Gian Khách

Quyển 4 - Chương 293: Câu trả lời của Lâm Viên



Tiếng súng vang lên một phát, sau đó cũng không có thêm bất cứ tiếngsúng nào nữa. Bên trong đại sảnh Lâm Viên vẫn như trước cực kỳ thanhtĩnh. Đám bồi bàn bên trong vẫn như cũ hạ thấp cước bộ, nhẹ nhàng bưngnhững khay đồ ăn cực kỳ sang quý đi lại liên hồi giữa các khu hành langthủy mặc.

Lâm Bán Sơn buông tờ báo trong tay xuống, bắt đầu trầmmặc thưởng thức những món ăn trên bàn trước mặt mình. Mãi cho đến khinghe được tiếng bước chân phía sau lưng mình, hắn mới cầm lên tờ khăn ăn trắng noãn như tuyết bên cạnh, chậm rãi lau nhẹ khóe môi mình một cái,sau đó quay đầu nhìn lại.

Nghe được những lời báo cáo lại của đối phương, Lâm Bán Sơn nhịn không được khẽ nhíu mày một cái, tựa hồ nghĩthấy sự uy hiếp của Chính phủ Liên Bang đối với chuyện này thậm chí cònlớn hơn sự dự đoán ban đầu của mình, so với cái đóa hoa thủy tinh nở rộtrên cánh cửa sổ thủy tinh chấm đất sau lưng kia càng phiền toái hơn rất nhiều.

- Thiếu gia sắp sửa về đến nơi rồi, vị nữ sĩ kia căn bản không gặp mặt được cậu ấy, cho nên mới vừa gọi đến một cú điện thoại!

Vị trung niên nhân đứng sau lưng Lâm Bán Sơn có một sắc mặt cực kỳ táinhợt, bộ áo màu đen trên người nhìn qua cực kỳ xơ xác tiêu điều, khôngchút phù hợp với thân phận của hắn chút nào. Thân là đồng bọn thân cậnnhất của Lâm Bán Sơn, bản thân hắn có đủ tư cách đi xử lý hết thảy mọiyêu cầu thông tin bên phía Bách Mộ Đại bên kia.

Sắc mặt Lâm Bán Sơn có chút khó coi, ngữ khí cực kỳ ghét cay ghét đắng, nói:

- Nói với Phi Nhung, nếu như hắn còn lặp lại một lần nữa, liền một phenném hắn xuống Tử Hải mà nuôi cá mập đi. Nhắn lại lời này là do đích thân tôi nói đó!

Gã trung niên áo đen khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó rời khỏi đại sảnh. Đối với chuyện nhà của Lâm Bán Sơn, bất luận là hắnhay là Trương Tiểu Hoa cũng đều không có tư cách cũng như là đảm lượngđể mà lắm miệng. So sánh lại mà nói, vẫn là cái gã sát thủ đang lâm vàotrạng thái hôn mê nằm dưới tầng hầm kia, càng khiến cho hắn cảm thấyhứng thú hơn một chút.

o0o

Cái gian hầm ngầm cực kỳ âm ulạnh lẽo này, cùng với gian nhà hàng thanh u quý khí, cực kỳ sang trọngkia, có vẻ như là không chút nào phù hợp với nhau cả.

Khuôn mặttái nhợt của gã trung niên áo đen ở bên trong bầu không khí tranh tốitranh sáng của hầm ngầm này, nhìn qua có vẻ càng thêm âm trầm khủng bố.Hắn ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn chằm chằm gã sát thủ vừa mới bị đánhcho tỉnh lại, ngữ khí lạnh lẽo nói:

- Tao tên là Hàn Sở. Tintưởng rằng trước khi mày chấp hành nhiệm vụ, hẳn là có nghe cấp trên nói qua tên của tao rồi. Một khi mày đã cực kỳ ngu xuẩn, hoặc nói là cực kỳ cuồng vọng, ở bên cạnh Lâm Viên lại dám nổ súng, hơn nữa lại còn khôngnhanh chóng tự sát sau khi nhiệm vụ thất bại, như vậy thì tốt nhất màynên dùng phương pháp ngắn gọn nhất mà giới thiệu một chút thân phận củachính mình đi!

