Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 11



Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng gặp lại nhau vào một buổitrưa khi mặt trời đứng bóng, gió lớn sóng to, mưa như trút nước.

Ngay ngày hôm sau khi ta dẫn hồ ly cùng mèo rừng trở lạiquán trọ.

Ta và Hoành Văn đang ngồi trong sảnh lớn dưới lầu dùng cơmtrưa, thì thấy cánh cửa chính đóng kín của quán trọ bị kẻ nào đó nện uỳnh uỳnh.Tiểu nhị hé cửa ra một chút, nước mưa bị cơn gió mạnh đột ngột thốc xiên, bayvào trong quán trọ, bọt nước bắn vào đĩa chay ba loại đặt ngay trước mặt ta.

Một thân người ướt đẫm nước mưa, đầu đội nón tre sùm sụp bướcqua ngưỡng cửa, vừa đúng lúc một tiếng sấm nổ đoàng trên bầu trời.

Vị huynh đệ đội nón tre tháo nón xuống, tức thì toàn bộ lôngtrên cơ thể hồ ly dựng đứng hết cả lên.

Bản tiên quân vốn nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ chặt hồly lại. Ta nhìn Đan Thành Lăng lúc này đang hiên ngang đứng giữa sảnh, đôi mắtsáng quắc đảo quanh bốn phía. Hắn vừa đảo mắt, liền đảo trúng cái bàn này. Vừatrông, liền thấy ngay Hoành Văn.

Đan Thành Lăng lập tức nheo mắt lại, chân mày hơi nhíu, sắcmặt lại không mảy may thay đổi, cũng coi như giấu kín được tâm tư.

Hoành Văn khách khí nở nụ cười nhạt như gió thoảng, Nam MinhĐế quân quả nhiên không phải kẻ tầm thường, sau khi đáp lễ Hoành Văn bằng một nụcười, hai đường nhìn mãnh liệt như điện xẹt lập tức quét thẳng lên mặt bản tiênquân.

Bản tiên quân vốn muốn chắp tay chào hắn cho tử tế, nhưnghai bàn tay còn đang bận đè hồ ly đương giãy giụa, chỉ đành gật đầu một cái. Đườngnhìn của Đang Thành Lăng làm như vô tình lướt qua con hồ ly, chủ quán chọn đúnglúc này để khom lưng chạy lại: “Trần gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tiểuđiếm xin lập tức đi chuẩn bị nước nóng cùng quần áo sạch sẽ để ngài thay. Trầngia có cần đưa một bình rượu nóng lên trước, nhấm nháp cho ấm người không ạ”.

Bản tiên quân thầm nghĩ trong lòng, cái ông chủ quán nàycũng thật chậm tiêu, cứ nịnh nọt xun xoe mấy cái chuyện nước tắm rượu nóng ấmngười làm gì, bây giờ trong lòng vị đại gia này ngoài thư sinh ốm yếu trên lầu màhắn thương yêu ra, thì còn chứa được cái gì khác nữa? Thứ gì cũng nhắc, chỉ cóngười kia là ném tận đâu.

Quả nhiên, Đan Thành Lăng vừa mở miệng đã hỏi luôn: “Mấyngày nay, vị Nghiêm công tử ở trên lầu có khoẻ không?”.

Đến tận lúc này, chủ quán mới đột nhiên giác ngộ chân kinh,vừa luôn miệng nói “rất tốt, rất tốt”, vừa sai tiểu nhị dẫn đường, không quênnhận lỗi, tiểu điếm hầu hạ không chu đáo, chỉ sợ có điều sơ sẩy với vị công tửkia, xin Trần gia bỏ quá cho.

Đan Thành Lăng sải bước lên lầu, nhưng mới lên được một nửalại đột nhiên dừng bước, đôi mắt nhìn thẳng lên trên. Mộ Nhược Ngôn đứng ở cuốithang lầu, một tay nắm chặt lấy lan can, bốn mắt nhìn nhau say đắm.

Tình này cảnh này, quả là xúc động vô hạn, cũng buồn nônkhông có điểm dừng.

Ngay cả đến hồ ly cũng bị khung cảnh ấy, tình ý ấy làm chotê dại. Nó cố co giật thêm vài cái dưới tay ta, kế đó liền im hẳn.

