Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 49: Đêm diễn đầu tiên



Sa trường

Vừa nhìn vào địa đồ, Phúc Tuần vừa chú ý nghe Hoắc Thành Uy nói về kế hoạch tác chiến trận tới. Bây giờ họ không chỉ đơn giản là lấy lại mười thành trì đã mất mà còn thảo phạt Trì quốc. Nên mỗi bước đều phải hết sức thận trọng.

_ Mọi người thấy thế nào?- Ngẩng mặt lên, Phúc Tuần chậm rãi cất giọng hỏi.

_ Đệ thấy địa hình nơi này rất có lợi cho ta.- Phúc Khải đưa tay chỉ vào địa đồ.- Theo như những gì Hoắc Tướng quân nói, chúng ta sẽ bao vây địch theo thế gọng kiềm. Như vậy có thể chặt được đường tháo lui của quân địch.

_ Huynh đừng quên nơi này có một lối mòn!- Phúc Tường lên tiếng.- Đây là độc đạo [1]! Chúng ta phải chặn đường này mới triệt tiêu lối thoát của địch.

_ Chắc rồi!- Phúc Khải gật đầu.

Thu thập tất cả ý kiến của mọi người, cuối cùng Phúc Tuần cuối cùng cũng đưa ra nhận định của mình. Đưa mắt nhìn một lượt mọi người. Đôi mắt chàng dừng lại ở Đồng Vũ. Từ đầu đến giờ hắn chỉ chăm chú quan sát địa đồ và nghe mọi người nói chứ chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì.

_ Đồng Vũ! Ngươi có ý kiến gì không?

_ Hồi Vương gia! Tiểu thần nghĩ...chúng ta có thể lợi dụng địa hình để cài bẫy quân địch. Làm như vậy, chúng ta sẽ giảm tổn thất binh lực xuống mức thấp nhất.

_ Với địa hình như thế này?- Phúc Tường tỏ ra ngờ vực.

_ Tiểu thần nghĩ điều này hoàn toàn có thể. Chỉ có điều chúng ta phải thận trọng để quân địch không phát hiện

_ Quá mạo hiểm!- Chất giọng của Phúc Khải có chút bất an.- Nhưng không phải là không làm được. Chỉ cần lợi dụng tốt địa hình. Ở đây, ở đây và cả ở đây nữa.- Vừa nói, chàng vừa chỉ vào địa đồ.- Ngay cả độc đạo cũng có thể trở thành một cái bẫy.

_ Đệ nói đúng! Vậy giờ sẽ thế này...

Kế hoạch thay đổi. Bọn họ lại họp bàn để thống nhất phương án tác chiến cũng như phòng thủ. Cứ vậy khi trăng đang dần ngả về phía bên kia bầu trời họ mới bàn xong kế hoạch tác chiến cho trận tới.

_ Trận này ta sẽ tiên phong dẫn dụ địch. Phúc Khải sẽ chờ sẵn ở đây. Đồng Vũ và Phúc Tường sẽ chờ ở nơi này và nơi này đợi địch mắc câu sẽ giăng bẫy. Hoắc Tướng quân sẽ ở lại trấn giữ trại.

_ Đệ phản đối!- Phúc Tường lên tiếng.- Ngũ huynh! Huynh là chủ soái phải ở lại trấn giữa trại.

_ Đệ cũng phản đối!- Phúc Khải lên tiếng.- Nếu huynh xảy ra chuyện gì bọn đệ sẽ ăn nói thế nào với phụ hoàng đây.

_ Vậy nến hai đệ có chuyện gì, ta sẽ ăn nói thế nào với phụ hoàng?

Câu hỏi ngược lại của Phúc Tuần khiến cả căn lều rơi vào im lặng.

_ Chúng ta là huynh đệ. Lần xuất chinh này chúng ta đã vào sinh ra tử không ít trận. Trận này cũng vậy ta sẽ vào sinh ra tử cùng các đệ.