Khóe môi của gã sát thủ kia mãi vẫn luôn một mựcđổ máu, hẳn là đã có mấy cái răng trong miệng bị mạnh mẽ đánh văng đâumất. Bộ quần áo màu đen trên người đã trong tràng hành hạ khổ hình lúctrước khiến cho biến thành một mảnh huyết tinh hỗn độn. Thế nhưng biểutình trên mặt hắn vẫn như cũ có vẻ phi thường bình tĩnh và trầm ổn,không hề toát ra một chút xíu nào thần sắc khiếp sợ cả. Nhưng mà khinghe được cái tên Hàn Sở này, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối phương, nhớ tới những bản ghi chép cực kỳ đáng sợ trong tin tức tình báo, đồng tử trong mắt nhất thời co rụt lại, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.

Tuy rằng hắn thân là nhân vật tinh nhuệ đã nhận qua rất nhiều những công tác huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, có được thầnkinh mạnh mẽ kiên cường cứng rắn như sắt thép, cũng không nghĩ muốn bảnthân rơi vào trong tay cái gã nam nhân trung niên trước mặt mình. Cùngvới những thủ đoạn của người này mà so sánh, tất cả những sự khổ hìnhlúc trước hắn nhận phải chẳng khác nào là sự nghỉ ngơi nhàn nhã…

- Tôi nói…

Nghe được đối phương mở miệng nói chuyện, Hàn Sở khẽ nở nụ cười nhàn nhạt,bộ dáng nhàn nhã dựa lưng vào vách tường phía sau, từ trong tay áo lấyra một cây lược gỗ giá rẻ có thể mua được bất cứ cửa hàng tạp hóa nào,bắt đầu cẩn cẩn thận thận chảy vuốt mái tóc đã có chút hoa râm trên đầumình, nhìn như không thèm để ý gì đến gã sát thủ trước mặt, thế nhưngthật sự lại là một phen đem từng câu từng chữ mà hắn nói ra ghi khắcthật cẩn thận vào trong đầu mình, biến thành một bộ phận bên trong cơ sở dữ liệu khổng lồ trong đó.

- Chẳng lẽ Quân khu II cũng chỉ thật sự đào tạo ra được mấy cái gã ngu xuẩn như là các người vậy sao?

Hắn khẽ lắc lắc đầu, nhìn về phía gã sát thủ đang nằm trên mặt đất, trào phúng nói:

- Nếu như là bộ đội Đặc chủng thuộc Tiểu đội Đặc chiến Cặp Mắt Ti Hítrong truyền thuyết kia, chuyện tình này đại khái cũng sẽ có thêm mộtchút tính khiêu chiến. Ta nói này, các người có thể nào chuyên nghiệpđược một chút hay không? Một khi đã nghĩ muốn ra tay giết người, có phải là trước tiên nên một phen đem toàn bộ các tư liệu nghiên cứu cẩn thậnmột chút được không? Toàn bộ các cánh cửa sổ cửa cái bằng thủy tinh củaLâm Viên đều là do Quả Xác đặc chế cả. Cái tin tức tình báo này, chẳnglẽ là đám các người cũng không có nắm giữ hay sao?

Hàn Sở đem cây lược gỗ đã có chút bóng lưỡng cẩn thận nhét lại vào bên trong túi áocủa chính mình, thân thể ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên trênkhuôn mặt tràn ngập máu tươi của đối phương, nói:

- Nếu như Quânđội toàn bộ cũng đều là cái loại tinh nhuệ giống như các người vậy, nhưvậy thì còn cùng Đế Quốc đánh như thế nào nữa chứ? Chúng ta cũng khôngphải là những gã xã hội đen bình thường đâu, chúng ta là đám xã hội đenchuyên nghiệp nhất của toàn bộ phiến vũ trụ này! Cả đời này cái mà taghét nhất chính là những đối thủ không có một chút nào tính chuyênnghiệp giống như đám người các ngươi vậy, một chút hàm lượng kỹ thuậtcũng đều không có, một chút tính khiêu chiến cũng không có!

Gã thuộc cấp đứng sau lưng Hàn Sở đình chỉ việc ghi hình từ đầu đến giờ, hạ thấp giọng xin chỉ thị, nói:

- Hàn tiên sinh, kế tiếp cần phải xử lý như thế nào?

- Tuy rằng tiền tiến thật sự cũng cần những vật hy sinh, nhưng mà tôinghĩ cái đám quân nhân có loại tố chất không chuyên nghiệp này vẫn làkhông cần đẩy ra tiền tuyến làm gì, chỉ tổ khiến cho Liên Bang mất mặtxấu hổ mà thôi. Xem như là lãng phí một phen đào tạo của Chính phủ mộtchút đi.

