Gian Khách

Quyển 4 - Chương 343: Ân oán cá nhân



Bách Mộ Đại là một cái địa phương cần phải mạnh mẽ tàn nhẫn mới có thểsinh tồn hơn nữa còn có được cuộc sống an ổn tốt đẹp. Vào lúc này đámđại nhân vật đang ngồi bên trong dãy ghế khách quý này, có ai mà khôngphải là những nhân vật tàn nhẫn, mạnh mẽ mà tồn tại, mạnh mẽ mà lăn lộn, mạnh mẽ mà phát triển?

Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Đạt Văn Tây ngồi trên chiếc xe lăn dùng một khẩu súng hoa cải bắn chết Địch TạpNhĩ, vẫn như cũ cảm thấy một sự rung động mãnh liệt từ trước tới giờchưa từng có… Bọn họ đồng dạng cũng có thể nhìn ra được, ba gã đội viênTiểu đội 7 ở trong dãy khách quý này chính là đang cố tình muốn để choĐịch Tạp Nhĩ nhìn thấy một chút sơ hở, để cho hắn sản sinh ra một loạiảo giác có thể đào tẩu, mới bắn ra phát đạn kia!

Mấy nhân vật cấp bậc kiêu hùng tại Bách Mộ Đại này vẻ mặt vẫn như cũ không một chút biểu tình, thế nhưng nội tâm lại sớm là một mảnh lo lắng bất an. Cái loại sự tình giết người không nháy mắt như thế này, bọn họ rất thường xuyênnhìn thấy, thậm chí cũng rất thường xuyên làm. Nhưng mà trước khi giếtchết lại còn chơi đùa với đối phương một phen giống hệt như là chơi tròmèo vờn chuột vậy, dụ dỗ đối phương tiến vào một mảnh hy vọng, sau đócực kỳ tàn nhẫn mà đem đối phương đẩy vào trong sự tuyệt vọng, đúng làchuyện tình mà bọn họ khó có thể thừa nhận nổi.

Đạt Văn Tây thuhồi lại ánh mắt đang nhìn về phía Địch Tạp Nhĩ, vẻ mặt không một chútbiểu tình đảo quét một vòng lên mặt đám người đang ngồi trên chiếc ghếsô pha, cái khẩu súng hoa cải nằm trên tay hắn cũng theo ánh mắt màthông thả di động, cái họng súng đen ngòm vẫn còn bốc khỏi toát ra sátkhí mười phần.

Không có bất luận kẻ nào dám dẫn đầu hoặc là có ý tứ muốn lên tiếng trước.

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại ở bên trong dãy ghế khách quý khôngmột chút do dự giơ lên hai tay đầu hàng. Động tác không ngờ lại chỉnh tề đồng loạt đến như vậy. Hai tay giơ lên không ngờ lại cao đến như vậy,biểu hiện ra ý nguyện đầu hàng không ngờ lại đầy đủ cùng với rõ ràng đến như vậy!

Nếu như đổi lại là vào thời khắc nào đó trong dĩ vãng,những vị đại nhân vật này cũng sẽ không bao giờ ở trước mặt một gã binhlính mà ngày thường chính mình vẫn luôn xem thường này làm ra cái độngtác tư thế khuất nhục như thế này. Thế nhưng mà bên ngoài đang có mộtđám súng trường bắn tỉa đang nhắm vào trong này, phía sau lại còn cóthêm hai khẩu súng đang chỉa thẳng vào đây nữa.

Nếu là bìnhthường, cho dù là có đầu hàng, bọn họ cũng sẽ là mang theo quần áo chỉnh chu, mặt mày mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt khó có thể nắm bắtđược tư tưởng, chậm rãi nói ra một chút ý nguyện thỏa hiệp của chínhmình.

