi, lại còn cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ.

"Không có gì, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đã." Anh không muốn nói cho cô biết, đứa con đầu tiên của bọn họ đã không giữ được rồi.

Tối ngày hôm qua khi anh mới vừa trở lại nhà ở trung tâm thành phố lại lậptức nhận được điện thoại của bà Thái Chi Lan nói Tình Tình không có mặcáo khoác, túi xách cũng không cầm lại không biết đã đi đâu rồi, có phảilà đi cùng với anh hay không?

Lúc đó anh mới biết, cô không có ở lại hội trường, cũng không bảo tài xế đưa về nhà.

Trong lòng vô cùng lo lắng khiến cho anh tạm thời quên mất trước đây khônglâu anh đã quyết tâm phải cách xa cô một chút, nhưng cô gái này sao lạikhông để cho anh tĩnh tâm phút nào như vậy?

Ở trong điện thoại an ủi Thái Chi Lan mấy câu, sau đó không nghĩ ngợi gì trực tiếp cầm chìa khóa xe đi ra ngoài tìm người.

Nhưng anh chưa tìm được người, lại nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới.

Tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, mà bệnh viện này lại là một phần củatập đoàn Mộ Dung cho nên các bác sĩ làm sao mà không nhận ra đây? Khingười đi đường gọi điện thoại gọi xe cấp cứu tới đưa người đến bệnh viện thì tất cả đều đã không còn kịp rồi.

Cô rõ ràng vẫn uống thuốcphòng tránh? Làm sao có thể có thai được? Hơn nữa cũng đã được ba thángrồi! Anh đương nhiên cũng biết sẽ không có loại thuốc gì có thể ngừathai một trăm phần trăm nhưng mà anh lại đi tin tưởng vào Âu ThánhNguyên.

Chuyện này, nhất định không thoát được quan hệ với cậu ta.

"Không, em muốn biết, anh đừng lừa gạt em. Em rốt cuộc là bị làm sao?" TìnhTình bắt tay anh lại, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, có lẽ bảnthân đã mất đi thứ gì quan trọng rồi.

"Tình Tình. . . . . ." Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô không biết nên nói thế nào về tình huống này.

Anh đã đồng ý với cô, tạm thời sẽ không sinh con. Nhưng hiện tại đứa békhông hề báo trước liền xuất hiện, rồi đến khi bọn họ chưa phát giác ralại bỏ đi mất.

Anh nên nói cho cô biết sự thật này sao? Có lẽ cô cũng sẽ không quan tâm đến đứa bé này đâu?

"Mộ Dung thiếu gia, bên ngoài có Âu tiên sinh nói muốn tìm ngài." Cô y támặc đồng phục màu hồng áo sau khi gõ lên cửa một hai tiếng liền cấttiếng nói.

"Chờ em khỏe lại, anh sẽ nói cho em biết." Anh giơ tay cầm lấy bàn tay mềm mại vô lực kia kiên quyết không chịu nói, "Nhắm mắt lại ngủ tiếp một lát đi, em cần nghỉ ngơi nhiều một chút."

Mặcdù không xác định cô có cảm giác gì đối với đứa con đã mất của bọn họnhưng vẫn nên đợi thân thể của cô khá hơn một chút mới nói ra được.

"Chăm sóc tốt cho phu nhân." Đứng lên giao phó cho cô y tá vừa đi tới bên giường sau đó Mộ Dung Trần đi ra ngoài.

Đôi mắt đẹp sững sờ nhìn anh đi ra ngoài, Tình Tình giống như búp bê vải bị rút hết hơi sức nghe lời anh nhắm mắt lại. Cô thấy mệt quá, thật sự làrất mệt mỏi!

