Duyên Kỳ Ngộ

Chương 72



Tay Sở Nam run run: "Tại sao? Lưu Giác tiêu diệt đất nước ta, giết chết vương huynh của ta, cớ sao ta không làm tổn thương người hắn yêu nhất?!".

"Bởi vì trước nay ngươi chưa bao giờ làm tổn thương ta, từ khi bắt ta ngươi hoàn toàn chưa hề làm tổn thương ta". A La nhắm mắt, bình tĩnh nói: "Dù ta gây sự thế nào, ngươi giận đến mấy cũng chưa bao giờ ra tay với ta... trong đêm mưa, ngươi lấy lưng chắn mưa cho ta, ngươi muốn thả ta đi, không để ta làm con tin của Trần quốc, cho dù đến rừng núi, kiếm được con cá ngươi cũng dành cho ta phần ngon nhất... bây giờ ngươi giết ta đi, nếu có thể bình dẹp nỗi oán hận trong lòng ngươi, ta chết thay Lưu Giác, ta trả mạng cho ngươi!".

Sở Nam kinh ngạc, nhìn nàng đăm đăm. Những ngày trốn chạy trong rừng, nàng đã tiều tụy đi nhiều. Bỗng lại nghĩ đến bao đêm, sợ nàng kinh động hắn đã thận trọng ôm cho nàng ngủ, nàng co người trong lòng hắn, lẩm bẩm trong giấc mơ, ngoan ngoãn như con thỏ, tỉnh dậy thấy hắn ôm mình, lại ngoác mồm mắng. Lòng cay đắng, Sở Nam cất tiếng cười, tiếng cười sằng sặc điên loạn vang vọng trong núi.

Lát sau, Sở Nam thôi cười, mặt đanh lại: "Nàng nhầm rồi, ta đã hối hận, hối hận đã không nghe theo lệnh của vương huynh, đưa nàng làm con tin, nếu đêm đó ta không thả nàng đi... Nếu ta ở lại Hoài thành, quân Trần tuyệt đối không thể bỏ thành, để Lưu Giác dễ dàng chiếm vị trí hiểm yếu! Bây giờ ta bắt nàng, chính là chờ đợi ngày hôm nay, chờ khi Lưu Giác một mình lên núi, ta đưa nàng làm con tin, để hắn xót thương, cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của ta! Ta không làm tổn thương nàng là bởi vì Sở Nam ta cho dù ác tâm ra tay bạo liệt cũng không giết nữ nhi yếu đuối không sức kháng cự! Hôm nay nàng sẽ thấy Lưu Giác chết trước mặt nàng thế nào!".

A La định nói nhưng Sở Nam đã giơ tay điểm huyệt: "Xin lỗi Thanh La, thứ gì ta không có được, hắn đừng hòng có được. Ta muốn giết hắn, không ai cản được ta!".

Lưu Giác từ từ lên núi, thân vận áo dài đen rộng, eo thắt đai ngọc, gió núi lồng lộng, nụ cười khiến khuôn mặt tuấn tú của chàng càng rạng rỡ, tựa như đi hò hẹn với tình nhân chứ không phải đối diện với cuộc đấu một sống một chết. Cuối cùng sắp được gặp A La, chàng không sao kìm được niềm vui, với Sở Nam chàng không quá bận lòng.

Lên đến núi, Sở Nam cầm kiếm dáng nhàn tản đứng cạnh A La, mỉm cười với chàng: "Ta vẫn luôn muốn tỷ thí với ngươi một trận, nàng ta chẳng qua là mồi nhử!".

Lưu Giác không trả lời, mắt không rời A La, chàng nhìn nàng, nhướn mày, nàng vừa gầy vừa bẩn, nhưng chàng nhìn không chán, ánh mắt lộ vẻ vẻ nôn nóng, dường như bực mình vì Sở Nam đứng đó khiến chàng không thể đến gần nàng. Bàn tay Sở Nam nắm chặt thanh kiếm đến phát run.

A La cũng cười với chàng, miệng hé mở, nhưng không nói được. Lưu Giác đứng trước mặt nàng, một vẻ đẹp nam nhi ngời ngời, vẻ đẹp bẩm sinh, vận bất cứ trang phục nào cũng đẹp. Thực ra Tử Ly cũng rất tuấn tú, còn có khí chất hơn cả Lưu Giác. Sở Nam cũng không tồi, lại rất đàn ông. Tại sao nàng lại thích Lưu Giác? A La dường như quên cảnh ngộ nguy hiểm trước mặt, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chàng, tim nàng đã đập rộn rã, trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có chàng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Nàng đứng ngây như gỗ, mắt mơ màng tựa hồ nhìn Lưu Giác, tựa hồ không. Lưu Giác nhìn nàng, lòng quặn thắt môi vẫn cười: "Ngươi hại nàng ấy một, ta sẽ bắt ngươi trả mười".