Nhưng mà lúc này thì lại là không được. Bọn họ đã trải quaquá nhiều những đại sự kiện, gặp qua quá nhiều những tràng cảnh huyếttinh, biết rõ ràng cái gã thanh niên tóc quăn đang ngồi trong cái xe lăn kia giờ phút này là nguy hiểm đến mức nào. Bởi vì căn cứ theo quy củ,đám thuộc hạ của chính mình tiến vào hội trường toàn bộ đều không cómang theo súng ống, cho nên bọn họ cũng không có bất cứ tư cách nào đểđưa ra bất cứ lời trả giá gì, thậm chí ngay cả một chút khí độ tiêu sáibình tĩnh cũng không thể có được.

- Cũng không cần phải khẩntrương, cái này là ân oán cá nhân giữa chúng ta cùng với bên phía Chínhphủ Liên Bang, không liên quan gì đến các người!

Theo một thanhâm bình tĩnh vang lên, Hứa Nhạc chậm rãi đi vào trong dãy ghế khách quý. Hắn khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại một chút, nhìn về phía thi thể của ĐịchTạp Nhĩ đang nằm bên cạnh lan can, trên mặt cũng không biểu lộ ra bất cứ tình cảm, cảm xúc nào cả. Sau đó hắn mới nhìn về phía đám đại nhân vậtHội nghị Bách Mộ Đại đang ngồi trên sô pha giơ cao hai tay qua đầu, gậtgật đầu chào hỏi một cái.

Nếu như nói không cần khẩn trương liềncó thể không cảm thấy khẩn trương, như vậy thì bên trong những câuchuyện chê cười mà vị tổ tiên của ông chủ Lý Tiểu Sơn trong cửa hàngbách hóa dưới chân núi Đặc khu Thủ Đô Liên Bang truyền thừa xuống cũngsẽ bị thiếu khuyết đi một cái trích đoạn vô cùng nổi tiếng, mà trongnhững tài liệu học tập văn học của đám sinh viên Liên Bang cũng sẽ cóthêm rất nhiều những nụ cười a!

Trên thực tế ngay khi nghe đượcmột đoạn phần sau của những lời mà Hứa Nhạc vừa mới nói, biểu tình trênmặt những gã đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại đang giơ cao hai tay lên đầukia chợt trở nên phi thường phấn khích, sự khẩn trương trong lòng bọn họ ngược lại còn gia tăng thêm vài phần nữa.

Cái này là ân oán cá nhân giữa chúng ta cùng với bên phía Chính phủ Liên Bang!

Xét theo mặt ý nghĩa của câu nói mà nói, thì cái ân oán cá nhân tự nhiênchỉ chính là những ân oán phát sinh giữa một người cùng với một người,trọng điểm chính là ở chỗ cá nhân kia!

Ví dụ như là một trận ghen tuông tranh phong giữa một người cùng với một người nào đó, ví dụ nhưlà một người nào đó ra tay cắt đứt con đường tài lộ của mọt con ngườinào đó, cũng ví dụ như là một gã nam nhân nào đó đã từng đi dâm loạn côvợ xinh đẹp của một vị nam nhân nào đó… Lại ví dụ như là chuyện Lý ThấtPhu đã một mình một người đi giết chết vị phụ hoàng đại nhân của Hoàngđế Đế Quốc chẳng hạn. Cái loại chuyện tình ân oán như thế này liền bắtđầu dần dần chậm rãi tích lũy cùng với lên men dần lên, cho đến lúc sựtình biến thành không đội trời chung, cuối cùng cũng phải phân ra ngươichết ta sống một phen.

Thế nhưng mà nếu như đối tượng của cáidanh từ này cũng không phải là chỉ một người, mà là chỉ toàn bộ Chínhphủ Liên Bang, như vậy thì cái này chính là đại biểu cho ý tứ gì cơ chứ? Cái này chẳng khác nào chính là nói Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 đã một phen đem chỉnh thể toàn bộ Chính phủ Liên Bang xem như là một conngười. Chính phủ Liên Bang còn chưa có suy sụp, thì cái trận ân oán cánhân này vĩnh viễn cũng sẽ không chấm dứt! Đây là loại chuyện tình kiêungạo mà kiên quyết như thế nào, là một lời tuyên ngôn chiến đấu mạnh mẽđến như thế nào?

