Hàng Long Quyết

Chương 93: Nàng hận sư tôn, nhưng nàng cũng yêu sư tôn



Sau khi Lạc Thanh Từ ngã xuống đất, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, nhưng nàng thật sự không yên lòng Nguyễn Ly, nỗ lực xoay đầu nhìn về phía nàng ấy.

Tâm ma Thiên Cơ Tử tự động hiến tế, Hồng Ảnh như cá nhập biển rộng, trong chớp mắt liền nuốt chửng sức mạnh tâm ma, rốt cuộc đã không còn gì trói buộc.

Tâm ma vốn dựa vào chấp niệm cùng ma chướng mà sinh ra, cho nên sức mạnh của nó so Mắt Quỷ càng thích hợp với Hồng Ảnh hơn.

Hồng Ảnh vốn là Nguyễn Ly đời trước sau khi thân vẫn lưu lại oán niệm, nhờ Thiên Đạo giúp sức, Hồng Ảnh thuận lợi ký sinh ở trong người Nguyễn Ly đời này, nhưng Nguyễn Ly tâm tư quá mức thuần lương, căn bản không có oán niệm và ác ý để nuôi dưỡng Hồng Ảnh.

Lần này may mắn thôn phệ được tâm ma đã Tiểu Thừa kỳ, tuy kia chỉ còn sót lại một chút hơi tàn vụn vặt, nhưng cũng đủ giúp Hồng Ảnh đột phá hoàn toàn phong ấn. Hồng Ảnh trong nháy mắt đoạt quyền khống chế thân thể Nguyễn Ly, lúc quay đầu trong mắt đã một mảnh huyết hồng.

Gương mặt vốn dĩ tươi đẹp khả nhân đã trở nên diễm lệ mà yêu dã, khóe miệng nàng gợi lên một mạt cười, cúi đầu nhìn Lạc Thanh Từ ngã trên mặt đất còn nỗ lực mở to mắt nhìn nàng.

Nàng thực hưởng thụ loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống Lạc Thanh Từ, vị sư tôn này đời trước chưa bao giờ chịu lộ ra một tia mềm yếu, vĩnh viễn là tâm thái cao ngạo ở trên nàng, thà là bị nàng hành hạ đến chết cũng không cho nàng một ánh mắt, giờ phút này thế nhưng yếu ớt đến như vậy.

Nhìn dáng vẻ sư tôn chật vật thế này, Hồng Ảnh cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nàng cũng không thèm để ý đất đá rơi xuống, đi bước một đến trước mặt Lạc Thanh Từ, khoái ý trong mắt đọng lại thật lâu, ngay sau đó nhịn không được nhăn lại mày.

Bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt sư tôn không phải sợ hãi cùng phẫn nộ, cũng không phải dĩ vãng lạnh nhạt cùng bình tĩnh, mà là lo lắng. Không xen lẫn bất kỳ tạp niệm nào, chỉ là lo lắng mà thôi.

Lạc Thanh Từ đã ý thức mơ hồ, nhưng cảm xúc trong đôi mắt tan rã kia, Hồng Ảnh xem đến rõ ràng.

Cho dù lúc này Lạc Thanh Từ thấy không rõ dáng vẻ Nguyễn Ly, nhưng nàng có thể mơ hồ nhận ra khí tức của nàng ấy.

Hồng Ảnh đang chiếm cứ thân thể Nguyễn Ly.

Trong lòng Lạc Thanh Từ có chút bi thương, nàng đã cố hết sức, nhưng sự tình vẫn đi đến bước này. Hồng Ảnh khống chế Nguyễn Ly, nàng ấy sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đây?

Bất quá nàng nghĩ lại, dù Hồng Ảnh muốn hại Nguyễn Ly như thế nào, cũng sẽ không thật sự để Nguyễn Ly chết ở Thiên Diễn Tông, thù còn chưa báo, Hồng Ảnh sẽ không làm càn đến mức ấy.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lạc Thanh Từ tạm thời an lòng một ít, nhìn Nguyễn Ly càng đi càng gần, nàng dưới đáy lòng hỏi Hệ thống, "Ta hôm nay liền kết thúc ở đây, có phải không?"

Hệ thống hô hấp dồn dập, chắc chắn nói: "Không."

