Giác Tế

Chương 21: H. Lưu lại tình yêu



Mưa đã tạnh, bầu trời rẽ mây nhìn thấy mặt trời, người dân quỳ rạp xuống đất cúng bái, trước một ngày mưa to ngừng lại, thế gian chấn động phát ra tiếng ầm ầm chói tai, người dân biết rằng, ấy chính là dấu hiệu tức giận của nữ thần Ngải Thư Đặc.

Mưa to đột nhiên ngừng lại như là đột nhiên im bặt, mọi người không biết Ngải Thư Đặc làm thế nào dừng được cuộc hỗn loạn giữa hai vị thần, nhưng niềm vui sống sót sau tai nạn vẫn khiến mọi người cử hành các loại nghi thức, nghi thức cảm ơn thần, nghi thức trấn an thần, chuyện phải làm còn nhiều nhiều lắm.

Bên này nhân loại hoan thiên hỉ địa đắm chìm trong vui sướng, nơi rừng rậm lại một mảnh mây mù sương đen, Mã Tu Mông nằm sấp trên người Ách Ất Nỗ thương tâm không thôi, thần thể dưới thân đã ngày càng yếu ớt.

Da lông toàn thân Ách Ất Nỗ đã mất đi ánh sáng lóa mắt khi xưa, bờm lông cũng không còn tung xoã, bết dính lên người Ách Ất Nỗ trông ủ rũ vô cùng.

Mã Tu Mông vuốt da lông nàng, nhân loại đã được cứu giúp, nhưng nàng lại phải mất đi một niềm yêu thương khác.

Ách Ất Nỗ ngồi dậy khẽ liếm gương mặt Mã Tu Mông, thay nàng liếm đi nước mắt, thân mật cọ xát bàn tay mềm mại của Mã Tu Mông, khoảnh khắc trước khi sinh mệnh sắp sửa trôi đi, nàng không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận, nàng chỉ cảm thấy thỏa mãn vì bảo vệ được vạn vật mà Mã Tu Mông trân ái.

Nàng đã học xong ái tình, hóa ra đó là thứ mỹ diệu đến thế.

Mã Tu Mông cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, trên mặt có ưu thương, nhưng lại không muốn lúc Ách Ất Nỗ rời đi lại nhìn thấy nét mặt khổ sở của nàng, đặt tay lên mu bàn tay Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông miễn cưỡng lộ ra tươi cười "Nhân loại được cứu vớt rồi, nàng chính là thủ hộ thú giỏi nhất đấy."

Ách Ất Nỗ ưm ưm hai tiếng, hưởng thụ Mã Tu Mông ôn nhu vuốt ve.

Mã Tu Mông chậm rãi cưỡi lên người Ách Ất Nỗ, nàng bỏ đi sa y trở nên trần truồng, vuốt ve giữa hai chân Ách Ất Nỗ nhẹ giọng nói "Ách Ất Nỗ, hãy để ta lưu lại hài tử của nàng."

Dưới sự vuốt ve của Mã Tu Mông, dương vật Ách Ất Nỗ liền có phản ứng, gắng gượng dựng lên, Mã Tu Mông cúi đầu liếm dương vật đang dần phản ứng, chậm rãi liếm ướt, nhắm ngay chính huyệt khẩu mình "Ách Ất Nỗ, hãy để ta lưu lại tình yêu của nàng."

Nàng ngồi xuống, da lông Ách Ất Nỗ run lên một chút nháy mắt bị mềm mại bao quanh, bởi vì chưa đủ tiền diễn mà Mã Tu Mông cảm thấy khô khốc đớn đau, nhưng nghĩ đến dưới thân là Ách Ất Nỗ yêu dấu của nàng, nâng mông thọc vào rút ra vài cái đã chảy nước ra, vách trong ướt át giúp ra vào càng thêm thoải mái.

"Ư a......" Mã Tu Mông khẽ ngửa đầu, hai tay bắt lấy da lông Ách Ất Nỗ chủ động nâng mông vặn eo, cái mông hồng hào mịn màng lên xuống không ngừng dán sát bụng Ách Ất Nỗ, mỗi lần đều phải cắm đến nơi sâu nhất, nàng muốn cho Ách Ất Nỗ bắn tinh vào sâu trong bụng nàng!

"Ưm..." Ách Ất Nỗ không nhúc nhích tùy ý Mã Tu Mông ở trên người nàng dâm loạn vặn eo, nữ thần mỹ lệ lại dâm đãng làm nàng đến chớp mắt cũng thấy nuối tiếc.

Mã Tu Mông vừa cưỡi vừa xoa cặp vú đầy đặn, thấy Ách Ất Nỗ nhìn nàng chằm chằm, liền cúi người xuống đút núm vú của mình vào trong miệng Ách Ất Nỗ, cảm nhận núm vú bị bú mút nhẹ nhàng, Mã Tu Mông vô cùng nhớ nhung những cái liếm mút hữu lực cường thế trước kia của Ách Ất Nỗ.

Dương vật trong cơ thể càng thêm cương cứng, Mã Tu Mông ngồi xuống thật sâu, sâu trong bụng bị đâm ẩn ẩn đau cũng không màng tới, chỉ muốn kề sát Ách Ất Nỗ, cái mông ngoáy tới ngoáy lui, dương vật nóng hừng hực trong cơ thể không ngừng đè ép vách trong, Mã Tu Mông nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội hưởng thụ tư vị hoan ái cùng Ách Ất Nỗ được nữa, liền kẹp chặt hoa huyệt của mình, nỗ lực nhớ kỹ hình dạng của Ách Ất Nỗ.

