Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 54



Kem dưỡng da tay của cô có mùi hoa anh đào dịu nhẹ.

Lúc này An Tĩnh mới nhớ ra, trước khi ra khỏi nhà cô đều bôi một lớp kem trên tay.

Cô cúi đầu ngửi ngửi, nhưng lại phát hiện trên đường đến đây đã không còn mùi gì nữa rồi, cô chẳng ngửi thấy gì cả, lẽ nào mũi của cậu thính như vậy sao?

An Tĩnh nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

Trần Thuật đưa mắt ra hiệu chiếc ghế bên cạnh và nói: "Ngồi đi."

An Tĩnh gật đầu, ôm cặp trước ngực, ngồi xuống cạnh cậu.

Trên bàn đã có sẵn cà phê cậu gọi cho cô, An Tĩnh bỏ sách vở và bút ra khỏi cặp, đặt lên bàn.

Cô nghĩ một lúc, nói với cậu: "Thế này nhé, trước tiên hai chúng ta sẽ là một đề Toán. Làm xong sẽ cùng so đáp án, được không?"

Trần Thuật gật đầu, nói với vẻ sao cũng được: "Được."

"Vậy thì cứ thế đi." Cô lấy giấy nháp ra, đung đưa trước mặt cậu và nói: "Bây giờ bắt đầu làm nhé."

Trần Thuật khẽ nhúc nhích, ừ một tiếng, lúc này mới nhìn tờ bài tập, tay cầm bút, cụp mắt xuống nhìn đề bài.

Đã nói là ra ngoài để ôn bài.

Kết quả hai người thật sự rất chuyên tâm.

Hai người không nói chuyện cũng không thấy khó xử, ngược lại có một sự bình yên lạ thường, thời gian lặng lẽ trôi đi.

Chỉ là, chẳng bao lâu sau, ai đó đã phá vỡ sự im lặng.

An Tĩnh một tay chống đầu, cụp mắt làm bài tập, chút chút lại cau mày, suy nghĩ cách làm,mấy sợi tóc ở hai bên má xoà xuống hơi khó chịu, cô liên tục đưa tay vén tóc ra sau tai.

Gương mặt Trần Thuật hơi lạnh lùng, không phân biệt được cảm xúc ẩn chứa trên đó, chỉ có ánh mắt toát lên sự dịu dàng ôn hòa, cậu lẳng lặng nhìn một lúc rồi lại cúi đầu, lười nhác làm bài tập.

Rõ ràng là cô đang ngồi trước mặt cuốn hút cậu hơn bài tập.

Chưa đầy nửa giờ đồng hồ cậu đã làm xong. Đặt bút xuống, thong thả vươn vai một cái, nhân tiện quan sát xem người bên cạnh làm đến đâu rồi.

Nhìn dáng vẻ chăm chú của An Tĩnh lại không tiện làm phiền cô, chỉ có thể ngồi bên cạnh chơi một mình, xem điện thoại một lúc lại thấy chán, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nghịch điện thoại một hồi cậu quay sang nhìn An Tĩnh.

Ừ, quả nhiên Tiểu Tiên Nữ của mình càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

Trần Thuật nghiêng đầu, dựa bên cạnh bàn một tay chống đầu, lông mày nhíu lại, buồn chán không biết làm gì, cậu đưa tay còn lại ra lẳng lặng vuốt ve lọn tóc mềm mượt của cô, cảm giác rất thích thú, cứ như vậy cuộn trong ngón tay mình giống như bị nghiện vậy.

An Tĩnh nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, khẽ cười: "Sao vậy?"

Trần Thuật khẽ lắc đầu, chỉ vào bài tập của cô: "Đừng phân tâm, em làm bài của em đi."

An Tĩnh không biết làm thế nào, rõ ràng là cậu vuốt tóc của cô, kết quả lại biến thành cô không tập trung.

Cô mím môi, cũng không để ý đến cậu nữa, tiếp tục cúi đầu làm bài.

Ánh nắng dịu dàng bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt của cô, làn da mịn màng trong suốt, ánh nắng ấm áp nhảy nhót, dường như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất nhỏ đang khiêu vũ.

Trần Thuật thư thái xoay bút nghịch nghịch.

Chẳng bao lâu sau, cô cũng làm xong bài tập.

Lúc ấy mới từ từ thở phào, cô liếc nhìn sang bàn của người bên cạnh, cho dù biết lâu rồi vẫn không khỏi sững sờ, luôn cảm thấy tốc độ viết chữ của cậu nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Trần Thuật thấy cô làm xong, nghiêng người, ngón tay chỉ vào chóp mũi của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, chậm rãi nói:

"Ngoan quá, làm bài nhanh quá."

