Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 38



Anh quyết định dùng trầm mặc để biểu thị sự không phục.

Giang Chức dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn anh một cái, liền ngả đầu dưỡng thần không quan tâm anh nữa.

Cái di động bị bể màn hình kia, lúc này vang lên, là Tiết Bảo Di gọi tới, Giang Chức lười chuyển động, nâng cái tay quý giá lên, A Vãn hiểu ngay, lấy di động nhận điện thoại, cũng ấn loa.

"Chức Ca Nhi, Lục gia làm một tiệc rượu thương nghiệp, 7 giờ tối, cậu tới không?"

Giang Chức âm thanh hữu khí vô lực: "Không đi."

Tiết Bảo Di là tên ham chơi, trong điện thoại xúi giục anh đi: "Con nhỏ Lục Thanh kia không biết lại làm chuyện xấu gì, cậu không tới nhìn xem sao?"

Trong tứ đại thế gia, Lục gia cùng Giang gia luôn luôn bất hòa, trưởng bối hai nhà cũng không biết là kết thù oán gì, tranh đấu gay gắt vài thập niên cũng chưa ngừng nghỉ.

Lục gia đại công tử có chứng thích ngủ, cả một ngày thời gian tỉnh không nhiều lắm, trong đám đồng lứa giao cho Nhị tiểu thư Lục Thanh chưởng gia.

Con nhỏ Lục Thanh kia mới hơn hai mươi, Tiết Bảo Di thật ra rất bội phục cô ta, nữ tổng tài bá đạo nhà, không phải người bình thường.

Giang Chức vẫn không hứng thú: "Hôm nay tôi không ra ngoài."

Tiết Bảo Di hừ hừ: "Sao, tu thân dưỡng tính à?" Bữa tiệc của nhà họ Lục, nhà cũ Giang gia bên kia chắc chắn sẽ có người tham dự, thằng nhãi Giang Chức này không khỏi quá nhàn nhã tự tại, gia tài hàng tỉ không tranh?

Tiết Bảo Di cũng thấy gấp thay anh, tuy nói Giang lão phu nhân thương Giang Chức nhất không phải giả, nhưng thân thể Giang Chức không biết cố gắng mà, thuộc hạ không có bao nhiêu thực quyền, đều để đại phòng nhị phòng nắm mất.

Giang Chức còn dáng vẻ lười nhác như chuyện không liên quan đến mình: "Buổi tối ra ngoài không an toàn, quỷ đoản mệnh tôi đây, tiếc mạng."

"Cậu đang nói chuyện quái quỷ gì."

Giang Chức trở mình, cũng không buồn ngủ, liền ngồi dậy, lại nhìn chằm chằm tay mình, thất thần mà trả lời Tiết Bảo Di: "Đẹp quá ra ngoài sẽ bị cướp sắc."

Chu Từ Phưởng nói, bảo anh tối nay đừng ra khỏi cửa.

Tiết Bảo Di: "..."

Tới hoàng hôn mới kết thúc quay phim.

A Vãn vừa lúc từ ngoài về, đưa di động mới tới trước mặt ông chủ: "Di động đã thay xong." Hơn nữa, "Cũng dán màn hình cho ngài luôn rồi."

Anh là tận tâm tận lực cỡ nào chứ!

"A Vãn."

"Vâng, ông chủ."

Giang Chức nắm di động mới thưởng thức, lòng bàn tay như có như không vuốt trên màn hình: "Đầu óc ngốc quá thì không cần tự cho là thông minh."

A Vãn: "..."

Màn hình di động là được cửa hàng dán miễn phí! Trách anh chắc?

Giang Chức xé màn hình di động xuống, ném vào thùng rác, cầm áo khoác đứng dậy.

A Vãn theo sau: "Tôi đưa ngài về?"

Giang Chức đi ra ngoài, khóe miệng nhẹ giơ lên, cười nhẹ gần như không thấy, khiến cho thần sắc có bệnh của anh thêm vài phần phấn chấn, bộ dáng càng thêm đẹp tuyệt trần.

Giống một yêu tinh.

Giang yêu tinh nói: "Không vội, còn sớm."

Sớm?

Bên ngoài mặt trời cũng xuống núi rồi.

A Vãn móc chìa khóa xe ra, hỏi: "Vậy ngài đi đâu?"

"Đến cầu Bát Nhất Đại."

Chậc chậc chậc, trách không được trong mắt xuân tình nhộn nhạo, A Vãn lúc này thông minh lên: "Ngài đi tìm Chu tiểu thư dán màn hình chứ gì."

A Vãn cảm thấy đúng là vậy, ông chủ còn rất dính người.

Giang Chức không đáp lại, liền nhàn nhạt hỏi câu: "Con gà Chu Từ Phưởng đưa cho tôi gần đây thế nào?"

A Vãn không tranh công, nhưng lại không thể hiểu được mà rất tự hào, vui vẻ báo cho ông chủ một chút tình hình gần đây của con gà kia: "Răng khỏe dạ dày khỏe thân thể tốt ăn được ngủ được."

Giang Chức ừ một tiếng, độ cong nơi khóe miệng lại cao lên một chút.

A Vãn nghĩ thầm, con gà kia thật tốt số, cũng chỉ vì là tín vật đính ước, địa vị lập tức từ đồ ăn trong mâm biến thành bảo bối trong tay.

Chưa tới 6 giờ, Chu Từ Phưởng liền tới cầu Bát Nhất Đại bày quán, hôm nay là thứ sáu, cô buôn bán rất đắt, mới nửa giờ đã dán được tám cái màn hình.

