Giác Tế

Chương 7: Nhân loại



Lúc này một người trẻ tuổi tay cầm rìu đang hoảng sợ chạy loạn trong rừng, tiếng Tà thú thở dốc hung mãnh từ xa bay tới đã ngày một gần!

Cầm rìu trong tay làm hắn thêm nặng nề kém linh hoạt, chân bị vấp rễ cây một cái cả người ngã lăn quay về phía trước, cây rìu vẫn luôn nắm chặt trong tay cũng bị ném bay đi mất.

Còn chưa kịp đứng lên, trước mặt đã vang lên một tiếng động lớn, một cái móng guốc to bằng cả người hắn đã chặn ngay trước mặt.

Tên loài người trẻ tuổi kia sợ tới mức không thể động đậy chỉ biết nằm liệt ra đó, ngửa đầu nhìn bộ lông đen kịt che kín đất trời, Tà thú to lớn choáng hết tầm mắt tên người đang sợ hãi run như cầy sấy không còn lại chút dũng khí nào.

Nhìn con người tép riu dưới đất Ách Ất Nỗ phun ra nhiệt khí, tuy rằng kẻ xâm lấn rất nhỏ bé nhưng nàng lại không thể nào chịu được cảm giác phẫn nộ khi địa bàn của mình bị xâm lấn, rít gào một tiếng làm tất cả chim chóc trong rừng sợ hãi bay xuyên qua ngọn cây lên trời, cái mặt sư của Ách Ất Nỗ lúc này trông mới dữ tợn đáng sợ làm sao.

Tên người trẻ tuổi không chút nghi ngờ rằng mình đã tới số, nhưng khi hắn cho rằng mình sắp đi gặp Thần Nắng thì bỗng dưng lại ngửi thấy một hương hoa......

Lúc này một nữ thần mỹ mạo đã nhẹ nhàng uyển chuyển đuổi tới, sa y khinh bạc của nàng phiêu lãng trong gió, mái tóc xoăn màu hạt dẻ được điểm xuyết bằng những bông hoa, nàng lướt qua mang theo hương hoa thanh nhã, tư thái kia giống hệt như tranh vẽ trong Thần Điện, tên người trẻ tuổi không khỏi bật thốt lên: “Nữ, nữ thần Mã Tu Mông!”

Nữ thần sáp lại gần Tà thú, tuy Tà thú lớn hơn nữ thần mảnh khảnh gấp mấy lần nhưng Mã Tu Mông lại không sợ hãi chút nào, một tay quàng cổ Ách Ất Nỗ, một tay kia vòng qua hàm dưới đầu sư nhẹ nhàng gãi cằm Tà thú, động tác ôn nhu lại sủng nịch, dựa vào bên tai Tà thú thì thầm vỗ về.

(Chị Mông: Không sao đâu em bé nhà chị hiền lắm nó không cắn đâu 😀)

Liền thấy vẻ dữ tợn của Tà thú thoáng lui đi, lỗ tai run run hình như hơi ngứa ngáy, cái móng guốc đạp ghì dưới đất mới thoáng buông lỏng, thân hình như ngọn núi nhỏ di chuyển tràn ngập quyết đoán, dữ tợn trừng tên loài người trẻ tuổi một cái mới lắc lắc cái sừng trâu thật lớn, chậm rãi đi vào trong rừng.

Mặc dù hình thể khổng lồ kinh người nhưng rừng cây cao cao san sát rất nhanh đã che khuất thân ảnh Tà thú, để lại tên người trẻ tuổi gầy nhom nhìn theo chăm chú bằng ánh mắt sợ hãi hoảng hồn.

Mã Tu Mông nhẹ nâng tên người trẻ tuổi trong lòng bàn tay, ngữ khí dịu dàng: “Tiểu gia hỏa đáng thương, chắc ngươi phải sợ hãi lắm.”

Người nọ nhìn thấy nữ thần liền quỳ gối trong lòng bàn tay nàng dập đầu cúng bái, Mã Tu Mông khá thích nhân loại, liền tính tự mình đưa hắn về bìa rừng.

Người nọ cầu xin Mã Tu Mông: “Nữ thần kính yêu của con ơi, người có thể cho con nhặt lại chiếc rìu được không? Đó là công cụ mưu sinh của con, con là Phiệt Mộc Công, cả nhà đều trông chờ con đốn củi kiếm tiền về nhà.”

Mã Tu Mông đồng ý, dùng đầu ngón tay kẹp chiếc rìu giao cho Phiệt Mộc Công, nâng hắn trong tay đưa ra khỏi rừng, sau đó nàng lại nhặt một cành khô dưới đất, đưa cành khô cho Phiệt Mộc Công nói: “Thưởng cho sự chăm chỉ của ngươi.”

Phiệt Mộc Công không rõ nguyên do nhưng vẫn cung kính nhận phần thưởng của nữ thần, ngay sau đó liền nhìn thấy Tà thú ở trong rừng rậm cách đó không xa vẫn còn lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng sợ hãi không dám ở lâu, nhưng khi hắn chạy đi lại nhìn thấy Tà thú Ách Ất Nỗ cúi xuống dựa vào lòng Mã Tu Mông cọ nhẹ như một con sủng thú dịu ngoan, mà nữ thần Mã Tu Mông thì xoay người cưỡi lên Ách Ất Nỗ, hai người cùng mất hút vào trong rừng sâu......

Sau đó Phiệt Mộc Công chạy trối chết ra khỏi khu rừng, đem chuyện hôm nay hắn nhìn thấy nghe thấy kể lại cho tư tế Thần Điện và cả người toàn thôn, nhưng lại chẳng ai tin mà còn cho rằng hắn nói lời mê sảng.