Sau một chốc lặng lẽ nhìn nhau, Đan Thành Lăng hỏi Mộ NhượcNgôn: “Mấy ngày qua, sức khoẻ của ngươi có khá hơn không?”.

Mộ Nhược Ngôn nói: “Đã khoẻ nhiều rồi”.

Đan Thành Lăng “ừm” một tiếng, sau đó sải bước tiếng lên lầu,cùng Mộ Nhược Ngôn quay người trở về phòng, sau đó ta không nghe rõ hai người họnói gì với nhau nữa.

Ăn cơm xong chúng ta liền trở về phòng, vừa mới cài cửa lại,mèo rừng đã lao thẳng tới: “Đại vương, đại vương, con… con vừa mới thấy cái gãbị giam trong động… hắn, hắn…”.

Hồ ly hoá thành hình người, lạnh lùng nói: “Ta cũng thấy rồi”.

Hai tay hồ ly nắm thành quả đấm, rất chặt, vẻ hung ác lộ rõtrong ánh mắt. Mối thù bắt nhốt cả động yêu tinh của nó sâu như biển, chắc hẳntrong lòng chỉ muốn xông sang phòng bên cạnh, xé xác Đan Thành Lăng ngay lập tức.

Bản tiên quân không thể không khuyên Cục Lông một câu: Ngồiyên chớ nóng nảy, Đan Thành Lăng chỉ trở về quán trọ có một mình. Giờ còn chưabiết ai là kẻ bắt sống cả động yêu quái nhà ngươi là thần thánh phương nào.Trên thiên đình, Nam Minh cũng có vài người bạn rất thân, không lẽ bọn họ giámchống lại lệnh của Ngọc Đế, xuống trần gian giúp hắn một tay?

Ta liền nói: “Đám yêu quái trong động của ngươi giờ còn chưabiết đang bị nhốt ở đâu, nếu như nóng nảy làm bừa khiến Nam Minh bị thương,không chừng lũ tiểu yêu đó ngay cả tính mệnh cũng không giữ được. Tạm thời vẫnđừng manh động”.

Cục Lông nắm chặt tay, tiếng khớp xương vang lên rang rắc, đứngbất động cạnh bàn.

Ta mở cửa, gọi tiểu nhị tới, nhờ làm giúp một đĩa cá chiêncho mèo rừng ăn trưa. Tiểu nhị chậc lưỡi nói: “Đạo trưởng ăn uống tốt quá, vừanãy mới dùng cơm trưa xong mà giờ đã muốn ăn lót dạ rồi”.

Ta cười nói: “Ăn chơi mấy miếng cho tiêu cơm ấy mà”.

Buổi chiều, Đan Thành Lăng tới gõ cửa phòng bản tiên quân. Hắnđã tắm rửa, thay một bộ quần áo tinh tươm, bị nhốt vài ngày trong động hồ ly,hai má có hơi hóp vào một chút, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, vừa bước vào cửa liềnchắp tay nói rằng: “Chuyện đạo trưởng ra tay thần diệu, cứu sống Nghiêm Tử Mộ tạihạ đã biết được, Nghiêm Tử Mộ vốn là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ, vậy nên tạihạ mới cố ý sang đây nói lời cảm tạ”.

Ánh mắt sắt bén như dao của hắn âm thầm đánh giá bản tiênquân, hai tay lại dâng lên một phong bao màu đỏ: “Có chút bạc lẻ để tạ ơn, mongđạo trưởng đừng từ chối”.

Ta chắp tay đáp: “Thí chủ khách khí quá rồi, chẳng qua chỉlà phương thuốc có vài ba thứ cỏ, bần đạo là kẻ sống ngoài thế tục, vốn khôngnên nhận bổng lộc chốn hồng trần, nhưng thấy thí chủ thành tâm thế này, bần đạosẽ xem như đây là chút lòng thí chủ quyên góp cho đạo pháp trong thiên hạ, tạmthời nhận lấy vậy”.

Bản tiên quân không khách khí cầm luôn, nắm trong tay ước lượngmột phen, nặng trình trịch, hình như là vàng thỏi.

Đan Thành Lăng nói: “Chẳng hay đạo trưởng cùng với vị công tửphòng bên có phải đồng hành?”.

