Giác Tế

Chương 20: Cứu thế



Mấy tháng gần đây mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, sau khi bói toán tư tế nói cho mọi người, nữ thần dông tố giận không thể át, nhưng đến cùng là vì sao tức giận? Chuyện này thì nhân loại vô pháp chạm đến.

Vì bảo đảm cho sự sống còn của nhân loại, nữ thần Mã Tu Mông làm đất mọc lên lá chắn nước mưa cho nhân loại, giữa đất bằng là Thần Điện mọi người thành kính xây nên, trong một đêm thật lớn cây cối mọc lên um tùm bao bọc Thần Điện trong bộ rễ dày dặc, từ đây thực vật và Thần Điện mãi không chia lìa, thân cây thẳng tắp duỗi người, vươn ra tán cây dài rộng, che hơn phân nửa nước mưa cho thôn trang.

Nhờ đại thụ che mưa mà nhân loại có chút thời gian để thở, nhưng hoa màu đã không còn cứu kịp, năm nay chú định cuộc sống sẽ rất gian nan, nhưng chỉ cần như thế thôi nhân loại đã cảm động rơi nước mắt rồi, chí ít mặt đất thôn trang đã không còn lầy lội bất kham, súc vật cũng có thể miễn cưỡng sống tạm.

Mã Tu Mông thấy mưa không ngừng lớn, liền chạy đến bờ sông toan nói chuyện với Bá Thúc Ti, nàng thấy nước sông chảy xiết, liền hô: "Tỷ tỷ, cứ như vậy tỷ sẽ mất kiểm soát!"

Lượng nước lớn như vậy đến Bá Thúc Ti cũng vô pháp khống chế, sông ngòi đã bên bờ nguy ngập, Bá Thúc Ti đã tận lực cho nước mưa chảy ra biển rộng, nhưng càng ngày càng không theo kịp tốc độ mưa rơi.

Lúc này lực lượng Bá Thúc Ti thập phần cường đại, nàng và Nạp Tạp là nữ thần song sinh, lực lượng hai người cùng mạnh cùng yếu, chỉ cần hơi chút bất cẩn hai bên đều sẽ mất kiểm soát.

Bá Thúc Ti không muốn trồi lên mặt nước, trong lòng ngực ôm một con cá vàng nho nhỏ, tình nguyện cùng nhau bị Nạp Tạp cuốn trôi ra ngoài biển rộng cũng không nuối tiếc.

Mã Tu Mông không còn cách nào, bị Ách Ất Nỗ chở về rừng rậm cả người đều ướt nhem, còn đang suy nghĩ làm sao cho hai người họ hòa hảo, liền nghe một loạt tiếng vang thật lớn.

Nàng nhìn về phương xa, đó là âm thanh đường sông truyền đến, tiếng lớn như vạn mã đạp bộ lan ra từ bờ sông, mặt nữ thần Mã Tu Mông hiện lên nét đau thương.

Sông đã vỡ đê.

Với nhân loại mà nói nguồn nước vẫn luôn là ngọn nguồn sinh tồn quan trọng nhất, nhưng có khi, nước cũng sẽ biến thành tai nạn khó thể chống đỡ, nước dư quá nhiều cuối cùng đã vượt tầm kiểm soát của Bá Thúc Ti, hỗn hợp nước mưa và bùn mấy ngày liền từ trên núi đổ xuống đã lan tràn khắp thế gian.

Lần này cho dù có đại thụ tránh mưa cũng vô ích, nước bùn đã vùi lấp một phần ba thôn xóm, lúc này trời vừa tờ mờ sáng, trai tráng trong nhà đã ra ngoài làm việc, lần này vùi lấp cả người lẫn nhà vào trong đất, mọi người hợp lực khai quật cũng chỉ có thể đào ra thi thể người nhà lạnh băng, tức khắc mây đen mù sương tất cả đều chìm trong đau thương tuyệt vọng.

Những người mất đi người nhà bi thương khóc kêu trước Thần Điện, lời bọn họ khẩn cầu truyền tới tai Mã Tu Mông, thế nhưng tất cả đều là lời cầu xin chết thay vợ con, ấy là chuyện mà nữ thần cũng vô pháp làm được, Mã Tu Mông vô pháp nhúng tay vào sinh tử của nhân loại, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe mọi người khóc thút thít.

Xem mỗi một con người như con cái ruột thịt, giờ đây Mã Tu Mông tim đau như cắt nhưng không thể làm gì, bỏ ngoài tai những lời cầu nguyện, bất lực nhìn nhân loại bất lực, khó chịu chảy nước mắt, làm cho thực vật trên thế gian cũng trở nên vô lực khô héo, lá vàng ủ rủ quắt queo.

Ách Ất Nỗ nhìn thấy ái nhân rơi lệ cũng đau lòng không thôi, nhưng nàng lại không thể nói ra bất cứ lời an ủi nào, chỉ có thể ôm chặt Mã Tu Mông, như thể bị sự đau thương của nàng ấy cảm nhiễm mà nàng cũng không đành lòng nhìn nhân loại chịu khổ đến thế, liền sai dã thú trong rừng đến thôn trang, hỗ trợ đào bùn tìm thôn dân bị vùi lấp.

Bộ dạng những người qua đời trông mới xót xa làm sao, Mã Tu Mông không nỡ nhìn, bị Ách Ất Nỗ ôm về sơn động liền ghé vào giường hoa khóc không thành tiếng, nhưng nạn tai vẫn còn chưa kết thúc, rất nhanh, một cơn sóng nước đen mất khống chế lại tiến đến, lại thêm một chỗ thượng du đã mất kiểm soát, phát ra tiếng ầm ầm như vỗ vào lòng nữ thần Mã Tu Mông.