Trong phòng dành cho khách VIP, Âu Thánh Nguyên vừathấy Mộ Dung Trần đi vào còn chưa kịp hỏi thăm tình trạng của Tình Tìnhthì đã thấy quả đấm vừa nặng vừa vội hướng về phía mình chào hỏi. "ATrần, cậu bình tĩnh một chút có được hay không?" Lời còn chưa dứt, MộDung Trần đã ra tay lần nữa, hai người đàn ông trong nháy mắt đánh nhauđến sứt đầu mẻ trán.

"Làm cái gì vậy? Chuyện gì cũng từ từ, đừngcó đánh nhau!" Âu Thánh Nguyên tránh trái tránh phải chỉ muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng thật bất đắc dĩ người ta căn bản đều không thèm nghelại còn giận dữ hét lên: "Âu Thánh Nguyên ý tốt của cậu không cần phảigiải thích!" Rồi lập tức tung thêm quả đấm nặng nề đánh vào gương mặttuấn tú không hề phòng bị của anh.

Lần này Âu Thánh Nguyên cũngtức giận rồi, con cọp không phát uy thì lại bị xem là mèo bệnh chắc? Anh còn đang ngủ lại bị cậu ta gọi điện đánh thức, cái gì cũng chưa kịp hỏi liền chạy tới đây, cũng không kịp nói gì liền bị cậu ta đánh cho mộttrận như vậy, dầu gì anh từ nhỏ cũng luyện qua quyền cước, muốn đánhnhau đúng không, anh nhất định sẽ không thua cậu ta đâu.

"Mộ Dung Trần, cậu có thể tỉnh táo một chút hay không! Tình Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cùng một người đàn ông mất đi tỉnh táo đánh nhau, ÂuThánh Nguyên mấy lần liền nắm lấy cổ áo của cậu ta lớn tiếng hỏi.

"Tình Tình mang thai!" Thật sâu thở ra một hơi, Mộ Dung Trần nói ra câu này xong thì cả người lập tức chán chường ngồi xuống.

"Mang thai?" Vậy thì phải là chuyện đáng để vui mừng mới đúng chứ! Nhưng hiện tại có điểm gì đó không đúng, hơn nữa tên đang ở trước mắt này cũng cócái gì đó không đúng. "Vậy. . . . . ." Âu Thánh Nguyên cẩn thận từng litừng tí quan sát sắc mặt của Mộ Dung Trần, chắc không phải là. . . . . .

"Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc đã cho cô ấy uống thuốc gì? Sao cô ấy lạimang thai được?" Vừa nói đến đây, Mộ Dung Trần mới nhớ tới mục đích màmình gọi cậu ta tới đây liền lấy tay túm lấy cổ áo lớn tiếng hỏi.

"A Trần, vậy bây giờ đứa nhỏ thế nào?" Cái mà Âu Thánh Nguyên quan tâm nhất vẫn là cái này.

"Không còn!"

"Không còn? !" Đây là tình huống gì?

"Đúng! Không còn nữa rồi! Cậu thật đáng chết có biết hay không, nếu như chậmmột chút nữa mới đưa đến bệnh viện, thì ngay cả cái mạng nhỏ của cô ấycũng không giữ được rồi!" Mộ Dung Trần đã hoàn toàn mất hết đi tỉnh táonên có như khi đối diện với Tình Tình vừa rồi.

Anh vừa nghĩ tớihình ảnh một mình cô ngã trong vũng máu thì toàn thân liền phát lạnh,một ngàn một vạn cái ngộ nhỡ thoáng qua trong đầu, mỗi một cái anh đềukhông thể thừa nhận.

Anh cho dù có tức giận thế nào đi chăng nữacũng không nên bỏ lại cô như vậy! Ngàn sai vạn sai tính ra cũng có mộtphần lỗi của anh không phải sao?

"A Trần, mình không biết lại cóthể xảy ra chuyện như vậy. Thật xin lỗi." Âu Thánh Nguyên buông tay ratrên gương mặt thể hiện sự đau lòng. Không sai, thuốc anh đưa cho MộDung Trần, trừ lần đầu tiên là thuốc ngừa thai nhưng sau cái này anh đưa cho cậu ta đều chỉ là thuốc bổ mà thôi.

