Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 37: Khi tuổi trẻ rực cháy (7)



Editor: QingWei

Khi Lý Thanh La tỉnh dậy, đã là giữa trưa, nghe nói Lâu Sanh Ca đã vào triều sớm, nghe nói sau khi bãi triều Lâu Sanh Ca luôn ở trong ngự thư phòng cùng với Chiêu Lăng vương.

Chạng vạng, Lâu Sanh Ca mới trở về Lăng Tiêu các, vừa trở về liền đến tìm Lý Thanh La, hắn mặc một chiếc trường bào màu trắng ngà, sợi tơ vàng đẹp mắt của đai lưng là tơ lụa tốt nhất ở phía nam, khiến hắn càng tuấn mỹ hơn.

Sau khi dùng bữa tối cùng nàng xong, bọn họ đi dạo tới cây ngô đồng, Lâu Sanh Ca ngẩng nhìn thân cây đầy lá, bất tri bất giác cây này đã mọc ở đây mười năm rồi.

Lâu Sanh Ca chỉ vào cành cây ở xa: “Lão sư, đêm đó ta đã đón người trở về ở đó.”

Lý Thanh La mỉm cười, đêm đó, trăng khuyết như lưỡi câu, hắn ôm nàng nhảy từ trên cây xuống, cơn gió nhẹ thổi qua tai nàng, thiếu niên thủy tiên của nàng tựa như đã trưởng thành trong một đêm.

Lâu Sanh Ca nhìn người nọ mỉm cười dịu dàng thật lâu. Như thể muốn mượn cái nhìn lâu này để khắc sâu giọng nói và nụ cười của nàng vào máu thịt trong người hắn.

Lão sư, người có biết đêm đó ta đã vui đến thế nào không? Cuối cùng thì ta cũng đã trưởng thành thành một nam tử cao lớn, cánh tay của ta đã có thể dễ dàng ôm lấy người, lồng ngực của ta đã có thể để người nương tựa vào.

“Lão sư, ta muốn đi tòng quân.”

“Được!”

Lá cây rơi xuống bay trước mặt hai người họ, trong tiết trời đông lạnh hơi thở thoát ra từ miệng của hai người khi nói chuyện giao nhau trong không khí.

Vì thế, vào đầu xuân, trong đội trợ giúp biên quan Tây Bắc đã xuất hiện thêm hai cái tên là Lâu Sanh Ca và Mộ Dung.

Ngày đó, tuyết đọng trên cành mai chưa tan, từ sớm Lý Thanh La đi tới phòng Lâu Sanh Ca để giúp hắn thay y phục, Lý Thanh La đã thay bộ y phục lính bộ chỉ trong một nén nhang.

Hắn cười khẽ bên tai nàng, lão sư, không phải ta sẽ không trở về nữa đâu.

Đai lưng buộc chặt, trang phục của lính bộ binh khiến hắn anh khí bức người hơn.

Đứng trước người thiếu niên cao hơn mình hơn một cái đầu, Lý Thanh La nói.

“Tiểu Lâu, ta muốn người trở về vào ngày sinh thần lần thứ mười tám của người, nếu, nếu như ngày đó người không trở về, thì ta sẽ đến một nơi mà người vĩnh viễn không tìm thấy được. Nhớ đó, Tiểu Lâu.”

Hắn cúi đầu, không trả lời nàng.

Ngày ấy, Lý Thanh La đứng trên cổng thành, nhìn hắn theo đội ngũ đi xa, hai bên đường phố Vĩnh An ai nấy ươn ướt mắt đến đưa tiễn người thân.

Lâu Sanh Ca đi theo đội ngũ quay đầu, thân ảnh như bạch nguyệt đứng trên thành đài, tựa như một nàng tiên đang bay.

Ánh mắt Chiêu Lăng vương chứa đựng sự lo âu và mong đợi của một người phụ thân, ông hỏi Lý Thanh La với giọng bất lực, Lý tiên sinh, ta làm như vậy có đúng không.