Hàn Sở đứng thẳng người lên, hai bàn tay trắng noãngiống hệt như thiếu nữ khẽ chắp lại, xoa xoa mấy cái, nhìn về phía đámthuộc cấp đem cái gã sát thủ Quân đội kia giống hệt như lôi một con chóchết lôi xềnh xệch ra khỏi phòng ngầm. Hắn thoáng trầm mặc trong chốclát, nhìn về phía gã thuộc cấp vẫn mãi đang trầm mặc đợi lệnh bên cạnhmình, dùng ngữ điệu tinh tế nói:

- Ông chủ đã từng nói qua, mộtkhi Tổng thống tiên sinh đã bắt đầu không từ thủ đoạn mà hành động, đốivới chúng ta mà nói là một cái tin tức phi thường có lợi. Bởi vì ở bêntrong Liên Bang này, khẳng định không có bất luận kẻ nào am hiểu bốn chữ này so với chúng ta đâu. Hôm nay bên phía Chính phủ đã bắn ra phát súng đầu tiên, như vậy kế tiếp hẳn là đến phiên chúng ta hoàn trả rồi!

o0o

Hồng Hữu Minh tiếp nhận chức vụ Chủ quản của Kênh tin tức Đài truyền hìnhLiên Bang này gần được ba năm thời gian rồi. Trong những năm tháng thờigian này, hắn ta cực kỳ khiêm tốn nhưng vô cùng tích cực phối hợp vớinhững cơ quan ban ngành tương quan, mượn dùng những điều lệ dự luật kiểu mới cực kỳ phức tạp vừa mới được thông qua, đối với các tầng quan viêntừ trên xuống dưới bên trong Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang tiến hành thẩm tra, dùng đủ các loại thủ đoạn áp bách, tiến hành công tácthanh trừng nội bộ khắc nghiệt.

Kể từ sau khi vô số các viên chức cao cấp có bối cảnh của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu bị ảm đạm bắt buộc phải rời đi, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cái cơ cấu thôngtin truyền thông lớn nhất đồng thời có quyền uy lớn nhất đối với xã hộiLiên Bang này, đã dần dần thoát ly khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thai Gia,đã bị Chính phủ Liên Bang khống chế một cách tuyệt đối, dần dần trởthành cơ quan phát ngôn trung thành nhất của bên phía Dinh thự TổngThống!

Năm nay Hồng Hữu Minh vừa tròn năm mươi tuổi, đã thayChính phủ hạ lập vô số những công tích phi thường lớn, tự nhiên cũngnhận được vô số những đặc quyền lớn. Một căn biệt thự phi thường xa hoa ở vùng ngoại thành cùng với một trường huấn luyện ngựa hoa vô cùng lớnnằm giữa một khu núi rừng xa xa mà Cục HTD từ trước đến nay chưa từngbao giờ hỏi đến, đó cũng chỉ là một trong những bộ phận đặc quyền lớn mà hắn nhận được.

Mỗi khi nghĩ đến những đầu ngựa hoa bình thườnghay uống nước bên cạnh bờ suối, ở trên thảo nguyên phóng chạy điêncuồng, cuối cùng lại chỉ có thể trở thành những đầu kỵ mã thuần vĩ chỉduy nhất phục tùng một mình mình mà thôi, một cỗ tình tự hưng phấn nhấtthời dâng trào lên trong lòng của Hồng Hữu Minh, để cho hắn càng thêmkhẳng định sự lựa chọn chính trị của chính mình là cực kỳ sáng suốt nhưthế.

Bởi vì cái sự kiện đẫm máu xảy ra tại quảng trường Nam KhoaChâu bên kia, mấy ngày nay Hồng Hữu Minh phải luôn một mực ở bên trongtòa nhà Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, quan sát cẩn thận hoạtđộng của các ban ngành thuộc cấp.

