Gian Khách

Quyển 4 - Chương 292: Hắn là Lâm Bán Sơn



Sau khi cắt đứt điện thoại, Thai Chi Nguyên nhận lấy từ trong tay thư ký riêng một kiện áo khoác có chút mỏng manh, khoác lên trên người, bênngoài văn phòng làm việc mà đi tới.

Trâu Úc lặng lẽ nhìn theothân ảnh của Thai Chi Nguyên dần dần biến mất sau cánh cửa phòng, tronglòng chợt phát hiện ra, cái thân thể có chút gầy yếu che giấu bên dướichiếc áo khoác mỏng manh đơn bạc kia, cực kỳ thích hợp với việc đóng vai bi tình, đóng vai đáng thương mà vài phút nữa hắn sẽ đảm nhận.

Trước khi đi ra khỏi tòa nhà công tác này, chi Tiểu tổ hình tượng công chú lệ thuộc vào ban ngành cố vấn đặc thù của Thai Chi Nguyên, đã dùng tốc độnhanh nhất tiến hành điều chỉnh lại hình dáng, điệu bộ của hắn.

Vị nữ chuyên gia tư vấn hình tượng công chúng, một đầu đầy tóc quăn cuộnsóng đen bóng, từ một công ty quảng bá thương hiệu chuyên nghiệp nào đótại Đặc khu Thủ Đô được đặc biệt điều động tới, nhìn thấy khuôn mặt hơichút xanh xao của Thai Chi Nguyên bên trong tấm kính lớn, dùng thanh âmcó chút dồn dập, không ngừng dặn dò nhà tạo mẫu kiểu tóc phải làm saocho đầu tóc của Thai Chi Nguyên trở nên càng thêm rối loạn hơn một chút.

Sau khi nghe thấy thanh âm ho khan cố gắng kềm nén của Thai Chi Nguyên, bàta lại thoáng hài lòng gật gật đầu mấy cái, quay sang nói:

- Phi thường xuất sắc, Nghị viên tiên sinh, một lát nữa ngài nên cố gắng ho khan nhiều một chút, dùng sức hơn một chút nữa…

Biểu tình Thai Chi Nguyên cực kỳ bình tĩnh, đem hai bàn tay trần đút vàotrong túi áo khoác, bộ dáng cũng không quá để ý đến thuyết pháp của cônàng nữ chuyên gia tư vấn hình tượng kia. Hắn ta tín nhiệm những vịchuyên gia cực kỳ chuyên nghiệp trong Liên Bang này, nhưng mà cũng không tỏ vẻ hắn vô cùng nguyện ý bắt đầu tiến hành diễn trò phía sau mànchính trị như vậy. Huống chi cái này cũng không tính là đang diễn trò a. Chẳng qua hắn cũng không quá mức phẫn nộ, chỉ là vững vàng ngồi lêntrên ghế dựa, đợi đám chuyên viên trang điểm một phen đem khuôn mặt đãcó chút tái nhợt của hắn chuẩn bị cho càng thêm tái nhợt hơn một chút,càng có vẻ suy yếu kiệt quệ không chịu nổi!

o0o

Dưới sựbảo vệ gắt gao của đám nhân viên bảo an do Công ty Bảo an Hắc Ưng đặcbiệt sắp xếp, dưới sự làm bạn của hơn mười gã nhân viên công tác trongVăn phòng Nghị viên, Thai Chi Nguyên bước dọc theo đường lớn, hướng vềphía phiến quảng trường kinh doanh đã dần dần được dọn dẹp ổn thỏa đằngkia mà đi tới. Lắng nghe thanh âm những còi xe cảnh sát bén nhọn đangtruyền đến từ phía xa xa, còn có thanh âm còi xe nức nở của đám xe cứuthương phát ra, cặp mày nhịn không được khẽ nhướng lên một chút.

Dọc theo hai bên đường mà hắn đi tới, nơi nơi cũng đều là đám người thị uydu hành đã ngã vào trong vũng máu. Sau khi trải qua một hồi kinh hãi cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt của đám người bị thương nhìn qua có vẻ vô cùngtrống rỗng. Bọn họ tùy tiện để cho đám nhân viên y tế rất nhanh tiếnhành sơ cứu, thế nhưng cũng không có bất cứ phản ứng nào cả.

Đámngười biểu tình thị uy thuộc Cuộc hành quân trầm mặc đến từ Tinh cầu S2lúc này đã dồn hết cả vào bên trong quảng trường. Bọn họ sớm đã tháoxuống các khẩu trang màu đen trên mặt mình xuống, phẫn nộ nhìn chằm chằm lên bầu trời ngập một màu xám trắng cùng với những tầng kiến trúc lạnhlùng quây xung quanh quảng trường. Trong đầu bọn họ mãi cho tới bây giờcũng vẫn còn những màn hình ảnh tàn khốc lúc trước, mang theo nhữngthanh âm rên rỉ cùng với khóc lóc không ngừng mắng chửi một mảnh. Lúctrước chỉ ngắn ngủi trong chừng mười phút đồng hồ mà thôi, thế nhưng đãcó không biết bao nhiêu đồng bọn đã bị ngã xuống trước những tảng đácứng rắn cùng với nắm tay thô bạo. Nếu về sau không nhờ có đám nam nhânmặc bộ chính trang màu đen cầm theo mộc côn phóng vọt tới, thì ngày hômnay bọn họ nhất định là phải chịu những tổn thất còn thảm liệt hơn hiệntại rất nhiều.

Đám người bọn họ phẫn nộ giơ cao nắm đấm của mình, không ngừng la lớn khẩu hiệu, phát tiết ra sự phẫn nộ cùng với nổihoảng sợ trong lòng chính mình. Mãi cho đến khi đám bọn họ nhìn thấy cái vị Nghị viên sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu kia chậm rãi đi lên bục diễn thuyết mới bắt đầu im lặng lại.

Sự im lặng lan tràn nhấtthời biến thành một loại cuộn sóng cực kỳ hài hòa mà mênh mông, giốnghệt như là cước bộ của vị Nghị viên trẻ tuổi kia vậy, thong thả mà kiênđịnh hướng về bốn phía xung quanh mà lan tràn ra, làm cho toàn bộ phiếnquảng trường nhất thời biến thành một mảnh hải dương trầm mặc.

- Khắp nơi cũng đều tràn ngập những máu!

Thanh âm phẫn nộ mắng chửi cũng dần dần biến mất, hơn mấy vạn con người dùngánh mắt chờ đợi một cách cuồng nhiệt nhìn chằm chằm lên trên bục diễnthuyết. Vô số những chi tiết bên trong một màn hình ảnh này, đã chứngminh một cách rõ ràng, sau khi trả qua nửa năm phục vụ bên trong quânngũ, Thai Chi Nguyên đã có được lực kêu gọi mạnh mẽ như thế nào.

Cũng không dùng bao nhiêu lời nói thể hiện sự phẫn nộ, hay là cố tình gây ra sự xung đột nào cả, Thai Chi Nguyên hướng về phía micro, dùng thanh âmnhẹ nhàng, pha chút xúc động nhàn nhạt, bắt đầu buổi nói chuyện diễnthuyết của chính mình. Tay hắn chỉ về cái bồn phun nước lớn nằm ngaytrung tâm của phiến quảng trường, tiếp theo chỉ về phía cái hàng rào bảo hộ đã bị đạp cho ngã rạp xuống mặt đất, thanh âm vang vọng:

- Hãy nhìn nơi này mà xem!

- Hãy nhìn nơi này đi!

- Khắp tất cả mọi nơi đều là máu!

Trong đám người chợt dâng lên một đợt xôn xao ngắn ngủi. Thai Chi Nguyên đứng bên trên bục diễn thuyết, im lặng nhìn chăm chú vào đám người dày dàyđặc đặc đứng bên dưới, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:

- Nhânloại chính là một động vật vô cùng tàn nhẫn. Đối với kẻ địch tàn nhẫn,đối với chính bản thân mình cũng là tàn nhẫn. Bởi vì bên trong mỗi mộttế bào gốc của đám chúng ta cũng đều tràn ngập những ước số bạo lực! Một khi bọn chúng bị phóng xuất ra, như vậy thậm chí sẽ khiến cho chúng taphải say mê… Lúc trước đám người côn đồ hung hăng tàn nhẫn kia, chính là đã dùng đám máu tươi này để mà chứng minh điểm này!

- Một khibạo lực đã bị phóng xuất ra rồi, thì sẽ biến trở thành thứ đáng sợ nhưthế nào bên trong phiến vũ trụ này, tôi nghĩ Tổng thống tiên sinh hẳn là người rõ ràng nhất câu trả lời! Một khi cái đám ma quỷ này đã nhảy rakhỏi cái lồng giam của chính nó rồi, thì cho dù là ông ta cũng rất khócó thể nhét ngược bọn chúng trở vào được!