Tất cả mọi người đang có mặt trong dãy ghế khách quý này đều bị những ý tứ hàm xúc cường hãn ẩn chứa bên trong những lời nói mạnh mẽ này mà chấn trụ, sau đó lập tức trở nên thoải mái hơn…

Nếu như bảo bọn họ đánh giá một người nào đó có tư cách cùng với đảm lượngmuốn hướng toàn bộ Liên Bang mà khiêu chiến, như vậy thì Hứa Nhạc cùngvới Tiểu đội 7 của hắn không hề nghi ngờ gì chính là người có thể xếphạng đầu tiên! Trên thực tế thì trong thời gian ba năm gần đây, cái gãnam nhân có cặp mắt ti hí này cũng đã sớm làm như vậy rồi.

Trọng điểm mà Quý Hỏa quan tâm tới thật ra là ở một địa phương khác.

Sau khi trải qua một hồi quan sát, hắn xác nhận được bên ngoài hội trườnghẳn là cũng không có đám bộ đội chiến đấu đặc chủng Tây Lâm mà bản thânhắn sợ hãi nhất xuất hiện. Rất tự nhiên hắn cũng có thể phán đoán rađược, đám đội viên bắn tỉa của Tiểu đội 7 ở bên ngoài kia sở dĩ có đượcloại súng trường bắn tỉa tiên tiến TP kia, chính là bởi vì Hứa Nhạc cùng với vị Tiểu Công chúa Chung Gia Tây Lâm bên kia có mối quan hệ thânthiết không thể tách rời…

Tâm tình của Quý Hỏa nhất thời trở nênthả lỏng hơn một chút, chậm rãi nhẹ nhàng từ từ buông xuống hai tay đang giơ lên trên đầu của mình, nhìn về phía đối phương, cố gắng làm ra bộdáng bình tĩnh, hỏi:

- Thượng tá Hứa Nhạc, không biết tôi có thể xưng hô như vậy với ngài hay không?

Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu mấy cái.

- Tôi không hiểu rõ ràng lắm vì cái gì mà ngài lại nhúng tay vào trong sự vụ nội bộ của Bách Mộ Đại chúng ta, nhưng mà tôi nghĩ hẳn là ngài nênbiết rõ ràng quy củ của Bách Mộ Đại chúng ta!

Quý Hỏa khẽ cau nhẹ mày một chút, nói:

- Nếu như muốn gây ra chiến tranh, liền sẽ không có cuộc thi đấu quyềnanh sinh tử ngày hôm nay. Một khi chúng ta đã quyết định từ cuộc thi đấu quyền anh ngày hôm nay mà quyết định thắng bại, như vậy thì phải dựatheo quy của mà tiến hành a! Tôi đã tôn trọng ngài cùng với đội ngũ củangài, như vậy thì hy vọng ngài cũng có thể tôn trong truyền thống cùngquy củ của Bách Mộ Đại chúng ta.

Hứa Nhạc cũng nhàn nhạt hồi đáp:

- Bản thân tôi là người từ bên ngoài đến, nhưng tôi cũng thật sự rất tôntrọng quy củ của Bách Mộ Đại các người, cho nên chúng tôi mới cử ngườira thi đấu quyền anh sinh tử cùng các người. Thậm chí ngay cả tôi cũngcòn tự mình thượng đài nữa!

Đưa mắt liếc nhìn về phía thi thể của Địch Tạp Nhĩ ở bên cạnh cùng với thi thể của gã chiến sĩ tinh nhuệ củađội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang nằm ở gần cáighế sô pha xa xa, Hứa Nhạc tiếp tục nói:

- Đáng tiếc chính là,sau khi chúng ta dựa theo quy củ của Bách Mộ Đại đánh thắng trận thi đấu quyền anh sinh tử này, thì có một vài người tựa hồ như cũng không nghĩmuốn tuân theo những quy củ ở nơi này thì phải? Bọn họ đã mang theo súng vào nơi này, mà ở bên ngoài hội trường thì đám phần tử võ trang tựa hồcũng đã tập kết sẵn sàng!