Lạc Thanh Từ cười cười, nàng ở Tu Chân giới sống nhiều năm như vậy, một lòng một dạ đều nhào vào trên người Nguyễn Ly, những gì nàng trải qua sợ rằng không ai trong thế giới này có thể hiểu được.

Suy nghĩ của nàng thực thông suốt, cũng bình tĩnh vô cùng, cho dù hôm nay phải chết ở trong tay Nguyễn Ly, nàng cũng không sợ hãi, chỉ là có chút khổ sở.

Nếu nàng chết rồi, Nguyễn Ly tỉnh táo lại, rốt cuộc tìm không thấy Trì Thanh, liệu nàng ấy có khổ sở hay không, có oán hận nàng lần nữa bỏ rơi nàng ấy hay không? Nếu nàng chết rồi, từ nay về sau trên cõi đời này, ai sẽ thay nàng chiếu cố Nguyễn Ly? Thiên Cơ Tử cùng Mặc Diễm lợi hại như vậy, không còn nàng bảo hộ, Nguyễn Ly làm sao bây giờ?

"Ngươi nói xem, sau khi ta chết, linh hồn ta sẽ tan biến, hay ta có thể quay lại thế giới chính mình?" Lạc Thanh Từ không biết đáp án, mà thẳng đến khi nàng triệt để mất đi ý thức, Hệ thống cũng không trả lời nàng.

Hồng Ảnh nhìn Lạc Thanh Từ ngất xỉu, lại liếc nhìn Tư Quá Nhai lung lay sắp đổ, trong lòng có chút do dự.

Ngay khi một tảng đá lớn sụp đổ về hướng Lạc Thanh Từ, khóe miệng Hồng Ảnh co giật một chút, nàng đột nhiên khom lưng ôm lấy Lạc Thanh Từ, lạnh mặt đem người đặt ở trên vai.

Nàng dưới chân xê dịch, tốc độ nhanh đến chỉ còn tàn ảnh, tránh đi tầng tầng đá vụn rơi xuống, nhưng Tư Quá Nhai nửa bên hoàn toàn sụp đổ, cho dù Lạc Thanh Từ tỉnh cũng không nhất định có thể đi ra ngoài, càng đừng nói Hồng Ảnh vốn chỉ mượn dùng thân thể Nguyễn Ly.

Nàng khiêng Lạc Thanh Từ không ngừng tránh né, giữa bùn đất cùng đá tảng sôi nổi rơi xuống, một khối đá thật lớn sụp đổ, làm lộ ra một cái cửa động.

Hồng Ảnh phi thân mà lên, ôm Lạc Thanh Từ lăn vào trong động, mảnh đại vực phía sau lưng các nàng đều bị đất đá chôn vùi, sau một trận tiếng nổ lớn, bên ngoài gần như đã hoàn toàn sụp đổ.

Hồng Ảnh phát hiện phía trong động có một cái ám đạo, xung quanh lạnh lẽo bóng loáng như băng ngưng tụ mà thành, vừa lăn vào nàng liền theo đó trượt đi xuống.

Sau một trận xóc nảy cùng xoay tròn, nàng rốt cuộc thấy được điểm cuối, một cái xoay người lao đi ra, vững vàng rơi xuống đất.

Không ngờ nơi này là một hầm băng, nhiệt độ bên trong thấp hơn Tư Quá Nhai rất nhiều, Hồng Ảnh tiến vào bắt buộc phải vận dụng linh lực hộ thể mới có thể chịu được từng cơn rét lạnh tận xương.

Nàng quét mắt nhìn chung quanh, không phát hiện nguy hiểm, lập tức buông tay để Lạc Thanh Từ ngã xuống đất.

"Ngươi đang mưu toan quấy nhiễu ta?" Tiếng nói Hồng Ảnh lộ ra lạnh lẽo ma mị, mang theo tràn đầy trào phúng.

Mắt phải của nàng rất nhanh chớp động, một đạo giọng nữ có chút gian nan mở miệng: "Ta chưa từng quấy nhiễu ngươi, là chính ngươi muốn cứu sư tôn mà thôi."

