Gian Khách

Quyển 4 - Chương 382: Sự kiêu ngạo của Tảng đá Đông Lâm



- Chấp nhận chịu chết hoặc là toàn bộ quãng đời còn lại trôi qua bêntrong nhà giam quân sự, đây chính là sự lựa chọn của cậu dành cho tôisao?

- Ôm theo toàn bộ thế giới cùng nhau chết với chính mình,hoặc là dũng cảm tự mình đứng ra gánh vác trách nhiệm, đối với một người đã từng vô số lần lấy danh nghĩa tinh thần hy sinh yêu cầu người kháclàm theo ý mình như ông mà nói, hẳn cũng không phải là một sự lựa chọnkhó khăn chứ?

- Tôi thật sự không nghĩ đến, cho đến bây giờ cậuvẫn còn thật sự tin tưởng rằng trong Liên Bang vẫn còn có những thứ nhưlà pháp luật cùng với chính nghĩa!

- Tổng thống tiên sinh, kỳthật mãi cho đến bây giờ, ông vẫn chưa hề chân chính hiểu biết rõ ràngtôi! Bản thân tôi từ lúc còn là một gã thiếu niên, bởi vì sợ bị bắt nênđã từ Đại khu Đông Lâm chạy trốn chết đến Thủ Đô Tinh Quyển, thế nhưngtrong lòng tôi vẫn như cũ thờ phụng pháp luật. Mãi cho đến sau này khimà tôi phát hiện ra những người chấp hành pháp luật kia đã xuất hiện vấn đề, tôi mới bắt đầu cuộc chiến đấu của chính bản thân mình!

Cáivòng tay kim loại hơi chút lạnh lẽo đang giấu phía dưới lớp tay áo, lúcnày chợt dán sát cổ tay của hắn. Hai hàng chữ nhỏ có liên quan với đạođức tinh không phảng phất như là ấn nhập vào sâu đậm bên trong da thịtthân thể của chính hắn.

- Nếu như đây chính là kết cuộc cuối cùng của chuyện xưa lần này, như vậy tôi thật sự rất hy vọng cái ý tưởng khờ dại vào thời kỳ thiếu niên của chính mình, có thể tìm ra được một lờixác minh tương đối thích hợp một chút. Cho nên tôi kiên trì ông cần phải được tiến hành thẩm phán. Nếu như ông kiên trì không chịu chấp nhận bịthẩm phán, hoặc là nếu nói cuồng vọng hơn một chút nữa, nếu như kết quảthẩm phán cũng không thể làm cho tôi cùng với những người đã chết đi kia hài lòng, như vậy tôi sẽ không một chút do dự nâng súng lên tự tiếnhành thẩm phán đâu!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, gằn mạnh từng câu từng chữ, nói:

- Tôi sẽ dùng một phát súng mà bắn chết ông, hoặc là dùng hai phát súngbắn chết ông, còn nếu không thì sẽ dùng loạn thương mà bắn chết ông!

Đang nói đến lúc này, xa xa vang lên một trận thanh âm tiếng súng cũng không quá dày đặc, nhưng lại có vẻ đặc biệt lung tung, khoảng cách với tiếngsúng với nơi đây thật sự có chút xa, có lẽ là ở sâu bên trong vườntrường của hai trường học gần đó. Đại khái có lẽ là các Đặc công của Cục Đặc Cần hoặc là các nhân viên công tác của Cục Điều Tra Liên Bang đangtổ chức một loạt tấn công nào đó.

Bởi vì cái trận tiếng súng lung tung hỗn loạn này, cuộc đấu súng giằng co bên ngoài quán rượu nhỏ kiagiữa đám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với Lữ đoàn Phản ứng nhanh của Sưđoàn Thiết giáp 7 lập tức đình chỉ lại, bầu không khi nhất thời trở nêncàng thêm khẩn trương hơn một chút.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài quán rượu nhỏ mà nhìn lại. Ánh mắt so với ngườithường thì càng nhạy cảm hơn không biết bao nhiêu lần của hắn nháy mắtđã xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh trang trí hoa văn đặc biệt trongvắt, đặc sản của Bách Mộ Đại, trên cánh cửa sổ bên cạnh, cũng không hềbị ngăn cách bởi những trận gió tuyết đầy nên ngoài cửa sổ, dừng lạitrên một cái tháp nước nào đó ở trong vườn trường của Học viện Quân sự I cách nơi này khoảng chừng hơn trăm thước, phát hiện ra có một ống kínhnhắm phản quang đang chiếu về phía nơi này.

