Giác Tế

Chương 8: H. Chuyện xưa



“Ách Ất Nỗ? Ách Ất Nỗ.” Mã Tu Mông thấy trời hừng sáng, đã đến lúc nhân loại ra ngoài làm nông, nàng cũng ngồi dậy từ giường hoa, sa y không tài nào ngăn được dấu vết hoan ái khắp người, trên da thịt trắng nõn mềm mại là đủ loại dấu hôn và dấu cắn.

Nàng nghiêng người ngồi ở mép giường, đặt một tay lên bờm lông Ách Ất Nỗ, lay lay nhè nhẹ: “Dậy đi nào.”

Mã Tu Mông muốn nhân lúc đại đa số nhân loại đều đang say giấc mộng đẹp, dẫn Ách Ất Nỗ đi xem những con người dậy sớm chăm chỉ làm nông.

Cái thân trâu lười to đùng của Ách Ất Nỗ nằm trên giường không thèm nhúc nhích, chỉ có cái đuôi là ngoe nguẩy một chút.

“Ách Ất Nỗ.” Mã Tu Mông bất lực nhìn Tà thú trên giường, duỗi tay gãi gãi cái lỗ tai lông lá của nàng, nhéo nhẹ lông tai bên trong vài cái nhắc nàng không được lười nhác.

“Gao ò……” Ách Ất Nỗ bị nhột liền run run lỗ tai, vì muốn né tránh Mã Tu Mông quấy rầy, chỉ có thể vùi cái đầu to xuống dưới gối hoa cỏ.

Mã Tu Mông thật hết cách với nàng, quả nhiên Ách Ất Nỗ chẳng mấy hứng thú với việc quan sát nhân loại, dỗ dành bao nhiêu lần cũng chẳng thể làm nàng cam tâm tình nguyện cùng mình đến gần nhân loại, lần nào cũng cố tình nằm ườn ra như vậy một hồi.

Thật sự hết cách với Tà thú cứng đầu, Mã Tu Mông chỉ có thể đứng dậy, mềm giọng dụ hoặc Ách Ất Nỗ: “Ách Ất Nỗ à……”

Lỗ tai Ách Ất Nỗ run run, lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Liền thấy Mã Tu Mông vén nửa cái váy lụa lên, đưa lưng về phía nàng lộ ra hậu huyệt hồng nhạt mà tối qua nàng chưa được phép thọc vào rút ra, hơi quay đầu nói: “Nếu như ngoan ngoãn thì đêm nay ta sẽ cho ngươi đối đãi ta thế nào cũng được……”

Vừa nói Mã Tu Mông vừa hơi hơi khom lưng để chỗ kín đáo kia càng lồ lộ ra ngoài, thậm chí còn lúc lắc cái mông mẩy mượt mà như có như không.

Ách Ất Nỗ tức khắc chảy nước miếng, nuốt nước miếng ừng ực, nằm trên giường xoay người tính dùng lưỡi thưởng thức chỗ mỹ vị kia.

Nhưng nữ thần Mã Tu Mông lại buông sa y xuống, che lại chỗ mê người như ẩn như hiện, ôn nhu nói với Ách Ất Nỗ: “Rời giường đi.”

Ách Ất Nỗ đành không tình nguyện xoay người xuống giường, hóa thành hình người để Mã Tu Mông thay quần áo cho nàng, Mã Tu Mông mặc quần áo cho nàng xong thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, liền huơ tay hai cái giữa không trung, dây hoa dưới sự chỉ đạo của Mã Tu Mông liền quấn quanh hai sừng trâu của Ách Ất Nỗ.

Phát hiện sừng trâu bị quấn thành bụi hoa xinh đẹp, Ách Ất Nỗ lắc lắc sừng trâu, ba con mắt nhìn xuống Mã Tu Mông chỉ cao bằng một nửa mình, trong đôi mắt màu thủy lam có chút bất lực nhưng cũng không tháo dây hoa xuống, chỉ ôm Mã Tu Mông vào trong lòng.

“Đi thôi, hôm nay chúng ta đến gần thôn một chút.” Mã Tu Mông sớm đã quen để Ách Ất Nỗ ôm, duỗi tay giúp nàng chải lại mái tóc dài đen nhánh: “Ta dẫn ngươi đi xem con người làm nông.”

Ách Ất Nỗ không mấy hứng thú lúc lắc cái đuôi, nhưng vẫn nghe lời cùng Mã Tu Mông đến gần thôn xóm, lần này hai người ẩn trong rừng cây, quan sát thôn xóm loài người đang làm những gì.

Chỉ thấy sắc trời vẫn còn chưa sáng tỏ, không khí mát mẻ mù sương, mọi người đã khiêng công cụ làm nông trên vai từ từ bước ra khỏi nhà, đi ra ruộng chăm bẵm hoa màu, cúi đầu kiểm tra từng ngọn lúa mạch, cuộc sống tràn ngập thành kính đối với lương thực.

Ách Ất Nỗ lắng nghe Mã Tu Mông giới thiệu những loại cây nông nghiệp, nàng nói cho Ách Ất Nỗ biết chính nàng cũng từng là một gốc cây lúa mầm nho nhỏ, khi ấy nàng như thể biến một bộ phận cơ thể mình thành chất dinh dưỡng nuôi sống nhân loại, vào lúc nhân loại gian khổ nhất nàng đã vô tư phụng hiến chính thân thể mình, cho đến ngày nay món quà nàng ban tặng vẫn được nhân loại tận dụng để sinh tồn.