- Cho nên tôi thật sựrất muốn biết, nếu như Tổng thống tiên sinh chính mắt chứng kiến nhữngmàn hình ảnh đáng sợ ngày hôm nay rồi, ông ta sẽ có những ý tưởng nhưthế nào, ông ta có thể nào có đủ dũng khí để mà đối mặt với những dòngmáu tươi đầm đìa do chính dân chúng Liên Bang đổ ra hay không? Ông ta có thể nào có đủ dũng khí mà đi lắng nghe thanh âm của những xương cố bịquyền lực chấn cho gãy rời, thanh âm bị kẻ côn đồ tàn nhẫn kia đánh gãyhay không?

Biểu tình của Thai Chi Nguyên vẫn như trước phi thường lạnh lùng. Cặp lông mày nhàn nhạt mà cực kỳ cao ngạo kia chậm rãinhướng lên một chút, cũng giống hệt như thanh âm đang dần dần cao lênvào lúc này vậy. Đột nhiên thân thể hắn ta khẽ nghiêng người về phíatrước một chút, tiến sát thẳng vào cái micro, dùng thanh âm phi thườngmềm nhẹ mà hỏi:

- Tôi rất muốn hỏi Tổng thống tiên sinh một câu như thế này, cái này còn có, con mẹ nó, có phải là Liên Bang nữa hay không?

Sau khi đứng trên bục diễn thuyết dùng thanh âm mềm nhẹ mà bình tĩnh nói ra câu nói thô tục đầu tiên trong cuộc đời vận động chính trị của mình,Thai Chi Nguyên đứng ở trên bục trầm mặc suốt hơn mười giây đồng hồ,lắng nghe thanh âm phẫn nộ kháng nghị, thanh âm nhục mạ mà đám dân chúng bên dưới bục đang không ngừng phát ra, một lần nữa xác nhận cẩn thậnlại hiệu quả tuyên truyền mà các nhân viên thuộc cấp đã phấn đấu đạtđược…

Trong khi đang chuẩn bị dựa theo những từ ngữ đã sớm chuẩnbị sẵn trong đầu, hướng về phía các dân chúng Liên Bang bên dưới tiếptục diễn thuyết, đột nhiên Thai Chi Nguyên chợt nhìn thấy bầu trời trànngập mây cùng với tro bụi ở phía cuối con đường xa xa đằng kia, tại tầng tầng mây đen đột nhiên chợt tản ra một chút, lộ ra một góc nhỏ xanhthẳm, vì thế hắn đột nhiên chợt nhớ tới một người. Trong lòng hắn nhịnkhông được chợt nghĩ, nếu như là cái tên gia hỏa kia, hắn sẽ xử lýchuyện tình này như thế nào đây?

Bạo lực chính là thứ đáng sợnhất trên đời này, nhưng mà cái tên gia hỏa kia am hiểu nhất, cũng tựahồ như là thứ am hiểu duy nhất của hắn cũng chính là sử dụng bạo lực a!Chẳng qua là hắn có thể khống chế được lực lượng của chính mình, vì thếkhi mà đối mặt với những kẻ cường đại hơn mình, hắn cũng không có bị cái sự bạo lực kia cắn ngược lại chính mình.

Thai Chi Nguyên yênlặng nghĩ đến Hứa Nhạc, sâu bên trong đôi mắt chợt nổi lên một tia ýcười nhàn nhạt, mà ngay chính bản thân hắn cũng không thể nào hiểu nổilà vì nguyên nhân gì. Sau một lúc ngừng lại khá lâu, hắn mới hướng vềphía micro tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Có lẽ sự quyết định sau đâycủa tôi sẽ khiến cho các vị cảm thấy thất vọng, nhưng mà tôi… vẫn như cũ kiên trì đi theo nguyên tắc phi bạo lực! Chúng ta vẫn như cũ tiếp tụctrầm mặc, sau đó từng bước dần dần đi tới!

Ngay khi thanh âm củahắn vừa mới phát ra, cả một đoạn văn vẻ vẫn còn chưa kịp nói xong, bêntrong đám người dày đặc bên dưới bục diễn thuyết đã vang lên những thanh âm mắng lớn đầy thất vọng, mơ hồ còn truyền đến thanh âm khóc lóc tứctưởi nữa. Những thanh âm này vang lên bên dưới những tiếng nhạc đệm cóchút não nề của tiếng xe cảnh sát cùng với tiếng xe cứu thương, nghe qua có vẻ đặc biệt ngơ ngẩn cùng với bi thương!

Đám quần chúng nhândân vừa mới trải qua một hồi xung đột bạo lực huyết tinh tàn khốc, khócó thể nào áp lực nổi sự ủy khuất trong lòng mình xuống. Mà gã chủ quảncủa tiểu tổ quan hệ xã hội đang đứng trên bục, ngay phía sau lưng ThaiChi Nguyên, thì lại là mang theo vẻ mặt khẩn trương lật liên hồi mớ tàiliệu văn kiện diễn văn trong tay mình, khiếp sợ phát hiện ra những lờimà vị Nghị viên tiên sinh vừa nói, đã hoàn toàn không giống với kế hoạch ban đầu nữa!

Thanh âm quát mắng thất vọng tức tưởi vẫn còn kéodài mãi không dứt. Vị lãnh tụ của Cuộc hành quân trầm mặc, Nghị viênThai Chi Nguyên này, không ngờ vào lúc này lại biểu hiện ra sự yếu đuốicủa chính mình, có lẽ sẽ trực tiếp khiến cho lòng người trở nên ly tán.Trong dòng lịch sử của Liên Bang, đã từng có rất nhiều các cuộc vận động dân cử mạnh mẽ, cuối cùng thỉnh thoảng lại là bởi vì một sự sai lầm chi tiết cực kỳ nhỏ bé mà tạo thành những hậu quả lòng người phân rã cực kỳ đáng sợ.

Vào đúng thời khắc mấu chốt nhất này, khuôn mặt củaThai Chi Nguyên đứng trên bục diễn thuyết không ngờ lại trở nên càng tái nhợt hơn rất nhiều. Ánh mắt hắn càng trở nên sắc bén mạnh mẽ hơn. Hắnlạnh lùng nhìn chăm chú về phía đám người thị uy ủng hộ Chính phủ đangđược bác sĩ băng bó tại một góc bên dưới quảng trường, tay phải khẽ đặtlên trước ngực, trầm giọng nói:

- Bọn chúng là một đám côn đồ,chẳng lẽ chúng ta lại sẽ trở thành một đám côn đồ giống bọn chúng haysao? Chúng ta đang phản đối Chính phủ đã miệt thị đối với pháp luật,chẳng lẽ ngay cả chúng ta cũng lại đi dẫm mấy cước lên trên pháp luậthay sao? Nếu như cái tội ác mà chúng ta đang cật lực phản đối kia, lạibiến thành cái công cụ mà chúng ta sử dụng hay sao? Như vậy thì chúng ta đây có tư cách gì mà đi lên án người khác cơ chứ?

Thời điểm khimà một đám quần chúng nhân dân đang phẫn nộ xúc động đến cực điểm, thìbất cứ sự diễn thuyết mạnh mẽ hữu lực nào đó, cũng đều không thể nào đủđể thỏa mãn tâm lý khác cầu mạnh mẽ của tập thể quần chúng nhân dânđược, cũng không tạo thành bất cứ hiệu quả quá lớn nào cả. Những lời nói này của Thai Chi Nguyên cũng đồng dạng chính là như vậy, toàn trườngcũng như cũ là những thanh âm phẫn nộ thất vọng, không hề có một chútbiến hóa nào cả!

Nhưng mà đột nhiên ngay tại thời điểm này, ThaiChi Nguyên chợt dùng tay trái ôm chặt miệng mình, ho khan cực kỳ mãnhliệt, thân thể run rẩy thống khổ nằm rạp xuống mặt bục diễn thuyết, tayphải gắt gao chụp mạnh xuống góc bàn. Trên cánh tau phải nổi lên gânxanh ẩn hiện. Thanh âm ho khan không ngừng thông qua micro, cực kỳ rõràng truyền đến khắp các nơi trên khu vực quảng trường rộng lớn, quanhquẩn liên miên không ngừng.

- Bác sĩ! Bác sĩ!

Đám nhânviên thuộc cấp trong Văn phòng Nghị viên nhất thời xông lên trên bụcdiễn thuyết, ngữ khí lo âu rất nhanh gọi tiểu tổ chữa bệnh tới.

Thai Chi Nguyên khẽ phất phất tay ngăn cản hành động của đám thuộc cấp, thân hình thong thả mà lại kiên định đứng thẳng lên. Hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau một chút trên khóe môi mình, sau đó lẳng lặng nhìn về phíađám dân chúng đang đứng đầy bên dưới bục diễn thuyết, dùng thanh âm khàn khàn tiếp tục nói:

- Chư vị, tôi không muốn làm một gã lĩnh tụ so với Tổng thống tiên sinh lại càng thêm vô sỉ hơn…

Bởi vì nguyên nhân vừa mới ho khan một trận kịch liệt, cho nên thanh âm của hắn so với lúc trước khàn khàn hơn rất nhiều, phảng phất như là dâythanh quản đã bị một tầng giấy nhám thô ráp chà quẹt qua một trận vậy.Mỗi một câu mỗi một chữ phun ra từ bên trong đôi môi mỏng manh cũng đềumang theo một ít tơ máu nhàn nhạt, tiến vào trong lỗ tai của mỗi mộtngười bên dưới bục diễn thuyết, cũng đều có thể làm cho mọi người cảmnhận được rõ ràng sự thống khổ kịch liệt của hắn.