Rõ ràng là có một tay súng bắn tỉa đang có ý đồ muốn nhắm bắn hắn, chỉ có điều bởi vì hoàncảnh bên trong quán rượu nhỏ lúc này hơi có chút u ám, khoảng cách giữahắn cùng với Mạt Bố Nhĩ và Đỗ Thiếu Khanh quả thật là quá gần, cho nêntay súng bắn tỉa kia tạm thời mới không dám nổ súng.

Hứa Nhạc đưa tay phải lên, khẽ điều chỉnh nhẹ một chút cặp kính râm trên mặt mình,con mắt không lấy làm to lắm của hắn khẽ nheo lại, nhìn thẳng về phíachỗ lan can của cái tháp nước cao cao, nhìn thẳng vào bên trong cănphòng dành riêng cho nhân viên vệ sinh của tháp nước. Cổ tay trái củahắn khẽ dùng sức một chút, cơ thể rung nhẹ lên một cái, bàn tay phải thì khẽ ấn nhẹ lên một cái nút màu đỏ nhỏ được che giấu cẩn thận trong ốngtay áo chính mình.

Bằng! Bằng! Bằng!

Vài tiếng súng nổnặng nề vang dội giống hệt như tiếng sấm giữa mùa xuân đột nhiên vanglên, trong khoảnh khắc đã cắt ngang bầu trời mùa đông đầy những bôngtuyết phiêu nhiên. Những viên đạn đuôi hợp kim khủng bố đặc dụng củakhẩu súng bắn tỉa siêu cấp ACW chẳng biết từ nơi nào dùng tốc độ cực cao phóng thẳng ra, phảng phất như là từ trên thiên không mà đến, vô cùngchuẩn xác oanh kích thẳng vào trong căn phòng của nhân viên vệ sinh trên cái tháp nước xa xa trong vườn trường Học viện Quân sự I!

Mộtkhối xi măng nhất thời rơi thẳng xuống, phần tay cầm lan can bằng hợpkim nhất thời vặn vẹo đứt đoạn. Phần đỉnh đầu của tháp nước trên kia bịoanh kích thành một lỗ hổng vô cùng khủng bố, mang theo một khối bănglớn rơi thẳng xuống dưới, một tia máu nhàn nhạt bắn thẳng ra khôngtrung, trên đường rơi xuống đã bị đóng băng thành một khối băng màu đỏchói vô cùng bắt mắt!

Đám quân nhân sĩ quan binh lính của Doanhđoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 phi thường quen thuộc vớithanh âm khẩu súng này. Ngay ngày hôm qua thôi, trên con đường quốc lộphía Nam tiến vào Đặc khu Thủ Đô, suốt dọc theo con đường đi xuyên quacác vùng núi non hoặc là thành trấn, những thanh âm súng nổ phi thườngkhủng bố này phảng phất như là chưa từng bao giờ đình chỉ qua vậy.

Ánh mắt nhìn xuyên thấu qua lớp kính mắt nhìn đến nơi nào, thì khẩu súngACW chẳng biết đã giấu kín ở nơi nào liền oanh kích chính xác đến nơiđó. Đây mới chân chính gọi là ánh mắt giết người. Đây đúng chính là thủđoạn mà năm đó Thi Thanh Hải đã sử dụng khi xông vào trong Tòa nhà NghịViện, ở trước Quảng trường Hiến Chương rộng lớn, ở trước mặt toàn bộLiên Bang, chính diện đối mặt bắn chết Phó Tổng thống Bái Luân!

