Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 43: Ông đây liều với cậu



【 Giang Thần Phong: Khi nào tan làm? 】

【 Lâm Sóc: Bây giờ trở về, chuyện phòng ở thế nào rồi? 】

"Ông chủ, cháu đi trước đây." Lâm Sóc đi ra từ phòng thay quần áo, lên tiếng chào hỏi với ông chủ, gửi tin nhắn rồi đi ra ngoài, đẩy cửa ra, Giang Thần Phong đã chờ cậu ở bên ngoài.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Tới đón cậu về nhà, trong lúc cậu đi làm thêm mỗi ngày tôi đều sẽ đến đón cậu."

Bữa ăn khuya đêm đó môi Lâm Sóc rất đỏ, không những đỏ mà còn có chút sưng, anh không phải không chú ý tới, chỉ là không nói mà thôi, nhưng không nói không có nghĩa là không thèm để ý.

Cách đó không xa, còn có một bóng dáng khác, không tiến lên, chỉ dựa vào xe moto yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, Vân Diệu Trạch cũng đến đưa Lâm Sóc về nhà, nhưng hắn không muốn làm Lâm Sóc tức giận.

"Đi thôi, đến ngã tư bắt xe." Giang Thần Phong chỉ tay về phía trước.

"Ừm."

Lúc này, cửa nhà hàng lại bị đẩy ra, lớp trưởng đi ra từ bên trong, Lâm Sóc hỏi cậu ta cùng đi đón xe không.

Tiết Ninh lắc đầu từ chối, "Tớ thích tự mình về."

Vừa nói xong, đã có một chiếc Cayenne dừng trước mặt cậu ta, một người đàn ông xuống xe mở cửa cho cậu.

Tiết Ninh né qua, người đàn ông liền nắm tay cậu ta kéo lại, nói: "Thiếu tiền thì cứ nói với anh, không cần phải đi làm thêm."

Tiết Ninh giải thích: "Em muộn tiêu tiền của chính mình."

"Em mới chỉ là học sinh cấp ba, làm thêm buổi tối không an toàn đâu."

"Bạn học cùng lớp của em cũng ở đây." Tiết Ninh chỉ vào Lâm Sóc, "Cậu ấy đánh nhau coi như lợi hại, nếu gặp phải chuyện gì chắc là cậu ấy sẽ giúp em.”

Lâm Sóc thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo, sợ lớp trưởng bị bắt nạt liền đứng tại chỗ không đi, nghe Tiết Ninh nói như vậy, lập tức cảm thấy tinh thần hiệp nghĩa trợ giúp kẻ yếu tràn ngập trong lòng, nhưng mà có thể loại bỏ hai từ 'coi như' và 'chắc là' mà!

Cậu đánh nhau vẫn luôn rất lợi hại được không!

"Chào anh, em là Lâm Sóc."

Người đàn ông nhìn về phía Lâm Sóc, mỉm cười gật đầu, sau đó nói với Tiết Ninh: "Anh không đưa em về nhà, đến chỗ của anh đi, gần đây có chỗ ở của anh."

Tiết Ninh do dự một chút, lên xe.

Những lời này nghe có vẻ mơ hồ, không khỏi khiến cho người ta mê man suy nghĩ lung tung.

Chẳng lẽ lớp trưởng học bá nhu thuận luôn luôn lấy việc học làm trọng bị người ta bao nuôi ở bên ngoài?

Lâm Sóc lập tức loại bỏ ý nghĩ này trong đầu, tùy ý suy đoán người khác không tốt, vừa rồi cậu nhìn người đàn ông với lớp trưởng tuy rằng có chút lôi kéo, nhưng nói chuyện vẫn rất nhã nhặn, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp, thoạt nhìn không giống người sẽ bao nuôi người khác.

"Đừng nhìn nữa, về nhà thôi." Giang Thần Phong nhắc nhở.

"Ừm, đúng, còn chưa nói về chuyện thuê nhà của cậu đâu."