_ Nhưng những trận trước thế cục khác. Còn trận này thế cục khác.- Phúc Tường lên tiếng phản đối.- Đang trong giai đoạn quan trọng nếu huynh có chuyện gì ai sẽ là người tiếp tục cuộc thảo phạt Trì quốc?

_ Dù là vậy ta cũng không thể tham sống sợ chết, để đệ đệ của mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng được.

_ Vương gia!- Vừa chắp tay, Hoắc Thành Uy vừa nói.- Mạt tướng biết tình cảm huynh đệ của các vị. Nhưng quả thật Vương gia không thể ra trận được. Tính chất trận này đã khác chúng ta cần phải nghĩ kế lâu dài. Nếu Vương gia ra trận, vạn nhất...quân ta chẳng khác nào như rắn mất đầu cả. Xin Vương gia nghĩ cho toàn cục.

_ Xin Ngũ huynh nghĩ cho toàn cục!

Vừa nói, Phúc Khải lẫn Phúc Tường đều quỳ xuống trước mặt Phúc Tuần. Ra trận từ khi còn khá trẻ, đây là lần đàu tiên trong cuộc đời chàng rơi vào tình thế khó xử như vậy.

_ Mọi người...

_ Ngũ huynh! Bọn đệ nhất định sẽ chiến thắng trở về.- Phúc Khải nói chắc như đinh đóng cột.- Vậy nên huynh không cần phải liều mình mạo hiểm trận này.

Trước khí thế của mọi người, tâm trí của Phúc Tuần có chút rối loạn. Nhìn thấy sự quyết tâm của họ, chàng đành thở dài.

_ Thôi được! Vậy đổi lại Phúc Khải sẽ tiên phong dẫn dụ địch. Hoắc Tướng quân sẽ chờ địch đến rồi bao vây. Bẫy sẽ do Phúc Tường và Đồng Vũ phụ trách. Ta sẽ ở lại trại trấn giữ.

_ Tuân mệnh!

_ Nếu cảm thấy không ổn, mọi người phải rút về. Đừng cố gắng cầm cự. Đặc biệt là Bát đệ. Đừng có quá háo thắng mà bất chấp.

_ Đệ biết rồi!- Phúc Tường hơi nhếch môi lên.

Mọi người hô vang rồi đứng lên. Tiếng cười giòn tan cất lên trong lều. Còn Phúc Tuần, chàng thật không cười nổi. Chàng thật hết cách với đám đệ đệ này. Dựa vào kinh nghiệm bản thân, chàng thấy biểu hiện của họ trên sa trường rất tốt. Song chàng vẫn lo. Để họ làm chủ trận này, chàng không cần thắng, chàng chỉ cần hai đệ đệ của mình bình an trở về.

_ Được rồi! Mọi người đi nghỉ đi!

_ Vâng!

Dứt câu, từng người, từng người một rời khỏi lều. Đợi mọi người đi hết, Phúc Khải mới quay về phía Phúc Tuần.

_ Vương gia của đệ!- Vừa cười Phúc Khải vừa nói.- Đừng ủ rũ nữa!

_ Hai đệ cẩn thận một chút cho ta!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cau mày.

_ Được rồi! Được rồi! Đệ biết rồi!- Vừa nói Phúc Khải vừa cười.- Đệ có một tin, đảm bảo sẽ khiến huynh vui vẻ trở lại ngay.

_ Tin gì?- Phúc Tuần tò mò hỏi.

_ Lúc chiều, Thái tử gửi tin báo, muội muội của đệ đây đã được thăng làm Thượng đẳng ca vũ rồi.

_ Hả?

Như không tin vào những gì Phúc Khải nói, Phúc Tuần nhìn đệ đệ mình với đôi mắt đầy ngạc nhiên.

_ Vi Nhi được thăng cấp rồi? Là Thượng đẳng ca vũ? Đệ chắc chứ?- Phúc Tuần hỏi dồn.

_ Chắc! Nữ tử này quả không đơn giản. Lời nói trong vòng một năm sẽ trở thành Thượng đẳng ca vũ giờ đã trở thành sự thật rồi. Biến điều không thể thành có thể. Đệ phục muội ấy sát đất. Điện hạ có nói, khi tin này truyền khắp hậu cung ai ai cũng kinh ngạc, không thể tin nổi...

