Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 44: Lâm Sóc, cậu thương tôi đi



Lâm Sóc cầm cây cán bột đi thẳng đến chung cư của Vân Diệu Trạch.

Kính coong, kính koong, kính koong.

Kính coong, kính koong, kính koong, kính coong, kính koong, kính koong, kính koong...

Chuông cửa bị bấm thành liên hoàn call đoạt mệnh.

Nhưng năm sáu phút sau đều không có người mở cửa, chẳng lẽ hắn không ở nhà sao? Lâm Sóc ảo não, bởi vì cậu tới quá vội vàng, không nghĩ tới khả năng Vân Diệu Trạch có thể không trở về chung cư.

Cậu gỡ chặn Vân Diệu Trạch trên Wechat rồi gọi điện thoại cho hắn, đợi khoảng tầm mười giây đối phương mới bắt máy: “Lâm Sóc?” Giọng điệu kinh ngạc và không dám tin.

"Tôi là đại gia cậu! Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi đang ngủ ở chung cư."

"Mở cửa cho ông đây!"

"Được."

Cầm cây cán bột vỗ hai cái vào tay, có vũ khí trong tay, cho dù đánh không lại cũng có thể khiến cho tên chó cặn bã bị trúng mấy gậy, thương mình một vạn, thương địch tám trăm cũng có lời.

*Câu gốc: Thương địch một vạn, thương mình tám trăm.

Có tiếng khóa cửa truyền đến.

Cửa vừa mở, Lâm Sóc liền cầm gậy đập vào người mở cửa.

Vân Diệu Trạch phản ứng rất nhanh, kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm và cảm giác nguy hiểm không hề che đậy, tiếng gió từ cây gậy giơ lên đã khiến hắn cảnh giác, thậm chí hắn còn làm ra cử động có lợi nhất.

Dùng cánh tay bị thương đỡ cây gậy.

Một côn này Lâm Sóc là dùng hết sức lực, cậu muốn nói cho Vân Diệu Trạch, Giang Thần Phong không phải thứ hắn có thể dễ dàng làm tổn thương, nếu không cậu sẽ liều mạng với đối phương.

Vân Diệu Trạch lảo đảo lùi về sau, lông mày nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không giấu được.

"Vân Diệu Trạch, cậu có lá gan làm thì đừng không có can đảm thừa nhận, có phải cậu cho người đánh Phong Tử bị thương không?!" Lâm Sóc nhắm thẳng cây gậy vào hắn.

"Làm cậu ta bị thương?" Vân Diệu Trạch hỏi lại: "Cậu cảm thấy dáng vẻ bây giờ của tôi, còn có sức đánh người sao?"

Lâm Sóc nhíu mày.



Vừa rồi cậu lửa giận ngút trời, không để ý dáng vẻ Vân Diệu Trạch như thế nào, lúc này mới phát hiện, đầu tóc Vân Diệu Trạch rối vời, áo thun nhăn nhúm, giống như mấy ngày chưa thay, cả người tinh thần uể oải, sắc mặt ửng hồng.

Bị bệnh rồi?

Vân Diệu Trạch lui về ghế sofa ngồi xuống, nắm tay trái kề bên môi ho khan, càng ho sắc mặt càng đỏ, vết thương trên cánh tay trái dầm mưa cả đêm bắt đầu rỉ máu, vết thương ngâm qua nước hôm trước bắt đầu thối rữa trắng bệch, trộn lẫn với vết máu, nhìn thấy mà giật mình, cùng loại máu thịt be bét.

Lâm Sóc có chút kinh ngạc, cố gắng bỏ qua ảnh hưởng thị giác, nghiến răng nghiến lợi, "Coi như không phải cậu tự mình làm, Từ Hiến cũng có thể giúp cậu làm!"

"Hả? Cái gì?"

Từ Hiến quấn khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra, hai tay xoa xoa bọt nước trên đầu, "Nói tôi gì đó?

Lúc này Lâm Sóc đúng thật có chút mơ màng.

"Cậu cũng ở nhà?"

