Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 45: Ngày mai gặp mặt



Vân Diệu Trạch đứng ở cửa một lát, sau đó đi đến sofa nằm xuống, đưa tay che mắt.   

Cả người tử khí nặng nề.

  

Từ Hiến bất đắc dĩ lắc đầu, đây đâu phải là thích một chút, rõ ràng ở trong lòng hắn đã sớm có Lân Sóc, còn trồng cây bén rễ ở trong đó.   

"Cứ từ từ, chuyện tình cảm không phải đều dựa vào lì lợm la liếm sao, mềm không được thì dùng cứng, luôn có cách đưa cậu ta trở về mà."

Hắn ở bên cạnh an ủi.

Chàng trai ở trên ghế sofa không nói chuyện.   

Từ Hiến dứt khoát đổi đề tài, nói: "Đám côn đồ bây giờ thật sự không đáng tin cậy chút nào, còn nói là lăn lộn trong xã hội nhiều năm, kết quả tất cả đều là tôm chân mềm, mười mấy người đánh một người cũng không lại, xùy, tiêu tiền vô ích."

"Một đám phế vật." Vân Diệu Trạch chậm rãi mở miệng.   

"Còn không phải à."

  

Lúc đầu đụng người ở cổng trường, sau đó nhìn như vì đụng người mà xảy ra sự kiện chặn đánh, tất cả đều do Vân Diệu Trạch bày mưu tính kế. Từ Hiến lên kế hoạch, sở dĩ quanh co chính lòng vòng là để xóa sạch quan hệ, đương nhiên Lâm Sóc vẫn sẽ nghi ngờ bọn họ, nhưng cũng giống như Vân Diệu Trạch nói, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ, cho nên hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Điểm đáng ngờ này vừa ném ra, sự nghi ngờ trước đó sẽ bị dao động.

Hắn lợi dụng lòng người dao động rồi không ngừng suy đoán, làm cho Lâm Sóc lầm tưởng, thường thường người bị hoài nghi nhất mới là người trong sạch nhất.

  

Đây cũng là tình tiết phổ biến trong phim.

  

"Đi thôi, lại phải đến bệnh viện một chuyến." Sợ Vân Diệu Trạch thờ ơ, Từ Hiến nói thêm: "Bây giờ cậu hành hạ chính mình, chính là tiện nghi cho Giang Thần Phong."

Vân Diệu Trạch động đậy cánh tay, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế sofa.   

"Tôi đi lấy chìa khóa và điện thoại di động." Từ Hiến chạy về phòng.

  

Điện thoại di động và chìa khóa đều đặt trên bàn sách trong phòng ngủ, hắn cầm lấy chìa khóa, tay kia cầm lấy điện thoại di động, gần đây vẫn luôn nói chuyện tán tỉnh một người, cho nên theo thói quen mở màn hình điện thoại lên xem có tin nhắn không.

  

Hai tin nhắn từ WeChat.

Từ Thỏ Con.

 

Bấm mở lên xem, một tấm ảnh đùi HD hiện ra trước mắt, đùi thon dài cân xứng, trắng nõn bóng loáng, hơn nữa ảnh chụp gần như đến tận gốc đùi, chỗ nào đó kẹp rất chặt, không khỏi khiến người ta muốn mở ra nhìn phong cảnh uyển chuyển bên trong.

  

【 Thỏ Thỏ: Anh trai ~ chân người ta có đẹp không? 】

Một cỗ tà hỏa lập tức trào lên từ bụng Từ Hiến, thiêu đốt tiêu chí nam tính cứng như sắt.

  

Đúng là muốn mạng người!

  

"Con thỏ nhỏ này thật lẳng lơ." Từ Hiến cười mắng một tiếng, còn gọi anh trai, thật sự là không ăn thịt nàng thiên lý khó dung, chẳng qua bây giờ hắn phải đưa Vân Diệu Trạch đến bệnh viện, chỉ có thể thả con thỏ nhỏ ra trước.

  

【 Bại hoại: Đẹp, lát nói chuyện sau. 】

Chỉ có thế thôi?