"Tốt!". Sở Nam cười, "Ta biết, trận tỷ thí trước ngươi chưa dùng hết sức, Ly vương muốn tiêu diệt Trần quốc, muốn thống nhất thiên hạ, mới để ngươi che giấu thực lực, cũng không trách ngươi. Thiên hạ nhìn vào, ai cũng tưởng chiến tranh là do hai nước Trần, Hạ không biết tự lượng sức gây ra, công chúa là do ta hiếu sắc nảy lòng tham bắt cóc, trận này Ninh quốc xuất binh danh chính ngôn thuận. Ly vương trẻ tuổi nhu mì như một thư sinh vậy mà lại che được mắt thiên hạ! Ha ha!".

Lưu Giác thong thả nói: "Ý ngươi là, ngươi có thể bắt cóc A La là do Ly vương dung túng?".

Sở Nam hất hàm: "Sau trận chiến Mai sơn, ta không còn coi thường ngươi nữa. Ngươi đoán được rồi, hà tất phải dốc sức vì người đó?".

"Ngươi chỉ nhìn đám lông mà không nhìn thấy cả con báo, Ly vương yêu A La không kém ta!". Nụ cười của Lưu Giác vẫn không đổi, "Hãy thả A La, để ta khỏi phân tâm!".

"Ha ha!". Sở Nam cười lớn: "Ngươi tưởng có thể đấu công bằng một trận hay sao? Ta muốn lấy nàng ấy để ép ngươi".

"Vậy ngươi muốn thế nào?". Lưu Giác bình tĩnh hỏi.

Đúng, mình muốn thế nào? Sở Nam cười cay đắng: "Chẳng thế nào cả, ta sẽ chặt một tay nàng ấy trước, sau đó lại đấu với ngươi, nếu ngươi thắng nhanh, nàng ấy còn chưa chết, nếu người không thắng được, hãy đợi chứng kiến nàng ấy chảy đến giọt máu cuối cùng!".

Lưu Giác lùi lại, quan sát kỹ Sở Nam, miệng lại mỉm cười: "Vậy thôi, không đánh nữa, ta sẽ điều cung thủ giỏi nhất bắn chết hai người, để ta nhìn khỏi buồn, nàng ấy cũng chết nhẹ nhàng. À không, ta sẽ đích thân ra tay, hãy tin ta, tài bắn tên của ta cũng không tồi!".

Cặp mày rậm của Sở Nam cau lại, mắt nhìn Lưu Giác, lại nhìn A La, kiếm trong tay bất thần vung lên hướng vào A La. Lưu Giác hét kinh hoàng, "Dừng lại!".

Sở Nam cười sằng sặc thu kiếm về: "Ta còn tưởng ngươi thực sự không tiếc!". Trong mắt hắn hận thù lại bùng lên, người này đã giết vương huynh của hắn, tiêu diệt Trần quốc của hắn, "Lưu Giác, ngươi chết hay là nàng ta chết?".

A La trấn tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lưu Giác thật bình yên, trong lòng nàng vang lên tiếng nói, Sở Nam nếu muốn giết nàng, đã sớm ra tay rồi, hà tất đợi đến bây giờ?

"Ta chết, vương huynh của ngươi cũng không sống lại được, Trần quốc cũng không thể phục quốc". Lưu Giác nói.

"Đúng, ta biết", Sở Nam đau đớn, liếc nhìn A La, hét to: "Ra tay đi, muốn cứu nàng ấy, hãy đấu với ta! Nếu ngươi chết dưới kiếm của ta, ta sẽ đưa nàng ấy đi!".

Lưu Giác nhìn A La, ánh mắt gặp nhau, càng như hút chặt. Sở Nam nghiến răng, vung kiếm về phía Lưu Giác, ánh kiếm lóe lên trong ánh mắt kinh hoàng của A La. Lưu Giác trở tay chặn lại, người vừa lắc, kiếm vung ra, như luồng gió núi thốc vào đối phương.

Sở Nam dốc hết tinh lực, hét to nghênh đón. Hai người đều là cao thủ, không lâu sau, A La nhìn hoa mắt, chỉ thấy hai bóng người bay qua bay lại, kiếm đập vào nhau phát ra những âm thanh chát chúa lạnh người.