Đám quần chúngnhân dân đứng đầu phía trên các con đường bên ngoài phiến quảng trườngkia cũng không có nghe được rõ ràng những lời nói phía sau của hắn nữa.Chỉ là đám dân chúng đang đứng gần bục diễn thuyết nhất, mới có thể chú ý thấy bàn tay trái đang thả lỏng dọc bên cạnh thân hắn vẫn còn chưa nắmchặt lắm, bên trong mơ hồ có một vài tia vết máu chảy ra qua những kẽngón tay. Tất cả mọi người nhìn thấy đều giật mình kêu lên một tiếng,sau đó cái tin tức này đã rất nhanh được truyền bá lan rộng về phía sau.

Buông tha khỏi cơ nghiệp truyền đời của gia tộc mấy ngàn vạn năm, kéo dài cái thân thể tràn ngập bệnh tật, dẫn dắt mọi người từ mãi Tinh cầu S2 điđến tận nơi này, chuẩn bị tiến thẳng vào Đặc khu Thủ Đô, hắn ta đến tộtcùng là muốn làm cái gì cơ chứ?

Đám dân chúng bên dưới ai nấycũng đều bắt đầu dùng ánh mắt thương cảm mà tôn kính nhìn lên cái vịNghị viên trẻ tuổi thân hình gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt đang đứng trênbục diễn thuyết, không ngừng ho khan ra máu tươi, tựa hồ như bất cứ lúcnào cũng có thể ngã xuống vậy. Trên cả phiến quảng trường rộng lớn vốndĩ đang có những thanh âm phẫn nộ thất vọng mắng chửi, nhất thời lại lâm vào một mảnh trầm mặc.

- Tôi chính là nghĩ muốn nói với Tổngthống tiên sinh, có lẽ bản thân ông ta có được những lý tưởng cao thượng nào đó, hoặc là những giấc mộng to lớn vĩ đại nào đó. Nhưng mà ông takhông có quyền bắt toàn bộ Liên Bang phải vì cái lý tưởng hoặc là cáigiấc mộng của riêng một mình ông ta mà phải trả một cái giá phi thườnglớn như vậy! Mỗi một vị công dân vĩnh viễn cũng chỉ cần phải chịu tráchnhiệm đối với hành vi của chính mình mà thôi! Hơn nữa cho dù có nhữnghậu quả phải trả gì đi chăng nữa, thì cũng đều dựa trên sự tự nguyện của mỗi cá nhân mà thôi! Tôi đã hướng về phía Tổng thống tiên sinh cùng với toàn bộ Liên Bang mà tuyên cáo rõ ràng, tôi có thể vì Liên Bang mà làmđược những chuyện gì, vậy thì ông có nguyện ý vì Liên Bang này mà từ bỏđi những thứ mà ông đang nắm trong tay hay không?

- Ngày hôm nay, bên trên phiến quảng trường cùng với những con đường này, vốn dĩ làphải tràn ngập những đóa hoa tươi cùng với sự hoan nghênh nhiệt liệt của dân chúng Liên Bang. Nhưng mà hiện tại thì sao? Cũng chỉ có những hìnhảnh máu tươi vẫn còn chưa kịp khô lại. Giờ phút này, đứng tại nơi đây,tôi muốn đại biểu cho tất cả mọi người đang đứng ở nơi này, đại biểu cho những người đang phải nằm chữa trị tại bệnh viện, cũng đại biểu cho bavị đồng chí vừa mới cùng với chúng ta nói lời chia tay vĩnh viễn, hướngvề phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với cái Chính phủ Liên Bang do ông ta lãnh đạo kia, nhắc lại lời yêu cầu thống thiết nhất của chúng ta!

Thai Chi Nguyên nhìn theo chiếc xe cứu thương đang dần dần chạy nhanh vềphía xa xa, nghĩ đến cái tin tức vừa mới nhận được xong, cặp mắt có chút khẽ nhíu lại, tựa hồ như là muốn che giấu vẻ ướt át bên trong trongmắt, dùng sức nắm chặt hai nắm tay, hướng về phía mấy cái camera bêndưới bục diễn thuyết, lớn tiếng la lên:

- Chúng tôi yêu cầu Ủyban Quản lý Liên Bang lập tức thành lập nên một Ủy ban Điều tra Đặcbiệt, do một vị Kiểm sát viên Đặc cấp, trực tiếp nhận quyền hạn thuộcdanh sách cấp độ I do đích thân Tòa án Tối cao cấp cho!

- Chúngtôi yêu cầu bên phía Dinh thự Tổng Thống phải giao ra toàn bộ các tưliệu điều tra cho Ủy ban Điều tra Đặc biệt vừa mới thành lập này!

- Chúng tôi yêu cầu ngay lập tức phải bãi bỏ đi cái Dự luật Ái quốc bất công kia!

- Chúng tôi yêu cầu ngay lập tức đình chỉ ngay quyền hạn tối cao của cái gọi là Ủy ban Liên hợp Điều tra Đặc cấp kia!

- Chúng tôi yêu cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chủ động từ bỏ ra các đặc quyền hành chính của bản thân mình!

- Ở trước mặt luật pháp Liên Bang, ở trước mặt hai chữ công bằng, ở trước mặt Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, không có bất luận kẻ nào có tư cách, có lý do mà hưởng đặc quyền hành chính cả, bao gồm cả Tổng thống tiênsinh cùng với Cục Hiến Chương cũng vậy! Các người phải trả lời rõ ràngmọi vấn đề mà tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô đã nêu ra trong bài đặc sankia! Các người phải trả lời rõ ràng, tuyến đường di chuyển của Phithuyền Cổ Chung Hào vì cái gì lại bị tiết lộ ra ngoài? Hạm đội U Linhcủa Đế Quốc vì cái gì lại có thể di chuyển bên trong phiến Tinh vực lãnh thổ của Liên Bang chúng ta một khoảng thời gian dài như vậy mà không bị ai phát hiện ra?

Thanh âm lên án trần ổn nhưng lại tràn ngập lực lượng mạnh mẽ hữu lực, không ngừng quanh quẩn khắp nơi bên trên phiếnquảng trường cùng với các con đường lớn xung quanh. Thai Chi Nguyên khẽnheo chặt cặp mắt lại, nhìn về phía bầu trời trong xanh xa xa cùng vớiđám người đang đứng bên dưới, im lặng nhớ tới một màn hình ảnh mấy nămtrước đây, đã từng có một vị Quan viên Tư pháp của Bộ Quốc Phòng tên làTừ Tùng Tử kia, từng đứng trước Hội nghị Trưng cầu ý kiến trực tiếp màlên án Thượng tá Lai Khắc, còn có cái gã thanh niên tên gọi Thi ThanhHải kia, cũng đã từng ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện, mỉm cười thực thicái quyền chủ động bắt giữ của công dân!

Đột nhiên đúng lúc này,một vị chủ quản ban ngành nào đó của Văn phòng Nghị viên chợt xông lêntrên bục diễn thuyết, đi đến phía sau lưng Thai Chi Nguyên, mang theobiểu tình ác liệt khẽ nói mấy câu gì đó vào trong tai hắn, cắt ngang hồi ức của vị Nghị viên trẻ tuổi.

Cặp mày của Thai Chi Nguyên nhấtthời nhướng lên dữ dội, giống hệt như một thanh kiếm vừa mới được rút ra khỏi vỏ. Thoáng trầm mặc trong chốc lát, hắn mới tiến sát về phíamicro, hướng về phía đám dân chúng đang đứng bên dưới quảng trường,thanh âm phẫn nộ nói:

- Tôi vừa mới nhận được một cái tin tứckhiến kẻ khác cực kỳ phẫn nộ. Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đứccủa tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, sau khi chấm dứt xong buổi Hội nghị Thuthập ý kiến khẩn cấp tại Tòa nhà Nghị Viện, đã bị bên phía Chính phủLiên Bang dùng tội danh phản quốc mà bắt giữ, hiện tại chúng ta cũngkhông biết bọn họ đã bị giam ở nơi nào nữa!

Nghe được cái tin tức mang theo lực nổ mạnh cực kỳ khủng bố kia, một đám mấy vạn dân chúngLiên Bang vốn đang yên tĩnh nhất thời trở nên kích động mãnh liệt. Tấtcả mọi người đều múa may những nắm tay vẫn còn đổ máu của chính mình, hò hét thể hiện sự phẫn nộ cùng cực.