Nhân loại thành kính gieo trồng, mỗi ngày vì muốn ruộng lúa có được nguồn nước tinh khiết nhất mà sáng sớm đã ra cửa tưới đồng.

Ách Ất Nỗ nhìn ruộng lúa, đột nhiên cúi đầu liếm liếm khuôn mặt Mã Tu Mông.

Mã Tu Mông khẽ cười nói: “Đó là chuyện mấy trăm năm về trước, bây giờ đã không sao nữa rồi.”

Hóa ra trước đây khi nhân loại mới bắt đầu xuất hiện trên thế gian thì đất bằng chỉ là đất cằn sỏi đá sinh hoạt gian khổ vô cùng, loài người yếu ớt khó thể sinh tồn, rừng rậm phì nhiêu lúc trước lại là địa bàn của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông liền hy sinh một phần thần thể hóa thành lúa mầm mà sinh trưởng, cho nhân loại cơ hội dùng lao động đổi lấy lương thực.

Hy sinh thần thể đối với thần mà nói là một chuyện vô cùng thống khổ, đau đớn như cắt đi máu thịt trên người, cho dù đau đớn qua đi thì thần lực cũng không cách nào khôi phục như ban đầu, khó có thể tưởng tượng được đau đớn và sự kiên định của Mã Tu Mông trước đây.

Và thế là Ách Ất Nỗ đã được nếm trải đau lòng và khâm phục......

Mã Tu Mông ôm Ách Ất Nỗ đang đau lòng nói: “Không sao đâu, thật đấy, huống hồ ta cho loài người thần thể nhưng cũng từ đó mà đạt được sự đền đáp trân quý.”

Tín ngưỡng của nhân loại đủ để nàng bù đắp thần lực bị thiếu hụt, Mã Tu Mông cũng rất thích những câu chuyện xưa mà nhân loại mang đến cho nàng, bên trong đong đầy tình cảm, điều này cũng làm cho Mã Tu Mông trở thành nữ thần giàu tình cảm hơn những nữ thần khác.

Ách Ất Nỗ lại liếm liếm Mã Tu Mông, cái lưỡi nàng âm ấm mềm mại, Mã Tu Mông bèn đặt một nụ hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Ách Ất Nỗ: “Ta rất vui vì có thể giúp ngươi trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.” Dù cho đó là khổ sở đau lòng nhưng Mã Tu Mông rất vui khi Ách Ất Nỗ có thể nếm thử một lần.

Một nụ hôn này làm Ách Ất Nỗ có chút xao động, dây dưa cùng Mã Tu Mông hôn môi, khả năng học tập của nàng vô cùng kinh người, kỹ thuật hôn môi sớm đã vượt qua sự dạy dỗ của Mã Tu Mông, đầu lưỡi cường thế ở trong miệng nhỏ của Mã Tu Mông đoạt lấy, chỉ mới xuất vài chiêu đã làm Mã Tu Mông cả người mềm nhũn dựa vào người nàng, sau khi Ách Ất Nỗ rời đi vẫn còn hơi lưu luyến vươn lưỡi mình ra đòi hôn......

Thấy loài người ra ngoài làm việc càng ngày càng nhiều, Ách Ất Nỗ biết sắp sửa sẽ có người đi vào trong rừng thu thập, liền bế Mã Tu Mông lui trở lại sâu trong rừng.

Tới nơi mà loài người sẽ không đặt chân đến, Ách Ất Nỗ liền vội vã xé rách sa y Mã Tu Mông, sa y màu xanh lục rơi dưới đất nhanh chóng hóa thành một bãi cỏ mềm mại, Ách Ất Nỗ liền ngồi xếp bằng trên cỏ, dùng nơi trần trụi giữa hai chân Mã Tu Mông cọ xát dương vật đã bắt đầu ngẩng đầu của nàng.

Nàng không thu nhỏ thân hình, đêm qua hai người vui sướng tràn trề đã làm một hồi, lúc này Ách Ất Nỗ chỉ muốn thoáng "hạ nhiệt" một chút nên chỉ dùng Mã Tu Mông cọ xát dục vọng của mình, chóp đỉnh cực nóng cọ tới cọ lui hoa huyệt nhỏ xinh, hai người đều có cảm xúc khó nhịn như gãi không đúng chỗ ngứa.

Rất nhanh Mã Tu Mông đã tự mình đong đưa eo, dùng đùi kẹp dương vật thô to của Ách Ất Nỗ, vừa kéo người qua hôn môi, ngón tay vừa đan vào mái tóc đen của Ách Ất Nỗ chải vuốt.

Chẳng mấy chốc Mã Tu Mông đã rên ra vài tiếng mềm mại, âm hộ kẹp Ách Ất Nỗ mẫn cảm co rúm lại vài cái rồi ra, bị vật nóng như lửa cọ xát thật quá sung sướng, nàng chẳng cần bao lâu đã ra tới, cả người vô cùng sung sướng rịn đầy một lớp mồ hôi thơm.

Thấy dương vật Ách Ất Nỗ vẫn nóng bừng đứng thẳng đang chịu đựng để Mã Tu Mông hưởng thụ nốt lạc thú cao trào, Mã Tu Mông liền mềm lòng, nói: “Ngươi nằm xuống đi, để ta giúp ngươi nhé.”

Ách Ất Nỗ không hề do dự nằm xuống ngay, nhìn Mã Tu Mông luôn mang đến cho nàng những hiểu biết mới, trong mắt khó nén hưng phấn chờ mong, cái đuôi phất phơ trên cỏ không khống chế tốt lực đạo làm đuôi dính một chút nước cỏ màu xanh......