An Tĩnh bỗng không phân biệt được cậu đang chế nhạo tốc độ chậm chạp của cô hay thật lòng khen cô, vừa tức vừa buồn cười, chỉ có thể kìm nén, nhanh chóng cầm lấy bàn tay đang chạm vào mặt cô, đưa tới bên miệng, ra vẻ định cắn cậu.

Trần Thuật khẽ nhướng mày. Cậu nhanh chóng rút tay lại, bật cười, giọng nói trầm thấp: "Lại còn định cắn anh, may mà anh nhanh tay."

Hàng mi của An Tĩnh chớp chớp , khoé miệng khẽ nhoẻn lên: "Ai thèm cắn anh."

An Tĩnh đặt hai tờ bài tập cạnh nhau, cầm bút chì đối chiếu đáp án. Thực ra tờ bài tập này cô làm rất cẩn thận, nhìn qua tất cả các câu cơ bản đều trả lời đúng.

Cô đoán có thể là những bài tập lớn phía sau có đáp án khác với Trần Thuật.

Cô lật ra đằng sau, phát hiện có một bài đáp án hoàn toàn khác với đáp án của cậu. Cô nhăn mặt, khẽ hỏi cậu: "Trần Thuật, bài này anh giải theo cách nào vậy?"

Trần Thuật nghe thấy vậy ghé sát người lại.

Cậu nhìn qua, đưa tay cầm bút chì của cô chỉ vào bài toán, viết cách giải chi tiết bên cạnh, sau đó còn kiên nhẫn, dịu dàng giảng giải cho cô nghe.

An Tĩnh nghe một hồi bất giác trở nên lơ đảng. Bởi vì đột nhiên cô nhớ ra trước đây, hồi mới vào lớp mười một, khi mới bắt đầu học cùng lớp.

Trong lớp có một bạn nữ cũng thẹn thùng sợ sệt đi tới hỏi bài cậu, nhưng lúc ấy Trần Thuật mỉm cười lịch sự, lạnh lùng từ chối đầy xa cách.

An Tĩnh còn nhớ rằng người này có vẻ khó tính.



Nhưng không ngờ bây giờ...

Bên tay vang lên giọng nói bất mãn của cậu, "Này, rốt cuộc em có chăm chú nghe không hả?"

An Tĩnh bừng tỉnh, khuôn mặt Trần Thuật đầy vẻ không vui, đuôi mắt liếc nhìn cô: "Em nghĩ gì vậy, rõ ràng là anh đang ngồi ở đây, vậy mà em còn lơ đãng được."

An Tĩnh lắc đâu, cô dựa sát lại, nắm cổ tay cậu đung đưa, nheo mắt cười, giọng nói dịu dàng: "Trần Thuật, anh tốt với em quá."

Trần Thuật sững người, hiếm khi thấy dáng vẻ nũng nịu của An Tĩnh.

Mặt cậu cũng đỏ lên, có điều không thể hiện ra ngoài, hàng mi cụp xuống, vội vàng che giấu tâm tư tinh tế trong đó, khẽ ho một tiếng vẻ ngượng ngùng, lẩm bẩm một mình: "Anh không tốt với em thì tốt với ai?"

An Tĩnh ngả vào vai cậu, lòng mềm nhũn, im lặng một lúc, cô khẽ hỏi cậu: "Trần Thuật, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi được không?"

Trần Thuật không trả lời.

Ngón tay An Tĩnh động đậy.

Cậu chầm chậm nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ nói: "Anh sẽ thích em mãi mãi."

Anh sẽ thích em mãi mãi, Tiểu Tiên Nữ.

Có thể ở bên nhau mãi mãi không. Thực ra cậu cũng không biết, suy cho cùng cậu cũng không thể khống chế được trái tim của cô.

Nhưng, lời hứa cậu có thể cho cô chính là, mãi mãi chỉ thích một mình cô.

---

Hai tiếng sau.

Họ ôn tập cũng gần xong rồi, đang bàn xem tiếp theo sẽ đi đâu. An Tĩnh cảm thấy vẫn chưa hài lòng với môn Toán của mình, cần phải tăng cường thêm.

Cô muốn tới hiệu sách cách đó không xa để chọn một quyển sách ôn thi. Đi bộ chưa đến mười phút.

Trần Thuật cũng nghe theo cô.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi quán cà phê, đi được nửa đường đột nhiên trời đổ mưa rào, bầu trời tối sầm, mưa như trút nước. Không ai có thể ngờ được, người qua lại trên đường đều lấy túi xách che đầu, trên đường cũng không có chỗ nào để trú mưa.