Ta liền thuận miệng nói bừa: “Đúng vậy, vị công tử kia saymê đạo pháp, định tìm một nơi yên tĩnh để thanh tu, bởi vậy chung đường với tiểuđạo, thường xuyên cùng ta nghiên cứu thuật luyện đan dược”.

Đan Thành Lăng nói: “Thì ra đạo trưởng có sở trường luyệnđan”.

Ta đáp: “Cũng không hẳn vậy, thật ra nói đến thứ bần đạo khổluyện, thì phải kể đến thuật bói tương lai, xem phong thuỷ. Bần đạo trông thíchủ có vầng trán cao rộng, mang cốt cách của bậc kỳ tài, vốn có tướng an nhànphú quý. Bởi vì tổ tiên lộc dày phúc hậu, thế nên đời này sống thoải mái tiêudao, thí chủ có muốn bần đạo bói cho thí chủ một quẻ, xem mấy ngày gần đây lànhdữ thế nào không?”.

Đan Thành Lăng thu ánh nhìn lại, nói: “Hôm nay tại hạ thấytrong người hơi mệt mỏi, để ngày khác vậy”, sau đó xoay người định đi.

Ta làm ra vẻ, sải một bước dài về phía trước: “Thí chủ thậtsự không bói một quẻ sao? Quẻ bói của bần đạo là do Lão quân đích thân truyền dạytrong giấc mộng, một quẻ chỉ tính có mười tiền, bần đạo lại còn quen biết vớinghĩa đệ của thí chủ, thôi thì lấy tám tiền cũng được. Có thể bói thêm thứ khácnữa, thí chủ thấy thế nào?”.

Đan Thành Lăng nói ngày khác nhất định sẽ thử, sau đó sải bướcđi mất.

Ta thở dài một tiếng, đóng cửa phòng lại. Người phía saulưng lên tiếng: “Ta chi hai mươi tiền, xin đạo trưởng bói giúp ta một quẻ”.

Ta quay đầu lại, thấy Hoành Văn cười mỉm ngồi xuống trướcbàn. Ta liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh, nhấc ấm trà lên, rót đầymột cái chén cho hắn trước: “Ngươi muốn gieo quẻ Văn Vương hay quẻ Quỷ Cốc Tử?”.

Hoành Văn nói: “Chẳng lẽ không phải là quẻ của Tống DaoNguyên quân sao?”.

Ta cuối cùng cũng không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũngnhàn nhã thật, không ở trong phòng trông coi Cục Lông đó, lại ra đây xem ta diễntrò hề”.

Hoành Văn nói: “Nó bị mấy câu nói của ngươi làm cho chết sữngrồi, phỏng chừng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Cả một động yêu tinh đềubị bắt, trông nó và mèo rừng đáng thương quá, ta bèn để chúng nó ở trông phòngbình tâm một chút, vừa lúc Đan Thành Lăng tới, mới không nhịn được, chạy ra xemthử thế nào”. Hắn nhấp ngụm trà, nói: “Ngươi làm đạo sĩ trông cũng có dáng lắm,càng ngày càng thấy có cốt cách của người tu đạo”.

Ta dương dương đắc ý đáp: “Đó là chuyện đương nhiên, năm đóta ở trần gian cả ngày đi xem bói, những sạp tướng số đã đi nhiều vô số kể, kháhơn đám người mới vào nghề nhiều. Giả như có ngày phạm phải luật trời, bị némtrở lại trần gian, ta đây đi làm thầy bói thật, việc làm ăn nhất định sẽ lênnhư diều gặp gió cho xem”.

Hoành Văn cầm chén trong tay, lắc đầu: “Ngươi đấy, cứ nhưlàm đạo sĩ mãi thành nghiện. Ta nghe nói người trần gian đều thích bói toán, giốngngươi năm đó cả ngày đi xem bói, thế rốt cuộc xem ra được những gì?”.

Ta nói: “Ta kể với ngươi rồi còn gì, lúc ta được bảy tuổi,cha ta đã mời một vị cao nhân từ cái núi gì gì đó về xem tướng cho ta. Vị caonhân đó bói ra rằng ta sẽ gặp được cơ duyên lớn, được hưởng may mắn khó có được,nhưng lại là số mệnh cô loan, đơn độc suốt đời suốt kiếp. Ta không tin những lờità ma đó, liền chạy khắp nơi tìm người đoán mệnh, nhưng cứ chạm đến nhân duyênlà đều chẳng được gì”.