"Nói hươu nói vượn, nàng nên chết! Những người đắc tội ta, Lạc Thanh Từ, Thiên Cơ Tử, Nam Cung Quyết, Mặc Diễm, chết trăm ngàn lần đều không đủ! Đều do ngươi không có tiền đồ, đầu óc do dự không quyết đoán, sư tôn vừa cho ngươi một chút ơn huệ nhỏ, ngươi liền đã quên nàng chính là kẻ tử thù của mình. Ta cứu nàng, là vì bị ngươi làm dao động, ta nguyên bản chỉ muốn giết nàng!" Hồng Ảnh sắc mặt đỏ lên, tức giận trách cứ.

Cho dù đời trước đã giết Lạc Thanh Từ một lần, nàng vẫn hận nàng ấy. Nếu không phải Lạc Thanh Từ đối nàng lạnh nhạt, hủy hoại cuộc đời nàng, ruồng bỏ tình cảm của nàng, nàng như thế nào sẽ vướng vào Nam Cung Quyết, cuối cùng còn bị hắn lợi dụng đẩy vào đường cùng!

Nàng biểu tình dữ tợn, đi đến trước người Lạc Thanh Từ, cúi đầu nhìn kỹ, sau đó vươn tay vuốt ve gương mặt lạnh băng, ngón tay từng tấc từng tấc xẹt qua ngũ quan xinh đẹp kia, cẩn thận đoan trang.

"Ngươi cũng thích dung mạo của nàng đi, sinh đến thật đẹp, nhiều năm như vậy ta chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp hơn nàng. Ánh mắt đầu tiên nhìn đến nàng, ta cũng giống như ngươi, đều suýt quên đi ta có bao nhiêu hận nàng."

Trong mắt Hồng Ảnh nổi lên một tia si mê đắm đuối, nhưng rất nhanh lại biến thành điên cuồng, nàng duỗi tay bóp chặt yết hầu Lạc Thanh Từ, "Ta không rõ, ta chính là ngươi, dựa vào cái gì ngươi được Trì Thanh bất kể sinh tử bảo hộ, mà ta gặp được chỉ là Nam Cung Quyết hèn hạ xấu xa. Đồng dạng bái sư, vì cái gì sư tôn đời trước lãnh khốc tàn nhẫn, không chút nào xem ta ở trong mắt, mà sư tôn đời này lại hao hết tâm tư mà che chở ngươi giữ gìn ngươi."

Thậm chí đến khi sắp chết, sư tôn vẫn còn một mực lo lắng cho Nguyễn Ly.

Càng nghĩ Hồng Ảnh càng nghẹn khuất, sự cuồng dã trong mắt đã biến thành thực thể, nàng cắn răng nói: "Ngươi luyến tiếc ta giết Trì Thanh, vậy ta giết Lạc Thanh Từ, ngươi hẳn là không ý kiến đi? Nàng giết cha diệt tộc của ngươi, trên kiếm đều nhuộm đẫm máu của vô số tộc nhân ta, hiện giờ đã đến lúc nàng phải trả giá!"

Dứt lời, Hồng Ảnh dưới tay càng thêm ra sức, năm ngón tay buộc chặt. Lạc Thanh Từ hơi thở càng yếu ớt, nụ cười trên môi Hồng Ảnh càng thêm thịnh. Chỉ cần sư tôn chết rồi, liền sẽ vĩnh viễn thuộc về nàng, ai cũng không thể cướp!

Nguyễn Ly sắc mặt biến đổi lại biến, một màn này quá mức quen thuộc, làm nàng hô hấp tức khắc dồn dập lên, "Ngươi dừng tay!"

Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ hơi thở mỏng manh dần, trong lòng một luồng sợ hãi không diễn tả được bừng lên, nàng có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nếu thật để Hồng Ảnh giết Lạc Thanh Từ, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời.

Hồng Ảnh bị ép buông tay, lảo đảo đứng lên lui về sau mấy bước.

"Ngươi biết ngươi đang làm gì sao? Lạc Thanh Từ đã phân thần đỉnh phong, mà thực lực chân chính của nàng là Đại Thừa kỳ, ngươi muốn bằng bản lĩnh giết nàng, chỉ sợ cho ngươi mấy trăm năm cũng không được. Thế giới này hiện giờ đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có, ngươi cần thiết bắt lấy cơ hội diệt trừ địch nhân."