Thai Chi Nguyên khẽ đè nhẹ hai bàn tay xuống, ý bảo mọi người nên bình tĩnh trở lại. Hắn khẽ nhíu nhẹ cặp mày, nhàn nhạt nói:

- Những sự bi phẫn khó có thể diễn tả hết bằng lời này, khiến cho tôinhất thời nhớ lại một đoạn lời kịch mà Tịch Lặc đại sư đã từng nói quatrước đây…

- Lịch sử sớm đã chứng minh qua, phàm là những loại sự tình cải cách cùng với cách mạng này, vào thời điểm vừa mới bắt đầu,luôn luôn là nhiệm vụ do những người tri thức có được kiến thức, có được sự giác ngộ gánh vác. Nhưng mà những người tri thức này phải có sựnghiên cứu, phải có sự suy nghĩ chính chắn, phải có sự quyết đoán mạnhmẽ, hơn nữa cũng phải có nghị lực hơn người… Hắn ta cũng có thể có quyền sử dụng quyền lực, cũng có thể đi gạt người… Hắn có thể dẫn dắt mọingười theo sự lãnh đạo của hắn, nhưng hắn không được phép hùa theo sốđông, hắn không được phép tự xem nhẹ chính mình, biến mình thành con hát trước mặt mọi người, hắn cũng không được phép xem nhẹ những người khác, xem những người khác như là đám lâu la của chính mình! Hắn chính là một con người đứng giữa đại chúng! Tôi nghĩ, nếu làm được những chuyện này, như vậy mới có thể trở thành sự kiêu ngạo của chúng ta, hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại đó!

Chợt có một luồng gió nhẹ thổi quét quatrên phiến quảng trường rộng lớn, đem một cái góc áo khoác đơn bạc trênngười Thai Chi Nguyên thổi bay lên, nhấc lên một vài sợi tóc rối trêntrán… Thai Chi Nguyên khẽ nheo mắt lại một chút, ngữ khí tiếp tục lạnhnhạt nói:

- Thân là một vị lãnh tụ do dân chúng lựa chọn ra, làmngười dẫn đầu cho công cuộc cải cách mạnh mẽ, thế nhưng Tổng thống MạtBố Nhĩ lại dùng những hành vi của chính mình, chứng minh rằng ông ta đãsớm rời xa khỏi đại chúng, cho nên ông ta vĩnh viễn không có khả năngtrở thành một người như vậy!

- Tôi cũng không biết bản thân chính mình có thể nào trở thành một con người giống như vậy hay không? Nhưngmà tôi sẽ cố gắng hết khả năng của chính mình. Không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được cước bộ của tôi cả! Mà các vị chính là những ngườiđồng bọn có thể khiến cho tôi cảm thấy tin cậy nhất, khiến cho tôi có đủ lòng tin và sức mạnh, để cùng nhau đi đến một thế giới hoàn toàn mới!

- Chúng ta cùng nhau một đường trầm mặc tiến tới, đi qua những vùng sơndã, đi qua những phiến thành thị, đi đến Đặc khu Thủ Đô, đi vào Quảngtrường Hiến Chương, đi đến trước Tòa nhà Nghị Viện, đi đến trước cửaDinh thự Tổng Thống!

- Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau ngẩngcao khuôn mặt tràn ngập sự kiêu ngạo cùng với cao quý của một người Liên Bang chân chính, cùng hỏi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ một câu: Ông có biếtrằng chính mình đã sai lầm hay không? Nếu như ông ta vẫn như cũ khôngchịu đáp ứng những lời yêu cầu của chúng ta, như vậy…

Thai Chi Nguyên đứng ở trên bục diễn thuyết, chậm rãi giơ cao cánh tay phải lên, nói lớn:

- Chúng ta cũng không đáp ứng!

Trên phiến quảng trường có chút rét lạnh, hơn mấy vạn dân chúng bên dưới bục diễn thuyết cùng với gã Nghị viên trẻ tuổi bộ dáng đơn bạc bên trên hôứng lẫn nhau. Ba chữ mang theo sự chấn động như sấm chớp mạnh mẽ vanglên, chấn nát bầu không khí tĩnh mịch chớm thu:

- Không đáp ứng!

o0o

Trên bãi cỏ rộng lớn phía trước Dinh thự Tổng Thống dần dần có một vài mảngcỏ nhuốm màu sắc vàng sẫm tiêu điều cơ xác. Cho dù là loại giống cỏ đặcbiệt, thế nhưng dưới tác dụng càng ngày càng rét mướt dần dần xâm nhậpcủa thời tiết, vẻ tươi xanh mơn mởn ban đầu cũng không thể không từngbước từng bước bại lui.

Mười mấy gã Đặc công của Cục Đặc Cần hiện tại đang cảnh giác chăm chú nhìn bốn phía xung quanh. Bên ngoài Dinhthự căn bản cũng không có bất cứ một người nhàn sự nào có gan dừng lạibên cạnh. Phong cảnh ở nơi đây vẫn như cũ thanh u tĩnh lặng như trước,ít nhất vào giờ phút này vẫn là như vậy. Đám người biểu tình thị uy dũng cảm nhiệt huyết kia vẫn còn xa xa ở tại Nam Khoa Châu, vẫn còn chưa cócơ hội chạy đến nơi này hò hét không ngớt, phát tiết sự phẫn nộ tronglòng mình.

Bên trong một gian văn phòng nào đó nằm tại lầu mộtcủa Dinh thự Tổng Thống, thanh âm điện thoại liên lạc vang lên khôngngừng. Thân là trung tâm quyền lực quản lý toàn bộ Liên Bang, những sựvụ quan trọng mỗi ngày Văn phòng Tổng thống cần phải xử lý thật sự lànhiều vô cùng. Nhất là hiện tại đang trong thời điểm cuộc chiến tranhgiữa Liên Bang cùng với Đế Quốc đang còn kéo dài một cách cực kỳ khẩntrương, hơn nữa bên trong Liên Bang lại đang xuất hiện rất nhiều nhữngnhân tố không ổn định…

Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống Bố Lâm hiện tại đang lắng nghe vị Chủ quản Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang ở bên kia đầu dây điện thoại báo cáo lại tình hình công việc, sắc mặt dần dần càng ngày càng trở nên âm trầm hơn. Ông ta không hề cấp cho đốiphương quá nhiều cơ hội để mà giải thích, chỉ là lạnh giọng nói:

- Bất cứ sự tình gì cũng đều có phương pháp xử lý đơn giản nhất cả! Không có tư liệu sống, chẳng lẽ các ông không biết lên tường thuật gián tiếphay sao? Phóng viên bị tập kích, các nguồn cung cấp thông tin bị canthiệp, chẳng lẽ còn cần tôi phải dạy các ông đi phát huy khả năng truyền bá tin tức như thế nào sao? Hãy học tập một chút Lão Lục của Công tyPhim phóng sự truyền hình Sao Kim đi! Lúc này hắn đang mở cuộc họp báocông bố tin tức, lên án Cuộc hành quân trầm mặc dung túng cho đám lưumanh tiến hành ẩu đả phóng viên kìa!

Sau khi cắt đứt điện thoại,ông ta đón lấy từ tay thuộc cấp một tách trà nóng, hớp mạnh một hớp to,lại suýt chút nữa bị nước trà nóng bỏng trong tách làm cho phỏng miệng.Tâm tình vốn dĩ đã phiền não đến cực điểm, nhất thời liền đột phá đếngiá trị cực hạn cuối cùng. Ông ta trực tiếp một phen đem cô nàng nữ thưký bình thường thích mặc kiện váy ngắn bằng nhung, lộ hẳn nửa phần đùitrắng nõn, thường xuyên ở trước mặt ông ta lắc tới lắc lui cái mông căng tròn, mắng thành một cái đầu heo, tối tăm mặt mũi.

Mãi cho đếnkhi màn hình TV trong Văn phòng làm việc bắt đầu truyền phát buổi pháthình khẩn cấp của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, tâm tình củaChủ nhiệm Bố Lâm mới nhất thời trở nên hòa hoãn hơn một chút. Ông tanhìn thấy cô nàng nữ phát thanh biên xinh đẹp xuất hiện trên màn hình,cặp mày nhăn tít nhất thời giãn ra được một chút. Ông ta chợt nhớ đếnngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, ở một nơi nào đó khi mà lần đầutiên mình nhìn thấy cái khuôn mặt này xuất hiện trên TV, ông ta nhấtthời đối với phản ứng thô bạo lúc trước của chính mình đột nhiên cảmthấy có chút hối hận, ngay lập tức liền gọi một cú điện thoại, hướng đối phương tỏ vẻ an ủi.

Vị nữ phát thanh viên kia đã ngồi ở vị trínày suốt gần mười năm trời rồi, lại vẫn như trước là một cô nàng nữ phát thanh biên đoan trang xinh đẹp, một bộ dáng phong phạm bình thản thongdong vững vàng. Cô ta khẽ nhíu nhẹ cặp mày, dùng những từ ngữ đơn giảntrực tiếp nhất, phẫn nộ lên án cái sự kiện phát sinh ngày hôm nay tạiQuảng trường chính Thủ phủ Nam Khoa Châu bên kia.

