Giác Tế

Chương 9: H. Ôn nhu



Ách Ất Nỗ nằm xuống xong liền nhìn Mã Tu Mông bằng ánh mắt chờ mong, tuy nàng đã sống mấy trăm năm nhưng thần trí chỉ vừa mở như đứa trẻ mới sinh, những con mắt thủy lam trong veo thấy đáy luôn sáng rỡ tràn ngập tò mò, mỗi lần Mã Tu Mông nhìn thấy ánh mắt đó trong lòng đều dâng lên sự trìu mến, mặc dù hình thể Ách Ất Nỗ rất lớn và Thần cấp cũng lớn hơn nàng một thế hệ nhưng Mã Tu Mông vẫn xem Ách Ất Nỗ như con trẻ mà yêu thương.

Nàng dựa qua ngọt ngào chụt vào môi Ách Ất Nỗ vài cái, sau đó đôi môi đỏ liền chậm rãi dời xuống, khẽ liếm cổ và xương quai xanh Ách Ất Nỗ, học Ách Ất Nỗ khẽ cắn da thịt.

Răng Mã Tu Mông ngay ngắn bằng phẳng, không bén nhọn như răng Ách Ất Nỗ, cắn vào da thịt chỉ hơi nhồn nhột tê tê, Ách Ất Nỗ càng thêm nôn nóng bồn chồn, tựa hồ càng muốn kéo nữ thần Mã Tu Mông lại đè dưới thân mình.

"Đừng nhúc nhích......" Mã Tu Mông tiếp tục đi xuống, cái lưỡi hồng mềm mại lướt qua thân trên cùng một màu tái nhợt của Ách Ất Nỗ rồi thoáng vòng quanh rốn một lát, phải chịu đựng toàn là khiêu khích dụ hoặc, sâu trong cổ họng Ách Ất Nỗ đã bắt đầu phát ra tiếng gầm nhẹ nguy hiểm.

Mã Tu Mông phát hiện Ách Ất Nỗ xao động nên nhịn không được mỉm cười, không còn câu dẫn nàng không nhẹ không nặng nữa mà chậm rãi ngậm lấy đỉnh dương vật của nàng, một tay kia tìm được thư huyệt* bên dưới dương vật của Ách Ất Nỗ, nhẹ nhàng trêu chọc.

"Gàooo!" Lông trên người Ách Ất Nỗ dựng đứng cả lên, gầm nhẹ thẳng lưng, đẩy dương vật mình vào trong miệng Mã Tu Mông từng chút.

Có điều thân hình chưa thu nhỏ mà muốn cho Mã Tu Mông nuốt trọn thì không có khả năng, Mã Tu Mông hừ một tiếng miệng căng đến khó chịu, chỉ mới vào được một đoạn nhỏ nhỏ mà thôi, căn bản không đủ làm cho Ách Ất Nỗ thỏa mãn.

Vì để trấn an Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông chịu đựng căng miệng sờ sờ bắp đùi Ách Ất Nỗ, cố gắng dùng lưỡi lấy lòng trước, nhưng chẳng mấy chốc đã khó chịu không chịu nổi "Um hà." một tiếng phun thứ trong miệng ra.

"Gaoo ơ......" Ách Ất Nỗ không vui giật mình.

Mã Tu Mông không tài nào ngậm hết thứ kia, bèn dùng liếm láp trấn an cây dương vật này, nàng đỡ hạ thân cẩn thận liếm từ gốc lên trên, liếm dương vật ướt át lóng la lóng lánh, lúc nàng liếm vào gốc thì gần như toàn bộ dương vật to lớn đều đè lên gương mặt mềm mại mỹ mạo của nàng, Mã Tu Mông thè lưỡi liếm láp trông dâm loạn vô cùng, đôi mắt hơi hướng lên trên nhìn chăm chú vào phản ứng của Ách Ất Nỗ.

Ách Ất Nỗ cũng hơi ngẩng đầu lên, thấy Mã Tu Mông vừa liếm dương vật nàng vừa nhìn nàng, hình ảnh này làm dương vật nàng càng thêm nở lớn, mà những nụ hôn khẽ của Mã Tu Mông đang hướng thẳng lên một đường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh cao nhất.

"Úi!" Sau một tiếng kinh hô ngắn ngủi, Mã Tu Mông đã bị Ách Ất Nỗ vội vã xoay người đè dưới thân, tầm mắt chỉ còn một màu tóc đen che kín đất trời, hai chân khép chặt lại trông thật đẫy đà mỹ vị.

Ách Ất Nỗ cứ thế dùng dương vật ướt át chen vào giữa hai chân Mã Tu Mông, để thịt đùi mềm mại kẹp chặt lấy nàng, hung ác chơi đùi Mã Tu Mông.

"Ưm ha... Ách Ất Nỗ ngươi chậm lại..." Mã Tu Mông có chút không ứng phó kịp sự thô lỗ của Ách Ất Nỗ, sự nóng bỏng giữa hai đùi là cảm giác vô cùng khó tả, hai tay nắm lấy bả vai Ách Ất Nỗ chịu đựng cọ xát thô bạo.

Lúc này Ách Ất Nỗ đã không nghe vào bất cứ thứ gì, đầy đầu đều là hình ảnh vừa rồi Mã Tu Mông liếm nàng, chỉ còn biết đong đưa eo nhanh hơn nữa.

Thứ kia không ngừng cọ qua hoa môi Mã Tu Mông, cọ xát như có như không làm dục vọng trong nàng bùng lên, kéo tay Ách Ất Nỗ để vào giữa hai chân nói: "Ách Ất Nỗ... Sờ sờ giúp ta được không?"