"Không! Không!" Mã Tu Mông nghe thấy tiếng vang lớn liền xuống khỏi giường hoa, nàng quỳ dưới đất cầu xin giống như nhân loại, đầu gối non mềm vì nàng quỳ phịch xuống đất mà rách da, một chút máu tươi đã kích thích khứu giác nhạy bén của Ách Ất Nỗ, nàng lập tức đi qua muốn nâng Mã Tu Mông dậy, lại bị Mã Tu Mông im lặng cự tuyệt.

Mã Tu Mông chắp hai tay mười ngón giao nhau trước ngực, thân là nữ thần giờ đây bất lực chỉ có thể cầu nguyện như nhân loại, nàng khóc ròng mặt giàn giụa nước mắt nói: "Mẫu thân ơi! Hỡi mẫu thân, xin người hãy cứu giúp nhân loại đi! Con cầu xin người!"

Nàng chỉ có thể khóc cầu mẫu thân Ngải Thư Đặc của nàng, thậm chí không biết lời khẩn cầu của mình liệu có truyền tới tai nữ thần trên trời cao.

Ách Ất Nỗ cực kỳ đau lòng, dòng nước đen đang nhe nanh trào dâng lao về phía thôn trang của nhân loại, lượng nước bùn mãnh liệt như mãnh thú... Rất có thể sẽ nhấn chìm toàn bộ thôn xóm trong nay mai không chừng.

Như vậy, Mã Tu Mông nhất định sẽ càng thêm khổ sở.

Không cách nào nâng dậy ái nhân đang quỳ xuống đất khóc thút thít không ngừng, Ách Ất Nỗ đứng trước nàng cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi cúi người xuống, hôn lên trán Mã Tu Mông một cái, hệt như lúc trước Mã Tu Mông hôn nàng vậy, một nụ hôn trước kia Mã Tu Mông đã mang đến cho nàng tất thảy, vậy thì bây giờ, nàng cũng phải trả giá vì Mã Tu Mông.

Mã Tu Mông khẽ ngẩng đầu lên, thấy Ách Ất Nỗ đã xoay người đi ra sơn động, đột nhiên cảm thấy có dự cảm bất an, Mã Tu Mông không màng trên mặt còn lấm lem nước mắt đã đuổi theo ra ngoài động, mưa to rất nhanh đã trôi sạch nước mắt của nàng, mưa trút ào ào không sao thấy rõ, rất nhanh Mã Tu Mông đã mất dấu Ách Ất Nỗ, thế là nàng lại chạy vội về hướng thôn trang.

Nàng biết Ách Ất Nỗ nhất định tính làm chút gì đó cho nhân loại, không, không đúng, là tính làm chút gì đó cho nàng!

Lúc này dòng nước đen đã lao gần đến thôn trang của nhân loại như một bức tường đen khổng lồ nhổ bật gốc cây cối bên đường, nhân loại nhỏ bé tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể ôm chặt người nhà chờ đợi vận mệnh hủy diệt.

Một khắc trước khi nước đen bao trùm toàn bộ thôn nhỏ, thánh thú Ách Ất Nỗ đột nhiên xuất hiện trước thôn trang, nhân loại còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Ách Ất Nỗ hai tay bắt lấy hai sừng trâu to lớn của mình, dùng sức gập lại, phát ra một tiếng đứt gãy làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Sừng trâu bị Ách Ất Nỗ không chút do dự bẻ xuống, nơi vết gãy chảy ra dòng máu đen hồng xen lẫn cùng nước mưa không ngừng chảy xuống, Ách Ất Nỗ lại không thèm để ý, chỉ ném sừng trâu của mình về hướng thôn xóm, vừa kịp đến đích trước dòng nước đen.

Toàn bộ thôn xóm chấn động, sừng trâu vừa tiếp xúc với mặt đất liền nhanh chóng hòa hợp nhất thể với mặt đất, mặt đất nháy mắt nhô cao, tất cả nhà cửa của nhân loại như được nhấc bổng lên trời cao, nước đen giờ đây còn chưa đến đầu gối của nhân loại mà toàn bộ thôn trang vẫn đang không ngừng cao hơn.

Mãi đến hôm sau sóng nước đen mới lắng xuống, nhân loại còn nghẹn họng nhìn trân trối không dám tin chuyện gì đã xảy ra, trong một đêm, thôn xóm giữa đất bằng đã được nâng lên cao như đỉnh núi, ở trên cao giúp bọn họ tránh khỏi tai họa bị nước đen nhấn chím, mà ngọn núi cao này hình thái kỳ lạ đất đá đen nhánh, nghiễm nhiên giống hệt sừng trâu của Ách Ất Nỗ, ngọn núi khổng lồ quanh co nhưng vẫn giữ được sự cân bằng hoàn hảo, vững vàng nâng đỡ thôn trang.

Mà lúc này Ách Ất Nỗ như đã mất đi sức lực chậm rãi mềm nhũn nằm xuống mặt đất ẩm ướt, đến hình người cũng không duy trì được nữa, hóa thành hình thú nguyên bản, da lông mất đi vẻ óng ánh thoạt trông suy yếu vô cùng.

Sừng trâu là nơi nàng chứa đựng thần lực, vị thần mất đi thần lực sẽ vô cùng vô cùng suy yếu, Ách Ất Nỗ sẽ tiêu vong......