Nguyễn Ly tràn đầy giãy giụa, nàng nhìn Lạc Thanh Từ, trong lòng lại không dậy nổi một tia sát ý, vừa rồi sư tôn gọi nàng A Ly, một tiếng này thậm chí làm nàng nhớ tới Trì Thanh.

Hồng Ảnh tự nhiên có thể cảm nhận được Nguyễn Ly giãy giụa, nàng nhìn Lạc Thanh Từ hôn mê bất tỉnh, tiếp tục nói: "Ngươi có phải hay không quá ngây thơ rồi, sư tôn đối tốt với ngươi là vì chưa biết được thân phận ngươi thôi. Một khi phát hiện ngươi là rồng, sư tôn còn không phải thân thủ lột da rút gân ngươi, nàng sao có thể còn đối tối với ngươi?"

"Trên tay nàng nhiễm máu phụ vương ngươi, đây là sự thật không thể thay đổi! Phụ vương chết thảm thế nào, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi thế nhưng chỉ vì chút ân huệ của Lạc Thanh Từ, mà muốn từ bỏ việc báo thù, Nguyễn Ly, ta xem ngươi làm sao ăn nói với phụ vương đây!"

Nguyễn Ly trong lòng bỗng nhiên đau xót, lời Hồng Ảnh như lưỡi dao sắc bén đâm thọc trái tim nàng, làm nàng đau đến sống không bằng chết.

Tự mình ghét bỏ, tự trách, hối hận, đánh nát lý trí của nàng. Nàng trong mắt thấm ra nước mắt, tâm thần đại loạn.

Hồng Ảnh bắt được cơ hội Nguyễn Ly hỏng mất, lập tức giơ tay ngưng tụ ra một phen chủy thủ, phóng thẳng vào trái tim Lạc Thanh Từ.

Nguyễn Ly ngực bỗng nhiên co rụt lại, không biết vì sao, vừa mới xuất hiện hoảng sợ lại ập đến trong lòng, làm nàng rốt cuộc vô pháp nhẫn nại.

Trái tim nàng đang kêu gào: Không thể giết Lạc Thanh Từ, có gì đó không ổn!

Vừa mới rơi vào thế yếu, Nguyễn Ly lại một lần giành trở về quyền khống chế thân thể, nàng liều mạng muốn giữ lại chủy thủ, nhưng đã muộn, như mũi tên được bắn ra không cách nào dừng lại, chủy thủ kia nhắm thẳng trái tim Lạc Thanh Từ mà đâm vào.

"Không!" Nguyễn Ly cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thất thanh hô ra tới.

Nhưng cũng không hề có tiếng đao nhập da thịt như trong dự liệu, chủy thủ kia vừa cắt qua y phục Lạc Thanh Từ, liền bị một cổ kim sắc quang mang ngăn cản lại.

Trong tiếng long ngâm phẫn nộ, một hỏa long toàn thân lóng lánh kim quang xoay tròn mà ra, há mồm gào rống một tiếng đánh bay chủy thủ kia. Đôi long mục tràn đầy cảnh cáo, hư ảnh đỏ vàng dài hơn một trượng, một đôi long giác trong suốt mà mạnh mẽ, khí thế mãnh liệt.

Nó đem nửa người dưới quấn quanh thân thể Lạc Thanh Từ, đầu rồng ngẩng cao, lấy một tư thái nghiêm nghị cùng bất khả xâm phạm bảo hộ Lạc Thanh Từ.

Nguyễn Ly cảm thấy trong óc chính mình có thứ gì đó vỡ vụn, toàn bộ thế giới của nàng đã sụp đổ, nàng ngơ ngác đè nặng ngực, đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà trợn to, đầy mặt khó có thể tin.

Kim hỏa long này, nàng so với ai khác đều quen thuộc, bởi vì đó chính là nàng.

Nàng lung lay đứng không vững, trong đầu vô số ý niệm ùn ùn kéo đến, phảng phất muốn đem nàng bức điên.

"Không có khả năng, không có khả năng......không phải...... Nghịch lân sao? Sao có thể, sao có thể." Nàng giơ tay hung hăng vỗ đầu mình, giống như người điên mờ mịt thất thố mà xoay vài vòng, theo sau đột nhiên vọt tới bên cạnh Lạc Thanh Từ, thật mạnh quỳ gối xuống, nhìn chằm chằm nơi ngực của nàng ấy.