Trần Thuật cau mày chửi thề một tiếng, sau đó kéo tay An Tĩnh bắt đầu chạy thật nhanh.

An Tĩnh một tay che mưa chạy theo cậu. Hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Người qua đường chạy sát qua người họ, vai lướt vai.

Mưa rơi lộp độp xuống mặt đất, nước bắn tung tóe khi họ giẫm lên những chỗ có nước đọng.

Mãi tới khi đến cửa hiệu sách, họ mới dừng lại, thở hổn hà hổn hển, ngoài cửa nhốn nha nhốn nháo cũng có rất nhiều người đang trú mưa, vừa trú mưa vừa than phiền thời tiết quái quỷ này, bảo mưa là mưa ngay được.

An Tĩnh mệt tới mức lồng ngực phập phòng, tóc ướt nhẹp dính bết trước trán, quần áo trên người cũng ướt sũng.

Có điều may mà hôm nay cô không mặc đồ trắng.

Nếu không thì thật là xấu hổ.

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Thuật.

Cậu cũng chung cảnh ngộ với cô, áo cậu ướt sũng dính hết vào người, để lộ ra đường nét cơ thể rõ ràng, vùng bụng săn chắc, cậu vén hết tóc dính trước trán ra phía sau, khẽ nhếch mày lên.

Khác với vẻ đầu bù tóc rối của An Tĩnh, Trần Thuật bất luận thế nào cũng đẹp trai, toát lên khí chất cao ngạo khác người, cảm giác không ai có thể thuần phục được cậu.

Quần cũng bị ướt hết, dính bết vào người.

Thời tiết này, cứ mưa là lạnh. Người cô run lên, khịt khịt mũi, sắc mặt tái nhợt.

Trần Thuật cúi đầu hỏi cô: "Khó chịu không?"

An Tĩnh gật đầu, quần áo đầu tóc đều ướt hết cả, toàn thân rất khó chịu.

Trong tình trạng này cũng không còn tâm trạng nào để mua sách ôn tập nữa.

Cô lấy trong cặp ra một túi khăn giấy, rút một tờ cho cậu.

Cô cũng rút một tờ, lau nước mưa trên mặt, nhìn trời rồi nói: "Chúng ta về nhà thôi, mau mau về thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm mất."

Trần Thuật gật đầu.

An Tĩnh nói tiếp: "Anh đừng đưa em về nữa, anh mau về nhà đi, em đi tàu điện ngầm là được." Cô nói rồi đi lên phía trước một bước, đưa tay ra hứng xem mưa lớn cỡ nào.

Nhưng không ngờ đột nhiên Trần Thuật kéo cánh tay cô.

An Tĩnh liền ngoảnh đầu lại, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Đôi mắt Trần Thuật rất sâu, đôi môi mím chặt nhìn cô một lúc rồi mới từ từ cất tiếng: "Đến nhà anh đi."

An Tĩnh mở miệng, không biết phải nói gì.



---

Lúc ngồi trên xe taxi, An Tĩnh vẫn còn có chút bồn chồn không yên.

Khi ấy đầu óc có vấn đề, không biết vì sao lại sa vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Trần Thuật, cứ thế mơ mơ màng màng nhận lời cậu.

Lần đầu tiên An Tĩnh tới nhà của con trai, đặc biệt là người này còn là bạn trai của cô, cô hơi do dự: "Thế phải nói với bố mẹ anh thế nào?"

Trần Thuật nhếch miệng cười, chậm rãi nói: "Bố anh cả năm không ở nhà, mẹ anh hôm nay cũng ra ngoài, ở nhà không có ai."

Ồ, vậy thì tốt.

Không đúng.

Trong nhà không có ai chỉ có hai người họ cũng rất kỳ lạ.

An Tĩnh thở dài, nghĩ một lúc rồi nói: "Em vẫn nên về nhà thì hơn."

"Về cái gì." Trần Thuật nhíu mày, ngước mắt: "Sắp tới nơi rồi."

An Tĩnh sững người, lúc ấy mới phát hiện chiếc xe từ từ dừng lại trước một căn biệt thự, Trần Thuật kéo cô xuống xe, lúc An Tĩnh bước xuống bước chân có chút không vững, suýt chút nữa thì ngã, Trần Thuật cười cô: "Sao căng thẳng thế."

An Tĩnh thở phù một hơi, trợn mắt nhìn cậu.

Tất cả chẳng phải do cậu gây ra hay sao, vốn dĩ tất cả mọi thứ đều đang tốt đẹp, nhưng đột nhiên cậu lại nói đến nhà cậu, nếu không cô có thể thế này không.