Nhắc đến lại muốn sụt sùi, năm đó bản tiên quân lên bảy, đãhiểu không ít chuyện, ta vẫn còn nhớ như in con gái Phương Nương của Hứa quảngia hồi ấy là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Ta rất thích nàng, cònđang định bảo cha ta rằng sau khi lớn lên nhất định phải lấy nàng làm vợ, thìđã bị một gậy của lão đạo sĩ kia đập cho ván đầu hoa mắt.

Có điều cái mồm quạ đen của lão đạo sĩ đó quả thật rất linh,Phương Nương qua mười bốn tuổi liền gả cho một nhà buôn, ta phẫn hận chạy tới hỏinàng vì sao không nhớ tới tình nghĩa năm xưa khi ta cho nàng ăn bánh quế hoa,bánh ngàn tầng với bánh hạch đào. Phương Nương xoa đầu ta mà nói: “Thiếu gia,ngài còn nhỏ, chưa hiểu gì cả. Hơn nữa người như Phương Nương sao có thể trèocao mà với tới thiếu gia được?”. Và thế là ta trơ mắt đứng nhìn Phương Nương bướclên kiệu đỏ đón dâu, bị khiêng đi trong cảnh kèn trống rộn ràng.

Cha ta cũng đã từng đính hôn cho ta, là thiên kim của thượngthư, bà mối bảo nàng có dung nhan của vầng trăng trên trời, có phong thái củađoá hoa tươi dưới đất, sinh thần bát tự ghép cùng ta đúng là hợp càng thêm hợp,nàng và ta chính là một đôi trời đất tạo nên. Kết quả, nàng rơi vào lưới tìnhcùng thế tử của tam vương gia, hai người bọn họ trong một đêm trăng mờ gió lớn,công khai dắt nhau bỏ trốn.

Ta lại đính ước, là thiên kim của quốc cữu, nàng lại cùng biểuca nàng chạy mất hút. Đính ước thêm lần nữa, là quận chúa của quận vương gia,nàng bị hoàng thượng nhìn trúng, nạp vào hậu chung. Hoàng thượng đền cho ta mộtcô em gái – bát công chúa, nàng lại cũng gã thị lang trẻ tuổi yêu đương vụng trộm,yêu đến độ phình luôn cả bụng.

Ta lưu luyến nơi thanh lâu kỹ viện, vừa chạm bóng hoa khôiđã nhất kiến chung tình, dốc gan dốc ruột, cảm động trời đất. Kết quả thì sao?Nàng vẫn cứ phải lòng gã thư sinh nghèo.

Ta đánh bậy đánh bạ thành thần tiên, quả thật đã được hưởngthứ may mắn thế nhân không với nổi.

Lão đạo sĩ coi như nói câu nào là chuẩn câu ấy. Thế nên, cáithứ gọi là “Mệnh” này, không đến lượt ngươi nói không tin.

Hoành Văn ngáp ngắn ngáp dài, nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, hiểusự khổ sở bi thương của ngươi rồi. Mấy nghìn năm ta nghe mà muốn chai cả taira, ngươi không thay bài khác được sao? Lúc nào cũng thích ôm khư khư cái số côloan trọn kiếp của ngươi là thế nào, giờ ngươi làm thần tiên ở trên trời, chẳnglẽ sống không thoải mái ư?”.

Ta nói: “Thoải mái. Chỉ có điều ngươi vừa sinh ra đã là thântiên, không hiểu được sự lợi hại của cái thứ gọi là ‘tình’ , nếm thử một lần sẽkhông quên được. Nếu không Thiên Xu với Nam Minh ở ngay phòng bên cạnh, đang yênlành làm Thượng quân không muốn, sao phải đẩy mình vào tình cảnh hiện giờ”.

Hoành Văn xoay chén trà, nói: “Ừm, cũng có lý. Thú vị ,thú vịthật. Lời này mà bị Ngọc Đế nghe được, nhất định sẽ nói ngươi gốc phàm chưa tịnh,tống ngươi trở lại nhân gian”.