Kim hỏa long nguyên bản hùng hổ dọa người nhìn thấy Nguyễn Ly, than nhẹ một tiếng hóa thành một đạo kim quang, rất nhanh biến mất trong ngực Lạc Thanh Từ.

Nhìn thấy tình cảnh này, biểu tình trên mặt Nguyễn Ly đã hoàn toàn mất khống chế, rất nhiều ý niệm trong quá khứ lần lượt hiện ra, không ngừng đẩy nàng đến một sự thật, chân tướng này đủ để khiến nàng thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục!

Khó trách, khó trách sư tôn gọi nàng là A Ly!

Nàng điên cuồng lắc đầu, duỗi tay muốn chạm vào ngực Lạc Thanh Từ, nhưng còn không có đụng tới y phục đối phương, tay nàng liền không chịu khống chế mà run rẩy, sau đó bỗng nhiên lùi về.

Nàng há miệng thở dốc, hai mắt sung huyết, lẩm bẩm nói: "Ta nhất định đang nằm mơ, đây lại là ác mộng, là do ta thần chí không rõ. Không có khả năng, ta điên rồi, sao có thể là cùng một người. Sư tôn là sư tôn, nàng sao có thể là Trì Thanh. Trì Thanh tiêu sái vui sướng như vậy, lại thích nói nhiều, không một điểm nào giống sư tôn, sao có thể..... Khụ khụ......"

Nàng thở hổn hển lại kịch liệt ho khan lên, cuối cùng gân xanh trên cổ bạo khởi, nàng run run rẩy rẩy chộp lấy vai trái của Lạc Thanh Từ, bởi vì quá mức dùng sức mà xương ngón tay đều nhô lên, y phục bên dưới đã bị nàng làm cho nhăn thành một đoàn.

Như thế nào không giống, nàng không biết bao nhiêu lần cảm thấy các nàng giống nhau! Nhưng nàng đã cố tình phủ nhận, cố tình không muốn hiểu! Nàng thật ra đã sớm biết Trì Thanh chính là sư tôn!

Sau một hồi Nguyễn Ly hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, hung hăng kéo xuống vạt áo của đối phương.

Y phục bị nới lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng một mảnh da thịt trơn bóng bên vai trái.

Giữa hoàn mỹ xuất hiện một vết sẹo nho nhỏ, cũng không hề làm mất đi một chút nào vẻ quyến rũ, kia rõ ràng là do lửa bỏng lưu lại, Nguyễn Ly nhìn rồi lại xem, trốn đều trốn không xong.

Nàng co rúm lại lùi tay về, bỗng nhiên chống ở trên mặt đất, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh đoàn long viêm bắn trúng đầu vai Trì Thanh, lúc các nàng rơi xuống Thập phương bí cảnh truyền thừa.

Trong lúc đó hoảng hốt cùng đau lòng vẫn còn rõ ràng, mà chiếc mặt nạ kia đã đổi thành gương mặt Lạc Thanh Từ.

Nàng cắn môi đến khi nếm được mùi máu tươi, mới thật mạnh ngã xuống mặt đất, đầu đập vào mặt băng lạnh ngắt mới tìm về chút thanh minh, sống lưng đơn bạc không ngừng run rẩy.

Qua hồi lâu, Nguyễn Ly mới run run rẩy rẩy ngẩng đầu, ngón tay chung quy là xốc lên quần áo bị chủy thủ đâm thủng, xuyên thấu qua vải vóc màu trắng, nàng thấy được trước ngực trắng nõn của Lạc Thanh Từ một ấn ký kim sắc hình trăng non.

Đó là nàng thân thủ đào xuống nghịch lân đưa cho Trì Thanh, trên đời này chỉ có một, bất luận là may mắn hay trùng hợp đều vô pháp giải thích sự hiện diện của nó.

Nguyễn Ly chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt, nàng trong óc không ngừng hiện ra một ý niệm.

Lạc Thanh Từ là Trì Thanh, Trì Thanh chính là Lạc Thanh Từ.

