Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 34: Không Đợi Được



Làm được điều mà mình mong muốn, chính là một loại cảm giác vô cùng sảng khoái và thoả mãn. Thạch Dị Quy biết thời gian không còn nhiều, vì sau hai ngày nữa anh đã phải lên đường cùng đoàn tình nguyện đến Vũ Hán.

Ngày hôm sau, anh lái xe đến trước cổng nhà để đưa Mã Anh Kỳ đi học.

"Em hỏi anh một chuyện có được không?"

"Em hỏi đi!"

Cô ngại ngùng ngồi bên cạnh ghế phụ lái, im lặng một lúc lâu mới mỉm cười hỏi.

"Anh thích em... Từ khi nào?"

Thạch Dị Quy đang cười thì hơi ngừng lại một chút, nhưng khó giấu được ý cười ngập trong đôi mắt. Anh cũng không rõ bản thân mình biết yêu một người từ bao giờ. Nhưng anh chắc chắn, ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh đã có một ấn tượng rất tốt, cực kỳ tốt. Tuy lúc đó không khẳng định là yêu, nhưng chính xác là đang rung động. Phải. Đôi lúc anh còn thấy mình hơi hồ đồ vì phải lòng một học sinh cấp hai.

"Anh cũng không biết. Sao vậy? Vẫn còn chưa tin chuyện anh nói thích em ư?"

Mã Anh Kỳ nghe anh hỏi thế thì vội vàng xua tay.

"Không không. Chỉ là em... Thật ra em..."

Cô vừa nói vừa ngập ngừng, sau đó thì xấu hổ cụp mắt mà lí nhí nói.

"Em đã thích anh, từ lúc chúng ta cùng nhau làm từ vựng Tiếng Anh ở công viên."

Thạch Dị Quy ngạc nhiên đến mức phải phanh xe lại, khiến cô giật mình suýt nữa đập đầu ra trước. Cũng may anh phản ứng nhanh mà ôm lấy cô, lúng túng.

"Anh xin lỗi! Em không sao chứ? Có phải bị doạ sợ rồi không?"



Mã Anh Kỳ lắc lắc đầu. Sau đó nhìn vào mắt anh, hai người ngồi trong xe nhìn nhau im lặng. Cô của lúc này chính là đang thấy hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Cô muốn trân trọng từng khoảnh khắc ở bên cạnh anh, từ lúc vừa gặp anh lần đầu tiên, đến khi nảy sinh tình cảm và khi chính thức hẹn hò.

Đến trước cổng trường, Thạch Dị Quy tháo dây an toàn ra cho cô, hôn lên môi cô một cái rồi bảo.

"Khi nào gần tan học thì nhắn tin anh. Anh đón em đi ăn trưa."

Cô mỉm cười, cũng hôn lại anh một cái. Sự phấn khích và hạnh phúc tột điểm làm mắt cô sáng lên như một dải ngân hà bao la. Nhưng cô lại không biết rằng, những ngày này với Thạch Dị Quy lại vô cùng quan trọng và đặc biệt. Sau khi từ trường của cô rời khỏi, anh đến thăm mộ của mẹ, đứng trước mộ bà nhìn hương khói bay lượn lờ mà lòng đây tâm trạng. Gió thổi làm tóc anh bay lên, chiếc áo sơ mi rộng cũng phập phồng.

Sau nhiều chuyện xảy ra, anh được một người từ một thế giới khác tràn đầy tình yêu và năng lượng sưởi ấm. Thế giới tăm tối của anh dần được đẩy lùi, dần được thắp đầy nến và phủ đầy hoa. Anh không sợ dịch bệnh ở Vũ Hán, nhưng lại sợ sự mạnh mẽ trong tâm của Mã Anh Kỳ không đủ lớn mạnh. Hai ngày nữa rời đi, anh chỉ có thể dùng một lí do vẹn toàn nhất để nói cho cô hiểu.

Đón Mã Anh Kỳ tan học xong, hai người đến một cửa hàng bán đồ nướng để ăn trưa. Ở đây ngoài món nướng ra còn có món tráng miệng khác như kem, trái cây giải nhiệt.