Trong buổi phát hình khẩn cấp này, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang nghiêm khắclên án đám người của buổi du hành thị uy Cuộc hành quân trầm mặc đã tậpkích một cách tàn bạo đối với những người không đồng quan điểm, hơn nữalại còn cùng với đám phần tử hắc đạo của Nam Khoa Châu xú xanh cực kỳ rõ ràng kia cấu kết với nhau, bắt cóc các phóng viên thu thập tin tức, ýđồ can thiệp vào công việc thu thập tin tức. Trước khi buổi phát hìnhkhẩn cấp chấm dứt, bên phía Chính phủ Nam Khoa Châu cũng đã chuyển đếncông văn khiển trách nghiêm khắc, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu vị lĩnh tụđứng đằng sau lưng Cuộc hành quân trầm mặc này, Nghị viên Thai ChiNguyên phải chịu trách nhiệm đối với toàn bộ sự kiện ngày hôm nay.

Có lẽ là do thủ đoạn điên đảo trắng đen, lẫn lộn thị phi, cũng có lẽ chỉlà do lập trường bất đồng, cho nên cách nhìn đối với sự việc cũng là bất đồng, vì thế đã cho ra những cái kết luận hoàn toàn tương phản vớinhau. Bất luận là cái sự tình tại khu quảng trường rét lạnh tại Nam Khoa Châu kia đến tột cùng là đã phát sinh ra những chuyện gì, nhưng mà trải qua quá trình nhuộm đẫm cực kỳ rực rỡ của Kênh tin tức Đài truyền hìnhLiên Bang, cơ quan ngôn luận có quyền uy cực kỳ cao bên trong dân gian,chỉ sợ cái luồng gió lạnh lẽo thổi quét cuối thu đầu đông này sẽ dần dần phải xoay chiều thôi.

o0o

Cánh cửa văn phòng hình bầu dục đột nhiên không một tiếng động bị đẩy ra. Chủ nhiệm Văn phòng Tổngthống Bố Lâm cầm theo một đống văn kiện thật dày, chậm rãi bước vào. Ông ta nhìn thấy vị Tổng thống tiên sinh đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, lẳnglặng nhìn về phía bãi cỏ bên ngoài, không khỏi có chút khẽ rùng mình một cái. Chủ nhiệm Bố Lâm đột nhiên nhớ tới trong khoảng thời gian nửa nămgần đây, số lần mà Tổng thống tiên sinh ngẩn người ngắm nhìn phong cảnhbên ngoài cửa sổ đã rất nhiều rồi!

Ông ta đem mớ văn kiện tàiliệu trong tay cẩn thận đặt lên trên bàn làm việc của Tổng thống tiênsinh, sau đó quay sang nhìn về phía cái bóng dáng bên cạnh cửa sổ, vẫnnhư trước vô cùng dày rộng, nhưng so với năm đó thì có thêm vài phầntiêu điều cùng với cô độc:

- Tổng thống tiên sinh, nơi đây chínhlà bản gốc của bài đặc san tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, hơn nữa bài phátbiểu của Nghị viên Thai Chi Nguyên ở trước quảng trường Nam Khoa Châu,bên phía thư ký cũng đã ghi chép lại cẩn thận rồi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ buông tách cà phê trong tay xuống bệ cửa sổ, xoay người lại,chậm rãi đi tới. Trên khuôn mặt ngăm đen của ông ta chợt hiện lên mộttia nụ cười tràn ngập vẻ ấm áp, vươn tay ra vỗ vỗ nhẹ đầu vai của Bố Lâm tiên sinh, nói:

- Mấy ngày gần đây các cậu đã vất vả rồi!

- Bổn phận chúng tôi phải làm mà thôi!

Tuy rằng đây là một câu trả lời theo quy cách mà thôi, nhưng mà Chủ nhiệmBố Lâm vẫn như cũ hoàn thành một cách bình thản không một chút cứng ngắc nào cả. Thân là thuộc hạ thân cận nhất của Tổng thống tiên sinh, ông ta không cho phép chính mình phạm phải bất cứ sai lầm ở bất cứ chi tiếtnào.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có xem qua bản gốc của bàiđặc san, mà là dùng tốc độ nhanh nhất đọc lướt qua một lần bài diễnthuyết mà Thai Chi Nguyên nửa giờ đồng hồ trước đã tiến hành tại NamKhoa Châu. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, ông ta mới mang theo mộtchút cảm khái, nói:

- Tám năm trước khi mà ta tham gia vào cuộcTổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang, hắn ta cũng chỉ là một gã sinh viênhai mươi tuổi đang bất mãn với sự sắp xếp cuộc đời của gia tộc, thếnhưng cũng đã có thể tổ chức nên một hồi sắp đặt nhân sinh của mình cựckỳ đáng khen rồi. Hiện tại thoạt nhìn, không ngờ cũng đã có sự tiến bộkhông nhỏ a!

- Nội dung diễn thuyết nghe qua thật sự rất phấnkhích, cũng không có chút hơi hướng diễm tình nào cả, đã có một loạinăng lực kích động rất lãnh tĩnh, rất mạnh mẽ, hơn nữa lại có thêm mộthồi ho khan đến hộc máu phảng phất như là xuất kỳ bất ý thế nhưng lạiđúng lúc đến cực điểm nữa. Không thể không thừa nhận, nếu như chỉ tínhđơn giản theo phương diện diễn thuyết chính trị mà nói, hắn cũng là mộtgã đối thủ không tệ chút nào.

Tổng thống tiên sinh không hề cóchút nào che giấu sự thưởng thức của chính mình đối với Thai Chi Nguyên. Ông ta khẽ mỉm cười nhàn nhạt, đem xấp văn kiện đặt lên trên bàn, quayđầu lại, nhìn về phía Chủ nhiệm Bố Lâm, nói:

- Vị trí bất đồng,thì tự nhiên có thể áp dụng những phương thức thủ đoạn bất đồng. Hắn talà người khiêu chiến, như vậy liền có thể không chút nào cố kỵ tiến hành công kích liên miên, còn ta muốn bảo vệ cái lãnh địa của chính mình,thế nhưng lại bởi vì cái thân phận này của ta mà không thể nào cùng hắnmặt đối mặt biện luận được. Lại nói tiếp, hiện tại ta thật sự có chúthoài niệm cái thời điểm năm đó khi mà tiến hành tranh cử Nghị viên Châu, một mình một người cầm chiếc micro, cùng với đối thủ, còn có cả vị chủtrì tiên sinh cùng nhau biện luận cả một ngày trời…

Chủ nhiệm Bố Lâm đồng dạng cũng khẽ mỉm cười, nói:

- Tuyệt đại bộ phận dân chúng Liên Bang cũng đều vô cùng hoài nhiệm cáitư thế oai hùng của ngài năm đó tiến hành biện luận trên các Đài truyềnhình Liên Bang a. Lại nói tiếp, hiện tại trên trang mạng cá nhân củangài, đang có rất nhiều các độc giả đều yêu cầu ngài một lần nữa đề bút, có thể viết thêm một vài chính luận văn vẻ nào đó, thể hiện lập trườngcủa mình đối với cục diện Liên Bang hiện tại.

Trang mạng cá nhântrên mạng Internet chính là diễn đàn tuyên bố tin tức ngay tức khắc trên mạng điện tử, mà mấy năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ trong LiênBang. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lân là vị Tổng thống tiên sinh đầu tiêntrong lịch sử Liên Bang chân chính đến từ tầng chót của xã hội, đã phithường ngoài dự kiến, nhưng lại theo lẽ thường, đương nhiên là trở thành người đầu tiên sử dụng loại phương tiện tuyên bố tin tức tiên tiến này.

Hai tay Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đưa ra sau người, chống lên trên mặt bàn làmviệc, thân thể khẽ dựa một chút lên cạnh bàn, ánh mắt ngẩng cao nhìn lên trên trần nhà, nhìn chăm chú vào từng chi tiết nhỏ của bức tranh cổ xưa sang quý được vẽ lên trên trần của văn phòng làm việc, bộ dáng nhìn qua cực kỳ thả lỏng.

- Cậu giúp tôi ghi chép lại một chút!

- Vâng!