Người mà nàng tín nhiệm nhất, không muốn xa rời nhất, khiến nàng vô pháp tự kiềm chế mà phủng ra một trái tim chân thành dâng lên, thế nhưng là kẻ thù giết cha diệt tộc nàng!

Nàng phía trước còn cho rằng Thiên Đạo ban ân, mới đưa Trì Thanh đến bên cạnh nàng. Nàng cho rằng đó là may mắn nhất đời, là ánh mặt trời vĩnh viễn không tắt trong lòng nàng, thế nhưng, tất cả chỉ là lừa dối.

Nàng hết lần này đến lần khác bị Lạc Thanh Từ đùa bỡn trong lòng bàn tay, giống như một món đồ chơi.

Mỗi một cảnh tượng cùng Trì Thanh trong quá khứ, mỗi một câu nàng nghe được từ miệng nàng ấy, giờ phút này giống như Hàng Long Thần Mộc mũi tên nhọn, đâm thẳng vào phế phủ, loại cảm giác hết thảy đều sụp đổ làm trái tim Nguyễn Ly như ngừng đập, một luồng khí tích tụ xông thẳng cổ họng, làm nàng khụ một tiếng phun ra ngụm máu đỏ tươi.

Nàng thật mạnh cong lưng, huyết khí làm nàng khó chịu phi thường, nàng cố sức mà thở hổn hển, duỗi tay lau mặt, lạnh băng một mảnh đều là nước mắt. Nàng nhìn vết nước sắp ngưng kết nơi lòng bàn tay, ha ha nở nụ cười.

Hệ thống lúc này gấp đến độ thần hồn đều loạn, liều mạng muốn đánh thức Lạc Thanh Từ, đây là lần thứ hai nó cảm giác da đầu tê dại.

Lần thứ nhất là bởi vì Hồng Ảnh thiếu chút nữa bóp chết Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly hôn Lạc Thanh Từ, nhưng so sánh với hôm nay, nó mới biết tất cả đều không đáng kể.

Đinh! Trì Thanh độ hảo cảm -9999, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm -9999.

Hệ thống thiếu chút nữa trực tiếp sụp đổ.

Hồng Ảnh hoàn toàn không ngờ tới kết cục này, thế cho nên nhất thời không nghĩ tới việc tranh giành thân thể cùng Nguyễn Ly.

Nàng rõ ràng cảm giác được thế giới tinh thần của Nguyễn Ly sụp đổ, lần này nàng không cần gây sóng gió, trong lòng Nguyễn Ly hắc ám đã vô hạn lan tràn.

Nguyễn Ly trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, duỗi tay bắt lấy thanh chủy thủ kia, đôi con ngươi xưa nay thuần triệt mà sạch sẽ chỉ còn lại tàn khốc.

Mà Hồng Ảnh lại ở bên quạt gió thêm củi, "Ngươi còn đáng thương hơn ta nữa, đời trước sư tôn không nhìn đến ta thì cũng thôi đi, nàng tốt xấu chưa từng trêu đùa ta, mà đời này sư tôn lại đóng giả thành hai người, trong sáng ngoài tối đem tâm tư ngươi sờ đến nhất thanh nhị sở, nói không chừng nàng đều biết ngươi yêu thích nàng, cho nên mới lừa gạt ngươi, đem ngươi triệt để lợi dụng, mục đích của nàng hẳn chỉ vì muốn lấy tin tức về Long tộc."

Nguyễn Ly thống khổ mà rống lên một tiếng, lời Hồng Ảnh hoàn toàn đánh sập lý trí của nàng, nàng bỗng nhiên nhào tới, tay cầm chủy thủ giơ ở trước ngực Lạc Thanh Từ, thật lâu không nhúc nhích.

Trong lúc nàng mất hết lý trí, Hồng Ảnh thuận lợi khống chế tay nàng, nghịch lân lập loè một chút phòng ngự trong phút chốc bị chủ nhân phá vỡ, chủy thủ tàn nhẫn cắm xuống, hoàn toàn đi vào trái tim Lạc Thanh Từ!

Giữa hôn mê Lạc Thanh Từ kêu lên một tiếng, mày ninh lên.