Mặc kệ Phúc Khải vẫn đang thao thao bất tuyệt, Phúc Tuần như chìm vào trong thế giới riêng của mình. Chàng thật không ngờ Vi Nhi của chàng lại giỏi đến vậy. Những gì nàng nói cách đây một năm trước giờ đã trở thành sự thật rồi. Vi Nhi của chàng thật sự quá giỏi...

_ Vi Nhi! Vất vả cho nàng rồi!

_ Huynh nói gì?

Câu hỏi của Phúc Khải khiến Phúc Tuần bừng tỉnh. Chàng húng hắng ho một cái rồi lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình.

_ Không có gì! Đệ đi nghỉ đi!

_ Được rồi!- Phúc Khải hơi nhếch môi lên đầy vẻ mờ ám.- Đệ đi nghỉ đây! Vương gia của đệ cũng nên đi nghỉ đi. Làm chủ soái, mơ mộng nhiều không tốt đâu.

_ Đệ...

Không để Phúc Tuần nói hết câu, Phúc Khải đã nhanh chóng rời khỏi lều của chàng. Một nụ cười lại nở trên môi chàng, đó là nụ cười của niềm hạnh phúc và nó cũng đong đầy tự hào. Tin vui của nàng càng khiến chàng thêm quyết tâm để sớm ngày trở về với nàng.

*

Tân Thục triều

Trung thu tới gần, công việc của Thái Thường Nhạc phủ lại trở nên bận rộn. Ca vũ lẫn nhạc công đều tích cực luyện tập để chuẩn bị những màn biểu diễn tốt nhất, đẹp nhất trong bữa tiệc đêm Trung thu.

Lôi Vi cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên thời gian của nàng lại không có nhiều. So với các ca vũ khác, nàng vì mới được thăng cấp nên bắt đầu chậm hơn rất nhiều. Để chuẩn bị cho đêm Trung thu, ngay sau lễ Khất xảo, tất cả mọi người đã lo chuẩn bị cả rồi. Tính ra họ có gần một tháng rưỡi để chuẩn bị còn nàng chỉ có mười ngày. Phiền não! Thật là phiền não!

Nhưng cũng may trong đầu Lôi Vi đã có điệu múa cho riêng mình. Đó chính là điệu múa nàng đã thi trong lần thi đầu tiên thăng cấp lên Sơ kỳ. Chỉ khác một điều, lần này nàng sẽ biến điệu múa ấy thành múa lụa. Múa lụa cần thiết phải có sàn ngang trên cao để có thể bung lụa rồi bay lên. Nhưng vì buổi tiệc được tổ chức ngoài trời nên những chi tiết đó nàng sẽ dựa trên tình hình sân khấu mà quyết định có nên cắt bỏ hay không. Nếu cắt bỏ nó trở nên đơn giản hơn rất nhiều so với thực tế. Song quá đơn giản sẽ rất khó biến nó thành một màn biểu diễn đặc sắc. Phải biết kết hợp các động tác lại với nhau mới mong có một màn biểu diễn tạm gọi là vừa mắt. Chính vì vậy nên ngay khi vừa nhận được thông báo nàng sẽ tham gia vào đêm Trung thu, nàng đã phải lôi Ipad ra và lục tung các video quay lại những màn múa lụa của Hạ Huyền để học hỏi. Sau đó nàng còn phải làm việc với nhạc công. Lúc trước chọn bản này để thi, nàng chỉ nhờ Quân Đài đơn tấu bằng Cổ cầm. Còn lần này nhất thiết phải hòa tấu.

Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa cũng đã mất ba ngày. Giờ Lôi Vi chỉ còn bảy ngày để luyện tập. Bảy ngày! Trừ phi có kỳ tích xảy ra nàng mới có thể hoàn thành điệu múa này một cách hoàn hảo. Như giờ nàng không thể rút lui được. Hôm rồi nàng có tìm đến Phi Thiên lâu để tìm Hương Y học hỏi thêm song nghe Mạn Hương Công chúa nói nàng ấy đã về Trầm Châu thành, xem ra lần này nàng thật sự phải tự lực cánh sinh rồi. Còn nhớ lời nói chắc như đinh đóng cột của nàng cách đây một năm trước. Giờ nó đã thành hiện thực một nửa rồi. Một nửa còn lại phải chờ đến đêm Trung thu. Nó chưa trở thành hiện thực nàng không thể bỏ cuộc được.

Không phải vì nàng muốn thể hiện càng không phải nàng hiếu thắng. Đơn giản là vì nàng muốn bản thân mình được tôn trọng. Bởi nàng biết, một khi nàng đã quyết định bên cạnh Phúc Tuần, nàng nhất định phải có được sự tôn trọng của mọi người dù người đó là ai. Và việc trước tiên để nhận được sự tôn trọng của mọi người chính là bản thân mình phải tôn trọng chính lời nói của mình. Vậy nên, nàng nhất định biến lời nói của mình trở thành sự thật, không thể để nó chỉ là lời nói suông được.

Từ khi được thăng cấp, thái độ của mọi người trong phủ giành cho Lôi Vi cũng khác đi ít nhiều. Các đồng học đã coi trọng nàng hơn, các Chưởng sự cũng gật đầu hài lòng hơn. Đới Chưởng sự, Chưởng sự của Thượng đẳng ca vũ đặc biệt lưu tâm và chỉ dạy cho nàng. Còn Tô Chưởng sư, Chưởng sự của Trung sinh dù không thích nàng nhưng xem chừng bà ta cũng không phản đối. Duy chỉ có thái độ của Tú Đình là vẫn vậy. Ngược lại, nàng xem chừng nàng ta còn có vẻ tức tối, hằn học nàng hơn so với trước. Nàng không quan tâm và cũng chả muốn quản tâm tư của nàng ta làm gì. Chín người mười ý nàng không thích làm hài lòng bất kỳ ai đặc biệt là những người như nàng ta.

Vung tay lên cao rồi từ từ khụy người xuống, bài múa của nàng kết thúc. Thở một hơi đầy nhẹ nhỏm, Lôi Vi gật đầu hài lòng. Giờ chỉ cần ráp nhạc nữa bài múa của nàng sẽ hoàn thiện. Có thể đây sẽ không phải là bài múa đẹp nhất nhưng chắc chắn là bài múa đặc sắc nhất, mới lạ nhất trong đêm Trung thu. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, nàng không khỏi nở một nụ cười thật tươi. Nhất định, nàng nhất định phải thể hiện thật tốt để xứng đáng với cấp bậc Thượng đẳng ca vũ mà nàng đang mang.

*

Trung thu, từng cơn gió heo may khẽ thổi khiến tiết trời se lạnh. Nhưng nó vẫn không thể nào át được bầu không khí nhộn nhịp. Từ mấy ngày trước cả Hoàng cung đã kết đèn hoa rực rỡ để chuẩn bị cho tết Trung thu. Đại điện cũng đã được sửa sang, trang hoàng lộng lẫy hơn để chuẩn bị cho bữa tiệc này.

Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi đưa mắt nhìn qua kẽ hở của tấm màn. Bên ngoài thật náo nhiệt tấp nập. Nơi Đại điện, mọi người đã có mặt đông đủ và ngồi đúng vị trí của mình. Vị trí ngồi của họ so với tiệc mừng thọ Thái hậu không thay đổi. Vị trí của Phúc Tuần, Phúc Khải và Phúc Tường vẫn được giữ nguyên. Theo lệ ba vị trí trống kia sẽ được lấp đầy nhưng Định An Hoàng đế lại vẫn để ba bộ bàn ghế như bình thường chứng tỏ, trong lòng vị Hoàng đế này xem trọng những đứa con của mình như thế nào. Thêm vào đó ông cũng muốn mọi người biết được rằng quân ta tất thắng và các Hoàng tử sẽ trở về để lấp đầy chỗ trống đó.