"Tôi ở nhà, sao tôi lại không ở nhà chứ, vừa rồi tôi tắm rửa mới không đến mở cửa." Từ Hiến nhìn cậu cầm cây gậy, lại nhìn Vân Diệu Trạch, "Aiya, chuyện này là sao?"

"Các cậu tìm người làm Phong Tử bị thương!"

"Làm cậu ta bị thương? Làm cậu ta bị thương để làm gì, chúng tôi ăn no rỗi việc à?" Từ Hiến rất buồn bực, "Đêm hôm khuya khoắt, cậu sao thế?"

Một người hai người đều phủ nhận, Lâm Sóc cũng không tiện xuống tay.

Vân Diệu Trạch nói: "Nếu như tôi muốn làm cậu ta bị thương, người thứ nhất cậu nghi ngờ chính là tôi, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế."

Sự thật là vậy, nhưng...

Lâm Sóc: "Nhưng cậu lại nhiều lần nói muốn đâm cậu ấy, còn muốn giết cậu ấy, ngoại trừ cậu thì không ai có địch ý lớn như vậy với Phong Tử."

Từ Hiến: "Vậy cũng không thể dựa vào mấy câu nói đã nghi ngờ, nói suông mà thôi cũng sẽ không làm thật, Tiểu Diệu Diệu thật sự quá oan uổng rồi."

Ánh mắt Vân Diệu Trạch bắn về phía Từ Hiến: "Cậu chán sống rồi à?"

Từ Hiến: "Cậu xem cậu xem, cậu ấy còn hay uy hiếp tôi, cái gì mà chán sống rồi muốn chết, không phải tôi còn nhảy nhót tưng bừng đây à, cậu đừng nghĩ xấu người khác như vậy."

Chó cặn bã không cần nghĩ cũng đã rất xấu rồi, làm cái gì cũng không phải người.

Nhưng bây giờ Từ Hiến nói dứt khoát như vậy, cậu thật sự có chút không xác định, với lại cậu cũng không có gì để chứng minh.

Từ Hiến: "Cậu đã hỏi Giang Thần Phong chưa? Cậu ta nói chúng tôi gọi người à?"

Cái này...

"Chờ đấy!"

Lâm Sóc hung ác nhìn chằm chằm Vân Diệu Trạch một lát, sau đó móc điện thoại di động gọi điện thoại cho Giang Thần Phong. Lúc trước trọng điểm của cậu đều đặt ở thương thế của Phong Tử, không hỏi rốt cuộc là bị chặn như thế nào, tên côn đồ nào, ai cầm đầu.

Bên kia, Giang Thần Phong và mẹ bọn họ đã về đến nhà, sau khi hỏi tình huống lúc đó mới biết là di chứng của lần trước bị một tên tóc vàng đụng ở cổng trường.

"À, ra là vậy..."

Thật ra Giang Thần Phong cũng nghi ngờ Vân Diệu Trạch ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng không có chứng cứ, không nên nói lung tung, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi ở chung cư của cậu ta, ông đây phải vì cậu báo thù!" Lúc Lâm Sóc nói chuyện điện thoại còn nhìn chằm chằm Vân Diệu Trạch, muốn nhìn ra chút kẽ hơn từ biểu cảm của hắn.

Đáng tiếc là không có.

Vân Diệu Trạch ngẫu nhiên ho khan vài tiếng, chàng trai một mét tám mấy giờ phút này ngồi ở trên ghế sofa có vẻ đặc biệt suy yếu.

Từ Hiến không đứng đắn ngâm nga bài hát rồi trở lại phòng tắm lần nữa.

"Quay về " Giang Thần Phong ra lệnh qua điện thoại, giọng điệu lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.

"Được, biết rồi, tôi về rồi hẵng nói." Lâm Sóc nói rồi cúp điện thoại, đi ra ngoài.

Vân Diệu Trạch gọi cậu lại, "Chờ một chút."



"Làm gì?"

"Tay."

"Cái gì?"

"Vốn rất tốt, khụ khụ..." Vân Diệu Trạch đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Sóc, còn chưa nói xong lại bắt đầu ho khan.