"Đã tìm xong, hai ngày nữa là có thể dời qua, đồ vật của tôi không nhiều."

"Vậy tốt quá, mau về nhà, tôi cũng thu thập chút quần áo."

Giang Thần Phong cười cười, đưa một tay đón xe, nói: "Cậu không sợ chỉ có một cái phòng à?"

"Một phòng thì sao? Tôi không thể chen chung một cái giường với cậu à?" Lâm Sóc ngẩng đầu cười như mèo cầu may, "Trời lạnh tôi còn có thể giúp cậu làm ấm giường, như vậy tốt biết bao."

Xe container chạy ngang qua, tiếng động ầm ầm.

Cách một vài khoảng cách, Vân Diệu Trạch không nghe rõ Lâm Sóc cụ thể nói gì, chỉ thấy Lâm Sóc cười với tên họ Giang cực kỳ vui vẻ, chỉ riêng nụ cười này cũng đã đâm mạnh vào trong lòng hắn, kiềm chế hô hấp của hắn từng chút một.

Rất đau.

Sau khi đến tiểu khu, Lâm Sóc đi vào không thèm quay đầu, tiếng động cơ moto ở sau lưng dần dần tan trong màn đêm.

Sau khi vào phòng, cậu không bật đèn, lẳng lặng ngồi bên bàn học một lúc, tuy buổi sáng nhìn cậu vô tư cười vui vẻ, nhưng vết thương vẫn còn đau không thể xóa nhòa, cậu chỉ muốn vết thương mau chóng kết vảy khép lại, nhưng cái tên tạo ra vết thương cứ luôn ở trước mắt cậu lắc lư cả ngày.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là, diễn kịch phải diễn nguyên bộ?

Lâm Sóc đưa tay lau mắt.

Tách, tí tách.

Có hạt mưa rơi trên cửa sổ.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa tí tách chảy dọc theo kính thủy tinh, dự báo thời tiết hôm nay, nói buổi tối sẽ có mưa nhỏ, chẳng qua dự báo cũng có lúc không chính xác, mưa đến tối mới xong, chỉ chốc lát sau, lượng mưa có xu hướng dần lớn hơn.

Những tia lửa đỏ vàng bị dập tắt trong mưa.

Sau khi Vân Diệu Trạch trở về chung cư thì vẫn luôn hút thuốc ở ban công, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã tắt từ lâu nhưng hắn vẫn đứng dưới mưa, mặc cho gió mưa gột rửa, cả người ướt sũng.

Từ đêm tối đến hừng đông.

Ngày hôm sau và ngày kế tiếp, Lâm Sóc không gặp Vân Diệu Trạch ở trường, cậu cũng không muốn hỏi thăm Vân Diệu Trạch làm gì, dù sao làm cái gì cũng không liên quan đến cậu.

"Tên cặn bã này, hôm nay là thứ sáu còn chưa chịu xác định thời gian gặp mặt, rốt cuộc là tớ đang câu tên đó hay tên đó vẫn đang đùa giỡn tớ vậy?"

Khương Nghị nằm sấp trên bàn học của Lâm Sóc oán giận.

Thời gian một ngày thực sự trôi qua rất nhanh, lúc này lại tan học.

Lâm Sóc ở bên cạnh dọn dẹp, đáp: "Ai biết, có thể là cậu không đủ hấp dẫn?"

"Vậy tối nay tớ cho tên đó xem đùi của tớ, coi như tên đó, không vội, nhưng phàm là ai có chút dục vọng đều không chống cự được chân của ông đây."

"Chân nào? Cái chân nhỏ nhỏ ở giữa hai chân à?"

Khương Nghị sững sờ, cầm quyển sách đánh cậu, "Cậu mẹ nó ——"

Lâm Sóc mỉm cười né tránh.

Đúng thật là chân của Khương Nghị, đến Lâm Dao còn tự than không bằng, chân trời sinh đã không có lông, cũng không bị muỗi đốt, vết sẹo cũng không có, nghe nói vóc dáng là di truyền từ gia tộc, nhìn cánh tay của cậu ta hơi rám nắng, nhưng đôi chân lại rất trắng, đúng là cặp đùi tuyệt thế.