Khương Nghị có chút không thể tin được, là chân cậu mất đi mị lực hay là thẩm mỹ tên bại hoại này có vấn đề, hay là tên bại hoại này một lần tán tỉnh nhiều nữ sinh cho nên bận rồi, cặn bã!

  

*

Lâm Sóc ngồi trong taxi, hôm nay công việc làm thêm đã rất mệt mỏi, sau khi bắt xe về nhà, lại chạy không ngừng đến chung cư của Vân Diệu Trạch, bây giờ lại về nhà, khiến cậu ngồi trong xe mệt rã rời.

  

Kết quả mẹ gọi điện thoại, mắng cậu một trận.

  

Đơn giản là đã về nhà rồi sao còn ra ngoài chạy loạn, một chút buồn ngủ đã bị mẹ dạy dỗ đánh bay hết.

  

"Đến rồi đến rồi, ở ngay cửa chính, nếu mẹ nói tiếp thì mẹ trả phí điện thoại cho con nha, bình thường bắt đầu nói chuyện là mười tệ, giảm giá cho mẹ.

  

Tút –

Cúp máy rồi.

  

Đúng là mẹ ruột.

  

Lâm Sóc trả tiền cho tài xế, vừa xuống xe đã nhìn thấy bóng dáng sừng sững trước cửa tiểu khu, là Giang Thần Phong, hai tay anh đút vào túi quần, biểu cảm trên mặt trông rất tức giận.

  

"Lại chạy đến chỗ của cậu ta?"

  

"Cái gì mà 'lại'?, hôm nay tôi mới..." Nghĩ tới gì đó, Lâm Sóc ngồi xổm xuống, xắn quần Giang Thần Phong lên, “Bị thương chân nào để tôi xem.”

Thực tế miệng vết thương đã dán băng gạc nên không nhìn ra cái gì, dựa theo kích thước băng gạc mà đoán quả thật không nghiêm trọng. Giang Thần Phong kéo cậu đứng dậy, chân là chuyện nhỏ, tức giận là thật,"Lại chạy đến chỗ cậu ta nữa thì đừng trách tôi trở mặt với cậu.”

"Ừm ừm, nhất định không đến, không phải là do tôi nóng vội sao, một lòng muốn báo thù cho cậu."

Lâm Sóc giơ cây gậy cán bột trong tay lên chứng minh cho Giang Thần Phong xem, "Nhưng cậu ta không thừa nhận.

“Loại chuyện này bỏ tiền ra là có thể tìm người làm, không cần cậu ta tự mình ra tay, thừa nhận cái gì?"

“Thì ra là vậy.”

"Về nhà."

  

Giang Thần Phong vòng tay qua siết chặt cổ Lâm Sóc kéo vào trong, Lâm Sóc nghiến răng, "Đau đau đâu... Đầu sắp rớt luôn rồi.”

“Tôi hỏi cậu một lần nữa, sau này còn đi không?"

"Thật sự không đi nữa.”

"Vậy là tốt rồi."

Ngày đó khi nghe đoạn tin nhắn thoại của Lâm Dao, Giang Thần Phong đã phân Vân Diệu Trạch vào loại người Lâm Sóc tuyệt đối không được tiếp xúc, sau khi tự mình nhìn thấy, anh rõ ràng có thể cảm nhận được Vân Diệu Trạch không phải là loại người hiền lành gì, tàn nhẫn trong xương cốt.

  

Loại người này, không thể chạm vào.

Huống hồ Lâm Sóc là bảo bối của anh, từ nay về sau ai cũng không thể động vào.

  

Anh dùng sức nhéo hai má Lâm Sóc coi như trừng phạt.

  

Lâm Sóc hít một hơi kêu rên, "A —— đau, đây là khuôn mặt đẹp trai của ông đây!"

“Không đau không phải bài học dài.”

“Vậy cũng phải nhẹ một chút chứ.”   

Đến nhà mẹ lại nói cậu vài câu, ba cũng theo sau cậu vào cửa, bởi vì hôm nay đơn vị tăng ca, cho nên về trễ. 

Chờ sau khi ba mẹ trở về phòng, Lâm Sóc cũng chui vào phòng Giang Thần Phong, em gái đi theo vào góp vui, cuối cùng chuyện chặn đánh không tìm ra nguyên nhân, dù sao còn chưa điều tra qua.