- Tịch Lặc đã từng nói qua: Mọi người tuyển ra một vị lĩnh tụ có thểkhiến cho mình cảm thấy sợ hãi, chính là bởi vì xuất phát từ sự khủng bố của chính bản thân nhân loại mình. Bởi vì con người chính là một loạiđộng vật cực kỳ tàn nhẫn. Đối với những người khác mà nói, bất cứ lúcnào cũng có thể biến thân trở thành một đám dã thú. Vì thế tất cả mọingười ai nấy cũng đều hy vọng áp chế đi sự xúc động bạo lực của chínhmình đối với những người khác. Vì thế mọi người ai nấy cũng đều camnguyện thuần phục đối với một con người chuyên quyền độc nhất vô nhị nào đó, chính là sợ hãi cái bạo lực mà cái người chuyên quyền kia nắm trong tay. Bởi vì sợ hãi một con người duy nhất như vậy, có vẻ còn có lời hơn so với việc đi khủng bố tất cả mọi người xung quanh!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ dùng thanh âm hùng hậu trầm ổn của chính mình, nói:

- Trong lịch sử của nhân loại, sở dĩ lại xuất hiện cái xã hội Hoàngquyền, hay là cái đám Đại Gia tộc đứng bên trên Pháp luật kia sở dĩ cóthể tiếp tục tồn tại bên trong Liên Bang nhiều năm trời như vậy, toàn bộ đều là căn cứ vào cái loại sợ hãi tự phát như vậy của nhân loại màthôi. Cho nên khi mà có một người nào đó có ý đồ muốn nắm giữ trong taynhững quyền lực phi pháp, vậy thì cái sự kiện đầu tiên mà bọn họ phảilàm, đó chính là ở bên trong xã hội nhấc lên một hồi phong trào bạo lực, nhằm làm gia tăng lên sự sợ hãi của dân chúng đối với những nhân loại ở bên cạnh mình.

Chủ nhiệm Bố Lâm hiểu được cái bài ngôn luận nhìn qua không có chút chỉ hướng cụ thể nào cả của Tổng thống tiên sinh này, lại phối hợp với sự lên án mới vừa rồi trên Kênh tin tức Đài truyềnhình Liên Bang, không hề nghi ngờ gì chính là có một sự đả kích cực kỳmãnh liệt đối với trụ cột chính trị của Cuộc hành quân trầm mặc kia.

Sau khi cẩn thận ghi chép lại toàn bộ những gì Tổng thống tiên sinh vừa mới đọc, ông ta nhìn vào bản báo cáo tình báo vừa mới nhận được trên bảnghi chép công việc điện tử trong tay mình, cặp mày thoáng có chút nhướng lên. Chủ nhiệm Bố Lâm khẽ ngẩng đầu lên, ngữ khí mang theo chút hươngvị vui mừng, nói:

- Tổng thống tiên sinh, vừa mới nhận được tintức từ phía Bộ Quốc Phòng, Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh khoảng hai ngày nữa sẽ về đến được Căn cứ Cựu Nguyệt!

Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh theobốn Sư đoàn Thiết giáp tiền tuyến quay về Liên Bang luân chiến, đâychính là chiến lược sớm đã được định ra của Chính phủ Liên Bang. Về mặtthời gian mà xét, tính ra cũng không có chút sai lầm nào cả. Thế nhưngsau khi nghe xong tin tức, trên mặt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không cóchút biểu tình đặc biệt nào cả. Ông ta chỉ là bình tĩnh cười nhạt mộttiếng, thế nhưng sâu trong nội tâm thì lại không bình tĩnh giống nhưbiểu hiện bên ngoài vậy.

Trong thời gian suốt ba năm dài, vị danh tướng Liên Bang kia đã suất lĩnh bộ đội tại tiền tuyến chiến đấu hănghái đẫm máu, đã thay Tổng thống tiên sinh giành lấy vô số sự kính yêucủa dân chúng Liên Bang. Nhưng mà dù sao thì đã trải qua một khoảng thời gian rất dài không có gặp mặt, cái vị quân nhân sĩ quan danh tướng nămxưa lãnh khốc, kiêu ngạo, trầm mặc, băng lãnh giống hệt như một tảngbăng khối kia, sự trung thành đối với chính mình, có còn như trướckhông?

Có còn như trước?

Đột nhiên nghĩ đến bốn chữ này,Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chợt nhớ tới những lời nói xuyên qua tinh hà mấyngày hôm trước. Đối với cái quyết định triệu hồi trở về Thủ Đô TinhQuyển của Chính phủ, Đỗ Thiếu Khanh cũng không tỏ vẻ bất cứ dị nghị nàocả. Cái loại thái độ này khiến cho Mạt Bố Nhĩ cảm thấy hết sức vui mừng. Nhưng mà đối phương không ngờ lại cực kỳ nghiêm khắc phản đối việcTrung tướng Hồ Liên tiếp nhận chức vụ Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bangthay thế cho hắn.

Theo như suy nghĩ của Đỗ Thiếu Khanh, thì cáivị Hồ Trung tướng kia ngoại trừ việc thay Tổng thống tiên sinh ca tụngcông đức, thay Tướng quân Lý Tại Đạo sắp xếp thân tín vào Quân đội ra,cũng chẳng có bất cứ chỗ nào dùng được cả. Cho dù là người này cực kỳ am hiểu việc tác chiến phòng ngự mặt đất, thế nhưng vẫn như cũ không phảilà người được lựa chọn để điều khiển Quân đội chiến đấu trên Tinh cầuMặc Hoa.

Kỳ thật Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cực kỳ rõ ràng vì nguyênnhân gì mà Đỗ Thiếu Khanh lại phản đối kịch liệt việc đó đến như vậy.Bởi vì Quân đội Liên Bang hiện tại ai nấy cũng đều phi thường rõ ràng,cái vị Trung tướng Hồ Liên này chính là thân tín tuyệt đối tin cậy củaTướng quân Lý Tại Đạo. Nếu như để ông ta trở thành Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Liên Bang, như vậy thì lực lượng của Lý Tại Đạo bên trongQuân đội sẽ được bành trướng lên cực kỳ mãnh liệt.

Mà ba nămtrước đây, trước khi Đỗ Thiếu Khanh xuất chinh ra mặt trận tiền tuyến,đã từng ở bên trong Dinh thự Tổng Thống, cực kỳ hiếm thấy phát ra mộtlời cảnh cáo thẳng thắn cực kỳ nghiêm khắc:

- Cái vị lão sư Tướng quân Lý Tại Đạo ở Học viện Quân sự I của ông ta, căn bản không được tính là một gã quân nhân chân chính!

Cặp mày của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhướng lên thật sâu, bên trong haihàng lông mày đen đặc phảng phất như là đang gánh một nổi mệt mỏi nặngnề không thể chịu nổi, nói:

- Những lời sau đây của tôi khôngphải là những lời ghi chép công việc, tôi chỉ là muốn nhờ cậu làm giúptôi một chút việc mà thôi.

Chủ nhiệm Bố Lâm nghe nói như vậy,liền hết sức phối hợp, đóng lại bản ghi chép tài liệu công việc trongtay mình, đồng thời đình chỉ công tác ghi âm thu thập số liệu công tácbên trong văn phòng.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi đi đến bêncạnh cửa sổ, trầm mặc một lúc, bưng lên tách cà phê sớm đã lạnh lẽo trên bậc cửa sổ, chẳng biết mùi vị gì, ngửa cổ một hơi uống sạch, sau đó mới nhàn nhạt nói:

- Thai Chi Nguyên đã từng nói qua, những hànhđộng tiến hành bí mật trong một khoảng thời gian dài, thường thường sẽkhiến cho mọi người quên đi mục đích ban đầu của nó. Kỳ thật tôi luônluôn ghi khắc trong lòng những lời nói này. Hơn nữa trong lòng tôi thậtsự vô cùng lo lắng những đồng bạn năm xưa, có thể nào đã quên đi mụcđích lúc ban đầu của chúng ta hay không. Nhưng mà căn cứ vào cái trìnhđộ gian khổ của cái sự nghiệp mà chúng ta theo đuổi, chúng ta cần phảikhông một chút do dự nào mà đem cái loại cảm xúc nghi ngờ này vứt bỏhoàn toàn khỏi đầu. Chúng ta cần phải tín nhiệm lẫn nhau một cách chânthành nhất!

Chủ nhiệm Bố Lâm nhìn theo bóng dáng dày rộng củaTổng thống Mạt Bố Nhĩ, dựa theo những ngôn ngữ của ông ta kể từ khi nhận được tin tức Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh sắp sửa quay trở về, Chủ nhiệmBố Lâm cực kỳ nhạy cảm nhận thấy được tâm tình giờ phút này của Tổngthống Mạt Bố Nhĩ là như thế nào. Mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc đã tươmra ướt nhẹp sau lưng Bố Lâm tiên sinh, nào dám lên tiếng ngắt lời?

- Thất Đại Gia Tộc Liên Bang ở bên trong các bộ các ngành của Chính phủsắp xếp vào trong đó vô số các cơ sở ngầm như vậy, đã thu mua một sốlượng khổng lồ các quan viên Chính phủ, ngoại trừ việc dùng công tácđiều tra bí mật tiến hành thanh trừ, hơn nữa dùng các yêu cầu chính trịcực kỳ khắc nghiệt để bức bách bọn họ đoạn tuyệt những mối quan hệ giữabọn họ cùng với đám tài chủ kia, bên phía Chính phủ còn có thể làm đượccái gì nữa đây?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đột nhiên xoay người nhìn lại, khóe môi dày rộng đột nhiên lộ ra một nụ cười tự giễu nhàn nhạt:

- Có lẽ cho tới bây giờ Thai Chi Nguyên cũng chưa từng nghĩ qua rằng, sởdĩ Chính phủ hiện tại cần nhờ tới những hành động bí mật để mà củng cốsự thống trị của mình, chính là bởi vì chính gia tộc của hắn cùng vớiđám lão già bất tử kia vẫn luôn có ý đồ muốn dao động sự thống trị củachính phủ. Mà chính phủ thì căn bản không thể nào dùng các điều luậtcùng với các trình tự thông thường để mà ngăn cản bọn họ!