Nguyên nhân không phải do hắn mà do những người từng tận ​​mắt thấy Tà thú Ách Ất Nỗ đều không thể trở về thôn an lành, hiện giờ thôn dân cuối cùng tận mắt nhìn thấy Ách Ất Nỗ chính là vị lão nhân năm nay đã gần bát tuần, bạn đồng hành khi đó của lão đều chẳng thể trở về từ rừng sâu, còn lão cũng phải mất đi một cánh tay và một cẳng chân, hiện giờ tuy đã không còn nói ra hơi nhưng lão vẫn không dám bén mảng lại gần nơi có cây cối, dù 60 năm đã trôi qua, lão vẫn tin rằng cho đến giờ Ách Ất Nỗ vẫn còn săn lùng lão.

Phiệt Mộc Công liên tục thề thốt, bỗng vào lúc này hắn chợt nhớ tới món quà nữ thần Mã Tu Mông ban cho, liền lấy từ trong bao một cành khô dài bằng cánh tay rộng bằng hai ngón tay ra làm bằng chứng, bỗng có ánh sáng bừng lên làm loài người đều ngây ngẩn.

Liền thấy cành khô kia đã biến thành vàng ròng trong hình dạng cành khô, thậm chí còn giữ lại vân gỗ bên trên và cả dấu vết côn trùng gặm nhấm, nhưng với trọng lượng nặng thế này thì rõ ràng bên trong chính là vàng đặc.

Lúc này loài người vẫn chưa biết đến kỹ năng gia công tinh xảo như thế, không thể nào là thứ do Phiệt Mộc Công tự mình chế ra, huống hồ Phiệt Mộc Công cũng không đủ khả năng mua được vàng ròng!

Tức khắc ai nấy đều tin lời Phiệt Mộc Công, sôi nổi tranh nhau nghe hắn kể lại chuyện xảy ra lúc đó, mọi người vui mừng khôn xiết cho rằng nữ thần Mã Tu Mông mà bọn họ hằng yêu kính đã hàng phục Tà thú Ách Ất Nỗ vì bọn họ, tư tế liền vẽ thêm bức họa nữ thần Mã Tu Mông oai hùng cưỡi Tà thú bên trong Thần Điện cho mọi người cúng bái.

Khi Mã Tu Mông biết trong Thần Điện có bức họa Ách Ất Nỗ liền tâm sinh một kế, quyết tâm muốn làm cho Ách Ất Nỗ cũng hóa thành đối tượng mà loài người cúng bái, nghĩ tới nghĩ lui, thấy thân thú trời sinh cường tráng của Ách Ất Nỗ, liền quyết định để cho Ách Ất Nỗ hóa thành thần thú bảo hộ.

Nhưng đây cũng không phải là một quyết định nhỏ có thể thực hiện được ngay, Ách Ất Nỗ cần có được thần cách mới có thể khiến nhân loại sùng bái tự đáy lòng, từ đó nữ thần Mã Tu Mông bắt đầu dẫn Ách Ất Nỗ đi đến bìa rừng để nàng dần quen với sự tồn tại của loài người, nhưng đó chỉ mới là bước đầu gian nan mà thôi.

Ách Ất Nỗ thích nghe Mã Tu Mông kể chuyện xưa của nhân loại nhưng không có nghĩa là nàng sẽ thích nhân loại, nhân loại là những kẻ thường xâm nhập địa bàn của nàng nhất, trăm ngàn năm qua Ách Ất Nỗ đã giết không ít người, cái chết và sự sợ hãi của loài người đã nhuộm cặp sừng vốn màu nâu sẫm của nàng trở thành đen nhánh, nhìn thấy nhân loại xa xa nàng sẽ phun khí, Mã Tu Mông không để nàng tới quá gần, chỉ ở xa xa nhìn từng nhất cử nhất động của nhân loại.

Ở bìa rừng, các nàng có thể nhìn thấy Phiệt Mộc Công và những người khác vào rừng săn bắt hái lượm, bọn họ vừa nói vừa cười vào rừng làm việc, có người hái được nấm dại sẽ bỏ nấm vào cái sọt to.

Mã Tu Mông biết hai bên đều cần thời gian thích nghi nên không để Ách Ất Nỗ rời khỏi phạm vi khu rừng, hai người ở giữa cây cối, Mã Tu Mông ngồi trong lòng Ách Ất Nỗ hình người, chỉ vào nhân loại nơi xa, nói cho nàng nghe mọi người đang làm những gì.

“Người nọ đang chặt một ít cây cối về làm củi, loài người cần có lửa để sưởi ấm, củi gỗ có thể giúp bọn họ giữ được mồi lửa.”

“Người kia thì đang hái thảo dược có công hiệu chữa bệnh, chắc là trong nhà có người bị bệnh, mong là hắn có thể khỏe lại.”

“Còn đó là một người đang bắt thỏ hoang, thịt là đồ ăn hiếm của con người, một con thỏ hoang có thể mang đến một bữa ấm no cho cả đại gia đình, có khi con người sẽ quý trọng đem phơi thành thịt khô, nhờ vậy mà giữ được vài tháng thậm chí là vài năm.”

Mã Tu Mông nói hết toàn bộ hiểu biết của mình cho Ách Ất Nỗ nghe, không có thần lực nhân loại rất yếu ớt, nhưng bọn hắn cũng rất kiên cường, trí tuệ mà Mã Tu Mông giao cho bọn họ đều được tương truyền đời đời, nỗ lực sinh sống và phát triển giữa đất trời bao la.

Nàng rất thích nhân loại, Mã Tu Mông cũng đem những điều nhân loại sẻ chia kể cho Ách Ất Nỗ, còn Ách Ất Nỗ chỉ im lặng lắng nghe.