Một tiếng kêu rên của Lạc Thanh Từ giống như sấm sét, chấn khai đầu óc Nguyễn Ly, nàng tinh thần trong nháy mắt thanh minh, kinh hoảng thất thố mà bất chấp vươn tay trái, như tia chớp nắm chặt lưỡi đao.

Lưỡi đao sắc bén cắt qua lòng bàn tay Nguyễn Ly, xuyên qua xương tay của nàng, nhưng Nguyễn Ly phảng phất không cảm giác được đau đớn, nàng vẫn giữ chặt nó, sắc đỏ trong mắt lúc sáng lúc tối, lòng bàn tay máu chảy xuống, nhiễm hồng một mảnh ngực áo Lạc Thanh Từ.

Đau đớn cùng phẫn nộ trong lòng gần như đem nàng đánh nát, nàng rõ ràng hận đến muốn đem Lạc Thanh Từ đào ra xương cốt, nhưng khi nhìn thấy lưỡi đao đâm vào trái tim nàng ấy, nàng lại trong nháy mắt cái gì đều quên.

Nhìn chủy thủ đã đi vào trái tim Lạc Thanh Từ một tấc, nàng sợ đến cả người run rẩy.

"Đều như vậy, ngươi còn luyến tiếc giết nàng? Ngươi quả thực hết thuốc chữa!" Hồng Ảnh đau đớn lại hưng phấn, trong thanh âm cũng lộ ra một cổ bệnh trạng khoái ý, nguyên lai người đều giống nhau, Trì Thanh cũng thế, Lạc Thanh Từ cũng vậy, đều không phải thứ tốt.

Nguyễn Ly trong mắt mây đen giăng đầy, nàng sinh sôi dùng tay trái nắm lưỡi dao đem chủy thủ rút ra, nàng trước nay đều không phải sống trong quang minh, nàng hận thế giới này, không ngừng một lần hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Là Trì Thanh cho nàng ánh sáng, cho nàng dựa vào, làm nàng vẫn luôn hướng mặt trời mà sống.

Nếu hết thảy đều là giả, thì trên đời này còn thứ gì đáng giá cho nàng để ý?

Chính là nàng chung quy luyến tiếc, cũng tồn một tia lý trí cùng vọng tưởng, sư tôn lừa gạt chính mình, nhưng sư tôn vì nàng làm đến nông nỗi kia, thật sự chỉ vì lừa nàng sao? Không có khả năng, sư tôn là thật sự quan tâm nàng.

Nàng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lạc Thanh Từ ngàn dặm lao tới, bồi chính mình cùng nhau rớt xuống truyền thừa, ở thời khắc cuối cùng còn không màng an nguy bản thân, đem nàng đẩy vào động phủ.

Hồng Ảnh nhận thấy được Nguyễn Ly lại một lần dao động, liền dứt khoát đập nồi dìm thuyền, lập tức vọt vào trong Nguyễn Ly thức hải cùng hồn phủ, "Ngươi chính là phế vật, sư tôn phải chết, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa. Giao thân thể cho ta, ta thay ngươi báo thù!"

Nguyễn Ly hai tròng mắt bỗng nhiên trợn to, đôi tay ôm lấy đầu, thật mạnh ngã trên mặt đất, không ngừng quay cuồng.

"Ngươi...... Mơ tưởng. Sư tôn là của ta, ai cũng không được đụng, nếu nàng phải chết, thì cũng chỉ có thể chết trong tay ta!" Nguyễn Ly nhắm mắt lại, ngón tay nhanh chóng điểm lên mấy huyệt đạo trên người, ba hồn bảy phách thẳng đến Hồng Ảnh mà đi, nàng hoàn toàn từ bỏ linh lực hộ thể, quyết phải chiến đấu với Hồng Ảnh tới cùng.

Nàng hận Lạc Thanh Từ, nhưng nàng yêu Trì Thanh.

Nàng yêu cùng hận đều dồn vào một người, nàng không cam lòng liền mơ màng hồ đồ kết thúc như vậy. Sống cũng được mà chết cũng thế, Lạc Thanh Từ cần thiết cho nàng một cái công đạo!

- ----------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tu La tràng, luyến ái còn chưa nói, lá sung đã rụng đầy. Sư tôn hảo thảm, Rồng Con cũng hảo thảm, đều mau điên rồi.