Kiếm pháp của Lưu Giác đột nhiên thay đổi, tỏa ra ám khí. Sư phụ từng nói, không bất đắc dĩ không được dùng Phi tuyết công, đòn này quá hiểm, khi luyện đến tầng thứ bảy, tấn công đối thủ, đối phương không chết cũng trọng thương. Sở Nam mạnh ở nội lực tinh thâm, đoản kiếm khua lên, toàn ra những đòn giết người. Hai người ăn miếng trả miếng, không ai có độc chiêu hạ gục đối phương. A La không muốn Sở Nam chết, càng sợ Lưu Giác bị thương, đứng một bên quan sát thần kinh căng thẳng, đầu muốn vỡ tung.

Sở Nam luôn cảm giác, kiếm pháp của Lưu Giác có gì rất giống kiếm pháp của người bịt mặt mấy lần giao thủ với hắn, lòng chấn động, xoáy người vọt lên, đoản kiếm vung lên phát ra âm thanh xé rách bầu trời. Thầm nghĩ, Lưu Giác cũng sẽ giơ tay đỡ giống như phản ứng của người bịt mặt, Sở Nam mỉm cười, ta sẽ dùng chiêu như lần thích trúng người bịt mặt, quá nửa phần nắm chắc sẽ đánh trúng Lưu Giác. Chính trong khoảnh khắc ánh kiếm vụt lóe như sét đánh, hắn liếc A La, thấy vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, nhưng ánh mắt đó chỉ đăm đắm dán vào Lưu Giác, không hề để tâm đến mình. Nỗi đau đột ngột bạo phát, từ từ lan tỏa, nhát kiếm bổ xuống dường như thiếu nội lực.

Lúc này kiếm của Lưu Giác đã đâm tới, Sở Nam đang mải nhìn A La, ánh mắt âm thầm như lưu luyến, như giải thoát, cơ thể đã đón trọn ánh sáng đường kiếm đó. Trường kiếm của Lưu Giác không kịp rút về, thuận thế đâm vào người Sở Nam. Chàng sững người buông tay. Sở Nam không trả đòn giống như tự sát, khiến chàng xiết đỗi kinh ngạc.

Sở Nam cầm kiếm loạng choạng mấy bước, đứng vững, nhìn thanh kiếm trước ngực, thét một tiếng rút ra, người mềm dần từ từ gục xuống.

Lưu Giác lao đến bên A La, giải huyệt đạo, một tay ôm ghì nàng vào lòng, giọng hổn hển: "A La, A La! A La...".

Cổ họng A La tắc nghẹn, hay tay ôm chặt Lưu Giác, nhắm mắt hít mùi cơ thể chàng. Nàng muốn nói với chàng nhưng lại không biết nói gì, chỉ ép chặt vào chàng.

Sở Nam nằm trên đất. Máu cơ hồ sắp cạn, hắn ngước mắt nhìn mây trắng phiêu du trên trời, lòng đột nhiên yên bình lạ thường, thì ra chờ đợi cái chết cũng không đau khổ đến thế, những suy tính và tham vọng từng đeo bám lúc này tiêu tan vô hình vô ảnh. Trên khuôn mặt gan góc, nụ cười đau đớn thoáng qua, thì ra hắn vốn nhẫn tâm, vậy mà có lúc lòng mềm như nước. Cuối cùng vì một người con gái hắn không còn lòng dạ tranh đoạt thiên hạ nữa.

A La đột nhiên nghĩ đến Sở Nam, vùng khỏi tay Lưu Giác chạy đến, Lưu Giác ngây người nhưng cũng không ngăn cản. A La quỳ bên Sở Nam, mỉm cười: "Sở Nam, cảm ơn!". Giọng nàng nghẹn ngào, những giọt nước mắt lớn rơi xuống mặt Sở Nam.

Cặp mắt thất thần đờ dại của Sở Nam lại lóe sáng.

"Công chúa của ta, về nhà đi! Nàng, nàng quả rất đẹp...". Sở Nam nhìn nàng, bắt đầu thở dốc: "Bắt đầu từ đêm đó... ta đã... không thể quên... nụ cười... của nàng...".

A La cúi đầu, mắt đẫm lệ đau đớn nhìn vào đôi đồng tử giãn dần của Sở Nam, khuôn mặt trắng dại chập chờn nhòe dần trước mắt nàng.

Đốm lửa từ hai đồng tử của Sở Nam lóe lên lần cuối, môi mấp máy những âm thanh đứt quãng

"Công chúa...đã... khóc...vì ta... vậy là... ta đã... mãn nguyện".

Đốm lửa đó lóe lên lần cuối rồi tắt hẳn.