  

Lâm Dao không tham dự chuyện đánh nhau, ngồi xếp bằng trên giường Giang Thần Phong, hai tay chồng cằm nghe mơ màng buồn ngủ.

 

"Buồn thì đi ngủ đi, góp vui cái gì."

Thật ra Lâm Sóc không khá hơn em gái là bao, cơ thể nghiêng ngả ôm gối đầu dựa vào đầu giường, mí mắt đánh nhau mấy lần.

  

Lâm Dao giơ điện thoại di động lên, "Em muốn hỏi, ba người chúng ta nói xong có thể cùng nhau chơi Tính cách thứ 5 không, gần đây em bị tụt hạng rất nhiều, em muốn luyện cấp quỷ”.

Vừa nghe chơi game, hai mắt Lâm Sóc liền sáng lên.

  

Giang Thần Phong ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, nhìn hai anh em chiếm giường, nói: "Có thời gian chơi trò chơi, sao không học bổ túc."   

"Aiya, anh Thần Phong, hình như em uống nhiều nước, đi vệ sinh đây."

  

Nói xong Lâm Dao nhảy xuống giường bỏ chạy.

  

Lâm Sóc vô cùng khinh bỉ cô, "Lấy cớ mèo ba chân mèo sứt sẹo, Tiểu Phong, tôi đi lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh, bụng tôi rất đói.” Thế là cậu cũng bỏ chạy.

 

Giang Thần Phong bất đắc dĩ cười cười.

 

Lâm Sóc trở về phòng nhào lên giường, điện thoại di động cũng rơi xuống theo, ngáp một cái thật lớn, sau đó cầm điện thoại di động nhìn đồng hồ.

10 giờ 05 phút.

 

WeChat cũng có một chấm đỏ nhỏ.

Cậu nhớ hôm nay đã kéo Vân Diệu Trạch ra khỏi danh sách đen, mở ứng dụng ra, thật sự là tin nhắn của hắn, sốt đến 41 độ thế mà vẫn còn tâm tư nói chuyện phiếm à.

【 Vân Diệu Trạch: Tôi sẽ giúp cậu điều tra chuyện của Giang Thần Phong. 】

Vừa ăn cướp vừa la làng?

  

Nhưng thật ra cũng không có chứng cứ gì có thể chứng minh là hắn tìm người làm, hơn nữa những trong xã hội vốn không hợp lý, một chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi đã có thể bỏ bom nguyên tử nổ tung quê hương.

  

Cậu không tin Vân Diệu Trạch, nhưng cũng muốn xem hắn điều tra như thế nào.

  

Cái này là ngậm bồ hòn*, cậu không thể để anh em mình ăn như vậy.

*Ngậm bồ hòn làm ngọt: nói về sự nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.

Nếu thật sự là Vân Diệu Trạch làm, dưới tình huống không tìm được đám côn đồ kia, cậu cũng chỉ có thể tìm dấu vết để lại từ trên người Vân Diệu Trạch.

Suy nghĩ một chút.

  

Lâm Sóc ồ một tiếng.

  

【 Vân Diệu Trạch: Có tin tức tôi sẽ nói cho cậu biết. 】

【 Lâm Sóc: Ừm. 】

【 Vân Diệu Trạch: Tôi đang ở bệnh viện. 】

Bị bệnh đi khám bệnh là chuyện đương nhiên, có gì để nói, Lâm Sóc nằm ở trên giường nhìn tin nhắn này, không có ý định trả lời.

Chỉ chốc lát sau, đối phương lại gửi tin nhắn, chỉ đơn giản hai chữ: Lâm Sóc.

 

Sau đó?

 

Lâm Sóc cầm điện thoại di động, cho đến khi màn hình tối đen, Vân Diệu Trạch cũng không nói gì nữa, giống như chỉ nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, sau đó có rất nhiều lời nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đại khái chủ nhân wechat đối diện biết nói cái gì cũng tái nhợt.

  

Tuy nhiên, hắn cũng đang chờ đợi.

  

Chờ Lâm Sóc hỏi hắn một chút, ở bệnh viện thế nào?