“Điện hạ sẽ không có chuyện gì.” Lý Thanh La đáp.

Ông đang lo lắng, biên quan Tây Bắc là địa bàn ma quỷ của Chiêu Thục, bão cát thành tai họa, khắp nơi đều là sa mạc hoang tàn, càng khiến người ta đau đầu hơn là nơi đó có bọn thổ phỉ xuất quỷ nhập thần.

Ngày thứ hai sau khi Lâu Sanh Ca rời đi, Lục Châu đã hạ sinh một bé trai, trong khi Lục Châu hạ sinh một bé trai xong thì nửa nén hương sau vương phi của Thân vương Đại hoàng tử cũng đã hạ sinh một bé gái cho hắn.

Chiêu Lăng vương lần đầu được trở thành tổ phụ, ông đã tổ chức một yến tiệc trong hoàng cung, yến tiệc chỉ tiếp đãi một mình Xuân thị, trong yến tiệc Chiêu Lăng vương vui vẻ trong lòng, ông đã thăng hai cấp cho phụ thân của Xuân Vị Ương, trở thành đại thần nhất phẩm, toàn bộ Xuân thị đều được bổ sung vào quan gia.

Ngày hôm đó, Lý Thanh La nhìn thấy phụ thân của Xuân Vị Ương sau khi yến tiệc kết thúc đi đến Cẩm Tú viên, ngẩn một hồi lâu mới quay người rời đi.

Một hồi phong ba Xuân Vị Ương đã tạm thời chấm dứt.

Nửa tháng sau khi Lâu Sanh Ca rời đi, thám tử hồi báo, điện hạ đã an toàn đến biên quan Tây Bắc, đồng thời mang bức thư nhà đầu tiên của Lâu Sanh Ca về, thư nhà chỉ vỏn vẹn bốn chữ, đừng nhớ, mạnh khỏe.

Lúc rảnh rỗi, Lý Thanh La không chỉ đến phủ Quốc sư giúp Mân quốc sư dịch kinh văn, mà còn vui đùa với con của Lục Châu, cậu nhóc tên là Hứa Minh, nghe nói là cha của cậu muốn cảm tạ điện hạ vì đã chọn cho hắn mối nhân duyên tốt như vậy, cho nên tên cậu chỉ có một chữ duy nhất là Minh, vì minh có nghĩa là khắc ghi.

Ngày hôm đó cảnh xuân vô cùng tốt, mọi người trong Hiên Chu viên đều vây quanh Hứa Minh, Hứa Minh lớn lên mũm mỉm, vô cùng đáng yêu, hôm đó, Mân Nhuận Nguyệt cũng đến, Lý Thanh La bế Hứa Minh, Mân Nhuận Nguyệt đùa giỡn với cậu nhóc, Lục Trúc miệng luôn không biết chừng mực thốt lên một câu, Lý tiên sinh cũng mau cho Mân thị vệ quan một đứa đi ạ.

Lý Thanh La cùng Mân Nhuận Nguyệt nhìn nhau cười, tay của hai người cùng lúc hướng tới trán của Lục Trúc.

Tháng đầu tiên Lâu Sanh Ca rời đi, thám tử lại báo, ngay khi họ đến đó, điện hạ và Mộ Dung trở thành người dẫn đầu, bọn họ mang theo đội quân và những người tình nguyện địa phương đi tiêu diệt hang ổ của bọn thổ phỉ hung hãn nhất ở biên quan Tây Bắc chỉ trong một đêm, đồng thời phân phát vàng bạc và châu báu của bọn thổ phỉ cho dân chúng địa phương.

Tháng thứ hai Lâu Sanh Ca rời đi, thám tử lại báo, điện hạ và Mộ Dung đã dẫn một số binh lính và dân chúng địa phương đi trồng cây ở nơi đầu gió của Tây Bắc, nhưng tiếc là nơi đó hạn hán lâu năm, tỷ lệ sống của cây chưa tới một phần mười.