Tay run run, A La khẽ vuốt đôi mắt đã bình yên đó, đầu ngón tay ươn ướt. Trên khuôn mặt mà sự sống vừa rời đi, vẻ viên mãn thanh thản khiến những đường nét gồ ghề đầy nam tính trở nên dịu dàng. A La sững người. Sở Nam... nếu độc ác với ta hơn một chút, nếu ngươi đừng tốt với ta như thế, nếu ngươi không... thì tốt biết bao!

Lưu Giác từ từ đi đến, nhẹ nhàng kéo nàng đứng lên: "Chúng ta sẽ an táng anh ta chu đáo!". Cuối cùng A La bật khóc thành tiếng. Nỗi xót xa cho Sở Nam, nỗi nhớ Lưu Giác, những khổ cực trong mấy tháng ròng đều bật ra cùng tiếng khóc. Lưu Giác chỉ không ngừng gọi tên nàng, để mặc nàng túm chặt áo chàng, nức nở khôn nguôi.

Gió núi hiu hiu, A La vừa qua cơn chấn động mệt mỏi rã rời, dựa vào lòng Lưu Giác ngủ thiếp đi.

Huyền Y, Minh Âm đợi quá lâu nên không yên tâm bèn đi lên núi, nhìn thấy Lưu Giác ôm A La, căng thẳng trong lòng họ cuối cùng mới dịu đi, thở phào nhẹ nhõm.

"Hãy an táng chu đáo Sở Nam vương tử!". Lưu Giác không ngoái đầu nói với Minh Âm. Binh sĩ lên núi, cẩn thận đưa thi thể Sở Nam đi.

A La không biết ngủ bao lâu, vừa tỉnh dậy, vẫn tưởng Sở Nam, liền vùng ra, mắng: "Dâm tặc!".

"Mắng ai thế?". Lưu Giác bật cười.

A La ngớ người, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lưu Giác, nàng ngẩn ra giây lát, nhìn quanh không có ai liền giơ tay ôm mặt chàng kéo giật lại.

"Nhẹ thôi!". Lưu Giác kêu lên.

A La thở dài, gục đầu vào ngực chàng: "Không phải thiếp nằm mơ chứ?".

Lòng xót xa, chàng nói khẽ: "Ta đây, không phải mơ!".

Một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn Lưu Giác, nàng hỏi: "Chàng an táng Sở Nam ở đâu?".

Lưu Giác ôm nàng vào lòng: "Nàng cảm động rồi sao?".

"Thiếp muốn từ biệt Sở Nam". A La không trả lời câu hỏi của chàng.

"Được!". Lưu Giác nhìn nàng.

Lát sau, xuống đến chân núi, A La đứng lặng trước ngôi mộ lớn, xung quanh xếp những tảng đá to. Hình ảnh Sở Nam lấy lưng chắn mưa cho nàng, liều chết đưa nàng đi trốn, Sở Nam xông vào nhà lao cứu nàng, khuôn mặt đờ dại lúc tắt thở... lần lượt hiện trong đầu. Ý nghĩ len lỏi day dứt trong lòng: "Sở Nam, hà tất phải thế? Đành rằng hắn tự làm tự chịu, nhưng hắn hoàn toàn có thể lựa chọn cách khác. Nếu vậy...". A La bất giác rùng mình, liếc nhìn Lưu Giác bên cạnh, "... nếu vậy mình không bao giờ được nhìn thấy Lưu Giác nữa...". Ý nghĩ bất chợt khiến nàng hoảng sợ, cúi đầu lại nhìn thấy những phiến đá trên mộ Sở Nam.

Nàng đi đến bờ suối phía xa, ở đây một loài hoa không biết tên đang nở rộ, những cánh to màu vàng rực nổi lên nhụy tròn đen láy. Có những bông đang hé nở, những cánh hoa vàng ôm ấp nhụy đen lấp ló. Nàng hái một bó lớn đặt lên mộ Sở Nam.

"Tạm biệt! Sở Nam! Hãy yên nghỉ!".

Lặng lẽ quay đi. Lưu Giác đi bên nàng.

"Nàng cảm động rồi sao?". Lưu Giác lại hỏi.

A La thở dài không nói.

"Vậy còn ta? Vất vả đưa hai vạn nhân mã đến đối phó với hắn!".

"Chẳng lẽ chàng không đưa người đến đánh Sở Nam?".