Nhìn vào chỗ trống đó, lòng Lôi Vi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Thật buồn khi năm nay không được đón Trung thu cùng chàng, Trung thu đầu tiên khi cả hai yêu nhau. Nhưng nàng cũng rất vui khi nàng biết được rằng chàng nhất định sẽ trở về, sẽ ngồi vào vị trí đó và sẽ cùng nàng đón những bữa tiệc như thế này vào năm sau và nhiều năm tiếp theo nữa.

Tiếng nhạc vang lên rộn rã, trên sân khấu từng tốp ca vũ bước ra bắt đầu bài múa của mình. Điệu nhạc sôi động, từng động tác khéo léo uyển chuyển phát họa niềm vui. Năm nay, Định An Hoàng đế hạ lệnh phải tổ chức tiệc lớn hơn so với năm ngoái để quân địch thấy được sức mạnh của Thục quốc và cũng để cổ vũ tinh thần của quân ta. Nàng còn nghe phong thanh, triều đình đã sai một đoàn quân ra ngoài sa trường mang rất nhiều quần áo và lương thực cho binh sĩ. Quả đúng là hậu phương luôn là nơi vững chắc cho tiền tuyến. Nghĩ đến đó, lòng nàng thêm quyết tâm. Nàng nhất định phải vững vàng để Phúc Tuần nơi tiền phương không bị phân tâm. Có như vậy, hai người mới sớm ngày gặp lại nhau.

_ Lôi Vi! Ngươi đi chuẩn bị đi.

Chất giọng nhẹ nhàng của Đới Chưởng sự vang lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Vội vâng một tiếng, nàng nhanh chóng vào bên trong chỉnh sửa lại y phục và trang điểm. Mỗi lần có dịp nàng vẫn thường hay theo Hạ Huyền đến các buổi biểu diễn. Ở đó vì để chương trình chạy đúng tiến độ nên diễn viên đều phải tự chuẩn bị cho mình. Vậy nên chị gái nàng cũng phải tranh thủ để kịp giờ diễn. Bởi thế nàng học được không ít mẹo trang điểm từ chị gái mình. Song về thời cổ đại có vẻ như việc trang điểm để lên sân khấu trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng nếu muốn nổi bật, quả nàng phải bỏ ra không ít công phu. Tuy rằng đây là buổi biểu diễn đầu tiên của nàng song nàng không muốn mình trở nên nổi bật. Trở nên nổi bật trước mặt các vị Hoàng tử có thể không sao. Nhưng trở nên nổi bật trước mặt Hoàng đế khẳng định sẽ có vấn đề. Môi hơi đỏ một chút. Má hơi hồng một chút. Chắc sẽ không có vấn đề gì. Gật đầu nhìn lại bản thân mình trong gương, nàng khẽ mỉm cười hài lòng...

Bài múa kết thúc. Trong khi nhóm múa rời khỏi sân khấu, Lôi Vi đã đứng vào đúng vị trí của mình. Nhìn người cuối cùng bước xuống, hít một hơi đầy căng, nàng khẽ gật đầu với nhạc công. Nhạc vừa nổi lên nàng nhang chóng bung lụa về phía sân khấu. Dải lụa quấn chặt vào trụ đối diện, nhẹ giật một cái để chắc chắn nàng nhanh chóng phi người về phía sâu khấu. Vừa phi vừa tạo tư thế như đang bay. Đoạn cao trào đầu bản nhạc kết thúc, nàng nhẹ nhàng hạ xuống và bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Quá ấn tượng! Màn xuất hiện này thật sự quá ấn tượng rồi. Khi dải lụa vừa bung ra, tất cả mọi người đều quay về phía sân khấu và im lặng chờ đợi sự xuất hiện của nàng ca vũ. Rất nhanh chóng một thiếu nữ trong bộ y phục hồng đào bay ra giữa sân khấu chẳng khác nào một thiên tiên khiến mọi người không thể không trầm trồ. Khi nàng đáp xuống đất, tiến lại gần hơn, mọi người đều công nhận rằng nàng không giống bất kỳ ca vũ nào trước đó. Những ca vũ kia đều trang điểm khá đậm khiến người xem có cảm giác họ có gương mặt già trước tuổi. Còn người thiếu nữ này chỉ trang điểm nhẹ nếu không muốn nói là khá nhạt. Thế nhưng trong dàn ca vũ trang điểm đậm đặc kia, nàng thiếu nữ trang điểm nhạt nhòa này lại trở nên nổi bật. Mọi người tập trung dõi theo từng động tác của nàng, ai ai cũng gật đầu.

