Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 56



Hôm nay là ngày Bác Văn tới Bác Thị với một chức vụ hoàn toàn mới. Quân Dao biết điều này nhưng đêm qua lại bị anh giày vò tới nửa đêm nên dù rất muốn thức dậy tự mình là quần áo cho anh cũng không thể. Trước khi đi, Bác Văn còn cúi gập người hôn lên chiếc má mềm mại của cô một cái. Quân Dao nào chịu thua, cô uể oải vận hết công lực đá một cái vào mông anh rồi tiếp tục lăn ra ngủ, "Ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm rồi hai vợ chồng mình cùng qua nhà ba mẹ."

Cô không đáp lại, anh cũng không nán lại thêm. Chỉnh sửa lại trang phục xong, anh giúp cô đắp lại chăn mới rời đi.

Bác lão gia vốn muốn sắp xếp tài xế riêng tới đón Bác Văn đi làm hàng ngày nhưng anh đã từ chối, dù sao tự túc vẫn thoải mái hơn. Bác Văn lái chiếc Bugatti của mình thẳng tới cổng tập đoàn Bác Thị. Anh bước ra ngoài đã có bảo vệ cung kính giúp anh mở cửa xe.

"Chủ tịch!"

"Ừ, giúp tôi cất xe."

"Vâng!"

Bác Văn bước vào sảnh trong, ai ai thấy anh cũng lễ phép nghiêng mình 90 độ hô to rõng rạc hai chữ 'Chủ Tịch'. Bác Văn chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại rồi bước tới thang máy dành riêng cho anh đi một mạch lên tầng cao nhất.

Trong phòng chủ tịch đã không còn chút gì dính dáng tới Bác Thành Trung, còn có sự xuất hiện của thêm một nhân vật nữa. Người này là Đức Huy, cha của cậu từng là thư kí riêng của Bác lão gia, ông cũng hoàn toàn tin tưởng cậu ấy. Nay anh vào Bác Thị liền để Đức Huy theo sau 'phò tá' anh: "Chủ tịch! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đức Huy, Triệu Đức Huy. Từ bây giờ tôi nhận sự ủy thác từ Bác lão gia làm thư kí riêng của anh, theo sau hỗ trợ anh khi anh cần."

"Ừ. Tôi biết. Lịch trình hôm nay có gì không, đưa tôi xem."

"Thưa chủ tịch, vì là ngày đầu đi làm nên chưa có chuyện gì cần giải quyết. Công việc sẽ bắt đầu có từ ngày mai, hôm nay chủ tịch có thể đi thăm quan các phòng ban, nói chung hôm nay tùy theo quyết định của ngài hết ạ!"

Anh gật đầu, từng ngón tay gõ lên mặt bàn đăm chiêu suy nghĩ một hồi. Đức Huy chắp tay đứng nhìn sếp của mình cũng không đoán được anh nghĩ gì.

"Cậu giúp tôi làm đơn sa thải cho tổng giám đốc rồi mang vào đây cho tôi kí, sau đó chuyển thẳng xuống phòng cho chị ta. Nếu chị ta có thắc mắc gì cứ để chị ta vào đây."

"Dạ...? À, vâng ạ!"

Đức Huy trước khi nhận chức vụ thư kí đã được Bác lão gia nói cho cậu biết về một phần tính cách của Bác Văn. Cũng biết anh không phải tuýp người hiền lành gì cho cam nhưng cũng không nghĩ anh sẵn sàng mạnh tay loại bỏ những thành phần cặn bã như vậy. Cậu còn nghĩ ít nhiều sếp của cậu sẽ cho họ chút mặt mũi cuối cùng mới tìm cách đá họ ra ngoài chứ?

Cậu cũng không dám tò mò nhiều, lập tức theo lời của Bác Văn ra ngoài soạn đơn sa thải. Tốc độ làm việc của Đức Huy rất tốt, chưa đầy mười phút sau cậu mang theo tờ đơn mà Bác Văn yêu cầu vào để anh kí tên.

Đơn sa thải được trực tiếp chuyển xuống phòng của Tổng giám đốc kia. Cầm tờ đơn trên tay mà chị ta run run. Đơn này theo thư kí riêng của chị ta nói là do đích thân thư kí Đức Huy mang xuống trao cho cô ta. Tổng giám đốc tức điên lên, chị ta hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc của mình lao nhanh ra khỏi phòng lên thẳng tầng trên.