"Khi chiến đấu ở khe núi Hoàng Thủy, Tử Ly nói, huynh thích nhiều người đánh ít...!". Chợt chàng bần thần, nụ cười vụt tắt, mắt dõi nhìn về phía núi xa, "A La, ta cũng cảm động bởi một người. Hai chúng ta không ai bảo ai đều giấu nàng, trước đây chúng ta tranh đi cướp lại với nhau, mỗi người đều có tâm tư, đều muốn có nàng". Chàng dừng lại, nới lỏng tay A La, "Còn nhớ lúc chúng ta từ thung lũng trở về, Tử Ly phong nàng làm công chúa, bỏ qua quy chế tổ tiên vào hoàng lăng nhất thiết phải trở thành phi của hoàng đế? Thực ra không phải thế...".

Lưu Giác thong thả kể lại chuyện Tử Ly đã lấy nước suối băng cứu nàng. A La đứng lặng nhìn dãy núi xanh ngắt, nụ cười của Tử Ly, nỗi đau của Tử Ly... Những kỷ niệm trong quá khứ cùng với bóng dáng tuấn lãng an nhiên ồ ạt lướt qua tâm trí nàng, dấy lên nỗi chua xót khôn cùng. Nàng muốn khóc mà không thể, lặng lẽ để nỗi buồn thấm vào lòng. Giọng nói của Lưu Giác vang lên từ phía sau: "Nếu nàng đổi ý, A La ta sẽ không trách nàng. Ta muốn nàng thẳng thắn nhìn sâu vào lòng mình, thực sự nàng muốn cùng ai, hãy lựa chọn người nàng muốn nhất".

Người mình muốn nhất? A La đứng trước gió, mình là một sinh linh đơn độc vượt thời không đến đây, tìm kiếm tình thân, tình yêu và không gian sinh tồn trong thế giới xa lạ này. Nỗi sợ hãi trong thế giới xa lạ khiến mình khao khát được che chở yêu thương. Tử Ly là người đàn ông đầu tiên đối xử tốt với mình.

"Mấy tháng phiêu bạt cùng Sở Nam, thiếp phát hiện Sở Nam là người nóng nảy dễ kích động, tuy thô bạo nhưng cũng rất tinh tế. Sở Nam chưa bao giờ thực sự ra tay hại thiếp, thiếp rất cảm kích. Thiếp không biết cuối cùng hắn đã trúng lưỡi kiếm của chàng thế nào, nhưng ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn lại, nỗi đau buồn xen lẫn oán trách trong đó khiến thiếp day dứt, nó sẽ còn ám ảnh thiếp không biết đến bao giờ! Tại sao hắn phải khổ sở như vậy?".

"Nàng lại xúc động vì hắn? Vậy còn Tử Ly?". Lưu Giác đứng sau nàng, giọng có phần trách móc.

"Tử Ly không giống, chàng hiểu không?". A La ngoảnh lại nhìn chàng, "Thiếp cảm động vì Sở Nam ở phía đối địch, nhưng lại một lòng bảo vệ thiếp, mấy lần cứu thiếp, không muốn thiếp trở thành con tin. Còn Tử Ly...". A La mỉm cười, "Chàng thực lòng muốn thiếp lựa chọn Tử Ly bởi những gì Tử Ly đã làm cho thiếp phải không vương gia?".

Lưu Giác nghiêng đầu, chàng nhìn nàng ngược ánh mặt trời, ánh nắng chói chang, khiến mắt chàng đau nhức. Lát sau chàng mới nói: "Ai bảo thế... nàng là con sói mắt trắng bất kham!".

A La bĩu môi: "Ai nói thế? Vào ngày Đại Tuyết, sói mắt trắng nhìn hải đường nở đầy sân, vậy là không muốn rời hang nữa!". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Lưu Giác kéo nàng vào lòng: "Tử Ly...".

"Chà chà, nếu thiếp lựa chọn Tử Ly, chàng không ghen chứ? Thiếp thực sự hoài nghi không biết chàng có yêu thiếp, ông chồng không ghen không phải là chồng tốt!". A La ngắt lời chàng. Nàng biết, món nợ với Tử Ly cả đời nàng cũng không trả hết, mỗi năm vào dịp Đại Tuyết cũng sẽ là ngày nàng không thể chợp mắt. Điều nàng có thể làm được, chỉ là sống vui vẻ hơn.

Lưu Giác cười: "Đúng vậy, thực ra ta đã biết lựa chọn của nàng, nhưng ta vẫn muốn nàng lựa chọn lần nữa. Chọn sai, ta sẽ... ồ mà nãy giờ nàng nói bao nhiêu, sao không thấy nói cảm động vì ta?".

A La nhảy lên ôm cổ chàng, cắn một cái, dụi đầu vào ngực chàng, mắt chớp chớp: "Nếu chàng tốt với thiếp chút nữa, có thể thiếp sẽ xem xét, vương gia của thiếp!".

Lưu Giác bật cười, bế nàng xuống núi.