Trần Thuật đưa cô vào nhà.

An Tĩnh có chút căng thẳng, cúi người cởi giày ở cửa, Trần Thuật đặt một đôi dép đi trong nhà dưới chân cô, hình như nhà cậu không có ai ở nhà thật.

An Tĩnh vẫn hơi rụt rè, dù sao thì đây cũng là nhà người khác.

Cô đưa mắt nhìn, phòng khách rất rộng rãi, trang trí vô cùng đẹp mắt, tạo không khí ấm áp, chỗ nào cũng cắm hoa rất đẹp, hương hoa thơm mát dễ chịu.

Trần Thuật nghiêng đầu: "Đi thôi, vào phòng anh."

An Tĩnh gật đầu, vừa hay cô cũng đang tò mò, cô chưa từng vào phòng ngủ của một cậu con trai nào.

Cô đi lên cầu thang, theo cậu lên tầng hai.

Vừa mở cửa, đập vào mắt là bức tường màu xanh nước biển, giống như bước vào thế giới dưới đáy biển vậy. Cô ngẩng đầu nhìn một lúc, từ từ đi vào trong, bên cạnh cái giá bằng kính trong suốt đặt rất nhiều mô hình tinh xảo, nhân vật hoạt hình, tất cả đều sắp xếp gọn gàng. Cô cúi người muốn xem.

"Em thay quần áo ra trước đã, mặc quần áo ướt khó chịu."

Trần Thuật lục tìm quần áo trong tủ, không nghe thấy cô trả lời, cậu quay lại thấy cô say sưa ngắm nhìn như trẻ con vậy, cậu mỉm cười, cầm quần áo đi tới đưa mắt nhìn cô: "Em thích à?"

"Cũng bình thường." An Tĩnh cười cười, "Trước đây anh thích sưu tập những cái này sao?"

Trần Thuật dẩu môi, nhún vai: "Hồi nhỏ rất mê những thứ này nên sưu tập toàn bộ, đây là kho báu nhỏ của anh đấy."

An Tĩnh gật đầu, đưa tay cầm quần áo cậu đưa, giở ra xem ngây người mất một lúc, ngẩng đầu hỏi: "Quần đâu?"

Cậu đưa cho cô một chiếc áo bóng rổ rất rộng.

Có điều không có quần.

Trần Thuật quay đầu nhìn cô, khẽ nói: "Em mặc như vậy là được."

An Tĩnh im lặng một lúc, đưa chiếc áo bóng rổ lên người ước lượng, thôi được. Chắc là sẽ dài trên đầu gối một chút, quả thật có thể mặc như váy được.

Cô nhìn quanh, Trần Thuật chỉ nhà vệ sinh cho cô.

An Tĩnh đi vào, đóng cửa.

Trần Thuật vuốt vuốt tóc.

Cậu cũng cởϊ áσ ra, sau đó mặc một chiếc áo phông khác. Cậu lại xuống lầu, đun một ấm nước nóng, trong lúc chờ đợi, cậu tựa lưng vào bệ kính, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hờ hững, chỉ chốc chốc lại nhìn lên tầng hai.

Khi cậu rót cốc nước ấm quay lại phòng thì nhìn thấy một cô gái xõa tóc, mặc chiếc áo rộng thùng thình, do cổ áo quá rộng, xương quai xanh nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra ngoài, vô cùng bắt mắt.

Đôi chân của cô nhỏ nhắn mịn màng, động đậy với vẻ bất an.

An Tĩnh dè dặt ôm quần áo.

Thấy cậu quay lại, đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp, hỏi cậu: "Trần Thuật, máy sấy nhà anh ở đâu? Em muốn hong quần áo một lúc."

Lúc cô vừa mới bước từ nhà vệ sinh ra ngoài, Trần Thuật không có ở đó, căn phòng ngủ rộng thênh thang, bỗng chốc trong lòng cô có một cảm giác lạ thường, tay chân trở nên lóng ngóng không biết làm gì.

Cảm giác giống như đi vào một nơi xa lạ, nhưng người thân thiết lại không có ở bên cạnh, chỉ còn lại một mình cô.

Trần Thuật từ từ cụp mắt xuống, quay người lại, chầm chậm khóa cửa.

Sau đó cậu đặt côc nước lên bàn, trầm giọng nói: "Chờ chút, để anh đi lấy."

An Tĩnh ừ một tiếng.

Cậu bình tĩnh đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, sững người. Đôi bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô đang giẫm xuống sàn nhà. Cậu đưa mắt nhìn qua nơi khác, khẽ nói: "Em đi dép vào đi."