- Thậmchí ngay cả đám người diễu hành thị uy ở các con đường tại Nam Khoa Châu kia, thậm chí ngay cả tuyệt đại bộ phận các quan viên bên trong Chínhphủ nữa, đến tột cùng là có bao nhiêu con người có thể chân chính thấuhiểu được rằng tôi đang muốn là những cái gì? Chẳng lẽ tôi đây khôngphải là đang vì bọn họ mà phấn đấu hay sao?

Những luồng gió thổiquét bên ngoài cửa sổ lạnh đến mức thấu xương, đuôi lông mày Tổng thốngMạt Bố Nhĩ khẽ nhướng lên một chút. Trên hai hàng lông mày đen đặc dầndần ẩn hiện một vài tia màu trắng nhàn nhạt, mỏi mệt đến cực điểm.

o0o

Mười bốn chiếc xe chống đạn cao cấp toàn bộ cũng đều là một màu đen u ám,các cửa sổ đều có những rèm che màu tối, tạo thành một đoàn xe cực kỳkiêu ngạo, thông qua con đường quốc lộ cao tốc số 2, chậm rãi tiến nhậpvào Đặc khu Thủ Đô, đang chìm ngập trong những luồng gió lạnh tàn sátbừa bãi.

Dưới sự yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc của người ở bên trong xe, đoàn xe màu đen này cũng không có phóng chạy quá nhanh, cũng khôngcó phát ra những thanh âm kêu gào nào cả. Sở dĩ đoàn xe này làm chongười ta có cảm giác kiêu ngạo, chính là bởi vì những chiếc xe chống đạn có rèm che cực kỳ cao cấp, nhìn qua cũng chỉ là do những đại nhân vậtbên trong Chính phủ mới có tư cách hưởng dụng này, không ngờ toàn bộ đều mang biển hiệu của dân thường tại Nam Khoa Châu!

Dưới những ánhmắt tò mò cùng với khiếp sợ của vô số dân chúng ở dọc theo con đường điqua, dưới sự theo dõi cực kỳ cảnh giác của nhân viên Cục Điều Tra LiênBang, dưới sự mở đường hoặc nói là giám sát chặt chẽ của vô số chiếc xecảnh sát Cục Cảnh Sát Đặc khu Thủ Đô, đoàn xe màu đen kia trầm mặc chạyxuyên qua gần như phân nửa phiến thành thị, tiến nhập vào phiến Lâm Viên xa hoa sang quý đến cực điểm kia.

Lâm viên trước giờ vẫn luôn có khách khứa ra vào như nước, thế nhưng vẫn luôn lộ vẻ u tĩnh sang quý,ngày hôm nay nhìn qua có vẻ tịch liêu hơn rất nhiều. Phiến đại môn giảcổ rộng lớn ngày hôm nay đã mở ra hoàn toàn, vô số các bồi bài chia ralàm hai hàng, tiến hành hoan ngênh sự trở về của chủ nhân mình.

Dưới những giọt mưa phùn nhàn nhạt lạnh như băng trên bầu trời bao phủ, cánh cửa xe sang trọng mà phi thường nặng nề chậm rãi mở ra. Một cái ô chemưa màu đen cực kỳ rộng rãi nháy mắt liền nở rộ ra, đem tất cả những hạt mưa hoàn toàn ngăn cách hết ở bên ngoài, sau đó liền mảy may không mộtchút dừng lại, nhanh chóng tiến theo cước bộ của gã nam nhân đi bên dưới cái ô mà hành tẩu về phía trước.

Lâm Bán Sơn nương theo sắc trời có chút u ám, chậm rãi đọc tờ báo chí có chút mỏng mnh trong tay mình,vừa đọc vừa bình thản tiến nhanh về phía trước. Hắn ta tuyệt đối khônghề có chút lo lắng nào chuyện cái ô che mưa màu đen lớn trên đầu mình sẽ không che được những giọt mưa lạnh ngày hôm nay. Ánh mắt không một lầnchớp của gã nam nhân này, về mặt tương đối mà nói vẫn là bị những lờinói bên trên tờ đặc san của vị Chủ biên Bob hấp dẫn lực chú ý hơn mộtchút.

Sau khi đi vào đại sảnh của Lâm Viên, một gã thuộc cấp thay hắn cởi xuống cái áo khoác màu đen hơi dính một vài giọt mưa hoa nhonhỏ. Lâm Bán Sơn không dừng lại chút nào, hướng vào bên trong mà đi tới. Tại một cái bàn bằng gỗ lim đặt giữa một cái hành lang có nước chảy róc rách bên dưới, hắn ta mới dừng lại cước bộ.

Ánh mắt của hắn tađến nhìn một cái cũng không thèm liếc mắt về phía vị quan viên đang ngồi đối diện mình, vẻ mặt không một chút biểu tình ngồi xuống, rót một lyrượu gạo, chậm rãi hớp nhẹ một hớp nhỏ.

- Dù sao chúng ta cũngxem như là người quen biết, hơn nữa công việc làm ăn của tôi tại Bách Mộ Đại cũng là nhờ cậu chiếu cố nhiều năm nay, chẳng lẽ hiện tại ngay cảviệc chào hỏi một câu cũng không muốn cấp mặt mũi cho tôi sao?

Vị quan viên này mái tóc hơi hói một chút trên đầu đã là màu trắng nhiềuhơn màu đen, những nếu nhăn trên vầng trắn nhìn qua cực kỳ sâu đậm, tuổi tác hiển nhiên là không nhỏ, nhưng mà ông ta cũng chính là vị Cố vấn An toàn Quốc gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên Bang từ trước đếnnay.

Đối mặt với vị đại nhân vật tuyệt đối có thể xếp trong topnăm người quyền lực nhất Chính phủ Liên Bang, thế nhưng biểu tình trênmặt của Lâm Bán Sơn cũng vẫn như cũ không hề có chút xíu nào biểu hiệnthả lỏng cả. Bàn tay buông ly rượu nhỏ xuống, bắt đầu ở trên cái bàn gỗlim quơ lấy cái tờ báo đã hơi có chút nhăn nheo, nhìn qua bộ dáng thìtựa hồ như là chuẩn bị tiếp tục đọc báo.

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh khẽ nhíu mày lại, cố gắng đè nén xuống cảm giác phẫn nộ trong lòng mình, nhàn nhạt nói:

- Lâm Bán Sơn tiên sinh, trong Liên Bang này, những người có thể khiếncho tôi chờ đợi một lúc khá lâu như vậy, tuyệt đối không vượt quá bangười. Tôi không yêu cầu ngài phải ra trước Lâm Viên ngênh đón tôi,nhưng mà hiện tại nhìn trên phương diện thành ý, có phải là ông nên thểhiện sự tôn trọng hơn một chút hay không?

Nghe thấy câu nói đócủa hắn, đuôi lông mày của Lâm Bán Sơn khẽ nhếch lên một chút, sâu bêntrong cặp mắt sắc nhọn mạnh mẽ như là cặp mắt chim ưng nhất thời dânglên một tia trào phúng mạnh mẽ. Hắn lần đầu tiên mở miệng nói chuyện:

- Đi ra ngoài Lâm Viên ngênh đón ông? Cả cuộc đời này của ta chỉ từng rabên ngoài Lâm Viên ngênh đón đúng một người, người đó tên là Lý ThấtPhu, ông cho rằng ông có cái tư cách đó hay sao?

Những nếp nhăntrên vầng trán của vị Cố vấn An toàn Quốc gia nhất thời trở nên nhăn sâu hơn một chút. Sự tức giận bởi vì dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương, saukhi nghe được cái tên của Quân Thần lão nhân gia, nhất thời phai nhạt đi một chút. Ông ta thoáng trầm mặc trong chốc lát, mở nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt của Lâm Bán Sơn, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, nói:

- Bách Mộ Đại bên kia chẳng phải là rất tốt hay sao? Vì cái gì ngài không ởbên đó, lại vào thời điểm này mà chạy về Liên Bang? Điều này sẽ khiếncho rất nhiều người cảm thấy khẩn trương đó!

- Nơi này chính là Liên Bang, nơi này chính là quê hương của ta, ta trở về quê hương còn cần các người phải đồng ý nữa à?

Lâm Bán Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm lại hắn, ngữ khí mạnh mẽ, nói:

- Hay là nói, bên phía Chính phủ nghĩ muốn xét duyệt lại toàn bộ nhữngngười trở về từ Bách Mộ Đại như chúng ta đây? Nếu như Thôi Tụ Đông hắndám đứng trước mặt ta xác nhận điều này, như vậy ta cũng liền chấp nhậnđồng ý cái đại thủ bút này!