Quả thực, ta chút hối hận vì đã nói nhiều như thế, liền túmchặt lấy tay áo Hoành Văn mà nói: “Ngọc Đế có nghe thấy hay không thì để sauhãy tính, ta chỉ nói lung tung một chút thôi, ngươi đừng nghe thấy thú vị , lạinảy ra ý định tìm ai đó để thử đấy”.

Hoành Văn vỗ vai ta, cười nói: “Yên tâm đi, nhất định takhông tìm người ngoài để thử đâu”.

Trời sắp tối, lúc xuống lầu ăn cơm, ta thuận miệng hỏi thămMộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng một tiếng, tiểu nhị nói hai người bọn họ đãdùng bữa xong, ai về phòng nấy rồi.

Hồ ly với mèo rừng còn đang thương xót cho đám yêu quái sốngcùng trong động, vì thế ta đem luôn phòng của Hoành Văn tặng lại cho bọn nó làmnơi buồn bã đau thương, ta và Hoành Văn dọn vào gian phòng của ta. Ta nghĩ tớinghĩ lui, vẫn không đoán được ai là người đã ra tay cứu Nam Minh, lại đột nhiênnghĩ ra, Nam Minh đi rồi lại về, nhất định sẽ nói với Thiên Xu ngọn ngành, việcnày có lẽ hắn sẽ không giấu Thiên Xu.

Ta và Hoành Văn bàn bạc với nhau xong, bèn đi thám thínhphòng của Nam Minh.

Phòng trọ của Nam Minh là căn phòng nằm cuối hành lang, ngaysát vách là phòng ngủ của Thiên Xu, mà cạnh phòng Thiên Xu chính là phòng của bảntiên quân. Hoành Văn kéo chân thân của ta ra, bản tiên quân cùng hắn ẩn mình giữakhông trung, sau đó tới phòng ngủ của Nam Minh trước. Không ngờ ta lại thành rađi quá, phòng của Nam Minh chẳng có lấy một bóng người, nhất định đang ở trongphòng của Thiên Xu rồi.

Ta cùng Hoành Văn tiến vào trong phòng của Thiên Xu, đưa mắtnhìn, hỏng bét!

Mộ Nhược ngôn cùng với Đan Thành Lăng quấn chặt lấy nhau,đang… khụ… chuẩn bị làm mấy chuyện mây mưa.

Lưng Mộ Nhược Ngôn dựa vào trụ giường, trên người chỉ còn độcmột tấm áo mỏng manh buông lỏng vạt, lộ hơn nửa ngực, đôi mắt khép hờ, nhẹnhàng thở dốc. Đan Thành Lăng cắn cắn phần cổ Mộ Nhược ngôn, một bàn tay đangchậm rãi trút bỏ tấm áo choàng, bàn tay còn lại lần xuống dưới…

A di đà phật, bản tiên quân thật sự làm thần tiên lâu quá rồi,quên mất rằng có những thời điểm không thể mò vào.

Hoành Văn nói: “Ô, song tu thật là kịch liệt”.Ta vội vàngtúm lấy Hoành Văn Thanh quân lôi ra ngoài, kéo một mạch về phòng. “Tội lỗi, tộilỗi, người phàm mà nhìn thấy cảnh này sẽ bị đau mắt”.

Hoành Văn nói: “Bản quân là tiên mà. Vả lại ta với ngươi chỉvô tình đi vào thôi, mới liếc có một cái”.

Bản tiên quân lặng lẽ ngồi xuống trước giường, không nói câunào, Hoành Văn thì phe phẩy cây quạt rách của hắn: “Ngượng ngùng cái gì, chẳnglẽ lúc còn ở nhân gian ngươi chưa làm chuyện ấy bao giờ?”.

Ta ho khan một tiếng: “Đương nhiên là làm rồi, nhưng đều làvới nữ tử… So với lại chuyện này, có chút, khụ, có chút khác nhau…”.

Hoành Văn nói: “Ừm, ta cũng xem tranh vẽ trong sách rồi,đúng là hơi khác nhau thật”.

Bản tiên quân nghe thế mà kinh hãi, nhảy dựng lên: “Xemtrong sách? Sách gì!!! Sao ngươi lại xem?!”.