Mãi cho đến lúc cuối cùng xácnhận rõ ràng các thông tin truyền thông trải qua Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang cùng với các ban ngành truyền thông có liên quan tiếnhành điều chỉnh, khiến cho xã hội Liên Bang một phen đem đầu thương củasự kiện ẩu đả đẫm máu kia chỉ hướng về phía những người tổ chức Cuộchành quân trầm mặc kia, về phía vị Nghị viên trẻ tuổi kia. Sau đó bảnthân Hồng Hữu Minh còn nhận được lời khen ngợi cực kỳ thân thiết của vịChủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự Tổng Thống, hắn ta mới chínhthức trở nên thả lỏng tâm tình, liền ngay lập tức quay trở lại căn biệtthự tại vùng ngoại thành, đã được chuẩn bị sẵn sàng cho một hồi nghỉngơi thoải mái.

Trước khi nghỉ ngơi cần phải tự thưởng cho chínhmình một phen, Hồng Hữu Minh tiên sinh ôm lấy một cô nàng nữ nhân xinhđẹp do đám thuộc hạ thân cận đặc biệt điều động đến, điên đảo suốt nửađêm dài, sau đó lại đọc thêm hai trang tiểu thuyết hắc đạo nào đó củaĐại sư Tịch Lặc năm xưa, mang theo một sự sảng khoái cùng với một tia ảo tưởng về việc ôm bên mình cô nàng nữ nhân trần trụi cùng nhau cưỡi trên một đầu ngựa hoang, phóng chạy trên thảo nguyên mênh mông mà nhẹ nhàngđi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của ông ta cũng tràn ngập những màu sắctương tắn vô cùng kỳ diệu.

o0o

Sáng sớm hôm sau, Hồng HữuMinh tiên sinh xoa xoa cặp mắt tỉnh dậy, khẽ nheo mắt nhìn về phía những tia nắng sớm xuyên thấu qua tấm màn che cửa sổ sát đất chiếu rọi vào,nghĩ thấy nhân sinh của chính mình căn bản không còn thứ gì phải yêu cầu hơn nữa.

Đưa tay xoa xoa mái tóc hơi chút thưa thớt của chínhmình, cánh tay trái của ông ta nhẹ nhàng xoa xoa lên cái mền bên cạnh,nghĩ thầm muốn một phen đem cô nàng nữ nhân mềm mại giống như nhu nhượckhông có xương kia ôm chầm lấy, thân thiết thêm một phen nữa, thế nhưnglại phát hiện ra cảm giác của cánh tay mình tựa hồ như có chút quái dị.

Cảm giác tựa hồ có chút ẩm ướt dính dấp, hơn nữa lại có chút cứng rắn lạnh lẽo.

Hồng Hữu Minh nhíu cặp mày hoa râm của mình lại, xuốc cái mền nhung tơ lụalên, đồng tử trong mắt nhất thời co rút mãnh liệt. Ông ta hoảng sợ vạnphần từ trên cái giường nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào thứ xuất hiệnbên dưới tấm mền, phát ra một tiếng thét kinh hãi cực kỳ thê lương.

Trên giường là một đống máu tươi to lớn, nằm ngay giữa đống máu kia cũngkhông phải là cô nàng mỹ nữ thân thể mềm nhũng không xương đêm hôm qua,mà chỉ có một cái đầu ngựa hoang đen đúa to lớn nằm ngay chỗ đó!

Cái đầu khủng bố của con ngựa hoang kia bị quẳng ném vào giữa đống máu tươi đỏ lòm, cặp mắt to lớn mà xinh đẹp của nó đến chết cũng không có nhắmlại, cái đầu dựa sát lên cái gối mềm màu trắng, lúc này đã biến thànhmột màu đỏ tươi, cứ như vậy mà bình tĩnh đến rợn người nhìn chằm chằmvào hắn.

Sắc mặt của Hồng Hữu Minh trắng bệch, cực kỳ phẫn nộrống lớn một tiếng, nghe được thanh âm của đám hạ nhân trong nhà nghetiếng thét chói tai của hắn mà chạy tới hỏi han. Hai bàn tay đưa lên,gắt gao che lại miệng mình, giương mắt nhìn chằm chằm lên cái đầu ngựahoang to lớn nằm trên giường mình, nhận ra được đây chính là đầu của con ngựa đen mà chính mình thích nhất trong trang trại giữa rừng xa xa. Sau đó hai chân của hắn bắt đầu run rẩy một cách kịch liệt, hạ bộ phía dưới dâng lên từng trận co rút đau đớn cùng với lạnh lẽo.