Đức Huy đang ở ngoài bàn tiếp tân nói chuyện thì thấy tổng giám đốc lên, cậu còn chưa kịp cúi đầu chào chị ta thì chị ta đã phi thẳng vào phòng của chủ tịch. Nữ tiếp tân đứng cạnh cậu định lên tiếng ngăn cản thì cậu ra hiệu không cần để ý, chủ tịch sẽ tự mình xử lí.



"Bác Văn! Cậu có bị thần kinh không mà dám sa thải tôi? Cậu có biết tôi là người do đích thân ba cậu đưa về hay không? Hành động này của cậu chính là công tư không phân minh!"

Dường như đã lường trước được mọi tình huống, Bác Văn rất bình tĩnh xoay cây bút trong tay. Anh ngước mắt lên nhìn chị ta, thần sắc mang phong thái của sự 'khinh bỉ'. Nhìn Bác Văn ngồi ở ghế chủ tịch, chính chị ta cũng phải ngỡ ngàng vì biểu cảm của Bác Văn vô cùng giống với Bác lão gia hay chính cả Bác Thành Trung.

"Thứ nhất, tuy chị lớn tuổi hơn tôi nhưng tôi là cấp trên của chị, chúng ta không thân tới mức gọi hẳn tên ra. Thứ hai, chị là người Bác Thành Trung đưa vào nhưng ở thời điểm hiện tại tôi là người có quyền chứ không phải ông ấy. Thứ ba, cho dù tôi có công tư không phân minh chị cũng không có quyền phản kháng."

"Cậu... Cậu là loại người nói không giữ lời! Rõ ràng hôm qua khi Bác lão gia hỏi có muốn thay người không cậu nói không, hôm nay lập tức muốn đuổi tôi?"

Anh đứng dậy, trên tay vẫn cầm chiếc bút máy tiến lại gần chị ta nở một nụ cười xảo quyệt 'không có nhân tính': "Chị là một thương nhân chẳng nhẽ không hiểu...?"

"Hiểu cái chó gì?"

"Không hiểu... đã là ở trên thương trường, không một ai đáng tin sao? Tổng giám đốc Bác Thị, chính thức từ giờ phút này chị bị tôi – Bác Văn là chủ tịch mới của Bác Thị sa thải!"

"C-Cậu là loại chó má, cậu nên đi chết đi! Cậu... Cậu sẽ phải hối hận vì quyết định của mình!"

"...Nên nhớ, tôi không phải Bác Thành Trung, tôi cũng không còn là con trai của ông ta. Tôi là Bác Văn, Bác Văn này chưa bao giờ phải hối hận với quyết định của mình! Đức Huy, cho người vào tiễn 'khách'!"

Từ bên ngoài đi đầu là sự xuất hiện của thư ký chủ tịch Triệu Đức Huy, theo sau là hai vệ sĩ cao lớn gương mặt không chút cảm xúc.

"Cựu tổng giám, mời chị!" Đức Huy 'lễ phép' đưa tay mời chị ta ra ngoài nhưng chị ta một chút biết điều cũng không có, nằng nặc gào thét muốn gây sự với Bác Văn. Đức Huy nhìn biểu cảm trên mặt sếp đang dần mất bình tĩnh, cậu lập tức ra hiệu với hai vệ sĩ đứng sau mình.

Nhận được tín hiệu, hai người vệ sĩ này một chút cũng không nương tay với phụ nữ, lập tức sử dụng một chút xíu sức lực của mình kéo xềnh xệch chị ta cùng tiếng kêu gào đinh tai nhức óc ra ngoài. Đợi người đã ra khỏi phòng rồi, Bác Văn xoa xoa ấn đường đầy mệt mỏi nói với Đức Huy.

"Thế là đủ rồi. Bây giờ tôi quay về nhà có việc, cậu sắp xếp công việc ngày mai rồi gửi vào máy cho tôi."

"Vâng ạ!"

Anh 'ừ' một tiếng rồi cầm theo áo vest ra khỏi Bác Thị. Tự mình lái xe thẳng tới trung tâm thương mại. Hôm qua vì sợ anh mệt nên Quân Dao đã hoãn lại buổi tới chơi với ba mẹ, hôm nay lại rảnh rang như vậy nên muốn dành chút thời gian mua chút ít đồ cho ba mẹ vợ rồi chiều tối hai vợ chồng cùng nhau về nhà.