Lâm Sóc nhét quyển bài tập cuối cùng vào cặp, tạm biệt cậu ta, sau đó Giang Thần Phong đưa cậu đến quán ăn.

Nhưng buổi tối Giang Thần Phong không tới đón cậu.

Bởi vè trên đường đi đón cậu, Giang Thần Phong bị chặn ở ngõ nhỏ, hơn mười người có dáng vẻ côn đồ đều cầm gậy trong tay.

"Tên nhóc thúi, rốt cuộc chúng tao cũng bắt được mày rồi, đừng trách chút nữa chúng tao ra tay hung ác, muốn trách thì trách đám học sinh bọn mày đi đường không có mắt, biết lần trước mày đụng ai không? Là tao..."

"Đừng lải nha lải nhải." Giang Thần Phong ngắt lời tên côn đồ cầm đầu, "Mau đi, tôi đang vội."

Mấy ngày nay anh đều chạy đi đón Lâm Sóc, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo cộc tay màu xám, dù vậy anh vẫn cảm thấy mình chưa vận động.

"Móa, tên nhóc mày cũng đủ phách lối! Các anh em lên, đánh gãy hai chân thằng đó cho tao!"

Tên cầm đầu vừa hô, đám đàn em liền lần lượt xông lên.

Giang Thần Phong nhấc chân đá ngã một tên côn đồ xông tới, giật lấy gậy của đối phương để mình dùng, sau đó dùng gậy quật ngã ba bốn người.

Đám côn đồ này chưa từng học qua quyền cước chính quy, thực lực đơn độc căn bản không phải là đối thủ của Giang Thần Phong, nhưng bọn họ nhiều người, anh một quyền đấm người ngã xuống đất nhưng đồng thời cũng sẽ bị trúng mấy gậy phía sau lưng, những người khác đều cầm gậy gỗ, nhưng tên cầm đầu là ống thép thật sự.

"Một đám sâu bọ hôm nay không ăn cơm à? Nhìn vào chân nó mà đánh! Hôm nay nhất định phải phế nó!"

"A——" Tên cầm đầu vừa lên tiếng, một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, bởi vì hắn muốn làm theo lời đại ca nói cho nên bị Giang Thần Phong đánh gãy tay phải trước một bước.

Tiếp theo lại là mấy tiếng kêu rên.

Các đàn em lần lượt ngã xuống đất, hét lên.

"Mẹ kiếp!" Tên cầm đầu mắng một câu tục tĩu, thừa dịp Giang Thần Phong đang đánh nhau với các đàn em khác, dùng ống thép rỉ sét loang lổ nhắm ngay đầu gối Giang Thần Phong mà đánh.

Lâm Sóc đứng đợi ở cửa quán ăn.

Gần đây mưa nhiều, mặt đất vẫn còn ướt, tuy rằng bên ngoài quán ăn có chút mái hiên, nhưng mưa vẫn sẽ lùa vào theo, Lâm Sóc nắm lấy cổ áo sau của đồng phục học sinh kéo lên đầu, sau đó ngồi xổm xuống chơi game trên điện thoại một lát.

Mãi đến hai mươi phút trôi qua, Giang Thần Phong vẫn không xuất hiện.

Thế là cậu điện thoại, đối phương không bắt máy.

Lâm Sóc đành phải gửi tin nhắn.

【 Lâm Sóc: Phong Tử, cậu có đến không? Không đến thì tôi tự về nhà á. 】

Cậu không ra vẻ, đương nhiên có thể tự mình về nhà, nhưng cậu sợ lúc về Phong Tử vừa lúc tới, để anh đón một chuyến vô ích.

Lại qua vài phút, lúc đang muốn gửi tin nhắn thứ hai, Giang Thần Phong trả lời.