"Còn nhớ lần mà chúng ta gặp nhau là ở đâu không?"

Thạch Dị Quy đột nhiên hỏi, làm cô ngẩn ra vài giây mới nhớ lại. Lần mà cô và anh gặp mặt nhau đầu tiên, là ở bên cạnh xe kẹo đường. Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi đến chỗ xe kẹo gần công viên mua kẹo ăn.

"Của em."

"Em ăn hai cây rồi, không ăn nổi nữa!"

"Một chút nữa thôi!"

Mã Anh Kỳ lắc đầu cười, vừa định bỏ trốn thì bị anh ôm gọn từ sau lưng, hai người vui vẻ cười khúc khích. Anh quay người cô lại nhìn nhau, khung cảnh lãng mạn rơi vào không gian ngọt ngào, ái muội. Môi gần môi, mỗi lần nhìn xuống môi của cô là anh liền không kìm được muốn hôn nó. Hoa mận thơm ngào ngạt trên đỉnh đầu, lác đác vài cánh hoa trắng tinh rơi xuống như tuyết.

Môi hai người quyện vào nhau nồng nàn, day dưa dư vị ngọt thanh sót lại của kẹo đường.

Không phải ngay tại thời điểm anh nói thích cô mà cả hai mới bắt đầu yêu. Mà hai người đều phải lòng nhau từ trước, nên khi bên cạnh nhau thì sự ngọt ngào lại tăng lên gấp bội. Sau khi ăn uống xong, Thạch Dị Quy đưa Mã Anh Kỳ về lại chung cư của mình.

"Ngồi đợi lát nhé! Anh làm nước ép cho em!"



Anh vẫn nhớ rõ cô thích uống nước ép, còn nhớ luôn cả lần cô vì gạt anh muốn uống nó mà chạy mất, để lại chiếc đồng hồ bản thân muốn tặng. Từng chuyện một đều giản đơn, nhưng lại in trong tâm trí vô cùng sâu sắc.

Mã Anh Kỳ uống nước ép, sau đó cùng Thạch Dị Quy ngồi xem phim hoạt hình, xem phim hành động trên đài truyền hình.

"Anh biết không? Em đã định đỗ Đại học rồi mới tỏ tình anh đấy! Nhưng chưa gì anh đã làm trước một bước rồi."

"Vậy ư? Lúc đầu anh cũng có suy nghĩ đó!"

Cô kề vai kề má với anh, nghiêng đầu nhìn sang anh hỏi.

"Vậy tại sao bây giờ anh lại nói?"

Anh khựng lại, nhìn vào mắt cô. Sau đó anh không nói gì, đột nhiên nhích đến gần rồi kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô thản thốt, vì dù sao bản thân so với anh cũng còn quá non trẻ, không đủ kinh nghiệm khi yêu đương mặn nồng. Nhưng anh cũng như cô mà thôi, chẳng qua chỉ là hai người lần đầu yêu đương.

Cô đảo mắt, hơi nơm nớp lo sợ hành vi tiếp theo của anh. Dự đoán trước được một phần, mặt cô lại càng thêm đỏ ửng, cụp mi mắt, rơi vào yết hầu quyến rũ. Nó đang di chuyển lên xuống với tần suất gấp gáp.

Anh nhẹ nhàng trả lời.

"Vì anh không đợi được."

Mã Anh Kỳ bối rối, nhìn anh càng tiến gần đến mình hơn nữa, đến khi không nhìn rõ mặt anh mà chìm vào hôn sâu. Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, tivi vẫn đang chiếu dang dở bộ phim họ đang xem. Thạch Dị Quy nhoài người về trước, cô theo phản xạ phải ngã ra sau rồi từ từ nằm xuống sô pha.

Đến khi anh hơi mất bình tĩnh, hai tay từ cổ trượt xuống ngực của cô, mới phát hiện ra cô vì hoảng sợ mà khóc thút thít. Anh bối rối, vội rút tay về nhìn cô lo lắng, áy náy nói.

"Xin lỗi! Xin lỗi em! Làm em sợ rồi!"

...