Lúc này Ách Ất Nỗ trông đã yếu lắm rồi, gần như không còn sức liếm mút núm vú mà nàng yêu thích nhất nữa, chỉ có thể ngậm trong miệng không nỡ buông, đầu lưỡi khẽ liếm như có như không, Mã Tu Mông rất đau lòng, chỉ có thể cử động nhanh hơn càng nỗ lực lấy lòng Ách Ất Nỗ.

"Ách Ất Nỗ, bắn vào trong thân thể ta đi, để tinh tử của nàng ở trong thân thể ta trưởng thành khỏe mạnh." Mã Tu Mông là nữ thần tự nhiên, nàng tin rằng mình có thể sinh ra hài tử cho Thánh thú trước mắt này, nàng muốn lưu lại kết tinh của hai người để làm chứng minh, không để sau khi Ách Ất Nỗ biến mất sẽ bị người đời quên lãng.

Nàng nguấy mông, để dương vật thô to quấy loạn trong hoa huyệt mình, cường ngạnh cạy ra mỗi tấc vách trong, mọi chỗ đều bị hung hăng đè ép cọ xát, Mã Tu Mông ái muội rên rỉ, dâm thủy đọng lại trên lông bụng Ách Ất Nỗ thành một vệt nước nhỏ.

Lần này Ách Ất Nỗ đã mất đi sức bền kinh người, một phần suy yếu do mất đi thần lực, một phần do si thái mị hoặc của Mã Tu Mông, nàng rầu rĩ phát ra tiếng gầm nhẹ, dương vật chôn sâu trong mỹ huyệt ướt mềm run rẩy mấy cái, một luồng nhiệt dịch liền bắn vào hoa tâm mềm mại của Mã Tu Mông.

"Ứm a!" Hai chân Mã Tu Mông kẹp chặt bụng Ách Ất Nỗ, trong bụng căng nóng làm nàng rùng cả mình, nhưng vẫn nỗ lực thả lỏng vách trong để Ách Ất Nỗ bắn vào càng nhiều càng tốt.

Ách Ất Nỗ không nhịn được đạp đạp móng guốc xuống đất, tự mình dùng sức nẩy vào cơ thể Mã Tu Mông, lúc này nàng cũng muốn cho Mã Tu Mông hoài thai hậu duệ của mình, có lẽ đó cũng chính là bản năng cuối cùng còn lại, để Mã Tu Mông mang thai đứa con của mình, nàng phải dùng cách này chiếm hữu thời gian còn lại của Mã Tu Mông.

Cảm giác khoang dựng dục hài tử trong cơ thể bị dương vật cường ngạnh phá ra, Mã Tu Mông hét lên một tiếng vừa sướng vừa đau, bị bắn thẳng tinh ào ào vào trong tử cung, trước sự thô lỗ của Ách Ất Nỗ nàng không hề buồn bực chút nào, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm Ách Ất Nỗ, cổ vũ nàng càng thêm hung ác chiếm hữu mình.

Khi Ách Ất Nỗ thọc vào rút ra khoang thịt trong cơ thể, nàng liền hôn liên tục lên khuôn mặt và mi mắt Ách Ất Nỗ, nhẹ giọng nói ra những lời yêu thương âu yếm.

Bụng bị rót đầy ắp nóng bỏng, Mã Tu Mông nhìn đôi mắt dần mất đi ánh sáng của Ách Ất Nỗ, trong lòng khó chịu như bị bóp chặt, không muốn dương vật đã mềm nhũn của Ách Ất Nỗ rời khỏi cơ thể, mặc dù có lẽ ngay sau đó Ách Ất Nỗ sẽ phải hoàn toàn rời khỏi nàng.

Cảm giác gương mặt ngày một ướt, Mã Tu Mông thấy Ách Ất Nỗ chậm rãi liếm nàng một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Mã Tu Mông cảm nhận được thân thể Ách Ất Nỗ dần trở nên trong suốt, lúc này không đành lòng nước mắt lại chảy ra, hai tay vuốt ve thân thể Ách Ất Nỗ, nếu thần chết đi, khả năng sẽ biến thành một bộ phận của thế gian, cũng có thể sẽ tiêu tán trong vạn vật.

"Đừng rời đi, hỡi tình yêu của ta." Con tim Mã Tu Mông vỡ tan, tuy rằng ngay từ đầu nàng vì nhân loại mới đến thuần hóa Ách Ất Nỗ, nhưng giờ đây nàng đã không thể tách rời Ách Ất Nỗ, tâm nàng đã ở bên Ách Ất Nỗ, Ách Ất Nỗ rời đi làm nàng cảm thấy đau triệt nội tâm.

Vào lúc nàng đang rơi lệ khóc thút thít thì đột nhiên một vầng kim quang mờ nhạt bỗng quay chung quanh.

Ngay từ đầu Mã Tu Mông cũng không để ý tới chút kim quang khinh bạc hệt như kim phấn bay bay trong không khí kia, nhưng sau đó kim quang càng ngày càng nhiều, như là một con sông vàng kim đổ tràn lại đây, khi Mã Tu Mông chú ý tới thì kim quang đã bao quanh bốn phía các nàng, sáng đến nỗi Mã Tu Mông không tài nào mở được mắt.

Nàng nhận ra đây là tín ngưỡng của nhân loại, nhưng nàng chưa bao giờ được thấy lượng tín ngưỡng thành kính to lớn đến nhường này......