Ngọc Đế ơi, Hoành Văn Thanh quân hạ phàm một chuyến, nhỡ lạimang theo cái đầu nhét toàn những thứ bát nháo loạn xì về thiên đình rồi bị NgọcĐế biết được, nhất định sẽ bổ thẳng một đạo sét trời xuống đầu ta, trực tiếp đánhTống Dao này thành tro bụi.

Hoành Văn nói: “Ngươi hoảng hốt thế làm gì? Ta nếu là ngườicai quản văn mệnh trong thiên hạ, đương nhiên phải đọc bằng hết sách vở trên đờirồi. Ngày đó, khi còn trong Đông Quận Vương phủ, ta rãnh rỗi không có gì làm,bèn xuống phố mua vài quyển sách tranh lật ra xem thử, muốn coi thử ‘song tu’thì phải tu như thế nào”.

Sau đó hắn sục sạo trong ống tay áo, mò ra một thứ gì đó concon, đặt trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt vật ấy biến lớn, là một tập sách cóbìa màu xanh đen. Hoành Văn giơ sách lên vỗ vỗ mấy cái, sau đó đặt xuống bàn.Ta cầm sách lên, giở vài trang, thấy trước mắt sao vàng lấp lánh – là XUÂNCUNG!!!

Hơn nữa còn là xuân cung vẽ cảnh long dương thân mật.

Năm đó khi bản tiên quân vẫn còn là người phàm, xuân cungxem qua nhiều không kể xiết. Cũng thường xuyên cùng cánh tri kỷ, bạn thâm giaothưởng thức, bình phẩm, trao đổi “sách quý”.

Nhưng, dụ dỗ Hoành Văn Thanh quân xem xuân cung, cái tộidanh này trên thiên đình đâu phải trò đùa. Bản tiên quân làm thần tiên cũng coinhư thoải mái, còn chưa muốn bị áp giải lên Tru Tiên Đài, ngũ lôi oanh đỉnh.

Bản tiên quân coi mà mồ hôi lạnh ướt đẫm cả đầu. Hoành Vănthì lại rất khoan thai nói tiếp: “Ta xem rồi mới biết, thì ra song tu quả thậtlà một môn học vấn, có vô vàn những điều đẹp đẽ bên trong. Chỉ tiếc là tranh vẽkhông được đẹp, có chút mất hứng”.

Ta buột miệng: “Đó là vì ngươi mua phải loại bán đầy trên phốchợ, loại sách ấy vẽ tranh cẩu thả, không có ý tứ gì mới mẻ. Sách quý thật sựkhông mua được ở những hàng sách trên phố đâu, phải thông qua con đường đặc biệtmới có được, những thứ vẽ trong ấy mới đáng gọi là thi thú”.

Hoành Văn hoà hứng vô vùng, nói: “Thế sao?”. Ta quả thật chỉhận không thể tự vả cho mình một cái.

Nam Minh và Thiên Xu chia cách đã lâu, tình nồng ý đậm. Đợiđến khi ta cùng với Hoành Văn thổi đèn đi ngủ, thì tiếng động bên sát vách liềntới tấp vọng sang.

Ván giường lạch cạch, tiếng rên rỉ đứt quãng của Mộ NhượcNgôn, bản tiên quân nghe thấy mà tâm thần bất ổn, lòng rối như tơ. Cũng may thểxác của Quảng Vân Tử đang nằm đơ trên nền đất, giảm đi không ít cảm xúc tội lỗicủa bản tiên quân.

Ta nhìn chằm chằm vào Quảng Vân Tử, điều hoà hơi thở, bình ổntâm thần. Hoành Văn nằm ngay bên cạnh, nói: “Ngươi nhích sát ra tận mép giường,thò đầu thò cổ nhìn gì thế?”.

Ta nói: “Gió xuân tới tấp, lại có Hoành Văn Thanh quân nằmngay bên cạnh, ta chỉ sợ tiên căn dao động, gây ra sai lầm lớn, mới nhìn QuảngVân Tử để củng cố tinh thần”.

Hoành Văn khẽ cười một tiếng: “Lão đạo sĩ đó nằm trên đất,quả thật có thể ổn định tâm trí. Ngươi cứ nhìn đi”.

Bản tiên quân nghe thấy tiếng hắn lật người, sau đó khôngcòn động tĩnh gì nữa. Có lẽ đã ngủ rồi.