Anh thừa nhận, làm nhưvậy là có chút không đạo đức. Chỉ là, anh cho rằng có lẽ chỉ có đứa conmới có thể làm cho quan hệ của bọn họ khá hơn một chút, cũng bởi vì bảnthân anh nghiên cứu sâu về các loại thuốc, biết những loại thuốc kia mặc dù đối với thân thể vô hại, nhưng kỳ thật chỉ cần là thuốc, như thế nào lại có thể không có một chút tác dụng phụ đây?

Thân là đàn ông,nếu cậu ta không muốn có con thì tại sao không đi thắt ống dẫn tinh vào? Lại muốn cho phụ nữ chịu loại tội này! Nhưng hiện tại anh cũng khôngdám nói ra những lời này.

Hơn nữa bản thân anh cũng được coi là một trong những tên đầu sỏ gây ra chuyện này?

Sự việc trên đời thật là khó đoán, Âu Thánh Nguyên anh cũng chỉ là muốnlàm chuyện tốt mà thôi, làm sao lại biến thành chuyện xấu như vậy?

"A Nguyên, con của chúng tôi không còn rồi!" Giống như chợt già thêm mườituổi, cả người Mộ Dung Trần ngã ngồi ở trên ghế sofa, vùi mặt ở tronghai tay, giọng nói của anh mang theo chút nghẹn ngào: "Cứ như vậy mà mất đi rồi."

"A Trần, đừng như vậy!" Chưa từng gặp qua thái độ nhưvậy của Mộ Dung Trần, Âu Thánh Nguyên ngồi vào bên cạnh vỗ vỗ vào vaianh. Anh chưa bao giờ thấy hận bản thân mình như vậy.

"A Nguyên,đều là sai lầm của mình, không nên bỏ lại cô ấy để cô ấy tự về nhà mộtmình. Đứa bé không còn, tôi phải chịu một nửa trách nhiệm."

Nếunhư không phải là anh bỏ đi trước, cô ấy nhất định sẽ không một mìnhchạy đi. Biết rất rõ ràng cô không phải là người dễ dàng rộng mở cánhcửa lòng như vậy, tại sao anh còn muốn ép cô ấy? Vì cái gì mà lại muốnbức cô ấy như vậy?

Anh cũng đã chờ lâu như vậy, hà tất phải nhất thời nóng lòng?

"A Trần, sau này vẫn sẽ lại có mà!"

"Về sau lại có?" Mộ Dung Trần dùng sức ôm mặt của chính mình, một đêm chưangủ nên có chút mệt mỏi. Tương lai về sau, ai biết được? Bọn họ về sausẽ ở nơi nào đây?

"Tình Tình đâu?"

"Hiện tại tạm thờikhông có việc gì rồi." Cô ấy còn không biết mình có con sau đó lại mấtđi, mà anh cũng không muốn nói cho cô biết chuyện này?

"Có muốn hút một điếu hay không?" Âu Thánh Nguyên nhìn dáng vẻ vô cùng khổ sở kia của anh liền đưa bao thuốc lá qua.

"Không, tôi về phòng bệnh trông cô ấy." Gọi Âu Thánh Nguyên tới đây cũng chỉ là trong lúc vừa tới bệnh viện, khi biết chuyện xảy ra như vậy thấy khiếpsợ lại thấy rất tức giận, cho nên đã không bình tĩnh mà gọi Âu ThánhNguyên đến đây.

Nhưng sự tình dù không muốn cũng đã xảy ra rồi có trách cứ thế nào thì cũng làm gì có cơ hội mà làm lại.

Có lẽ thật sự là đứa nhỏ này đã tới không đúng lúc!

"A Trần, chờ mình, mình cũng muốn đi thăm cô ấy." Âu Thánh Nguyên đi theophía sau Mộ Dung Trần hai người cùng nhau đi tới phòng bệnh.