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đám đầulĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại, vẫn như cũ còn đang giơ cao tay qua đầu,đang ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói:

- Một khi trong nhóm cácngười đã có người không tôn trọng quy củ trước, như vậy thì chúng tacũng liền không cần phải quá mức tôn trọng nó!

Mấy tên đầu lĩnhcủa Hội nghị Bách Mộ Đại bên trong dãy ghế khách quý quay sang liếc mắtnhìn nhau một cái, nhịn không được lắc lắc đầu mấy cái. Đối phương rõràng là đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước, thậm chí còn sớm mai phục tay súng nhắm bắn tỉa ở trên nóc hội trường rồi, vào lúc này ngay cả đám ngườiĐịch Tạp Nhĩ cũng đã bị bắn chết, như vậy thì bọn họ còn có thể nói được cái gì nữa cơ chứ?

Hứa Nhạc tiếp tục nói:

- Còn có mộtchút sự tình nhỏ nữa, mặc dù kẻ có ân oán cá nhân với chúng ta cũng chỉlà Chính phủ Liên Bang, nhưng mà bởi vì tôi cùng với Lý Duy ngồi ở dãyghế đối diện kia còn có chút quan hệ, cho nên lần này có thể còn phảikhiến cho chư vị bị ủy khuất một chút rồi!

- Tôi có thể được phép hút một điếu thuốc hay không?

Quý Hỏa đột nhiên hỏi.

- Xin cứ tự nhiên!

Hứa Nhạc gật đầu hồi đáp.

Quý Hỏa dùng mấy đầu ngón tay vẫn còn có chút run rẩy nhàn nhạt, từ trongtúi áo trước ngực lấy ra một bao thuốc lá mùi thô, rút ra một điếu, saukhi châm lên, đưa lên miệng rít mạnh một hơi dài, sau khi ho khan haitiếng, cuối cùng mới nghiêm túc hỏi:

- Tôi có một vài nghi vấn,nghĩ muốn thỉnh giáo Thượng tá Hứa Nhạc một chút. Ở trong p quảng trường xung quanh hội trường này đã có bố trí tổng cộng mười sáu máy kiểm trakim loại, còn có tổng cộng mấy trăm tay súng canh gác khắp nơi xungquanh lối vào, các người làm cách nào có thể mang theo súng ống đi vàonơi này được?

Hứa Nhạc bình thản hồi đáp:

- Cái này đại khái chính là chỗ khác nhau giữa những kẻ chuyên nghiệp cùng những kẻ nghiệp dư!

Quý Hỏa buông thõng cánh tay đang kẹp điếu thuốc lá mùi thô xuống, trênkhuôn mặt trắng bệch cố gắng nặn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, hỏi:

- Còn cái gọi là ủy khuất kia, có phải là ám chỉ ngài muốn một phen đem toàn bộ chúng ta giết chết hết tại đây không?

- Nếu như đây là một hồi chiến tranh của Bách Mộ Đại, như vậy thì tôi cóthể nói cho các người biết một chuyện chính là, trận chiến tranh này đãđược chấm dứt, tôi chiến thắng, còn các người đã bị trảm thủ!

Hứa Nhạc bình thản giải thích, nói:

- Nhưng mà cái này cũng chỉ là một cái danh từ chiến thuật mà thôi!

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng sẽ đem ra giết sạch. Giết chết con tincho tới bây giờ, theo như tôi mà nói, chính là sự lựa chọn ngu xuẩnnhất! Tôi chỉ cần các người đi theo tôi rời đi, sau đó tuyên bố ra ngoài rằng chiến tranh đã chấm dứt, như vậy là được rồi!

- Bắt giữchúng ta, hoặc là nói giết chết chúng ta, đồng dạng cũng đều không thểnào hoàn toàn chấm dứt được chúng ta! Bởi vì ngày hôm nay cũng khôngphải tất cả các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cũng đều đã xuấthiện ở nơi này. Mà ở trên cái khỏa Tinh cầu Ba Phổ Tinh này, chúng tavẫn còn có rất nhiều những thuộc cấp trung thành, sẽ tiến hành báo thùcho chúng ta!