【 Giang Thần Phong: Được, cậu về trước đi, tôi có chút chuyện không đến được, tự mình về nhà phải chú ý an toàn. 】

【 Lâm Sóc: Chắc chắn an toàn, ông đây không sợ người khác cướp sắc. 】

Lâm Sóc nói đùa, cất lấy điện thoại, đứng dậy lao vào màn mưa phùn.

Về đến nhà, trong phòng khách tối đen như mực, em gái luôn luôn ở phòng khách xem phim thần tượng cũng không ở trên sofa.

"Chẳng lẽ phim thần tượng quá máu chó bị cấm truyền bá cho nên tức giận đến đi ngủ sớm rồi?" Lâm Sóc cầm ấm nước rót một ly nước uống, luôn cảm thấy trong phòng im ắng, lại hô hai tiếng: "Ba? Mẹ? Cọp cái --"

Không ai trả lời.

Vãi, cả nhà đều không ở đây?

Lâm Sóc vội đặt ly xuống gọi điện thoại cho em gái.

Lâm Dao bắt máy rất nhanh, "Anh."

"Mọi người làm gì vậy? Đâu hết rồi? Cả nhà tổng động viên bỏ rơi một mình anh? Không ai dọa người như vậy đâu, anh còn tưởng rằng mình bắt taxi từ âm phủ trở về."

"Phi phi phi, miệng chó không thể mọc ngà voi."

"Trong miệng voi cũng không thể mọc ra răng chó đâu."

Lâm Dao nói không lại cậu, tài ăn nói của anh trai cô luôn là đỉnh cao, cô nghiêm nghị nói: “Mẹ với em đang ở bệnh viện với anh Thần Phong...”

"Cái gì?!" Lâm Sóc nháy mắt ngạc nhiên, "Phong Tử sao thế?! Tình huống như thế nào? Có nghiêm trọng không? Sao đột nhiên lại đi bệnh viện, sao cậu ta không nói cho anh! Bệnh viện nào?"

"Anh đừng kích động."

"Làm sao mà không kích động cho được, đang yên lành mà vào bệnh viện sao anh không kích động." Lâm Sóc vừa rống lên với điện thoại vừa đổi giày.

Lâm Dao nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bắp chân bị trầy xước, mẹ đưa anh Thần Phong đến bệnh viện tiêm uốn ván với sát trùng, trên vết thương dính nhiều vụn sắt, sợ nhiễm trùng."

"Sao lại bị trầy xước, bất cẩn như vậy?"

"Trên đường đi đón anh bị một đám côn đồ chặn lại, còn cầm gậy nữa, cũng may trên người không bị thương tích gì cả."

Cây ống thép kia đúng là đập vào đầu gối của Giang Thần Phong, nhưng Giang Thần Phong không phải là người gỗ, dịch sang một bước né tránh, ống thép đập vào bắp chân, bởi vì chỗ ống đứt gãy gai nhiều, mới làm trầy ra vài vết máu.

Nhìn thì chảy máu rất nhiều, nhưng thật ra bị thương không nặng.

Vốn dĩ sợ Lâm Sóc lo lắng nên định quay lại thay quần rồi đi đón người, kết quả cố chấp không qua mẹ Lâm.

Lâm Dao, thuộc loại vừa lo lắng vừa thích tham gia náo nhiệt.

"Anh, bây giờ anh cũng không cần vội vàng chạy tới đâu, bên này chúng em đã xử lý tốt rồi, đang muốn về nhà."

"Biết rồi."

Lâm Sóc cúp điện thoại, cậu đã lao ra khỏi nhà, lúc này mới vội chạy trở lại, lục lọi tìm được cây cán bột mà mẹ đã lâu không dùng, cây cán bột chừng bốn mươi đến năm mươi centimet, vừa thô vừa rắn chắc, cầm vừa vặn tiện tay.

Khi nghe tin Phong Tử bị côn đồ chặn đường, suy nghĩ đầu tiên của cậu là Vân Diệu Trạch dẫn người đến làm việc đó.

Dám động đến anh em của ông đây, ông đây liều với cậu!