Sau khi hai đùi kẹp chặt âm hộ trông múp vô cùng, Ách Ất Nỗ vừa sờ vào liền không ngừng tay lại được, ấn liên tục vào hoa môi múp rụp mượt mà đàn hồi, lúc này mới trượt vào giữa hoa môi ướt rượt giúp Mã Tu Mông xoa ấn nhụy hoa nhộn nhạo ngứa ngáy.

"Hớ ớ......" Mã Tu Mông phát ra một tiếng rên sướng, hoa môi ngậm lấy ngón tay không ngừng xoa nắn của Ách Ất Nỗ, xụi lơ trong lòng Ách Ất Nỗ hưởng thụ vui sướng hoan ái.

Thật vất vả mới kẹp cho Ách Ất Nỗ bắn ra, hai người tỏa ra hừng hực nhiệt khí nằm ngã vào bãi cỏ mềm mại ngát hương, Ách Ất Nỗ chậm rãi vuốt ve đường cong mềm mại phập phồng của Mã Tu Mông, hưởng thụ Mã Tu Mông hôn lên cằm nàng, hai người thân mật ôm nhau.

Cảm nhận được sự ôn nhu của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông cảm thán khép hờ mắt nói: "Ngươi sẽ là thần thú bảo hộ rất tuyệt, rồi đây chúng ta sẽ sóng vai nhau bên trong Thần Điện của loài người." Nghĩ đến tên của hai người sẽ được nhân loại nhắc đến cùng nhau, đó chính là tương lai mà Mã Tu Mông hướng tới.

Ách Ất Nỗ ôm Mã Tu Mông, nghe nàng nói về tương lai, cúi đầu liếm liếm môi nàng.

Lúc này hai người bỗng nghe thấy một tiếng động lạ từ xa, Ách Ất Nỗ bỗng bừng tỉnh khỏi ôn nhu, nháy mắt xoay người một cái dùng tư thái tấn công bò xổm dưới đất, chắn trước mặt Mã Tu Mông nhìn về phía tiếng động truyền đến phát ra từng tiếng gầm gừ đe dọa.

Mã Tu Mông cũng ngồi dậy, cỏ dưới đất theo nàng đứng dậy bay lên bao lấy thân thể trần trụi của nàng, nhìn qua chỗ nọ, chỉ thấy một đứa bé ở cách đó không xa, đang ngậm một ngón tay hơi giật mình nhìn quanh ngơ ngác.

Ách Ất Nỗ gầm nhẹ với đứa bé, dù đó chỉ là một đứa bé chưa to bằng một ngón tay nàng, Mã Tu Mông bật cười đi qua sờ sờ lưng Ách Ất Nỗ nói: "Đứa bé đó không có ý làm hại ngươi đâu."

Hiển nhiên Mã Tu Mông nói rất có lý, sát ý của Ách Ất Nỗ lập tức giảm bớt đi nhiều, đứa bé kia thoạt trông còn rất nhỏ tuổi, có lẽ là theo người lớn vào rừng thu thập thì bị lạc đường, bé con núng na núng nính rất đáng yêu nhìn hai người, cái đầu be bé của nó làm sao nhớ được chuyện Tà thú ghê gớm mà người lớn kể cho, cũng không biết tại sao hai người trước mắt này lại to lớn hơn nó gấp nhiều lần đến vậy.

Mã Tu Mông thích trẻ con nên lại gần đó, cẩn thận nâng bé con trong tay, nói: "Ta còn nhớ ngươi, tiểu gia hỏa đáng yêu, ngươi là Nạp Đa đúng không?"

Rất nhiều người đã đến ​​Thần Điện của Mã Tu Mông khẩn cầu, Mã Tu Mông còn nhớ đứa bé này, lúc sinh ra mẫu thân nó đã ôm nó tới thần điện, cầu xin nữ thần Mã Tu Mông yêu thương và che chở cho nó.

Khuôn mặt bé con múp míp, thấy nữ thần Mã Tu Mông trước mắt thơm thơm thì rất thích, bởi vì thường thấy bức họa trong Thần Điện nên cảm thấy Mã Tu Mông vô cùng quen mắt, liền vươn hai cánh tay ngắn ngủn phát ra hai tiếng đồng âm vô nghĩa.

"Bubu!" Nó vui vẻ múa may bàn tay béo ú.

Mã Tu Mông cười, khẽ sờ đầu đứa bé ban cho nó một đời khỏe mạnh, thấy Ách Ất Nỗ vẫn ở cách đó xa xa không chịu lại gần, liền vẫy tay với nàng: "Lại đây nào, nhìn đứa trẻ loài người này mà xem, mới đáng yêu làm sao."

Lúc này Ách Ất Nỗ mới chậm rãi nhích lại gần, cúi đầu, đứa bé kia ngồi trong lòng bàn tay mềm mại của Mã Tu Mông, ở trong mắt Ách Ất Nỗ quả thực nhỏ bé như một con chuột nhắt, mà con chuột nhắt này đang ngẩng đầu nhìn nàng bằng đôi mắt tròn xoe.

Duỗi tay chọt một cái, Ách Ất Nỗ ra tay rất nhẹ nhưng đứa bé kia vẫn ngã nhào lăn nửa vòng trong tay Mã Tu Mông, không đau, nhưng lại hơi ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ.

"Đáng yêu lắm đúng không?" Mã Tu Mông thấy Ách Ất Nỗ chọt đứa bé liền nhịn không được cười khẽ, đây là lần đầu Ách Ất Nỗ tiếp xúc với nhân loại mà không có chút địch ý nào.