Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 33: Tỏ Tình



"Thôi đi! Dù gì người cũng đã chịu trách nhiệm trước Pháp luật rồi."

"Nhưng mà tay của anh..."

Viên Mẫn định nói tiếp, nhưng Thạch Dị Quy cứ xem như không có gì mà làm lơ đi, tiếp tục nấu ăn. Anh bận bịu một hồi, anh ta cũng tự thấy mình cần giúp đỡ mà chạy ra chạy vào rất tấp nập. Đến khi cả hai đều nhận được điện thoại từ khu dã chiến.

Đội trưởng của khu dã chiến thông báo, ở Vũ Hán vừa phát sinh một loại dịch bệnh rất lạ và đang bắt đầu có tốc độ lây lan. Có thể trong hai ngày tới, toàn bộ quân đội và bác sĩ tình nguyện sẽ đi chuyển đến Vũ Hán dựng trại và ở đó lâu dài. Trước mắt đã có người vì căn bệnh này, tắt đường hô hấp mà tử vong.

"Lần này đi có thể sẽ lành ít dữ nhiều, các cậu hãy cố gắng."

Điện thoại vừa tắt, gương mặt của cả hai người đã dần mất đi sức sống. Còn có loại dịch bệnh gì lấy đi tính mạng của con người kinh khủng đến như vậy?

"Dị Quy! Chuyện của anh và Anh Kỳ..."

Thạch Dị Quy cười một tiếng.

"Gì vậy? Nói cứ như tôi sắp chết ấy! Gan anh bé thế thôi à?"

Viên Mẫn nhăn mày.

"Nhưng cũng không thể xem nhẹ được. Lần này đến Vũ Hán, còn không biết bao giờ mới quay lại."

Bữa ăn của hai người diễn ra trong không khí yên lặng và nặng nề. Sau khi ăn xong, Thạch Dị Quy cũng không còn tâm trạng nói chuyện nên Viên Mẫn đã lên phòng đóng cửa lại trước. Anh ngồi một mình ở ghế sô pha hút thuốc, nhìn tấm ảnh mà trước đó đã lưu lại trên trang cá nhân của trường Trung học Nam Kinh.

Đột nhiên có một suy nghĩ chạy qua trong đầu, thôi thúc anh đến từng mạch máu trên cơ thể. Anh hút hết điếu thuốc, dập lửa rồi nhắn tin cho Mã Anh Kỳ.

[Tối nay em rảnh không?]

Mã Anh Kỳ vừa học xong, đang ngồi trên xe thì nhận được. Cô mở lên xem, sau đó nhìn lại thời khoá biểu trên ba lô của mình rồi đáp.

[Dạ có.]



[Ăn tối được không? Anh đón em.]

Cô nhìn thấy dòng chữ này, tim đập thình thịch như trống, phút chốc mặt đỏ lên, bị ông Mã ngồi trước xe phát hiện. Ông cười cười, vừa nhìn gương chiếu hậu trong xe vừa trêu cô.

"Này nhé! Nói chuyện với ai mà tủm tỉm thế? Dị Quy phải không?"

Mã Anh Kỳ bị nói trúng tim đen, mặt còn đỏ hơn nữa. Cô chột dạ, không dám trả lời. Ông Mã sợ cô ngại ngùng, nên chỉ bật cười rồi thôi không hỏi nữa. Sau khi chốt xong thời gian và địa điểm, cô về nhà với tâm trạng vui vẻ phấn khích.

Chọn một chiếc váy xinh, một đôi giày đẹp, nền nã và dịu dàng. Cô cảm thấy dường như mình cần nói ra điều gì đó vào lúc này. Phải chăng thời cơ đến rồi, vừa hay cô chuẩn bị lên Đại học. Lúc đó được tự do yêu đương, thật là tuyệt quá. Vừa nghĩ vừa ngồi trước gương, vẻ đẹp dịu dàng của Mã Anh Kỳ lúc này không gì sánh được. Cô mặc váy trắng, tóc đen, môi đỏ mọng, trong trẻo và thơ ngây như một thiên thần.

Đứng trước cổng nhà, hoài niệm nhất vẫn là lần đầu tiên Thạch Dị Quy đến tận nhà để đón cô. Xe vừa dừng lại, kính xe đã hạ xuống. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, gương mặt điển trai cùng nụ cười duyên và ánh mắt đa tình.