Phía bên cầu đối diện rất nhiều người nhảy ở quảng trường, tiếng nhạc mở rất lớn, rất là náo nhiệt.

Bên cạnh Chu Từ Phưởng có một bác gái bày quán bán đậu hủ thúi, khách cũng không nhiều lắm, bác gái nhàm chán không có việc gì làm liền quay sang hàn huyên với Chu Từ Phưởng.

"Tiểu Chu sao hôm nay tới sớm vậy?"

Chu Từ Phưởng cúi thấp đầu, thanh âm thấp thấp lạnh lạnh: "Phim trường kết thúc công việc sớm."

Bác gái bày quán ở đây cũng được nửa năm, biết Chu Từ Phưởng là người không thích nói chuyện, nhưng lại rất lễ phép, kiên định chịu làm, ấn tượng của bà ấy với cô thực không tồi, nghĩ nhà mình còn có đứa con trai độc thân, liền nhất thời nổi lên ý tác hợp.

"Cháu cũng thật cần mẫn, không giống tên nhãi ranh nhà bác, cả ngày chỉ biết chơi game." Nói đến đây, bác gái ha ha cười một tiếng, trên mặt có hai phần kiêu ngạo đắc ý, "Tiểu tử thúi kia không có chí tiến thủ, cũng chỉ có khuôn mặt còn coi được."

Chu Từ Phưởng không am hiểu giao tiếp với người khác, liền chỉ chuyên tâm nghe, không tiếp lời.

"Tiểu Chu cháu bao nhiêu rồi?"

Cô không nhớ rõ sinh nhật mình, sư phụ cứu cô ra thì chỉ nói cho cô năm sinh, cô trả lời: "Cháu hai mươi hai."

Hai mươi hai đã ra đây bày quán kiếm sống, bác gái phỏng đoán cô học ít: "Con trai bác lớn hơn cháu hai tuổi, nó hai mươi bốn, tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, không lo đi tìm công việc, cũng không có đứa bạn gái nào, cả ngày chỉ biết mày mò gây dựng sự nghiệp." Chủ đề cứ vậy thuận theo tự nhiên mà tiếp tục, "Cháu thì sao Tiểu Chu, có bạn trai chưa?"

Cô gái này tuy rằng trình độ văn hóa không cao, nhưng trông cũng đẹp, tính tình tốt, bác gái càng xem càng thích.

Chu Từ Phưởng mày đẹp nhăn một chút: "Không có."

Quá đúng lúc! Bác gái cười đến nếp nhăn khóe mắt đều hiện ra: "Bác thấy cháu mỗi ngày cô đơn một mình, cũng không có bạn bè, nếu không thì vậy đi, cháu cho bác Wechat, bác về nhà bảo tiểu tử thúi nhà bác thêm cháu, người trẻ tuổi bọn cháu có nhiều chuyện để nói, quen biết nhiều bạn cũng tốt mà."

Chu Từ Phưởng không muốn cho người lạ phương thức liên hệ, đang buồn rầu xem nên cự tuyệt thế nào, một thanh âm đã thay cô trả lời.

"Cô ấy không dùng Wechat."

Tiếng nói dễ nghe.

Cô biết là Giang Chức, ngẩng đầu, mày đang nhăn cũng giãn ra.

Bác gái hiển nhiên rất bất mãn với Trình Giảo Kim đột nhiên nhảy ra này, tìm kiếm thanh âm vừa rồi trừng mắt qua: "Cháu là?" Tiểu tử này, quá đẹp trai!

Giang Chức ném điện thoại tới trước mặt Chu Từ Phưởng, nhíu mày kiếm liếc người: "Tôi tới dán màn hình."

Chỉ là khách tới dán màn hình, bác gái lười đi để ý, có khách lại mua đậu hủ thúi, bà ấy không có thời gian tán gẫu, xé tờ giấy đưa cho Chu Từ Phưởng: "Tiểu Chu cháu viết Wechat cho bác, bác lớn tuổi rồi, không viết ra thì không nhớ được."

Chu Từ Phưởng rối rắm một lát, đẩy tờ giấy lại: "Cháu không dùng Wechat."

"..."

Bác gái hậm hực mà về, quăng ánh mắt xem thường cho Giang Chức đang ở một bên cười khiêu khích, trong lòng chửi thầm: Đẹp trai thì ghê gớm lắm à!

"Xin, xin chào."

Là người khách nữ trẻ tuổi mua đậu hủ thúi, đang e lệ ngượng ngùng mà nhìn Giang Chức: "Có thể cho em Wechat của anh không?"

Giang Chức thu hồi độ cong ở khóe miệng, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo: "Không thể."

Bác gái: "..."

Cái thế giới chỉ nhìn mặt này thật khiến người ta tức giận mà, bác gái trong lòng không vui, tay run lên bỏ hai miếng đậu hủ thúi vào chảo dầu, nổi giận đùng đùng hỏi khách nữ kia muốn cay hay không.

Người phụ nữ ném xuống mười đồng tiền, đậu hủ thúi cũng chưa lấy đã đỏ mặt túng quẫn không thôi mà chạy.

Bác gái: "..."

Người qua đường lui tới xô xô đẩy đẩy, Giang Chức nhíu mày dịch sang phía Chu Từ Phưởng, tìm chỗ đất trống ngồi xổm xuống, một thân quần áo định chế không hợp với không khí phố phường này, anh lại không màng, nhìn chằm chằm mặt cô: "Em bày quán ở đây, có phải thường xuyên có người đến gần em không?"