Mãi cho đến giờ phút này, Hồng Hữu Minh tiên sinh căn bản không có tinh thần để màsuy nghĩ xem cô nàng nữ nhân xinh đẹp vốn nằm bên cạnh mình tối hôm quahiện tại đã đâu mất rồi. Tâm thần của ông ta đã bị sự sợ hãi khiến chobị phá hủy toàn bộ. Trong đầu chợt nhớ tới một đoạn tình tiết cực kỳ nổi tiếng nào đó bên trong quyển tiểu thuyết hắc đạo của Đại sư Tịch Lặc mà chính mình vừa mới xem tối hôm qua, toàn thân run lên, không còn chútsức lực, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu bật khóc nứcnở.

o0o

Đầu mùa đông năm 75 Hiến lịch 37 của Liên Bang, cơ hồ ngay tại thời khắc khi mà luồng không khí rét lạnh thổi quét đến Đặc khu Thủ Đô, toàn bộ Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, từ tầng lớp cap nhất xuống đến những gã công nhân gác phòng in ấn bình thường nhất, cũng đều đã trải qua một khoảng thời gian u ám nhất trong suốt cuộc đời của bọn họ.

Những vị chủ quản cao tầng thì cô nàng vợ bé yêuthích nhất bị bắt cóc ngay khi nằm bên cạnh mình, những gã công nhânbình thường thì nhận được một viên đạn đặt ngay trên đầu giường ngủ. Bởi vì cái thế lực thần bí giống hệt như một tầng mây đen khủng bố kia,biểu hiện ra quá mức thần bí, xuất thần nhập hóa, hơn nữa cũng không hềđưa ra bất cứ một yêu cầu cụ thể nào cả, cho nên cũng không có bất luậnkẻ nào dám báo cho cảnh sát.

o0o

Ôn Tư Cơ, cái này nghequa giống như là tên của một nam nhân nào đó, nhưng mà trên thực tế cáitên này lại là đại biểu cho một vị nữ nhân cực kỳ nổi danh bên trongLiên Bang.

Vị nữ nhân này đã đảm nhiệm công tác phát thanh viêntrên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã gần hơn mười năm thờigian. Cái khuôn mặt đoan trang ung dung xinh đẹp tràn ngập vẻ biểu cảmcủa cô nàng, mỗi ngày vào tại một khoảng thời gian cố định nào đó, cũngsẽ đều xuất hiện trên màn hình TV của tất cả các gia đình bên trong Liên Bang. Mỗi khi bên trong Liên Bang phát sinh ra một vài sự kiện lớn nàođó, sẽ liền không chút nào phân rõ phải trái mà chiếm lấy hoàn toàn thời gian của các chương trình khác.

Cũng giống như là cái sự kiệntập kích vào Sân vận động Lâm Hải Châu năm đó vậy, cũng giống như làviệc Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, lúc đó vẫn còn là một vị Nghị viên tiến hànhthăm viếng bí mật Thanh Long Sơn, cũng giống như là hồi nổ mạnh xảy ratại buổi biểu diễn văn nghệ của Giản Thủy Nhi tiểu thư tại Hoàn Sơn TứChâu, cũng giống như là khi Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thành công trở thànhTổng thống Liên Bang, cũng giống như là tràng báo thù từ sáng tới chiềucủa Hứa Nhạc, vị cựu anh hùng chiến đấu của Liên Bang, sau đó là chuyệnHứa Nhạc quay trở về, Hứa Nhạc lại phản bội Liên Bang… tất cả nhữngchuyện giống như thế.

Nếu chỉ xét riêng về mặt nổi tiếng mà nói,vị nữ sĩ Ôn Tư Cơ này tuyệt đối không kém gì những nhân vật nổi tiếngcủa Liên Bang, thậm chí so với cô nàng thần tượng quốc dân Liên BangGiản Thủy Nhi, nổi tiếng toàn bộ nửa phiến vũ trụ này cũng không kém đibao nhiêu cả. Nữ sĩ Ôn Tư Cơ đoan trang trí tuệ, có lối suy nghĩ rõràng, mặc dù thương xót nhưng không quá bi lụy, không có bất cứ một dânchúng Liên Bang nào nghĩ cảm thấy nhìn chán cô ta, mà nguyện ý cứ tiếptục như vậy mãi nhìn thấy cô ta xuất hiện trên màn hình TV.

o0o

Bên trong một quán cà phê hơi chút hôn ám nào đó nằm tại khu vực phía NamĐặc khu Thủ Đô, Hàn Sở nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía cô nàng nữ phát thanh viên đang ngồi bên bàn đối diện, ánh mắt không hề chớp lấy mộtcái, nhìn thẳng vô cùng chuyên chú, bàn tay trái đưa lên chậm rãi cởi bỏ hai cái nút áo trên cùng của bộ chính trang cũ kỹ trên người mình.