Dạo một vòng tầng một ở trung tâm mua sắm, Bác Văn nhớ ra ba vợ rất thích ăn bánh ngọt còn mẹ vợ lại thích ăn hoa quả giống Quân Dao nên ghé vào gian hàng thực phẩm mua một giỏ hoa quả cùng hai hộp bánh su kem với 4 hộp bánh kem Matcha cho cả nhà.

Lúc anh mua đồ trở về Quân Dao không có ở dưới tầng. Cả căn nhà đều chìm trong yên lặng, Bác Văn cất hoa quả cùng bánh ngọt vào tủ lạnh rồi quay trở lên phòng. Cửa phòng ngủ mở ra, một thân ảnh nhỏ vẫn đang nằm cuộn trọn với chăn như cục bông trên giường, thấy cô vẫn say giấc như vậy chỉ có thể là cô ngủ từ sáng vẫn chưa dậy được. Bác Văn lại rón rén đóng cửa, bước xuống bếp đeo tạp dề nấu tạm hai bát mì tôm. Xong xuôi rồi mới quay lại phòng ngủ gọi cô dậy ăn trưa.



"Bà xã, dậy ăn trưa thôi không đói đấy."

Quân Dao oằn mình không chịu dậy, Bác Văn kiên nhẫn lặp lại câu gọi cô tới mấy lần cô mới vất vả ngồi dậy được: "Anh... Sao lại về nhà rồi?"

"Hôm nay không có việc gì nên về nhà. Anh mua chút hoa quả với bánh ngọt rồi, chiều hai vợ chồng mình về nhà ba mẹ nhé?"

"Ừm... Vâng ạ."

Đợi Quân Dao tỉnh táo hẳn, Bác Văn để cô leo lên vai mình rồi cõng cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt mới tiếp tục cõng cô xuống tầng ăn trưa. Quân Dao nằm trên lưng anh hí ha hí hửng ngân nga câu hát như một đứa trẻ lên ba, tâm trạng của Bác Văn cũng vì cô mà rất tốt.

Sống chung với Quân Dao, thói quen trong sinh hoạt của Bác Văn cũng dần giống cô không ít. Đơn cử nhất có thể kể đến là trong chuyện ăn uống, Bác Văn từng là một cảnh sát, khi ăn uống đều rất nhanh chóng để tiếp tục làm nhiệm vụ nhưng khi ở bên cô, anh lại hình thành thói quen ăn chậm nhai kĩ. Hay ngay cả việc rửa mặt, anh cũng học cô dùng sữa rửa mặt chứ chẳng như trước đây chỉ biết tát nước vào mặt là xong.

Khi Quân Dao ăn xong, Bác Văn mang ra một đĩa táo đã gọt bỏ vỏ sẵn để cô ăn còn mình thì đem bát đũa vào trong bếp rửa dọn. Đợi một lúc Quân Dao từ ngoài đi vào mang theo một miếng táo đặt trước miệng anh.

"Ăn đi anh."

Bác Văn rất nghe lời, anh há miệng cắn một miếng táo trên tay Quân Dao lại tiếp tục rửa bát.

"Trước đây em rất sợ lấy chồng."

"Tại sao?"

"Tại em rất sợ phải đối diện với cảnh mẹ chồng nàng dâu, cũng rất ghét phải làm việc nhà nữa."

"... Thế giờ thì sao? Còn sợ nữa không?"

"Không sợ, ngược lại rất hạnh phúc. Mẹ chồng yêu thương em, ông xã làm việc nhà thay em từ A tới Z, còn có thể sợ được sao?"

"Không sợ là tốt."

Quân Dao cứ đi đi lại lại trong bếp trò chuyện với Bác Văn trong lúc chờ anh rửa bát. Rửa xong, Quân Dao lại bị anh kéo lên phòng ngủ trưa. Dù cô đã ngủ xuyên suốt đêm hôm trước tới trưa hôm sau nên chẳng có chút buồn ngủ nào nữa nhưng nhìn anh rất muốn ngủ trưa nên cô mủi lòng lại cùng anh vào nằm, rồi không biết thế nào lại lăn ra ngủ mà chẳng hay.

Tới khi hai vợ chồng ngủ "trưa" dậy cũng đã gần 6 giờ chiều rồi. Quân Dao cùng Bác Văn thay phiên nhau nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi xách hoa quả bánh kẹo cùng lái xe sang nhà ba mẹ vợ.