Chẳng qua hắn không nói xong Lâm Sóc đã biết ý hắn, vừa rồi cậu cầm câu cán bột nện cánh tay hắn, cánh tay kia thảm đến nỗi không thể nhìn, cái gì mà vốn rất tốt, lúc đầu da thịt đã thối rữa, chỉ nện một cái cậu liền thành nguyên tội.

Lâm Sóc lại nhìn một cái.

Hô hấp hơi ngừng lại.

Cậu không thông cảm cho Vân Diệu Trạch, bởi vì bản thân tên cặn bã này không đáng được thông cảm, nhưng không thể không thừa nhận vết thương trên tay hắn rất nghiêm trọng, liếc mắt một cái liền cảm thấy da đầu có chút nổ tung, nếu cẩn thận tưởng tượng...

Lâm Sóc dẹp cái suy nghĩ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Vì một phát gậy đó, cậu chỉ nói: "Cậu tự mình bệnh viện kiểm tra đi."

Nói xong liền quay người, nhưng sau lưng lại lập tức rơi vào cái ôm nóng bỏng, giống như bị lò lửa vây quanh.

Vân Diệu Trạch phát sốt rồi?

"Lâm Sóc, cậu thương tôi đi."

Không phải lớn tiếng rống lên, không phải gào thét khàn cả giọng, mà là tiếng thì thầm gần như van xin, giống như nhẹ nhàng lướt qua màng nhĩ, kèm theo đó là giọt nước mắt bỗng rơi xuống cổ.

Lâm Sóc đột nhiên ngơ ngẩn.

"Cậu có thể không đi không, ở với tôi một chút thôi, một chút là được."

"Tôi không phải bác sĩ, ở lại với cậu cũng vô dụng, có bệnh thì đến bệnh viện đi."

Lâm Sóc kéo cánh tay đang ôm cậu ra, Vân Diệu Trạch nắm lấy tay cậu không buông, cũng không nói gì nữa, nhưng đôi mắt kia đỏ như bôi máu, cứ nhìn thẳng vào Lâm Sóc như vậy, giống như chỉ cần Lâm Sóc bước ra khỏi cửa này, hân sẽ bị từng khúc gan khúc ruột.

"Phát sốt còn muốn diễn, cậu đúng là đủ chuyên nghiệp." Lâm Sóc cười lạnh chế giễu.

Từ Hiến vào phòng tắm sấy tóc quay lại, “Này, sao các cậu còn ở cửa nói chuyện, Lâm Sóc, vào đây trước đi.” Nói xong đẩy Lâm Sóc vào trong.

Lâm Sóc chán ghét gạt tay hắn ra.

Lúc trước cá cược, Từ Hiến là người ngoài cuộc không biết đã nhìn thấy bao nhiêu trò cười, sau đó mới biết, loại cảm giác giống như bị giòi bọ bao phủ, ghê tởm.

Hiến cười đùa tí tửng, cũng không để ý, nóI: "Mấy ngày nay Diệu Trạch vẫn luôn phát sốt, không chịu đến bệnh viện cũng không chịu uống thuốc hạ sốt, tôi khuyên thế nào cũng không nghe, cậu ở lại một chút, nhìn chằm chằm cậu ta uống thuốc, sau đó đến bệnh viện một chuyến với chúng tôi, không cần cậu làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh nhìn thôi có được không?"

"Không được, tôi không có nghĩa vụ đó."

"Aiya, tổ tông Lâm Sóc à, tôi gọi cậu là tổ tông, coi như trước kia Diệu Trạch có lỗi với cậu, cậu đánh hay mắng cậu ta đều được, nhưng bây giờ là một cái mạng, lúc trước cậu ta dầm mưa một đêm, vết thương lại thối rữa, đây là nhiễm trùng gặp thêm mưa dẫn đến phát sốt đó."

Lúc này Từ Hiến đúng là rất vội.

Lâm Sóc liếc mắt nhìn Vân Diệu Trạch.

"Cậu chờ chút, tôi cho cậu xem cậu ta nóng tới mấy độ." Từ Hiến cầm lấy nhiệt kế trên bàn trà, loại bình thường nhất là nhiệt kế thủy ngân, hắn dùng sức vẩy mấy lần rồi bỏ vào trong miệng Vân Diệu Trạch.