Nữ sĩ phát thanh viên Ôn Tư Cơ từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ bị người nào nhìn thẳng một cách vô lễ giống như thế, thậm chí chodù là cái gã nam nhân kia cũng như vậy. Hơn nữa một lần nhìn liền kéodài liên miên đến tận năm sáu phút đồng hồ. Nhưng mà nàng ta cũng khônghề có chút nóng giận, mi mắt khẽ cụp xuống, nhìn chằm chằm vào tách càphê đặt ngay trước mặt mình, tận hết khả năng bình tĩnh nói:

-Tôi không rõ ràng lắm những lời mà ông đã thảo luận bên trong điện thoại với tôi là có ý tứ như thế nào. Chẳng qua là tôi muốn nhắc nhở ông mộtchút, thời gian của tôi vô cùng quý giá đó!

Hàn Sở có chút tán thưởng, nói:

- Dù sao ngài cũng là cô nàng nữ phát thanh viên xuất sắc nhất toàn bộLiên Bang, ở dưới thời khắc như thế này rồi, ngài vẫn còn có thể mộtphen đem sự run rẩy của mình che giấu bên dưới thanh âm bình tĩnh, thậtsự khiến kẻ khác phải tán thưởng a! Chẳng qua ngài cần phải hiểu rõ ràng một chút, thời gian của chúng ta cũng đều vô cùng quý giá, vì để dẫn dụ đi mấy gã Đặc công của Cục Đặc Cần kia, tôi cũng phải mất rất nhiều khí lực a!

Nữ sĩ Ôn Tư Cơ khẽ ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phíađối phương một chút. Trên khuôn mặt tú lệ nhất thời hiện lên một chútkhẩn trương. Chợt phát hiện ra trên toàn thân gã nam nhân trung niên áođen mặt trắng kia lộ ra một tia cảm giác âm trầm khủng bố, tâm thần nhất thời liền biến thành một sự kiêng kỵ nặng nề. Cô nàng hạ thấp thanh âmxuống một chút, nói:

- Tôi không biết các người nghĩ muốn làm cái gì, nhưng mà những đại nhân vật giống như là các người vậy, hẳn là cũng biết rất rõ ràng, tôi ngồi ở trên bàn phát thanh viên của Đài truyềnhình nhìn như là phi thường phong quang, nhưng đối với Kênh tin tức Đàitruyền hình Liên Bang cũng không có bất cứ lực ảnh hưởng nào cả.

- Cũng đã đến thời đểm này rồi, còn tiến hành cái loại thử nghiệm như thế này, không chỉ là không hề có chút ý nghĩa nào cả, hơn nữa lại còn làphi thường ngu xuẩn, là rất không chuyên nghiệp, thật sự dễ dàng khiếncho ta cảm thấy phẫn nộ a!

Hàn Sở chậm rãi thu liễm nụ cười trênmôi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị nữ phát thanhviên nổi tiếng, móc từ trong túi áo ra một kiện tài liệu, nhẹ nhàng đặtlên trên bàn, đẩy nhẹ về phía trước mặt đối phương, tiếp tục nói:

- Một khi chúng ta đã có thể tìm ra được ngài, tự nhiên thuyết minh rằngchúng ta biết rất rõ ràng, hiện tại Kênh tin tức Đài truyền hình LiênBang, là ai chân chính khống chế nội dung phát hình…

Nữ sĩ Ôn TưCơ dùng mấy đầu ngón tay run rẩy cầm lấy kiện tài liệu, móc từ bên trong ra một tấm ảnh chụp, yên lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh tại cửa saucủa gian nhà hàng sang trọng xuất hiện trên tấm ảnh kia, nhìn thấy cáicánh tay dày rộng đang đặt lên trên bờ vai của chính mình, nhìn thấy cái bóng dáng dày rộng kia, nhịn không được đưa bàn tay trái còn trống lênche lại miệng mình, bên trong hốc mắt xuất hiện một vẻ kinh hãi đến cùng cực.