Ngày thám tử báo tin, Lý Thanh La đã buộc một bức thư vào chân Thanh Loan để nó mang tới Đông Hải, Đông Hải Long vương có giao tình rất tốt với phụ thân của nàng.

Tháng thứ ba Lâu Sanh Ca rời đi, thám tử lại báo, biên quan Tây Bắc không có mưa trong vài năm đã có một trận mưa xối xả liên tục trong ba ngày ba đêm một cách thần kỳ, nước mưa tưới cả đồng ruộng, sông Giang khô héo được lấp đầy, tỷ lệ cây trồng thứ theo đợt tăng lên tám phần mười.

Ngày đó, sau khi nghe thám tử hồi báo, Chiêu Lăng vương đã vui mừng khoa tay múa chân như một đứa trẻ trước mặt Lý Thanh La và quốc sư, ở trong ngự thư phòng không ngừng khoe khoang, trẫm biết, trẫm biết mà, Sanh Ca rất được thần linh che chở.

Hôm đó, Chiêu Lăng vương lần đầu tiên nhắc đến mẫu thân của Lâu Sanh Ca, bà là con gái duy nhất của tù trưởng bộ lạc, lần gặp mặt của ông và bà rất lãng mạn, bà đã cứu Chiêu Lăng vương trong lúc ông bị trọng thương, bà đã giấu ông trong một sơn động, Chiêu Lăng vương đã yêu ngay khi mơ hồ nhìn thấy bà.

Liếc nhìn quốc sư một cái, Mân quốc sư vẫn vân đạm phong kinh. Chiêu Lăng vương và Mân quốc sư đã là bằng hữu tốt với nhau từ khi còn là niên thiếu, nàng thật không ngờ chuyện xưa của bọn họ lại giống nhau đến vậy.

Vào một đêm trăng sáng, trên đài quan sát ở biên quan Tây Bắc, Mộ Dung vô cùng buồn bực tay cầm vò rượu mua với giá cao từ lão binh, hắn không hiểu sao lúc trước suy nghĩ trong đầu hắn lại nóng lên, vừa nghe đến sa mạc hoang tàn, tất cả khí huyết trong hắn liền dâng lên, đi theo Lâu Sanh Ca tới nơi này.

Lúc mới đến, phải đi dẹp thổ phỉ, người ngoài nói thì dễ, cho rằng bàn tay to giơ lên là có thể bắt được thổ phỉ, nhưng khi đến cửu tử nhất sinh, hắn vẫn còn nhớ rõ, sau khi chế ngự được tên thổ phỉ, hai người cả người đầy máu, ngã lăn ra đất, miệng thở hồng hộc, sau đó đập tay chúc mừng với nhau sau khi sống sót qua nạn.

Lần đó không thành vấn đề, chuyện đòi mạng nhất là tên này ăn no không có việc gì làm hay sao mà gần đây lại đòi trồng cây, không sao cả! Hắn thừa nhận trồng cây là việc làm rất có ý nghĩa đối với dân chúng địa phương, nhưng ngày nào hắn cũng mệt như chó, còn không thể nói chuyện, vừa mở miệng đất cát liền bay hết vào bụng.

Nhấp một ngụm rượu, thở phì một hơi, hiện tại Mộ Dung vô cùng nhớ hoàng thành phong hoa tuyết nguyệt*.

*Phong hoa tuyết nguyệt-风花雪月: nơi có đủ hoa, gió, tuyết, trăng, nơi tựa như chốn tiên cảnh.

“Này, khi nào chúng ta trở về?” Đá chân vào người bên cạnh, trải qua mấy tháng đồng cam cộng khổ, mối quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn.

Hắn không trả lời, chỉ cẩn thận vuốt ve chiếc vòng có hình dáng kỳ lạ trên tay, trong mắt đong đầy sự nhu tình hiếm thấy.