Đại bộ đội cùng với đàn Robot khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng khôngcó tiến vào trong thành, thế nhưng Doanh đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 bố phòng bốn phía xung quanh quán rượu nhỏ này cũng vẫnnhư cũ có nhân số vượt qua một trăm người. Hơn nữa cộng thêm đám Đặccông của Cục Đặc Cần cùng với các nhân viên công tác của Cục Điều Tra,đủ để ngăn chặn thậm chí hoàn toàn hủy diệt Hứa Nhạc cùng với đám độiviên Tiểu đội 7, chẳng biết thông qua phương thức gì mà đã trà trộn được vào xung quanh quán rượu nhỏ này.

Nhưng mà từ đầu đến cuối ĐỗThiếu Khanh thủy chung vẫn luôn trầm mặc, không mở miệng nói bất cứ lờinào, chính là bởi vì ngay từ đầu ông ta đã liền chú ý đến cặp kính râm ở trên mặt của Hứa Nhạc, biết được lời uy hiếp mà Hứa Nhạc đưa ra đã vôcùng rõ ràng:

Trước khi mà đám người đang muốn thỏa hiệp kia kịpgiết chết hắn, hắn ta chỉ cần vẫn như cũ mở to cặp mắt sáng ngời cũngkhông tính là lớn lắm của chính mình kia, liền có thể dùng một phátsúng, hai phát súng, hoặc là một đám loạn thương để mà bắn chết bất cứngười nào mà hắn muốn giết chết.

Ví dụ như chính bản thân Đỗ Thiếu Khanh ông ta, hoặc là… Tổng thống Mạt Bố Nhĩ!

o0o

Sau một vài động thái trao đổi tin tức tình báo nghiêm khắc ngắn ngủi vộivàng cùng với thông truyền mệnh lệnh xuống bên dưới, thanh âm đấu súngkịch liệt bên ngoài đã ngừng lại. Đám Đặc công của Cục Đặc Cần cùng vớicác nhân viên công tác của Cục Điều Tra Liên Bang cũng không bao giờ còn dám khởi xướng những hồi tiến công về phía này nữa. Còn về phần nhữngtay súng bắn tỉa bố trí bốn phía xung quanh quán rượu nhỏ này thì lại là toàn bộ nhận được mệnh lệnh rút lui, để tránh những sự hy sinh khôngcần thiết.

Trong một góc khuất có chút u ám của quán rượu ThánhĐạt Phỉ, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày, hỏi:

- Cậu vẫn luôn một mực đi truy tìm cái gọi là chínhnghĩa mà cậu đang tôn thờ, thế nhưng mà vấn đề là cậu dựa vào cái gì đểmà xác định những chuyện tình cậu đang làm là chính xác chứ?

-Cái vấn đề này trước kia tôi đã từng ở trong một căn phòng tối đen, cùng với một lão già nào đó tốn rất nhiều thời gian, hao phí không biết baonhiêu từ ngữ để mà tranh luận rồi, cho nên ngày hôm nay chúng ta cũngkhông cần phải tốn thêm thời gian để đàm luận về chuyện chính nghĩa nữa. Tôi chỉ có thể nói là…

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

- Tôi cũng không thể nào xác nhận được những chuyện tình mà chính mìnhlàm có phải là tuyệt đối chính xác hay không, nhưng mà tôi chỉ có thểxác nhận… những phương pháp mà ông cùng với Lý Tại Đạo đã làm kia tuyệtđối là sai lầm!

Hắn nâng cánh tay lên, chỉ thẳng hướng về phía Thai Chi Nguyên đang ngồi đối diện bàn rượu, nhàn nhạt nói:

- Một khi đã sai lầm thì nhất định phải nhận sai. Nếu trong tương lai tên gia hỏa này lên làm Tổng thống tiên sinh, lại biến thành một người thứhai giống như ông vậy, tôi cũng sẽ như vậy, tuyệt đối không buông thacho hắn!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói:

- Kỳ thật từ đầu đến cuối tôi mãi vẫn có chút không hiểu nổi cậu cho lắm. Người bình thường nếu gặp phải những tình huống giống như cậu vậy, sinh mệnh không ngừng gặp phải những biến cố rối rắm đau khổ ly kỳ bất trắcnhư vậy, hoặc là sớm cũng đã hỏng mất rồi, hoặc ít nhất cũng rất khó cóthể hết lòng tin theo một vài thứ gì đó giống như thế này vậy.

Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng bình thường của Hứa Nhạc, cảm khái nói:

- Nhưng mà cậu lại có thể kỳ diệu giống như thế, những gì cậu gặp phải từ trước đến giờ đối với cậu mà nói tựa hồ như không có bất cứ tác dụng gì cả hết. Cậu vẫn giống hệt như năm đó vậy, vẫn luôn khẳng khái kiên trìmà chấp nhất, tựa hồ như không hề có bất cứ biến hóa nào cả vậy.

- Những người ở Thủ Đô Tinh Quyển vẫn luôn một phen gọi những người xuấtthân từ Đông Lâm chúng ta là tảng đá Đông Lâm. Đó chính là bởi vì đámngười chúng ta vừa thối lại vừa cứng. Đối với một tảng đá Đông Lâm nhưtôi vậy mà nói… có lẽ chúng ta cũng không có biện pháp nào mà thay đổiđược cái thế giới này, nhưng mà cũng quyết không thể để cho cái xã hộikhốn kiếp này làm cho tôi thay đổi!

Nghe thấy câu nói đó, cônglông mày cũng đồng dạng thẳng tắp của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhất thờichậm rãi nhăn lại, trên khuôn mặt ngăm đen nhất thời tràn ngập cảm xúcphức tạp nặng nề. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, phảng phất nhưđang nhìn thấy chính bản thân mình vậy, thì thào nhẹ giọng hỏi, phảngphất như là đang tự mình nói với chính mình:

- Chẳng lẽ bản thân tôi thật sự đã bị cái thế giới này cải biến rồi sao?

Dưới ngọn đèn có chút tôi tăm hôn ám, bên cạnh cái bàn rượu nhỏ trống trải,bầy không khí tĩnh mịch quanh co trầm mặc mãi một lúc thật lâu. Tổngthống Mạt Bố Nhĩ tựa hồ như là đang cố gắng đưa ra một cái quyết địnhphi thường quan trọng nào đó. Trên khuôn mặt trầm ổn ngưng trọng của ông ta đột nhiên tản mát ra một loại thần thái an tường thả lỏng rất lâuchưa xuất hiện. Ông ta khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi đồng ý với sự không đồng ý của cậu!

Những văn kiện mệnh lệnh của Văn phòng Chính phủ mỗi khi cần Tổng thống tiênsinh ký tên lên đó, có đôi khi sẽ dùng đến dấu vân tay điện tử, có đôikhi chỉ cần đơn giản tiến hành khoanh tròn rồi ghi rõ tên họ vào đó làđược, mà phần lớn các trường hợp, có đôi khi chỉ cần Tổng thống tiênsinh nói ra hai chữ là được: Đồng ý!

Tôi đồng ý với sự không đồng ý của cậu, những người bên cạnh bàn ai nấy cũng đều nghe và hiểu rõ ràng những lời nói này.

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc đứng thẳng người phía sau lưng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vào lúc này, sâu trong đôi mắt đầu tiên làxuất hiện sự khiếp sợ, sau đó chuyển thành một loại cảm giác thảm đạm kỳ diệu khó hiểu, vẻ mặt không một chút biểu tình. Hai nắm tay chắp ở saulưng nhất thời nắm chặt, trên bàn tay ẩn hiện gân xanh nhàn nhạt.

Thai Chi Nguyên thì lại mang theo biểu tình khiếp sợ nhìn chằm chằm về phíaTổng thống Mạt Bố Nhĩ ngồi đối diện bàn rượu, không hề che giấu biểutình khó hiểu cùng với nghi hoặc mãnh liệt của chính mình. Hắn khẽ nhíumày lại, nghĩ mãi không hiểu chẳng lẽ trên thế gian này có người thật sự nguyện ý làm ra loại lựa chọn này hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi đứng thẳng người lên, lúc này đây động tác đứng dậy của ông ta cũng không hề còn dáng vẻ mỏi mệt già nua nặng nề giống như khi ông taphát hiện ra Sư đoàn Thiết giáp 7 không có tiến vào nội thành Đặc khuThủ Đô, thế cục tại hội nghị ở Nghị Viện lâm vào tình thế ác liệt lúctrước, mà là có vẻ đặc biệt bình tĩnh thoải mái.