- Tuy rằng cũng không có cảnh giường chiếu rõ ràng, nhưngmà chỉ cần như vậy thôi cũng đã có thể thuyết minh tình huống, hoặc lànói khiến cho tất cả mọi người suy đoán ra được phía sau một màn hìnhảnh này còn có những chuyện tình bí ẩn nào khác nữa…

Vẻ mặt Hàn Sở không một chút biểu tình cầm lấy cái muỗng bạc sang quý, quấy nhẹ tách cà phê trước mặt mình, khẽ cúi đầu, nói:

- Nếu như bên phía Dinh thự Tổng Thống nhận được tấm hình chụp này, vớitrình độ trí lực của ngài, hẳn là rất rõ ràng bản thân mình sẽ gặp phảikết cuộc như thế nào…

Ôn Tư Cơ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn chằm chằm đối phương, nói:

- Tôi không cho phép ông vu tội cho anh ấy. Anh ấy không phải là loại người giống như lời ông đã nói!

- Hắn ta là loại người như thế nào, đối với ta không có chút quan hệ nàocả. Giữa hai người các vị là quan hệ tình yêu nam nữ hay là gian tình gì đó, cùng với tôi cũng chẳng có chút quan hệ gì. Chẳng qua tôi có thểđối với những cô nàng nữ nhân khờ dại giống như là cô vậy, thể hiện mộtchút nhượng bộ ít ỏi của bản thân!

Hàn Sở chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, nhàn nhạt nói:

- Nếu như cô không nghĩ muốn trong cuộc đời của chính mình bị xuất hiệnquá nhiều sự phiền toái, như vậy thì tôi đề nghi cô ngày mai viết mộtđơn nghỉ bệnh, không cần phải đi làm nữa. Đương nhiên, nếu như cô nghĩmuốn rời khỏi hoàn toàn những chuyện thị phi này, tôi có thể an bày chocô đi Bách Mộ Đại!

Ngừng lại một lát sau, hắn ta mới tiếp tục nói:

- Cô hẳn là đã biết được chúng ta có năng lực như thế nào rồi. Cho dù làTổng thống Liên Bang đi chăng nữa, cũng sẽ không có biện pháp nào ở nơiđó động đến một cọng tóc của cô đâu!

o0o

Một gã nam phátthanh viên trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp ngành Phát thanh viên Hệ truyềnthông tại Đại học Thủ Đô, vừa mới mang theo bộ dáng khẩn trương giảithích nguyên nhân vì nữ phát thanh viên Ôn Tư Cơ bởi vì bệnh cảm mạo màkhông thể chủ trì buổi phát hình ngày hôm nay, liền sau đó đã dùng thanh âm cứng cứng ngắc ngắc mời ra một vị khách quý, tiếp tục chủ trì đề tài thảo luận của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang ngày hôm nay: Aicần phải chịu trách nhiệm đối với sự kiện bạo lực tại Quảng trường NamKhoa Châu kia.

Ngay tại thời điểm mà đại đa số các khán giả không có tính nhẫn nại, không muốn nhìn một gã phát thanh viên trẻ măng tiếnhành chủ trì buổi nói chuyện này, chuẩn bị đổi sang kênh truyền hìnhkhác, ngay cả khi vị khách quý già nua trên màn hình kia còn chưa kịp mở miệng nói bất cứ lời nào, thì màn hình của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã liền trực tiếp chuyển sang hình ảnh hiện trường trực tiếpsự kiện đổ máu tại quảng trường Nam Khoa Châu.

Đội ngũ công nhânbiểu tình thị uy, hướng về phía đội ngũ biểu tình của Cuộc hành quântrầm mặc đứng bên kia hàng rào bảo hộ, lớn giọng thô bạo mắng chửi, sauđó biến thành một cơn thủy triều, tuôn trào phóng vọt qua, dùng tảng đácùng với nắm tay hướng về phía đám người đang đeo khẩu trang màu đentrên mặt, khởi xướng nên những hồi công kích hung tàn nhất.

Bêntrong vô số gia đình trong Liên Bang, bên trong vô số các căn phòng,những khán giả nhất thời kinh ngạc đến mức buông luôn bát cơm trong taymình xuống, có khán giả kinh ngạc đến mức há hốc miệng không thốt nổinên lời, có khán giả tức khắc bị một màn hình ảnh huyết tinh này kíchthích khiến cho không dám xem tiếp nữa.