Nghe thấy đến tên của Thôi Tụ Đông,vị Cố vấn An toàn Quốc gia nhất thời theo bản năng bưng lên tách tràlạnh lẽo trước mặt mình, nhưng cũng không có uống. Giai cấp thượng tầngcủa Chính phủ ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng mỗi quan hệ cực kỳ phứctạp giữa Lâm Bán Sơn cùng với Cục Hiến Chương, nhất là với vị Thai LãoCục trưởng tiền nhiệm của Cục Hiến Chương kia. Thậm chí gã nam nhân ngồi trước mặt này còn từng là một trong những người cực kỳ có khả năng trởthành Cục trưởng Cục Hiến Chương sau khi Thai Lão Cục trưởng về hưu nữa. Một khi ngay cả đương nhiệm Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đôngcũng đã không dám khinh động đến người này, như vậy thì đám thành viênChính phủ này tự nhiên cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, vị Cố vấn An toàn Quốc gia nhìn chằm chằm Lâm Bán Sơn, bình tĩnh nói:

- Bên phía Chính phủ thật sự hiểu được lần này cậu về đây là vì cái gì,nhưng mà chuyện chúng ta thật sự không hiểu nổi chính là, cậu sớm đã bội xuất khỏi gia môn rồi, vì cái gì hiện tại lại thể hiện cực kỳ để ý đếncục diện Liên Bang như vậy. Hơn nữa cậu cũng nên hiểu rõ ràng một điều,vì cái gì mà từ đầu đến giờ bên phía Chính phủ cũng chưa từng ra tayđộng thủ với Lâm Gia!

- Xem ra các người thật sự là không hiểu được những người chúng ta suy nghĩ như thế nào!

Thân thể Lâm Bán Sơn khẽ ngửa ra phía sau một chút, dùng bộ dáng cao cao tại thượng, đạm mạc nhìn đối phương, nói:

- Đại khái cũng chỉ có vị Thái Tử gia kia là có thể hiểu biết được mộtchút, rằng chúng ta quả thật là ghét cay ghét đắng cái đám trang viêntràn ngập những tử khí nặng nề này, còn có cái đám lão đầu tử đã bướcnửa nước chân vào trong hòm rồi, thế nhưng lại vẫn cứ như cũ thích ởphía sau màn sân khấu mà sắm vai Đấng Sáng Thế, nắm trong tay vận mệnhcủa nhân loại…

Thanh âm của hắn nhất thời chợt trở nên cườngngạnh hơn một chút. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của vị Cốvấn An toàn Quốc gia, lạnh giọng nói:

- Nhưng mà các người phảihiểu được một điều rằng, cái này nói thế nào cũng đều là gia môn củachúng ta. Cho dù có muốn hủy diệt, thì cũng chỉ có thể là bị chính taycủa chúng ta đích thân hủy diệt mà thôi, cho dù đến lúc nào đi chăng nữa thì cũng không đến phiên mấy gã gia hỏa phiền phức mấy người.

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia dùng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ điên mànhìn Lâm Bán Sơn. Đang lúc hắn mở miệng muốn nói cái gì đó, đột nhiênlại bị cánh tay của Lâm Bán Sơn giống hệt như khai sơn phá thạch hấtmạnh một cái, ép cho toàn bộ ngôn ngữ trong miệng một phen toàn bộ nuốthết trở vào.

Lâm Bán Sơn cực kỳ trào phúng, nói:

- Cáiloại người giống như là Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kia vậy, mặc kệ làm ra đủloại sự tình thất tao bát loạn nào đó, cuối cùng vĩnh viễn cũng chỉ biết làm ra bộ dáng ai ai oán oán, thống khổ kêu gào, không ai hiểu nổi sựdụng tâm lương khổ của tôi, tôi là vì muốn tốt cho các người, các ngườinhư thế nào lại không chịu hiểu cho tôi? Nhưng mà vấn đề chính là, conmẹ nó, ai cần ông phải đối xử tốt với ta cơ chứ?

- Một gã hãn phu có thể trong nháy mắt chợt biến thành một ả oán phụ, hơn nữa lại cực kỳ quen thuộc với việc làm mẹ hiền. Cái loại sự tình này thật sự là phithường buồn cười. Nhưng mà bản thân ta cũng có mẹ, đám dân chúng xuốngđường thị uy tại Nam Khoa Châu kia ai nấy cũng đều có mẹ, tất cả mọingười bên trong Liên Bang cũng đều có mẹ, chúng ta không cần một gã namnhân trên mặt bôi đầy xi đánh giày nhảy lên đòi làm mẹ chúng ta!

- Ta không thích cái loại Tổng thống như thế này, đây chính là nguyênnhân chính yếu mà ta quay trở về Liên Bang. Những người lăn lộn giang hồ nơi viễn xứ như chúng ta, điều chú ý đến là dáng vẻ hào sảng tiêu sáibên ngoài, cái loại nhân vật ngụy quân tử giống như vậy, gặp một kẻ nhất định phải tiêu diệt một kẻ!

Lâm Bán Sơn nở nụ cười cực kỳ tiêu sái, nói:

- Bằng không, ta liền cảm thấy không thể vui vẻ nổi!

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh nghe xong đoạn lời nói kia, liền trầm mặc trong khoảng thời gian thật lâu. Sau đó ông ta mới mang theo vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nở nụ cười nhàn nhạt, đứng thẳng người lên, nói:

- Tôi hiểu được ý tứ của cậu. Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn là hy vọng cậucó thể hiểu được một điều, tuy rằng cậu chính là Thổ Hoàng Đế tại BáchMộ Đại, ở bên trong tầng chót của xã hội có được sự ủng hộ cực kỳ mạnhmẽ của đám lưu manh liều mạng lăn lộn, không sợ chết, nhưng mà nơi nàychính là Liên Bang, bằng vào những đám người vô dụng kia mà đối khángvới Chính phủ, đó chính là cái ý niệm cực kỳ ngu xuẩn a!

Sau khiLâm Bán Sơn đã thể hiện rõ ràng thái độ của chính mình, liền trực tiếpcầm lên tờ báo, bắt đầu lần thứ tư chăm chú đọc cẩn thận bài văn luậncủa Chủ biên Bob, căn bản không thèm để ý đến vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh, càng không có đứng dậy thể hiện ý tứ sẽ đưa tiễn.

Đợi sau khi vị đại nhân vật đại biểu cho Chính phủ kia mang theo thần sắcảm đạm tiêu điều rời đi, đám bồi bàn của Lâm Viên mới bắt đầu mang thứcăn lên cho vị chủ nhân của chính mình. Mà trong lúc các món ăn vừa dọnlên hoàn tất, thì trên một khỏa Tinh cầu nào đó thuộc Tinh vực Bách MộĐại, toàn bộ các sản nghiệp tư nhân thuộc về vị Cố vấn An toàn Quốc giakia, chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tan thành bọt nước!

Bên ngoàicánh cửa sổ vẫn như trước nhìn thấy lưng chừng núi một màu trắng tinh,những cơn gió lạnh lẽo thổi quét, chuẩn bị cho một cơn mưa phùn dài dadiết. Đột nhiên đúng lúc này, trên cánh cửa sổ thủy tinh rộng rãi dàichấm đất ngay sau lưng Lâm Bán Sơn, đột nhiên xuất hiện một đóa hoa thủy tinh thật lớn, hình dạng giống hệt như là một cái mạng nhện, chỉ trongchớp mắt đã nở rộ ra. Những đường nứt ngay sau đó lan rộng ra cỡ như một bàn tay!

Mãi cho đến lúc này, thanh âm của một viên đạn súng ngắm nặng nề mới vang lên, chấn động ầm vang trong bầu không khí u tĩnh.

Lâm Bán Sơn khẽ quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía đóa hoa thủy tinh cựckỳ thê thảm trên phiến cửa sổ thủy tinh chấm đất sau lưng mình, vẻ mặtkhông một chút biểu tình, khẽ lắc lắc đầu mấy cái, sau đó tiếp tục bìnhtĩnh đọc báo. Hai bàn tay cầm lấy tờ báo, ngay cả một cái rung nhẹ cũngkhông hề có.

Đám bồi bàn đứng bốn phía xung quanh sau một khắchốt hoảng, chỉ trong nháy mắt đã lập tức khôi phục lại bình thường, bắtđầu tiếp tục công tác tiếp đồ ăn lên cho chủ nhân, tâm chí cực kỳ kiênđịnh, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn về phía đám cửa sổ thủy tinh chấm đất xung quanh Lâm Viên, nhìn qua cũng chỉ giốngnhư bình thường, thế nhưng kỳ thật lại là cứng rắn không gì phá nổi!

Dùng một viên đạn nhắm bắn để chấm dứt đi sinh mệnh của một người nào đó,đây chính là một sự chê cười không tốt chút nào. Nhưng mà phải biếtrằng, cái gã nam nhân hai vai bằng phẳng mạnh mẽ như một tòa núi caonày, thật sự cũng không đơn giản chỉ là một gã đầu lĩnh hắc đạo đứng đầu cả hai phiến đại Tinh vực rộng lớn như vậy!

Mà hắn, chính là Lâm Bán Sơn!