_ Giống! Thật là giống!

_ Giống quá đi mất!

_ Rất giống!- Thiên Phương Công chúa khẽ thốt lên, âm lượng vừa đủ để Nam Cung Hàn nghe thấy.- Khi trang điểm vào, Lôi Vi thật sự rất giống!

Không nói gì, Nam Cung Hàn chậm rãi quay lại nhìn thê tử của mình và chàng nhận ra rằng lúc này Thiên Phương Công chúa đã phiêu du tới tận nơi nào. Gương mặt nàng hơi căng cứng như để kiềm chế điều gì đó. Còn nơi khóe mắt nàng, một giọt nước mắt đang cố len ra...

Trên sân khấu, Lôi Vi vẫn tập trung tinh thần để hoàn thành bài múa của mình. Tiếng bàn tán bay tới không phải nàng không nghe. Nàng cũng thật sự tò mò muốn biết mình giống cái gì. Nhưng những gì mọi người bên dưới nói đều không đầu không đuôi khiến nàng không hiểu gì. Xoay một vòng, nàng nở một nụ cười rồi hướng mắt về phía khán đài. Nàng nhận thấy cả Phúc Vân lẫn Phúc Hoằng đều không giấu nỗi sự ngạc nhiên của mình. Trong hàng phi tần, nàng nhìn thấy sự điềm tĩnh của Giao phi song bà liên tục liếc nhìn lên trên, nơi Hoàng đế đang ngồi cùng với Thái hậu và Hoàng hậu. Vì cả ba người này ngồi cách sân khấu khá xa nên nàng không thể nào nhìn rõ gương mặt của họ được. Cố xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nàng nhanh chóng đưa hai tay lên rồi xòe ra như một đóa hoa, đưa mắt nhìn theo đôi bàn tay, Thiên Phương Công chúa lọt vào tầm mắt của nàng. Nàng ấy nở một nụ cười thật ngọt ngào rồi khẽ gật đầu khiến nàng yên tâm phần nào.

Đoạn nhạc cao trào lại tới, Lôi Vi nhanh chóng lùi lại vài bước. Vừa lùi, nàng vừa vung lụa lên cao. Rất nhanh sau đó một trận mưa hoa bay xuống trước sự trầm trồ của mọi người. Bên dưới, người tỏ vẻ thích thú với màn biểu diễn của nàng nhất có lẽ chính là Phi Đào. Bởi nàng ấy biết được Lôi Vi đã sửa lại toàn bộ động tác của bài múa này. Tuy nhiên nàng ấy chưa được xem Lôi Vi biểu diễn nên khi được xem lẽ đương nhiên nàng ấy tỏ ra rất háo hức.

Rất nhanh chóng, một hương thơm dịu nhẹ từ trên sân khấu bay ra rồi lan tỏa vào bầu không khí rộng lớn xung quanh khiến mọi người không khỏi ngẩng ngơ rồi hít hà. Quả là một màn trình diễn mới lạ và đặc sắc khiến bọn họ không thể không chú ý. Xoay một vòng thật tròn, ca vũ chậm rãi khụy người xuống chào kết thúc bài múa của mình. Mọi người bên dưới vẫn chưa thôi bàn tán. Giai điệu độc đáo, điệu vũ mới lạ, tất cả mọi người đều như bị thu hút, khiến họ không sao rời mắt được. Cho đến khi người ca vũ lui hẳn vào bên trong, tiếng bàn tán mới giảm dần.