Ta nhìn Quảng Vân Tử, dần thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếpđi.

Thiếp đi rồi, ta liền có một giấc mộng.

Sau khi ta trở thành thần tiên, rất ít khi nằm mộng, giấc mộngnày lại rất khác lạ.

Trong cơn mê man, ta đứng giữa một rừng hoa đào trải rộng,hoa đào rực rỡ át cả tầng tầng mây ngũ sắc nơi thiên cung Cửu Trùng. Sâu tronglớp mây mù sương khói kia, có một bóng người lờ mờ đang đứng. Lúc ta bước lại gần,người đó quay đầu lại, ta thấy liền sửng sốt.

Tiên giả nằm mộng, mộng ấy chính là ý muốn của bản thân, tabiết rõ hiện tại mình đang trong mộng. Lúc trông thấy hắn bản tiên quân liền hiểu,giấc mộng này chính là khát vọng của ta.

Khát vọng có thể giấu được người khác, nhưng không lừa đượcchính mình. Ta cũng không biết bản thân có thứ tâm tư này tự lúc nào.

Cũng có thể từ mấy nghìn năm trước, khi bản tiên quân đứng ởđằng xa, trông thấy bóng dáng hắn nơi thiên cung Cửu Trùng. Cao quý, thanh nhãmà mỹ lệ, tuy ngay trước mắt, nhưng xa xôi chẳng thể chạm vào, rồi lại khôngkìm lòng được mà muốn bước lại gần thêm.

Mấy nghìn năm ta sống thảnh thơi, tự tại,trong lòng thực cảmtạ ông Trời, ta vốn mang trên mình số mệnh trọn kiếp cô loan, có ước vọng xa vờicũng chẳng thể làm gì. Nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương, tronglòng ta đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Dù sao ta cũng là một thần tiên được nhặt về, gốc phàm đã hếthay chưa cũng đều là viện cớ mà thôi. Cũng giống như khi ở nhân gian, rõ ràngbiết không thể hái được vầng trăng kia xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn viển vôngrằng bản thân thật sự có thể kéo nó khỏi bầu trời.

Giấc mộng này, chính là tâm địa xấu xa của ta.

Nếu đã là trong giấc mộng của mình, vậy thì có thể mặc sứcphóng túng rồi.

Bản tiên quân ôm lấy thân người trước mặt, hôn lên môi hắn.

Mộng để làm gì? Chính là để hôn đôi môi ngày thường khôngdám hôn, cởi bỏ vạt áo ngày thường không dám cởi. Đã là thần tiên thì không thểlàm chuyện ái tình.

Trong khoảnh khắc nâng thắt lưng người đó lên, ta đã nghĩ,thật đáng. Cho dù bị Ngọc Đế dùng một đạo sét trời đánh thành tro bụi cũngđáng. Tuy là mộng thôi, những đã đủ để ta không còn gì tiếc nuối.

Trước khi tỉnh mộng, ta nhớ rõ mình đã vô cùng thoả mãn. Dướitán hoa đào rực rỡ như mây, bản tiên quân ôm người nọ trong lòng, nói kỳ thậtta đã thầm thương hắn mấy nghìn năm, cũng đã muốn hắn mấy nghìn năm. Đối phươngtựa vào vai ta thấp giọng đáp: “Ta cũng đã muốn ngươi suốt mấy nghìn năm”.

Sau đó, ta liền tỉnh mộng.

Ta mở mắt, nhìn đỉnh màn, nghiêng đầu sang trái trông thấy gốiđầu và chăn đệm trống không, quay sang phải trông thấy Quảng Vân Tử đang nằmtrên mặt đất.

Hoành Văn đang ở trong phòng hắn, tinh thần cực kỳ thoảimái, đợi ta tới cùng dùng bữa sáng.

Cục Lông ủ ê ngồi chồm hỗm trên ghế, mèo rừng đau buồn nằmbên mép giường.

Hoành Văn nói; “Tối hôm qua ngươi mơ thấy giấc mộng gì đẹp lắmsao, lúc ta đi mặt ngươi vẫn còn đang cười ngớ ngẩn, trông đến là xấu xa”.

Ta cười khan hai tiếng, “À, mơ thấy Ngọc Đế thăng chức chota”.