Ông ta hướng về phía mọi người, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Đừng quên rằng, tôi cũng là một tảng đá vừa thối lại vừa cứng đến từĐông Lâm! Kết cuộc của một tảng đá chính là vĩnh viễn không bao có trốntránh, mà chỉ có một sự kiêu ngạo mạnh mẽ cho dù có bị đánh tan thànhtừng mảnh đi chăng nữa!

- Sự lựa chọn cuối cùng của ông đã đạt được sự tôn kính chân thành của tôi!

Hứa Nhạc nghiêm túc hồi đáp.

o0o

- Chân tướng thì không thể nào vĩnh viễn che giấu lại được. Dùng nhữngthủ đoạn sai lầm nhằm đổi lấy những mục đích cho dù có chính xác đichăng nữa, thì cuối cùng vẫn sẽ biến thành một sự sai lầm mà thôi. Cáimà Chính phủ nương dựa… Ân, những lời nói này thì ai cũng có thể nóiđược cả, thậm chí còn có thể nói ra chính xác một đống những chuyện cũkhác, nhưng mà đáng tiếc nhất chính là, có thể nói được, có thể chấpnhận được, nhưng mà không có nghĩa là có thể làm được!

Bên trongmột căn phòng nhỏ bên cạnh hoa viên của Dinh thự Tổng Thống, Tổng thốngMạt Bố Nhĩ cầm trong tay một ly rượu đỏ, ngắm nhìn những cảnh trí thanhthoáng bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết rơi rơi, ôm khẽ thêtử mình trong lồng ngực, nhẹ nhàng cười nói.

Đúng lúc này thì điện thoại riêng của ông ta đột nhiên reo vang lên.

Bên trong điện thoại vang lên thanh âm vô cùng bình tĩnh của Lý Tại Đạo:

- Thật sự có lỗi, Tổng thống tiên sinh, bởi vì cần phải chuẩn bị một chút sự tình, cho nên vừa rồi tôi không thể đến kịp cuộc hẹn được. Hơn nữaTại Đạo nghĩ thấy hiện tại cũng không phải là thời gian nhớ đến chuyệnxưa, ngồi trong quán rượu nhỏ hoài cựu chuyện xưa hẳn là chuyện tình sau khi chúng ta cũng đều già cả hết rồi mới nên làm!

- Hết thảy cũng đều đã xong hết rồi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn về phía đám dân chúng đang ủng hộ chính mình bênngoài bãi cỏ, trên mặt mang theo thần tình thất vọng, thậm chí là thốngkhổ vô cùng, trong thanh âm bình tĩnh mang theo một chút cảm khái, nói:

- Bên phía Nghị Viện đã thông qua đề án buộc tội!

- Không, vẫn còn chưa có chấm dứt!

Bên kia đầu dây điện thoại, thanh âm của Lý Tại Đạo nghe không ra bất cứcảm giác uể oải cùng với mất mác gì cả, mà ngược lại có vẻ tràn ngập một sự tự tin từ trước đến giờ chưa từng có:

- Đỗ Thiếu Khanh cùngvới Sư đoàn Thiết giáp 7 đã cãi lại quân lệnh, nhưng mà ba khu vực yếuhại nhất xung quanh Đặc khu Thủ Đô hiện tại vẫn đang nằm trong tầm khống chế của Quân đội chúng ta. Chúng ta vẫn còn có rất nhiều bộ đội ủng hộkiên định!

- Tại Đạo đã làm tốt hết thảy mọi sự chuẩn bị cùng với một kế hoạch vạn toàn. Tổng thống tiên sinh, xin ngài hãy tin tưởngrằng, cho dù chúng ta có bị bắt buộc phải tổ chức một Chính phủ lưu vong đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ cần thời gian nửa tháng thôi, liền cóthể một lần nữa khống chế lại toàn bộ trật tự. Tôi lập tức sẽ phái bộđội đến Đặc khu Thủ Đô để tiếp nhận ngài.