Quý Hỏa gương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt Hứa Nhạc, nói:

- Tôi biết các người rất mạnh, nhưng mà nhân số của các người thật sự làquá ít. Ngài, hoặc là nói Lý Duy, căn bản không thể nào thừa nhận nổiviệc sau khi chúng ta chết đi, toàn bộ Hội nghị Bách Mộ Đại sẽ phẫn nộmà phản kích. Đây mới chính là nguyên nhân chân chính khiến cho cácngười không giết chúng tôi, có đúng không?

- Ông cũng có thể lýgiải như vậy cũng được. Nhân số của đội ngũ của tôi quả thật là quá ít,không đến mười người, quả thật căn bản không có khả năng đem toàn bộ bộđội chiến đấu của đám các người toàn bộ giết sạch được…

Nói xongnhững lời này, Hứa Nhạc tạm dừng lại một khoảng thời gian khá dài, sauđó lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách MộĐại đang ngồi trên hàng ghế sô pha, mãi cho đến bầu không khí bên trongdãy ghế khách quý sắp sửa gần như đông kết lại, hắn mới tiếp tục nghiêmtúc trầm giọng nói:

- Nhưng mà các người hẳn biết rõ tôi là ai!

Bên trong căn phòng dãy ghế khách quý là một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người cũng đều trầm mặc chờ đợi hắn tiếp tục lên tiếng.

- Một khi tôi đã chỉ mang theo sáu gã đội viên liền dám xông vào hộitrường mà bắt giữ các người, sau đó tôi liền dám thả các người ra, nhưvậy tôi căn bản không hề sợ các người sẽ đổi ý. Các người cũng không cần phải sợ hãi…

- Nếu sau khi tuyên bố chiến tranh chấm dứt xong,về sau đến một lúc nào đó, các người đột nhiên thay đổi ý định, như vậycó lẽ sẽ có thể dễ dàng công chiến Gia Tư Thành, ra tay cướp đi toàn bộsản nghiệp của Lâm Bán Sơn lưu lại ở Bách Mộ Đại, thậm chí có thể ra tay giết chết bằng hữu Lý Duy của tôi cùng với toàn bộ thuộc hạ của hắn,nhưng mà đến thời điểm đó, tôi nhất định sẠra tay giết chết hết thảy các người!

- Bao gồm tất cả những gã thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại không có mặt ở trong hội trường ngày hôm nay cũng vậy, chỉ cần saunày trong số các người có một người nào đó đổi ý, tôi cũng sẽ ra taygiết chết hết các người!

- Mặc kệ sau này các người có lẩn trốnđến những Tinh vực hẻo lánh nào đi chăng nữa, hoặc là có tìm ra được một bối cảnh lớn như núi nào đi chăng nữa, ví dụ như có là Hoàng đế Đế Quốc đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ đều đem toàn bộ đám các người tìm ra màgiết chết!

- Đương nhiên, nếu như trước khi thời điểm đó xảy ramà tôi đã chết trước rồi, như vậy thì mấy cái ước thúc này tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ sức nặng nào cả, nhưng mà trước khi tôi chết đi…

Hứa Nhạc nói những lời nói khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ rét lạnh,đến đây đột nhiên tạm dừng lại một chút, biểu tình trên mặt vẫn như cũcực kỳ bình tĩnh tự nhiên, thế nhưng trong đầu đột nhiên lại nhớ tớithời điểm cách đây ba năm, trước khi hắn rời khỏi Liên Bang, chính mìnhcũng đã từng lưu lại cho Lợi Hiếu Thông một tờ giấy, nội dung bên trongcũng đã từng nói qua lời uy hiếp giống như thế này.

Hứa Nhạc chợt cảm khái nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào đám nhân vật kiêu hùng của Bách Mộ Đại trước mặt, bình tĩnh nói:

- Xin hãy nhấtđịnh tin tưởng rằng, tôi là một người tuyệt đối tuân thủ lời hứa hẹn,cùng với có đầy đủ năng lực để mà thực hiện bất cứ lời hứa hẹn nào!