  

Vết thương ở tay đã được làm sạch chưa?

Sốt cao có hạ không?

  

Tệ nhất cũng phải có một câu, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?

  

Nhưng không có gì cả.

  

Từ Hiến đi truyền nước với hắn, không nỡ nhìn Vân Diệu Trạch như vậy, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm điện thoại di động, giống như hòn vọng phu trên hòn núi, tình cảm chỉ là thứ này để chơi đùa coi như xong, ai nghiêm túc thì thua.

  

Nói đến chơi đùa, hắn lập tức nghĩ đến con thỏ nhỏ của mình, thỏ con nóng lòng muốn gặp nhau, trước đó hắn có việc bận, phải liên lạc với đám côn đồ để dàn xếp một vở kịch, sau khi bọn chúng đánh người xong, lại tìm người khác ra mặt chuyển tiền…

Mà ngày mai, hắn rảnh.

 

Từ Hiến nhìn bình truyền dịch, nước còn rất nhiều, vì thế yên tâm đi ra ngoài hít thở không khí, lại gửi tin nhắn cho thỏ con. Biệt danh hắn đặt cho mình chỉ có một chữ.

【 Lục: Thỏ Con, ngủ rồi à? 】

Đương nhiên Khương Nghị chưa ngủ, ký túc xá học sinh nào có mười giờ đi ngủ, mười giờ chỉ mới tắt đèn mà thôi.

  

Cậu a một tiếng, cầm khoai tây chiên trong tay nhét vào miệng nhai rột rột, hai tay bắt đầu gõ bàn phím.

  

【 Thỏ Thỏ: Đâu có, em đây vẫn luôn chờ tin nhắn của anh, anh nói 'lát nói chuyện sau', cho nên em vẫn luôn chờ, xém chút nữa đã ngủ thiếp đi rồi, nếu ngủ mà vẫn chưa nhận được tin nhắn của anh, em sẽ siêu cấp tức giận nha, nào có ai để cho con gái chờ!】

【 Thỏ Thỏ: Tuy rằng chờ được rồi nhưng em vẫn có chút tức giận nha, không vui~】

【Bại hoại: Tôi sai rồi, không nên để thỏ con của tôi chờ lâu như vậy, ngày mai tôi sẽ đãi em đi ăn ngon.】

Khương Nghị ngồi bật dậy.

  

Phấn khích!!

  

Ha ha ha ha ha, rốt cục có thể bắt được tên cặn bã này rồi! Vụn khoay tây chiên từ trong miệng phun ra ngoài, bạn cùng phòng bị tiếng cười bất thình lình của cậu doạ sợ, mau chóng nằm yên.

【 Thỏ Thỏ: Thật ạ??? Anh định gặp em sao? 】

Trong lúc gửi tin nhắn, trong đầu Khương Nghị đã đánh một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, đánh cho đến khi tên cặn bã này quỳ xuống đất xin tha thứ gọi ba.   

【 Bại Hoại: Thật, giữa trưa ngày mai gặp mặt được không? 】

【 Thỏ Thỏ: Được ~】

【 Bại hoại: Bây giờ vui chưa thỏ con? 】

【 Thỏ Thỏ: Vui~】

【 Bại Hoại: vậy không tức giận nữa à? 】

【 Thỏ Thỏ: Không tức giận, vừa nãy nói giỡn, người ta siêu cấp dịu dàng sao có thể tức giận chứ, hừ hừ. 】

Vừa bấm gửi tin nhắn xong, Khương Nghị liền ném điện thoại di động xuống, cầm lấy chai nước bên cạnh giường tu vài ngụm, chai nước to bằng chai dầu ăn trong siêu thị, bởi vì cậu ngủ giường trên nên leo lên leo xuống rất bất tiện, để sẵn một chai nước lớn bên cạnh để có thể uống bất cứ lúc nào.

Động tác uống nước kia, ngửa đầu cao ngạo, hoàn toàn không phù hớp với cái gọi là dịu dàng chút nào.  

 

Trước khi đi ngủ, cậu ta nói với Lâm Sóc về cuộc hẹn gặp mặt ngày mai.   

Tốt, phải cùng nhau đánh bại hoại.