Mạt Bố Nhĩ nắm chặt ống nghe điện thoại, trầm mặc một lát sau liền bình tĩnh hồi đáp:

- Tại Đạo, buổi tối ngày hôm qua tôi đã có một giấc mộng, cậu muốn biết nội dung của cái giấc mộng này là gì hay không?

Bên kia đầu dây điện thoại nhất thời một phen lâm vào trầm mặc.

- Ở trong giấc mộng, bản thân tôi chính là đang ở trên một chiếc khinhkhí cầu trên bầu trời tiến hành bay lượn, cảm giác thật sự lãng mạn lạivô cùng vui vẻ. Sau khi đáp xuống dưới đất, đã có vô số dân chúng cuồngbạo hướng về phía tôi mà rít gào mắng chửi. Tôi hỏi vị quan quân bêncạnh người xem đã xảy ra chuyện gì, vị quan quân kia mới nói cho tôibiết, vì để thỏa mãn cho cái giấc mộng có thể dùng khinh khí cầu baylượn ở bất cứ địa phương nào của tôi, nhân dân trong cả nước đều đã phải vội vội vàng vàng đốt lên hết thảy nhà cửa phòng ốc của chính mình, đểmà chế tạo ra những dòng khí nóng diện tích rộng lớn đẩy lên trời cao…

Một quang cảnh hoang đường chỉ có trong cơn mơ đột nhiên xuất hiện ngaytrong đêm trước khi ngày tiến hành thông qua đề án buộc tội. Một cái kếhoạch cường hãn nào đó được thực thi ngay trong đêm trước ở trong đầucủa Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, có thể nói rõ ràng là ở chỗ sâu bên trong thế giới tinh thần của ông ta đang ẩn chứa rất nhiều những tình tự phứctạp.

Lý Tại Đạo bên kia đầu dây điện thoại liền hiểu được rõ ràng Mạt Bố Nhĩ đang muốn nói cái gì, đang muốn biểu đạt những thái độ nhưthế nào. Cho nên thanh âm của ông ta nhất thời trở nên phi thường lãnhliệt:

- Tổng thống tiên sinh, ngài thật sự khiến cho Tại Đạo cảm thấy rất tức giận!

- Tôi đã không còn là Tổng thống tiên sinh nữa… Tại Đạo, còn nhớ rõ ràngcuộc nói chuyện của chúng ta ở trong cái quán rượu nhỏ kia hay không?

Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nói:

- Chẳng lẽ cậu không có phát hiện ra, chúng ta đang mơ hồ dần dần biếnthành cái loại người mà năm đó chính mình đã phi thường ghét cay ghétđắng hay là sợ hãi kia hay không?

Lý Tại Đạo cũng không có trả lời, sau một lát trầm mặc, thì ông ta liền trực tiếp cắt đứt luôn điện thoại.

Mạt Bố Nhĩ tựa hồ như có chút suy nghĩ gì đó, đem mớ rượu đỏ trong ly chậmrãi uống cạn hết. Ông ta quay sang thê tử đang sầu lo nhìn về phía chính mình, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên giải vài câu, tỏ vẻ chính mìnhcũng không có chuyện gì.

Cánh cửa nặng nề của văn phòng bầu dục đột nhiên bị đẩy ra.

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh nắm lấy bàn tay của thê tử, chậm rãi hướng về phía bên ngoài mà đi đến.

Ngoài cửa, đám quân nhân Liên Bang bao gồm cả Đỗ Thiếu Khanh trong đó, đámđội viên của Tiểu đội 7 Hùng Lâm Tuyền, Thai Chi Nguyên cùng với Lâm Bán Sơn, các đại biểu của Ủy ban Tư pháp Nghị Viện… toàn bộ đều đang imlặng chờ đợi ông ta.

Ông ta không phải là vị Tổng thống đầu tiên của Liên Bang bị buộc tội…

Nhưng mà ông ta khẳng định chính là trong số những vị Tổng thống Liên Bang bị buộc tội, là người có dũng khí lớn nhất…