"Kỳ Kỳ đợi có lâu không?"

Mã Anh Kỳ cười, lắc đầu.

"Không ạ."

Hai người lên đường đến điểm hẹn. Cô cảm thấy hơi tò mò, vì lần này nơi mà Thạch Dị Quy chọn không phải quán ăn bình dân mà là một nhà hàng. Chính vì vậy, nên cách ăn mặc của hai người cũng có phần lịch sự hơn thường ngày. Lúc ngồi xuống bàn, anh đưa bó hoa hồng mà mình đã chuẩn bị ra cho cô, mỉm cười.

"Tặng em."

"Em cảm ơn."

Mã Anh Kỳ vui vẻ nhận lấy, gương mặt xinh xắn phiếm hồng. Trước khi thức ăn được bày ra, Thạch Dị Quy nhìn cô, đột nhiên cảm thấy khó nói, cứ mãi ngập ngừng. Nhận ra được hình như anh có điều gì đó khác thường, cô mới hỏi.

"Anh... Muốn nói gì với em ạ?"

"Anh..."



Anh nhìn cô đang tươi cười với mình, sau đó lại nhớ đến những gì mà Đội trưởng ở khu dã chiến và Viên Mẫn đã nói. Vì tình hình dịch bệnh vừa bùng phát, nên tin tức chưa lan rộng. Anh muốn nhân cơ hội này, trước khi Mã Anh Kỳ biết được tính nghiêm trọng của vấn đề mà thổ lộ với cô.

Nếu như giống với lời mà Đội trưởng nói, lần này đến Vũ Hán lành ít dữ nhiều. Vậy thì, anh vẫn mong mình có thể dũng cảm một chút. Mã Anh Kỳ ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng cũng hồi hộp. Thạch Dị Quy nhìn cô, đôi mắt quyến rũ mang theo nét gì đó khó cưỡng, dần chuyển sang dịu dàng vô độ.

"Anh thích em."

Mã Anh Kỳ ngây ngốc, hai mắt to tròn nhìn anh không thôi. Việc này khiến anh có phần bối rối, nhưng sau đó vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, lập lại lần nữa.

"Kỳ Kỳ chắc không phải đang nghe nhầm đâu nhỉ?"

"A?"

Trong lúc ăn, hai người cứ nhìn nhau, thi thoảng lại mỉm cười. Rời khỏi nhà hàng, Mã Anh Kỳ vừa bước ra đã có một vòng tay choàng qua vai cô, thật dịu dàng và ấm áp.

"Anh đưa em sang đường."

Cô ngại ngùng gật đầu. Trong lòng vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, không nghĩ rằng bản thân lại đạt được mục tiêu nhanh như vậy. Kể từ giây phút đầu tiên gặp Thạch Dị Quy, cô đã đặt ra cho mình một kế hoạch. Cô muốn tỏ tình anh, muốn làm bạn gái của anh. Và bây giờ, không cần đợi cô ngỏ ý, anh đã thừa nhận mình cũng thích cô.

Vậy thì còn gì bằng nữa chứ?

Sau khi vào trong xe, Thạch Dị Quy theo thói quen hằng ngày thắt dây an toàn cho Mã Anh Kỳ. Lúc xong, anh đột nhiên không ngồi ngay ngắn mà cứ nhìn cô thật gần. Cô ngượng ngùng cụp mắt, hỏi.

"Sao anh không lái xe đi?"

Anh đã làm được rồi. Cuối cùng cũng được bên cạnh cô với một tư cách khác, được chính thức nắm tay cô, nói chuyện thân mật với cô.

Không kìm chế được, Thạch Dị Quy hôn lên môi cô một cái. Cô giật mình, vô thức ngước lên lại bắt gặp ánh mắt mê hoặc của anh. Anh lại hôn cô một cái nữa, rồi thêm một cái nữa. Cô không từ chối, vì thời điểm này trở về sau cô có quyền được như vậy. Trong lòng nhen nhóm bao nhiêu là vui mừng, khiến tim cô đập rộn ràng như hội.

Anh đặt tay mình lên cằm của cô, luồng vào tóc rồi hôn lên môi cô, một nụ hôn thật sự. Cô cũng không ép bản thân mình từ chối nữa, căng thẳng đón nhận. Đôi môi hòa quyện vào nhau, dư vị ngọt ngào như kẹo, lại mát lạnh kích thích.

...