Không tới một phút đồng hồ, Từ Hiến đã lôi nhiệt kế ra.

Lâm Sóc không di chuyển.

Từ Hiến đưa tới trước mắt cậu, thang đo thủy ngân vậy mà tăng vọt đến 41 độ.

Sốt được chia thành sốt nhẹ, sốt vừa và sốt cao, 41 độ là sốt cao tiêu chuẩn.

Lâm Sóc ngẩn người.



Đã bệnh thành dáng vẻ này rồi còn không đến bệnh viện, bị ngốc à?

Mạng chó cặn bã cũng là mạng, rốt cuộc cậu cũng không có tâm địa sắt đá như vậy, cậu có thể từ chối quay lại với Vân Diệu Trạch, đào ra mười tám đời tổ tông nhà hắn thay phiên nhau mắng, sau khi tốt nghiệp sẽ không qua lại với hắn nữa, nhưng không muốn nhìn thấy hắn phát sốt rồi tự thiêu chết mình.

Rốt cuộc thì người với người không giống nhau.

Còn bây giờ, không phải tình cảm tro tàn lại cháy, chỉ đơn thuần là tâm tình bình thường đối đãi với con chó tàn tật ven đường.

Từ Hiến bỏ nhiệt kế xuống rồi lấy thuốc hạ sốt ra, rót một ly nước, đặt ly và thuốc vào tay Vân Diệu Trạch, ra hiệu cho Lâm Sóc, "Cậu mau cho cậu ta uống."

Lâm Sóc: "Thích uống hay không!"

Vân Diệu Trạch bóp chặt viên thuốc, chậm rãi cúi đầu, trạng thái sốt cao khiến khuôn mặt hắn ửng đỏ dị thường, một lúc sau mới liếc nhìn Lâm Sóc, nếu phải chọn một loài nào đó, chính là con chó săn lông vàng bị chủ nhân hắt hủi, ánh mắt vô tội lại như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

"Bệnh tâm thần." Lâm Sóc mắng, "Không phải tôi chỉ đánh cậu một gậy thôi à, cậu đừng hòng dùng đạo đức để trói buộc tôi, tôi có đạo đức, nhưng không ăn chiêu đó của cậu."

Vân Diệu Trạch gật đầu, sau đó uống thuốc.

Lâm Sóc muốn đi, hắn lại kéo cậu lại.

"Cậu còn muốn làm gì!"

“Tôi biết, cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, cậu sẽ luôn nghi ngờ tôi.” Vân Diệu Trạch nói, “Cậu muốn biết ai đánh Giang Thần Phong, tôi có thể giúp cậu điều tra.”

Lâm Sóc không tin lắm: "Ngươi tốt bụng như vậy?"

"Tôi giúp cậu, cũng là để chứng minh mình trong sạch."

"Phì." Lâm Sóc cảm thấy buồn cười, "Loại người như cậu sẽ để ý sự trong sạch của bản thân sao? Cậu căn bản không quan tâm người khác thấy thế nào, cậu chỉ để ý lúc đùa giỡn người khác có đủ sảng khoái hay không thôi."

Câu nói này chọc thẳng vào nhân cách trước đây của Vân Diệu Trạch.

Lực nắm cổ tay đột nhiên siết chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương nóng như thiêu đốt.

"Đó là trước kia." Vân Diệu Trạch sửa đúng, trong mắt là đau đớn rõ ràng, "Bây giờ tôi quan tâm cậu, muốn cậu quay lại bên cạnh tôi."

À, diễn tốt thật nha.

Khóe miệng Lâm Sóc nhếch lên, lộ ra nụ cười hài lòng.

Vân Diệu Trạch giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà tâm tình nhảy nhót còn chưa kịp biểu đạt, Lâm Sóc đã gỡ từng ngón tay của hắb ra, nói: "Cảm ơn biểu hiện của ngươi."

Vân Diệu Trạch giật mình, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, nhưng mà nhảy cẫng tâm tình còn không có biểu đạt, Lâm Sóc đã một cây một cây đẩy ra ngón tay hắn, nói: "Cảm ơn biểu diễn của cậu."

Sau đó rời khỏi chung cư.