Mộ Dung giật mình hỏi: “Thứ trên tay ngươi là ai tặng thế? Xấu chết đi được.”

Chiếc vòng trên tay hệt như bảo bối của hắn, sáng sớm mỗi khi đi ra ngoài liền cẩn thận cất nó, buổi tối trở về sau khi tắm rửa xong liền đeo lại vào.

“Rất xấu đúng không? Ta cũng cảm thấy vậy!” Khóe miệng Lâu Sanh Ca giật giật, dưới ánh trăng, giơ tay đang đeo chiếc vòng lên nhìn: “Là lão sư tặng đấy. Là nàng tự làm, ở phương diện này nàng một chút thiên phú cũng chẳng có, biết không? Có lần nàng nhìn thấy bức tranh thêu của Lục Châu liền nổi hứng, kết quả đem nửa con uyên ương của Lục Châu biến thành gà con, còn là gà thiếu một chân nữa chứ.”

Nói xong hắn lập tức mỉm cười.

Đang say, miệng của Mộ Dung phiêu lên, hắn cười hì hì nói: “Ta nói này, điện hạ tôn quý, lão sư của ngươi cũng khá ưa nhìn đấy, dáng người lại rất dịu dàng, không bằng hứa gả nàng cho ta đi.”

Vừa dứt lời, cổ họng đã bị bóp chặt, Lâu Sanh Ca hung tợn nói: “Ngươi dám nói xằng bậy gì đấy, ngươi là cái thá gì mà dám nói lời như vậy. Đến xách giày cho nàng ngươi còn không xứng!”

Mộ Dung tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn tránh tay Lâu Sanh Ca, dè dặt nói: “Ta nói đùa thôi mà.”

Lâu Sanh Ca buông hắn ra, trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo: “Về sau, ngay cả nói đùa cũng không được.”

“Ta biết rồi, ta biết rồi.” Mộ Dung vội vàng cam đoan.

“Mộ Dung.” Lâu Sanh Ca dường như cảm thấy biểu hiện của mình hơi lố: “Nàng là điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, khi ta còn rất nhỏ, ta đã hứa với nàng rằng sẽ đem thứ tốt nhất trên thế gian này cho nàng.”

“Vậy…” Mộ Dung dè dặt liếc nhìn Lâu Sanh Ca. Không nói tiếp.

Hai người tiếp tục uống rượu, Lâu Sanh Ca giật mạnh vò rượu đổ đầy, uống vài chén hai mắt đã lờ đờ say, miệng thì thào nhìn trăng tròn treo trên bầu trời.

“Ta cũng không phải tốt nhất, ta không phải tốt nhất, không phải…”

Vào ngày sinh thần lần thứ mười tám của Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La đã theo Lục Trúc cả ngày để học cách làm mì trường thọ, trước đây Lâu Sanh Ca rất thích món mì trường thọ do Lục Trúc làm, hắn có thể ăn hết sạch một bát lớn.

Mặc dù nửa tháng trước thám tử đã hồi báo với Chiêu Lăng vương rằng điện hạ không có ý định muốn trở về, nhưng Lý Thanh La vẫn tin hắn sẽ trở về vào ngày này.

Khi màn đêm dần khép lại, dưới ánh đèn Lý Thanh La nằm trên bàn thất thần, bất tri bất giác cảm thấy buồn ngủ.

Tiếng nhai thức ăn đánh thức Lý Thanh La, trong ánh nến dịu nhẹ, Lâu Sanh Ca đang ngồi trước mặt nàng, ăn từng miếng từng miếng món mì trường thọ nàng làm vào đêm đó.

Hắn phong trần vẻ mặt mệt mỏi, vẫn còn mặc trang phục tiểu binh, đầu tóc rối bời. Khuôn mặt hơi đen vì nắng.

Lý Thanh La che miệng, lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn ăn sạch sẽ bát mì trường thọ, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời.

“Lão sư, ta về rồi đây.”

- Hết chương 37-