Vừa bước vào bên trong Lôi Vi vừa thở ra. Nàng thật sự không ngờ nàng lại có thể thể hiện tốt đến vậy. Đã vào bên trong rồi nàng vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người. Thật quá khoa trương rồi!

_ Ngươi làm tốt lắm!- Vừa nói, Đới Chưởng sự vừa gật đầu.- Ta tin, tương lai ngươi sẽ không là một Thưởng đẳng ca vũ bé nhỏ đâu.

Rõ ràng là một lời khen, không hiểu sao Lôi Vi nghe ra chẳng khác nào tiếng sấm sét cả. Có khi nào mọi chuyện đã bắt đầu vượt xa dự liệu của nàng rồi hay không? Nhớ lại những gương mặt cùng lời bàn tán khi nãy, lòng nàng bỗng chốc cảm thấy bất an. Rốt cuộc, chuyện gì đang và sẽ xảy ra với nàng?

*

Đêm yên tĩnh. Cả Đại điện rộng lớn cũng tĩnh mịch đến lạ thường. Khẽ thở ra, Định An Hoàng đế chậm rãi bước đi từng bước. Bước qua, bước lại, cả phòng làm việc lớn này không biết ông đã đi qua đi lại mấy lần.

Nhìn về bàn làm việc, đến giờ Định An Hoàng đế như vẫn chưa thể nào tin vào mắt mình. Quả thật đến giờ ông vẫn cứ nghĩ rằng tất cả mọi việc là do mình suy diễn, tưởng tượng quá nhiều. Nào ngờ...

_ Quả không thể nào ngờ được!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa hướng mắt về phía cửa sổ.

Những hình ảnh có chút hư ảo cứ liên tục xuất hiện trong đầu vị Hoàng đế ấy. Vất vả kiếm tìm cuối cùng lại phát hiện ra điều đó lại đang hiện hữu rất gần ngay trước mắt mình. Giá như hôm áy ông nán lại một chút thì có lẽ sẽ không mất nhiều công sức đến thế.

Song giờ, khi đã tận mắt nhìn thấy rồi, ông tuyệt sẽ không để mất một lần nữa. Chắc chắn phải giữ chặt!

_ Hoàng thượng!

Tiếng Ông Công công bên ngoài vang lên nghe thật vội vã. Khẽ chau mày, Định An Hoàng đế quay nửa người về phía cửa.

_ Có chuyện gì?

Ông Công công nhanh chóng bước vào phòng. Vừa đi ông ta vừa cúi thấp người rồi vội quỳ mọp xuống.

_ Có tin từ sa trường ạ!

_ Truyền!

_ Vâng!

Dứt câu, Ông Công công vội vã rời đi nhưng vừa bước được vài bước, ông ta đã bị Định An Hoàng đế kêu lại.

_ Ngươi hãy làm việc này cho ta!

Vừa nói, Định An Hoàng đến vừa đưa một cuộn giấy cho Ông Công công. Nhận lấy tờ giấy, ông ta vội rời phòng để bảo lính đưa tin vào hầu. Chờ đến khi lính đưa tin khuất hẳn, ông ta mới chậm rãi mở cuộn giấy ra xem.

"Cạch"! Một tiếng động vang lên khiến đám người đứng hầu giật mình. Ai nấy đều nhìn thấy rất rõ ràng gương mặt của Ông Công công như cắt không còn giọt máu song chả ai dám hó hé nữa lời.

Vội đưa mắt nhìn xung quanh, Ông Công công vội nhặt cuộn giấy lên.

_ Nhìn cái gì mà nhìn?!- Tuy âm lượng không lớn nhưng rõ ràng Ông Công công đang quát tháo đám người hầu.- Các người đừng có mà bép xép!

Dứt câu, Ông Công công vội rời khỏi cửa Đại điện.

-----------------------------

[1] Độc đạo: độc nghĩa là độc nhất, chỉ có một; đạo nghĩa là đường. Độc đạo nghĩa là đường đi duy nhất.

-----------------------------

Hết chương 49