Những lời nói mạnh mẽ giống hệt như những tảng đá nặng nề cứng rắn đập thẳngxuống mặt đất, chấn lên một đám bụi mù cùng với đá vụn vô hình vô sắc,đánh thẳng vào trong lỗ tai của đám đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại kia,khiến cho bọn họ nhất thời chợt nghĩ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn,trái tim trong lồng ngực bắt đầu gia tốc mạnh mẽ lên một hồi.

Lúc này ở trong mắt của bọn họ, thì cái gương mặt vô cùng bình thường kiacủa Hứa Nhạc lại có vẻ đặc biệt đáng sợ. Mặc dù hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng lại có vẻ đặc biệt quỷ dị cùng với thị huyết.

Trong phòng là một mảnh trầm mặc cùng với im lặng. Thậm chí ngay cả cái ghếsô pha kia phảng phất cũng như là rất nhanh chịu không nổi sự tra tấncủa áp lực nặng nề, nhịn không được phát ra thanh âm ken két run rẩy. Kỳ thật đó chính là bởi vì đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại ngồi ởtrên ghế đang bởi vì nội tâm giãy dụa kịch liệt khiến cho thân thể phảinhúc nhích cử động một chút tạo thành.

Cái đám nhân vật kiêu cùng của Bách Mộ Đại này vốn dĩ là tàn nhẫn cùng với giảo hoạt, căn bản chưa bao giờ nói đến cái gì gọi là đức hạnh cùng với giữ chữ tín này nọ. Một khi bị lâm vào tuyệt cảnh hoặc là nhận được lợi ích đủ lớn, như vậy thì cho dù là cái quy củ đã truyền thừa ngàn vạn năm kia, bọn họ cũng đềukhông thèm để vào trong mắt nữa. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối phải đem cáilời uy hiếp của gã nam nhân trước mặt kia đặt ở trong lòng mình, bởi vìcái gã nam nhân nói ra lời uy hiếp kia chính là Hứa Nhạc!

Bọn họquả thật không cam lòng đối với chuyện này, càng không chút tình nguyệntuân thủ theo những lời kia. Nhưng mà đối mặt với những lời uy hiếp đơngiản, trực tiếp kia của Hứa Nhạc, cho dù bọn họ có không cam lòng, không muốn nhiều đến đâu đi chăng nữa, đến cuối cùng đại khái bọn họ cũng chỉ có thể biến thành một đám bột phấn bị nghiền nát ra mà thôi. Tùy tiệnmột trận gió nào đó thổi quét qua, liền sẽ bị thổi quét đến vô tung vôảnh, liền giống như một đám tro cốt của những người sau khi chết đi vậy…

Những phát súng trên ngọn núi thông lá đỏ, con Rôbot Tiểu Bạch Hoa trên đỉnhnúi Tạp Kỳ, một trận báo thù từ sáng đến chiều, trận chiến đấu giữa mộtngười cùng với toàn thể Liên Bang… Trải qua vô số những chuyện tình đó,tất cả mọi người trong toàn vũ trụ này ai nấy cũng đều biết đến tínhtình của Hứa Nhạc, biết rằng người này một khi đã nói là sẽ làm nhữngchuyện tình gì, thì liền nhất định là sẽ đi làm. Hơn nữa hắn nhất địnhsẽ có thể làm được! Bất luận chuyện tình đó có gian nan, có khó khănhiểm trở đến đâu đi chăng nữa.

Ở trên con đường thiết huyết phủkín những phiến đá xanh cứng rắn mà gã nam nhân có cặp mắt ti hí nàybước đi, đã không biết có bao nhiêu gã Nghị viên, Tướng quân, của LiênBang, những Quận vương, Thân vương của Đế Quốc cũng đều đã chết ở trongtay của hắn.

Đám nhân vật kiêu hùng ở trong dãy ghế khách quýnày, ai nấy cũng đều là những đại nhân vật chân chính tại Bách Mộ Đại,nhưng mà cùng với những cái tên đã từng danh chấn khắp vũ trụ, đến ngàyhôm nay lại đã biến thành những u hồn kia mà nói, thì bọn họ tính là cái gì chứ?